Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 101: 119


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Tuân Xuyên có quá nhiều điều muốn hỏi Nghiêm Ngộ, đã chực chờ ở môi, rồi lại không nói được điều gì, đúng là không nói ra được, cuống họng giống như có một nhúm bông, đem này những thứ đắng chua ngọt cay đó chặn lại, chỗ vết cắt nơi yết hầu cũng bắt đầu mơ hồ có cảm giác đau.

Tuân Xuyên nhìn trần nhà: “Nghiêm Ngộ…”

Nghiêm Ngộ: “Hửm?”

Tuân Xuyên: “Nếu như, em nói nếu như, nếu như anh biết tối hôm ấy em sẽ chết, anh sẽ đi thành phố X à?”

Vết thương đã đóng mày, lại mạnh mẽ vạch trần, chỉ có thể khiến máu me chảy đầm đìa, đau đến làm người ta nghẹt thở, Tuân Xuyên lại hết sức bình tĩnh, Nghiêm Ngộ nghe vậy, hô hấp trong chốc lát ngưng trệ, hắn nắm remote, gân xanh ở tay ẩn hiện, cuối cùng qua loa đáp một tiếng: “Ừm…”

Tuân Xuyên như xác nhận mà hỏi lại: “Anh sẽ đi đúng không?”

Nghiêm Ngộ vẫn là dùng cái giọng qua loa kia: “Ừm.”

Tuân Xuyên sững sờ, sau đó chầm chậm gật đầu: “Được…”

Một chữ mà thôi, cậu dường như lại đã có được câu trả lời mà mình muốn, những thứ liên quan cũng không quan trọng nữa, sau đó cậu không hỏi, trở mình, đưa lưng về phía Nghiêm Ngộ, co vào trong chăn, yên tĩnh như đang ngủ.

Quỷ không có hô hấp, cũng không có nước mắt, Tuân Xuyên chợt cảm giác mình không thở nổi, trong lòng buồn đau, cổ họng chua chát, cậu bóp chặt lấy cổ mình, cật lực muốn đè xuống thứ cảm giác còn khó chịu hơn là chết này.

Thấy cậu ngủ, Nghiêm Ngộ tắt ti vi, tắt đèn, cũng cùng nằm xuống. Hắn theo thói quen kề sát người Tuân Xuyên, lại phát hiện đối phương căng cứng cả người, thuận hướng mà sờ soạng lên trên, mới phát hiện tay Tuân Xuyên vẫn luôn bóp chặt cổ mình.

Nghiêm Ngộ hơi đứng dậy, kéo mặt cậu đối diện với mình, trong bóng tối cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm thấy những rung động của Tuân Xuyên rất nhỏ.

Sắc mặt Nghiêm Ngộ đông cứng: “Em làm sao vậy?”

Hắn cảm thấy Tuân Xuyên từ khi ở lầu bốn xuống thì vẫn kì quái, bắt đầu hoài nghi có phải Tô Tình hạ bùa chú hay gì không.

Tuân Xuyên nhắm mắt lắc đầu, cũng không nói lời nào.

Nghiêm Ngộ nhíu mày, cưỡng ép kéo tay cậu xuống, lúc này mới mới phát hiện Tuân Xuyên đang che vết cắt trên cổ kia, theo bản năng buông cậu ra, sững sờ nhìn chốc lát, sau đó hỏi: “Rất đau à?”

Tuân Xuyên chôn mặt ở trong gối, hồi lâu, đáp bằng giọng nhỏ đến không thể nghe: “Ừm.”

Nghiêm Ngộ không biết nên làm gì bây giờ, hắn chưa từng gặp tình huống như thế, cũng chưa từng nghe nói chết thành quỷ rồi còn có thể đau ở vết thương gây ra khi còn sống, ngồi yên chốc lát, cuối cùng mới nằm xuống.

Mặt đối mặt ôm cậu vào lòng, Nghiêm Ngộ ôm chặt eo cậu, vô cùng hiếm thấy mà động viên nói: “Không có chuyện gì, không đau.”

Hắn nói xong, lại cảm thấy làm sao lại không đau cho được, này vết thương này rõ ràng muốn đòi mạng của Tuân Xuyên.

Hai chữ này không biết chạm vào dây thần kinh nào của Tuân Xuyên, cậu nắm chặt lấy tay Nghiêm Ngộ, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ, kèm theo tiếng run: “Rất đau.”

“Nghiêm Ngộ, rất đau.”

Nếu như cậu là người, hiện tại đại khái đã rơi nước mắt, ngón tay Nghiêm Ngộ lướt qua mặt cậu, rồi lại không chạm được, cuối cùng chậm rãi cúi người, hôn một cái trên vết thương kia, môi ấm áp mang theo mùi máu tanh không nói rõ cũng không miêu tả được, vẫn là hai chữ ấy: “Không đau.”

Tuân Xuyên cảm nhận được hơi thở quen thuộc ở bốn phía, cảm xúc ấm áp ở cổ như chuồn chuồn lướt nước, chớp nhoáng một cái rồi trôi đi mất, dường như trở về cái đêm rất lâu về trước ấy, lòng chỉ dành cho một người, không dung nổi ai khác.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top