Lần này, Đường Ninh không trả lời, mà liên quay người rời đi. Cứ tưởng rằng, đến trường cho dù có gặp người nước ngoài thì chỉ cần không giao lưu chắc sẽ không có vấn đề gì lớn. Nhưng bây giờ gặp người nitĩ
Hàn Tu Triệt, Đường Ninh thực sự rất khó chịu. “Chia sẽ những ý
tưởng điện ảnh của cô ra đi, không biệt chừng tôi thực sự có thể giúp
cô. Dù sao thì truyện tranh khoa học viễn tưởng của tôi cũng rất nồi
tiếng không phải sao? Hơn nữa, dựa vào một mình cô, làm sao có thê hoàn thành nhiệm vụ quay phim?” “Phiền phức.” Hàn Tu Triệt không ngờ rằng anh ta lại bị Đường Ninh từ chối. Quả thật, Đường Ninh thực sự không dễ gần, chỉ có những người thân quen mới có thê khiên cô ây mở lòng một cách cam tâm tình nguyện. Nghĩ đến đây, Hàn Tu Triệt cảm thấy, Đường Ninh quá khó khăn, nhưng đối với anh ta cũng rất hài lòng. Tuy nhiên, cách tiếp cận của người đàn ông này nhanh chóng khiên Mặc Tổng
ngửi thấy mùi nguy hiểm, đương nhiên anh ây không bao giờ nghỉ ngờ cách
đối nhân xử thế của Đường Ninh, bởi vì vợ anh ấy chưa bao giờ khiến anh
ấy cảm thây khó chịu, chỉ là có điều anh ấy phải chú ý nhiều hon. “Sự kỳ thị đối với diễn viên phương Đông của những ¡người nước ngoài này bộc lộ thây rõ ra ngoài.” Học được một tuần, Đường Ninh không khỏi than vấn trước Ti Mặc Đình: “Đúng
là không được tôn trọng, trước kia chỉ nghe nói qua, giờ được thấy rõ
rồi.” “Chịu oan ức rồi?” “Không đến nỗi như thế, em chỉ không thích bị xếp vào loại lập di.” Đường Ninh đáp: “Em có thê hiểu rằng cuộc thi ở xã hội là vì lợi nhuận, nhưng trong trường học…” *Đó là điều không thể tránh khỏi, chúng ra quá lạc hậu so với họ.” Đường Ninh gật đầu, rất hiểu câu nói của Mặc Đình, với tư cách là chủ tịch
của Hải Thụy, e rằng anh sẽ còn phải chứng kiến thêm nhiều kiều đối đãi
như thế này. Diễn viên phương Đông hiếm khi được coi trọng bằng
phương Tây, mặc dù với sự trỗồi dậy của phương Đồng, họ đã tiền bộ hơn
so với trước đây, tuy nhiên, các diễn viên đến từ phương Đông vân không
được ưa chuộng bằng u Mỹ. Thực ra, mấy ngày qua mới chỉ là bắt
đầu cho chuỗi ngày nhục nhã sau này mà Đường Ninh sẽ được cảm nhận khi
giáo sư giảng đến những điền hình. “Nói về điện anh, để tôi lấy, một ví dụ. Ở một quốc gia nào đó, mỗi năm sẽ phát NT khoảng 150 bộ phim, cứ như thế
liên tục trong vòng mười năm. Nhưng, không có một bộ nào có thể vươn tầm thể giới, điều này nói lên điều gì? Trình độ điện ảnh của họ vẫn đang ở vạch xuất phát.” “Đạo diễn như là một học sinh vẫn chưa tốt nghiệp, hoặc là còn chưa ngủ dậy.” “Vì dân số đông nên họ chỉ cần quay bừa một bộ phim là đã có thể thu VỀ
doanh thu phòng vé tốt, cho nên vốn dĩ họ chưa bao giờ nghiêm †úc quay
một bộ phim điện ảnh.” “Vì vậy, nói đúng ra, họ chỉ là doanh nhân, không phải đạo diễn.” “Bởi vì trong mắt họ chỉ có tiền chứ không n để truyền tải một món ăn tỉnh thân. “Nhưng đây là nghệ thuật! Không ai có thê xúc Phẩn! nghệ thuật! Vì vậy, tôi
cũng có thê thầy trước răng. một quốc gia nào đó, trong mười năm tói,
vẫn không thể sản xuât được một bộ phim có thê sánh ngang với người u Mỹ của chúng ta.” Hàm ý quy chiếu và sự phân biệt của những nhận xét này đã quá rõ ràng, và đương nhiên là Đường Ninh không thể bỏ qua. Vì vậy, cô ngắng đầu phản bác giáo sư bằng tiêng Anh lưu loát: “Lời của
giáo sư, tôi chỉ đồng ý một phần, vì sự kiêu ngạo. của ngài cũng không
đáng để người khác tôn trọng.” “Phượng Đông quả thực như giáo sư nói, vẫn có nhiều chỗ phải cải thiện, nhưng tương lai mười năm tói, ý
thức được đánh thức của chúng tôi sẽ làm cho người u Mỹ phải run sợ.”