Giáo Sư Gián Điệp

Chương 137: Lửa cháy Roteng (1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giáo Sư Gián Điệp

Ánh hoàng hôn rải rác qua những vết nứt từ những đám mây mỏng trên bầu trời.

Ánh sáng đỏ và ấm áp nghiêng xuống, để lại một cái bóng dài bên cạnh Rudger.

Tiếng côn trùng kêu inh ỏi cùng tiếng cỏ xào xạc trong gió.

Người họa sĩ nhìn chằm chằm vào Rudger như thể ông ấy đang cố gắng muốn nhìn thấy điều gì đó.

"Nếu anh đã cất công đến tận đây thì chắc chắn anh đã biết không ít chuyện."

Người họa sĩ lên tiếng trước trong sự im lặng kéo dài.

Một tay nắm lấy dụng cụ vẽ tranh, ông đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Đi theo tôi. Câu chuyện khá dài, chúng ta có thể từ từ nói. Ồ, nghĩ lại thì, tôi vẫn chưa biết tên anh."

"Tôi là Rudger Chelici."

"Tên tôi là Pierre."

Hai người chậm rãi đi xuống ngọn đồi đến phế tích.

Hans cẩn thận lùi lại một một khoảng, dành cho hai người họ một khoảng không gian để họ có thể trò chuyện.

Pierre dẫn đường xuống đồi, lướt ngón tay qua đám cỏ cao đến thắt lưng.

"Bây giờ nơi này là một đ·ống đ·ổ n·át không có ai sinh sống, nhưng Roteng trong quá khứ là một nơi rất đẹp.

"Nghe nói nơi này đã từng là một thị trấn đẹp y như tranh vẽ."

"Đúng vậy. Tuy nhiên, mọi thứ đều đã bị tàn phá do trận h·ỏa h·oạn xảy ra vào ngày hôm đó."

Pierre nở một nụ cười cay đắng trên môi.

Đôi mắt vô hồn của ông ấy dường như đang quan sát phong cảnh xung quanh.

"Anh cũng biết rồi đó, tôi là một pháp sư. Nhưng bản thân tôi thích hội hoạ hơn là sử dụng phép thuật."

Pierre đã rời bỏ người thầy dạy mình phép thuật và lang thang nay đây mai đó với những suy nghĩ muốn được vẽ. Và ông đã đến Roteng.

Một thị trấn xinh đẹp, yên bình như bước ra từ một câu chuyện cổ tích.

"Tôi nghĩ đây là một nơi tuyệt vời. Nhưng một đứa trẻ có thể làm gì để mưu sinh chứ? Tại thời điểm đó... ... cô ấy đã giúp tôi."

"Người đó là ai?"

Sau khi xuống đồi, cả hai đến lối vào của khu di tích.

Thay vì trả lời, Pierre lấy cây cọ vẽ ra. Pierre di chuyển bàn tay cầm cọ, hướng về khoảng không như đang phác hoạ lại một bức tranh.

Vụt.

Một điều kỳ diệu đã xảy ra.

Màu sắc hình thành mỗi nơi bút vẽ của Pierre đi qua, những đường nét đầy màu sắc hình thành trong không trung.

Thứ này tương tự như một câu thần chú nhưng Rudger hiểu, nó hoàn toàn khác.

Những nét vẽ của Pierre nhanh chóng lấp đầy xung quanh bằng màu sắc.

Đỏ, lam, lục, vàng.

Tất cả các loại ánh sáng đầy màu sắc toả ra xung quanh.

Mặt trời biến mất trên những ngọn đồi ở phía tây và đất trời tối dần. Bóng tối buông xuống như màn sương đêm phủ lên đ·ống đ·ổ n·át đầy im lặng.

Chỉ có bức tranh của Pierre vẫn còn tỏa sáng.

Rudger im lặng quan sát.

Sức mạnh kỳ diệu mà Pierre truyền vào không khí đã vẽ ra một phong cảnh xung quanh anh ta.

Cuối cùng, những gì Rudger nhìn thấy không phải là một đ·ống đ·ổ n·át lúc nửa đêm, mà là một thị trấn xinh đẹp giữa ban ngày.

Hắn có thể nhìn thấy những cỗ xe di chuyển tấp nập và mọi người sinh sống tại đó.

'Ma thuật tái tạo hình ảnh ... ... .'

Đó là một loại ma pháp Rudger chưa từng được nhìn thấy trước đây.

Trước khi hắn kịp ngạc nhiên, những người trong bức tranh phong cảnh bắt đầu chuyển động như thể họ vẫn sống.

Thế giới hội họa Pierre tạo ra tái hiện lại khung cảnh của Roteng hơn chục năm về trước.

Pierre bắt đầu bước đi, Rudger lặng lẽ đi theo.

"Roteng là một thị trấn có nhiều người di cư. Đó cũng là nơi mà những người đi du lịch thường ghé qua. Một thị trấn mà ngay cả những cơn gió khi qua đây cũng phải nghỉ ngơi. Đó là Roteng."

Pierre chậm rãi đi qua trung tâm của bức tranh rồi dừng lại.

Rudger cũng dừng lại bên cạnh.

Ở trung tâm của thế giới này là một người phụ nữ.



Đó là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc dài đen nhánh. Rudger chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô ấy, nhưng có thể dễ dàng nhận ra đây là một người phụ nữ xinh đẹp.

Thoạt nhìn, dáng vẻ của cô ấy khiến hắn cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

"Chúng ta không thể nhìn thấy cô ấy sao?"

"Tôi không thể vẽ được vẻ đẹp của cô ấy chỉ với kỹ năng tầm thường của mình."

Có một giới hạn đối với những gì không thể vẽ bằng phép thuật hội họa. Rudger thừa nhận điều đó.

"Cô ấy giống như một người bước ra từ trong truyện cổ tích. Luôn nở nụ cười tươi và đối xử tốt với mọi người. Ai ai trong thị trấn cũng đều yêu mến cô ấy. Ngay cả các tinh linh cũng yêu mến cô ấy."

Mỗi khi người phụ nữ tóc đen bước xuống phố, mọi người lại mỉm cười, chào hỏi và vẫy tay với cô gái.

Lần nào chuyện đó xảy ra, cô gái cũng vẫy tay chào lại.

Những tinh linh tự nhiên nhỏ lơ lửng xung quanh người phụ nữ và những chú chim hót líu lo ngồi trên vai cô rỉa lông.

Hình ảnh này tựa như một bức tranh trong truyện cổ tích, ngay cả Rudger cũng bị thu hút trong giây lát.

"Chính cô ấy đã giúp đỡ tôi khi tôi không thể thích nghi với cuộc sống trong thị trấn này. Cô ấy luôn nở nụ cười đẹp và ấm áp hơn cả ánh nắng mặt trời. Tên cô ấy là Esmeralda."

'Người phụ nữ đó... ... .'

Ấm áp và yên bình

Nhìn khung cảnh ấy, Rudger cũng từng nghĩ muốn sống ở đây.

Nhưng sự yên bình không kéo dài được lâu.

Một ngày nọ, một pháp sư quý tộc tình cờ đến thăm Roteng và mọi thứ đã thay đổi.

Phong cảnh giống như màu nước bị bóp méo ngay lập tức và diện mạo của thế giới hội họa thay đổi.

Pháp sư là một người đàn ông tóc vàng cao ráo, đẹp trai. Hắn ta thì thầm đủ loại lời ngọt ngào với Esmeralda.

Rudger dễ dàng thấy rằng đó không phải là tình yêu thuần túy.

Thứ mà người đàn ông quý tộc muốn không phải là một người phụ nữ tên là Esmeralda. Thứ hắn ta muốn là khả năng thân thiện với tinh linh mà cô ấy sở hữu.

Việc các quý tộc cố tình kết hôn với một phụ nữ tài năng để nối dõi tông đường là điều bình thường.

"Một người ngây thơ như cô ấy đã tin lời của gã quý tộc đó. Cô ấy trong sáng đến mức không hề nghi ngờ lời nói của những kẻ như vậy."

Nếu Esmeralda kết hôn với ai đó, đó chắc chắn sẽ là một điều may mắn.

Tuy nhiên, nếu người kia có mục đích khác ngoài việc yêu cô ấy thật lòng, ông ta phải ngăn chặn điều đó ngay cả khi bị Esmeralda ghét bỏ.

Ông ta không muốn Esmeralda bị mắc lừa và sống trong đau khổ đến hết đời.

"Nhưng không ai dám ngăn cản. Tôi không đủ can đảm để làm điều đó. Bởi vì người kia là một quý tộc."

"Vương quốc Durman cũ là một nơi như vậy."

Rudger gật đầu hiểu.

Xã hội ngày nay tuy vẫn phân chia giai cấp, nhưng trong quá khứ, nó còn nghiêm trọng hơn thế này rất nhiều, và Vương quốc Durman là nơi có sự phân biệt giai cấp nghiêm trọng nhất.

Một xã hội mà chế độ phong kiến đã quá lâu đời, cổ hủ và mục nát.

Sự đối đầu giữa giới quý tộc và hoàng gia. Kết quả là các tầng lớp thấp hơn bị bóc lột.

Vào thời đó, sự phản kháng của thường dân đối với giới quý tộc gần như bị coi là phản quốc.

Thông lệ là sẽ tiêu diệt cả một gia đình nếu có một người phạm sai lầm, trong những trường hợp nghiêm trọng, tất cả những người xung quanh đều có thể bị treo cổ.

"Cô ấy bị bỏ rơi sao?"

Phải chăng cuối cùng người phụ nữ đó bị bỏ rơi và đã nuôi lòng oán hận trả thù ngôi làng?

Nhưng Pierre không trả lời.

Thế giới hội họa tiếp tục biến hoá chạy theo một kết thúc đã được xác định trước.

"Anh có thể tự mình nhìn."

Pierre đứng yên tại chỗ như nuốt trôi nỗi đau.

Đột nhiên, khung cảnh thay đổi và chuyển sang ngày nhà quý tộc quyết định đưa Esmeralda đi cùng.

Bầu không khí của Roteng vốn đẹp đẽ bỗng trở nên u ám. Ngôi làng có ánh sáng ấm áp và dịu nhẹ ngay cả trong đêm nay lại nặng nề và ảm đạm như thể đoán trước được tương lai của nó.

Khung cảnh không chỉ là ảo giác mà ngay cả không khí khi chạm vào cũng khiến con người cảm thấy ớn lạnh.

Vị quý tộc đến đón Esmeralda như đã hứa, dẫn theo binh lính của mình.

"Esmeralda, theo ta đi."

"Tôi..."

Âm thanh của hai người nói chuyện chìm nổi trong khung cảnh mờ ảo.

Ngay cả Esmeralda vốn ngây thơ cũng do dự không vội trả lời, có lẽ cô ấy cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.



Tuy nhiên, cô ấy không tìm được lý do từ chối. Khoảnh khắc Esmeralda định nắm lấy bàn tay của người đàn ông.

"Không!"

Lúc đó, một cậu bé trong làng chạy tới và hét lên.

"Chị! Đừng tin những gì hắn ta nói! Hắn ta chỉ là một kẻ chuyên đi dụ dỗ con gái nhà lành thôi! Tất cả những lời yêu thương của hắn đều là dối trá!"

"Thằng nhãi láo toét! Ngươi có biết vị đại nhân trước mặt là ai không mà dám nói những lời như vậy?"

Một người lính cầm giáo đe dọa cậu bé.

Nhưng không chỉ có cậu bé can thiệp.

"Dù ngươi có cao quý cỡ nào cũng không với Esmeralda!"

"Ra khỏi thị trấn của chúng ta ngay!"

"Esmeralda! Không nên đi với một gã như thế!"

Ông chủ tiệm bánh tốt bụng, bà lão mở cửa hàng tổng hợp, bác nông dân, v.v.

Tất cả dân làng đều đứng ra bảo vệ Esmeralda và phản đối tên quý tộc và đám binh lính.

Có lẽ nếu là trong truyền cổ tích, đám quý tộc hẳn là sẽ nghiến răng rút lui.

Tuy nhiên, thế giới được thể hiện bởi phép thuật vẽ tranh này không phải là một câu chuyện tràn đầy hy vọng.

Nó tối tăm và đáng sợ đến nỗi tràn ngập sự tuyệt vọng.

"Mấy thứ hèn mọn các người định làm phản sao?"

Vẻ mặt thể hiện khi thì thầm lời yêu với Esmeralda đã biến đâu mất, khuôn mặt của nhà quý tộc lúc này nhăn nhó như ác quỷ.

Khi hắn ta giơ tay lên, những binh lính phía sau di chuyển.

"Mấy kẻ này đã có hành động xúc phạm giới quý tộc. Đó là một hành động nổi dậy chống lại vương quốc! Giết hết cho ta!"

Binh lính hành động như thể đã quen với mệnh lệnh kiểu này.

Một cuộc t·hảm s·át đã xảy ra ở Roteng.

Không phải dân làng không chống cự, mà là thực lực chênh lệch với đối thủ quá lớn.

Đối thủ là đội quân tinh nhuệ được đào tạo bởi quý tộc. Số lượng tuy ít nhưng sức mạnh của chúng đều ở cấp độ hiệp sĩ và pháp sư.

Trong khi dân làng đều chỉ là lính đánh thuê đã nghỉ hưu hoặc những nhà thám hiểm lang thang.

Họ không thể là đối thủ đám quý tộc.

Một người đàn ông b·ị đ·âm bởi ngọn giáo của binh lính ngã xuống.

Sơn đỏ bị nhòe.

Những ngọn đuốc do quân lính ném ra đốt cháy những ngôi nhà trong thị trấn.

Sắc vàng và cam bùng nổ.

Than hồng bay tứ tung và những người không kịp chạy thoát đã bị thiêu c·hết bên trong.

Sơn đen được trải trên mặt đất.

Địa ngục như được mở ra.

"Không thể nào, cái này... ... ."

"Đúng vậy."

Pierre gật đầu như thể ông biết Rudger đang nói về điều gì.

"Đây là sự thật về Trận đại h·ỏa h·oạn Roteng mà cả thế giới không biết đến."

Đại h·ỏa h·oạn Roteng không phải là một t·hảm h·ọa tự nhiên.

Đó là một trận t·hảm s·át. Vương quốc Durman đã che giấu sự thật xấu xí đó cho đến tận bây giờ.

"Làm ơn hãy dừng lại! Dân làng vô tội. Tôi sẽ làm theo mọi thứ ngài yêu cầu. Cầu xin ngài!"

Tại trung tâm của cuộc tàn sát khủng kh·iếp đó, Esmeralda đã khóc lóc cầu xin nhà quý tộc dừng lại.

Tuy nhiên, nhà quý tộc đáp lại bằng một giọng tàn nhẫn.

"Thật là ngu ngốc. Đã trễ rồi. Hãy tận mắt chứng kiến ​​​​kết cục của những kẻ nổi loạn chống lại giới quý tộc đi."

Đây mới là bộ mặt thật của kẻ này.

Esmeralda thất thần ngã xuống đất. Đôi mắt trống rỗng của cô ghi lại hình ảnh của mọi người đang hấp hối.

Sự sống vụt tắt trong những căn nhà lụp xụp. Những viên than hồng phân tán ra mọi hướng rồi biến mất như thể chúng đang tan chảy.



"Áaaaaaaaa"

Ngọn lửa đó là mạng sống của ai đó. Đó là tiếng hét của ai đó.

"KHÔNG."

Esmeralda khóc không ngừng, cúi đầu như thể sắp gục xuống.

Người đàn ông quý tộc tặc lưỡi khi quan sát Esmeralda.

"Có lẽ điều này sẽ tốt hơn. Cô tốt nhất nên cư xử như một con búp bê hơn là không lắng nghe."

Hắn ta không còn ý định che giấu cảm xúc thật của mình nữa.

"Ta sẽ đi trước, các ngươi ở lại, đảm bảo không để lại một con chuột nào."

"Rõ."

"Để cô ta lại, khi nào xong việc thì đưa cô ta đến chỗ ta."

"Tuân lệnh, thưa ngài."

Nhà quý tộc bỏ lại ngôi làng đang cháy và rời đi cùng với những người hộ tống trực tiếp của mình.

Trên khuôn mặt hắn ta không có bất cứ biểu cảm tội lỗi nào vì vừa ra lệnh thực hiện v·ụ t·hảm s·át.

"Nó sẽ qua sớm thôi."

"Chậc. Vậy tại sao mấy kẻ này lại ngu ngốc chống đối lại quý tộc cơ chứ? Được rồi, mang cô ta đi. Dù sao cô ta cũng sắp trở thành thê th·iếp của chủ nhân."

Những binh lính còn lại lại gần Esmeralda định mang cô đi.

Vào lúc đó, một ngọn lửa đột nhiên bùng cháy xung quanh Esmeralda.

Những q·uả c·ầu l·ửa bốc lên như một làn sóng lửa bao quanh như thể đang bảo vệ Esmeralda.

"Thứ gì vậy?"

"Là tinh linh sao?"

Những binh lính cố gắng xua đuổi những tinh linh đó ra xa bằng cách vung ngọn giáo của mình lên.

Đó là lúc.

Ngọn lửa lan nhanh sang những ngọn giáo và bao trùm lấy những người lính. Bọn chúng cố gắng hét lên điều gì đó, nhưng ngay cả tiếng hét của bọn chúng cũng bị ngọn lửa cuốn đi.

Trong tích tắc, hai binh lính biến thành tro bụi.

Hoả tinh linh ngay lập tức cắn nuốt hai xác c·hết và kích thước tăng lên.

Bây giờ nó quá xa lạ để được gọi là một tinh linh.

Ngọn lửa đáp lại sự tuyệt vọng của Esmeralda. Pháo hoa nổi lên khắp thị trấn đang chìm trong biển lửa.

Ngọn lửa hút sạch lớp sơn đỏ trên các toà nhà.

Rudger chứng kiến toàn bộ khung cảnh đó.

'Chẳng lẽ nó sinh ra từ oán hận của n·gười c·hết?'

Ngọn lửa hấp thụ sơn đen và đỏ trên sàn bắt đầu bao quanh Esmeralda.

"Cái quái gì thế? Mày đã làm gì? Trả lời đi, con khốn!"

Binh lính nhìn thấy cảnh tượng đó đã vô cùng sợ hãi.

Esmeralda từ từ ngẩng đầu lên.

Đôi mắt trống rỗng của cô ấy nhìn về phía tên quý tộc đã hoàn toàn rời khỏi làng.

"Ta hận các người."

Những gì phát ra từ môi cô ấy là những lời nguyền rủa chói tai.

Cuối cùng, ngọn lửa tập trung lại phía sau Esmeralda hình thành một sinh vật.

Một con quái vật khổng lồ, toàn thân bùng cháy với ngọn lửa nóng bỏng nhanh chóng đứng dậy.

Một thân hình còm nhom, ngoại hình xấu xí. Khuôn mặt biến dạng trong những dòng dung nham tràn ngập sự tức giận.

Rudger nhớ rõ khuôn mặt đó. Nó chính là Hoả tinh linh đã t·ấn c·ông bữa tiệc.

"Ta hận tất cả các người."

Binh lính hoảng sợ giơ giáo lên.

Esmeralda chắp hai tay vào nhau và lẩm bẩm như thể đang cầu nguyện.

"Nhờ ngươi đó, Quasimodo"

Linh hồn của n·gười c·hết, những tinh linh bé nhỏ, nỗi tuyệt vọng và lòng căm thù của Esmeralda đã hòa quyện vào nhau và một hiện thân của thù hận đã ra đời.

"Đốt cháy mọi thứ."

Quasimodo há to miệng phun ra ngọn lửa.

Một sự sống mới được sinh ra từ c·ái c·hết lại mang đến một sự c·hết chóc khác.

/*Quasimodo và Esmeralda là nhân vật hư cấu và trong tiểu thuyết "Thằng gù nhà thờ Đức Bà" (1831) của Victor Hugo. Quasimodo dị dạng được mô tả là "ghê tởm" và là "tạo vật của quỷ". Anh sinh ra đã bị gù nặng, lông mày rậm che mất mắt trái trong khi mắt phải "biến mất hoàn toàn" sau chiếc mụn cóc khổng lồ. Esmeralda là một cô gái Roma người Pháp. Cô ấy thu hút đàn ông bằng những vũ điệu quyến rũ của mình. Esmeralda khoảng 16 tuổi và có một trái tim nhân hậu và hào phóng. Hai nhân vật này là đôi bạn gắn bó với nhau trong suốt cả cuốn tiểu thuyết. Esmeralda sau cùng bị hành quyết treo cổ. Quasimodo đến muộn, cuối cùng chỉ có thể ôm xác của Esmeralda đến c·hết. Nhiều năm sau, một nhóm khai quật đã khai quật được bộ xương của cả hai, vốn đã trở nên gắn bó với nhau. Khi họ cố gắng tách chúng ra, xương của Quasimodo tan thành cát bụi.*/

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giáo Sư Gián Điệp, truyện Giáo Sư Gián Điệp, đọc truyện Giáo Sư Gián Điệp, Giáo Sư Gián Điệp full, Giáo Sư Gián Điệp chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top