Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giáo Sư Gián Điệp
Một sự im lặng kéo dài.
Rudger im lặng, Flora cực kỳ bối rối.
Một lúc sau, Rudger đưa công thức cho Flora.
"Của trò."
Flora nao núng một lúc rồi đưa tay ra nhận.
Ngay khi công thức trắng tinh chạm vào lòng bàn tay Flora, nó biến mất như tuyết tan dưới ánh mặt trời.
"Quả là một thứ kỳ diệu... ... ."
Flora thì thầm.
"Xong rồi, trò có thể ra ngoài."
"À, em... ... ."
"Còn chuyện gì sao?"
"Em muốn hỏi về công thức mà thầy đã cho em xem lần trước."
"Lần nào?"
"........lần em bị ngất ở đây."
Giọng nói của Flora hơi xấu hổ.
"Trò đang nói về Chai Klein? Sao trò lại hỏi về thứ đó?"
"Em đoán có thứ gì đó khác ngoài câu thần chú phải không ạ?"
"Có vẻ như trò đã thấy những thứ được viết trên bảng."
Flora lườm Rudger, lời nói đó thật vô nghĩa, giáo sư còn không thèm che giấu công thức trên bảng ma thuật, làm sao cô có thể không nhìn thấy cơ chứ?
"Mặc dù vậy, thật không lịch sự khi xem chúng. Lần này là ta nhưng những người khác thì chưa chắc đã bỏ qua cho trò đâu."
"Vậy tên của công thức kỳ diệu đó là gì?"
Có lẽ điều mà Flora Lumos đang nói đến là một khái niệm ma thuật mở rộng hơn ngoài của Chai Klein. Một hình khối bốn chiều dường như được tạo thành từ hai khối lập phương, nhưng thực ra phức tạp hơn thế nhiều.
"Ta gọi nó là Khối Tesseract."
"Khối Tesseract?"
"Chính xác hơn thì trò có thể hình dung nó là một khối lập phương phức tạp hơn bình thường."
Tất nhiên, ngay cả khi Rudger nói như vậy, Flora Lumos cũng sẽ không hiểu. Đó là một khái niệm khó hiểu đối với con người thời đại này.
Flora Rumos hỏi lại với giọng hơi run, có lẽ cô cũng nhận ra rằng chỉ riêng cái tên thôi cũng đã là một ma thuật khác thường.
"Đó là loại ma thuật gì vậy? Giáo sư định làm gì với nó?"
Chai Klein và Khối Tesseract chỉ đơn thuần là một nghiên cứu của Rudger về sức mạnh bí ẩn của ma pháp liệu có thể mở rộng ra bao xa.
Câu trả lời đã có sẵn trong đầu Rudger. Tuy nhiên, hắn không thể nói thật với học sinh trước mặt mình.
"Ta cũng chưa biết sẽ làm gì với chúng."
Hiện tại, đó là tất cả những gì hắn có thể nói.
"... ... Không sao. Nếu giáo sư không muốn nói, em cũng có thể hiểu được."
Flora trả lời với giọng hơi ủ rũ.
"Dù sao thì em cũng đã nhận được phần thưởng lần này, em xin phép."
"Được rồi."
"À, nhân tiện em muốn hỏi, sức khoẻ của giáo sư vẫn ổn chứ?"
"Trò đang nói về cái gì vậy?"
"Giáo sư vẫn ổn chứ?"
"Ta không biết trò đang nói về cái gì."
Flora vẫn không ngừng nhìn Rudger với vẻ nghi ngờ.
"... ... Được rồi, giáo sư có thể coi như em chưa từng hỏi câu đó."
Flora lắc đầu như thể mình đã hỏi sai điều gì đó. Cô ngay lập tức rời khỏi văn phòng.
'Con bé này lại bị cái gì vậy?'
Nhìn đồng hồ treo tường, Rudger cảm thấy mình đã tốn quá nhiều thời gian ở đây.
Hắn vội vã rời khỏi văn phòng.
Đã đến lúc trở về Durman.
* * *
"Lâu rồi không trở lại nơi này."
Rudger hoài niệm khi nhìn khung cảnh trước mắt mình.
Mới đó mà đã năm năm trôi qua.
"Trời đất ơi."
Hans thở dài thườn thượt.
"Tại sao tôi cũng phải đi cùng chứ?"
"Cậu là người thích hợp nhất."
"Ý anh là gì?"
"Không phải công việc của cậu là thu thập thông tin sao?"
Hans càu nhàu.
"Đúng là thế, nhưng mà......"
Hans tự tin vào mạng lưới của mình vì nó không chỉ giới hạn ở một thành phố mà nó còn trải rộng sang tất cả các quốc gia.
Ngoại trừ chỗ này.
"Chỗ này thì có gì chứ?"
Hans bất bình nhìn đ·ống đ·ổ n·át của nơi từng là một thị trấn xinh đẹp.
Roteng đã bị t·hiêu r·ụi bởi trận đại h·ỏa h·oạn, bây giờ đã không còn được gọi là thị trấn nữa.
Những dấu vết của đ·ám c·háy sớm đã biến mất theo dòng chảy thời gian, ngược lại nơi đây đã mọc đầy những cây cỏ rậm rạp. Dây leo và rêu phủ lên một số tàn tích còn sót lại, đây đó còn vang lên âm thanh không dứt của côn trùng.
Hans không nghĩ mình có thể kiếm được chút thông tin gì từ một nơi như thế này.
"Vẫn còn vài chỗ hữu dụng ở đây."
"Là gì?"
"Những người sống sót."
Người ta nói rằng tất cả dân làng đ·ã c·hết trong trận Đại h·ỏa h·oạn đó, nhưng thực tế vẫn còn ba người sống sót.
Và một trong ba người may mắn đó vẫn sống quanh đây.
"Nếu đã biết rồi thì sao anh không đi một mình đi?"
"Đi một mình có chút buồn chán."
"Anh nghiêm túc đấy à?"
"Đi thôi."
"... ... "
Rudger và Hans đi qua bãi cỏ dày cao đến thắt lưng.
Lối đi ban đầu được cho là dẫn đến ngôi làng đã bị bỏ hoang trong một thời gian dài, lúc này nó đã bị chặn bởi đủ loại thực vật mọc dại.
Rudger nhẹ nhàng vươn tay, ma pháp hệ Phong thổi về phía trước mở đường.
Rudger và Hans tìm kiếm khắp thị trấn Roteng đã đổ nát.
Tuy nhiên, tất cả những gì họ có thể nhìn thấy chỉ là cỏ mọc dày đặc, không có bất kỳ dấu vết nào của con người sinh sống tại đây.
"Anh trai à, anh có chắc là vẫn có người sống ở một nơi khỉ ho cò gáy này không đấy?"
"Tôi chắc chắn. Nhìn qua đó đi."
Rudger giơ tay và chỉ sang một bên.
Phía trước là một túp lều tồi tàn ở vùng ngoại ô của đ·ống đ·ổ n·át. Nó nhỏ đến mức trông nó giống như một nhà kho hơn một nơi để ở.
Không giống như những tàn tích đầy dây leo khác, ngôi nhà đó là thứ duy nhất sạch sẽ có dấu vết của con người.
"Có người ở đó."
"Có gì ở đó? Tại sao tôi không nhìn thấy gì cả?"
"Nó được che giấu. Người bình thường sẽ không thể nhìn thấy được."
"Anh đang nói cái gì vậy?"
Hans đang khó hiểu nhìn thấy Rudger đi trước, cậu ta liền vội vàng theo sau.
Đến trước túp lều, Rudger gõ nhẹ lên cửa.
Không có ai trả lời.
Hắn nắm lấy tay nắm han gỉ và cẩn thận đẩy cửa vào.
'Cửa không khoá?'
Khi cửa mở, Rudger cảm nhận được một mùi lạ bốc ra từ bên trong.
'Mùi sơn dầu.'
Bên trong căn nhà gỗ chật hẹp tràn ngập ánh sáng mặt trời chiếu qua ô cửa sổ bị khoét một bên. Căn phòng thông gió không tốt nên hắn có thể nhìn thấy bụi mờ tung bay trong không khí.
Rudger nhìn những bức tranh treo đầy trên tường và dưới sàn nhà.
Tất cả đều là tranh phong cảnh sơn dầu.
"Sao có nhiều tranh thế?"
Hans nhìn quanh bên trong và nhận ra rằng hầu như không còn chỗ để đặt chân, khuôn mặt cậu ta có chút mệt mỏi.
"Không có ai sao?"
"Ừ."
Rudger đóng cửa lại.
Hắn có thể xác nhận rằng có người sống ở đây, nhưng có vẻ như người đó đã biến mất.
Trong lúc Rudger cân nhắc xem có nên đợi chủ nhân nơi này trở về hay không.
Rudger khẽ ngẩng đầu và đi về phía xa.
"Anh trai? Có gì sao?"
"Hướng đó."
"Hả? Ấy, đợi tôi với!"
Cảm nhận được âm vang của sức mạnh ma thuật từ xa. Rudger chầm chậm đi theo.
Sức mạnh ma thuật chảy xuôi theo gió.
Trên một ngọn đồi cao nhìn xuống thị trấn, có một người đàn ông đang ngồi vẽ.
"Người đó......."
"Có vẻ như chúng ta đã đến đúng nơi."
Người đó là một trong những người sống sót sau trận h·ỏa h·oạn lớn ở Rotene.
Rudger tiếp tục lại gần.
Khi khoảng cách ngày càng gần, hắn có thể nhìn rõ diện mạo của người đàn ông.
Người đàn ông trông ốm yếu trạc ba mươi tuổi, mặc bộ quần áo tồi tàn với những vết sơn màu khắp nơi.
Tuy nhiên, thứ thu hút sự chú ý nhất chính là chiếc băng bịt mắt màu đen phủ trên cả hai mắt của ông ta.
'Một hoạ sĩ mù? Không thể nào, làm sao ông ta vẽ ra được những bức tranh tràn đầy màu sắc như vậy được?'
Người đàn ông này không thèm quay đầu về phía hai người. Ông ta thậm chí không có một chút phản ứng nào.
Ông ta là một người mù thật.
Rudger leo lên sườn đồi đầy cỏ nơi có gió thổi qua và đứng gần người đàn ông.
Soạt.
Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân trên cỏ, người đàn ông đang vẽ tranh chợt ngừng cọ vẽ trên tay.
"Có khách nhân đến đây sao?"
"Rất xin lỗi nếu tôi làm gián đoạn công việc của ông."
Người đàn ông cười nhạt lắc đầu.
"Không, đằng nào thì tôi cũng gần xong rồi."
Lúc đó, Rudger nhìn xuống bức tranh. Điều ngạc nhiên là bức tranh này mô tả sống động lại những tàn tích trải rộng phía dưới chân đồi.
"Ông có thể nhìn thấy?"
"Không. Tôi chỉ cảm thấy chúng thôi. Mùi hương bay trong gió. âm thanh của côn trùng. Năng lượng của thiên nhiên chạm vào da thịt. Cho dù không nhìn thấy, nhưng nếu sống đủ lâu, tự nhiên có thể cảm nhận được."
Người đàn ông vừa nói vừa từ từ sắp xếp các công cụ của mình.
Rudger bình tĩnh đợi ở bên cạnh.
"Cảm ơn vì đã chờ đợi. Tôi muốn mời anh một tách trà... ... Nhưng chắc sẽ khó khăn lắm vì nhà tôi khá bừa bộn."
"Không sao đâu, tôi không ngại."
Rudger lắc đầu và tìm một chỗ thích hợp để ngồi.
Tuy nhiên, xung quanh không có chỗ nào trống ngoại trừ một tảng đá có kích thước vừa phải mà người nghệ sĩ đang ngồi.
Thịch.
Rudger dậm chân nhẹ. Mặt đất bỗng nhô lên một gò đất đủ để làm chỗ ngồi.
"... ... Anh là một pháp sư?"
Họa sĩ có vẻ hơi ngạc nhiên, anh ta có thể cảm nhận được Rudger đã sử dụng ma pháp.
Rudger cười đáp.
"Điều đó bình thường mà, phải không?"
"Cái gì bình thường cơ?"
Chỉ có Hans ở bên cạnh nghe không hiểu.
"Họa sĩ đó cũng là một pháp sư"
"... ... "
"Anh nói đúng. Tôi cũng là một pháp sư."
Lý do Rudger có thể lần theo dấu vết của người hoạ sĩ là vì ma thuật mà ông ta toát ra khi vẽ.
Đó cũng là lý do mà Hans không thể nhìn thấy ngôi nhà của ông ta.
Bởi vì người hoạ sĩ đã che giấu ngôi nhà bằng ma pháp.
"Thật không ngờ một trong số ít những người sống sót sau vụ h·ỏa h·oạn Roteng lại là một pháp sư."
"Chỉ là một vài thứ tôi tình cờ học được thôi."
"Có thể sử dụng ma pháp trong khi vẽ không phải là một thứ có thể tình cờ học được."
"Làm đủ lâu thì sẽ quen. Tôi có thể hỏi tại sao một pháp sư tài năng như anh lại đến đây không?"
"Ông biết tôi sao?"
Trước câu hỏi của Rudger, người họa sĩ lắc đầu.
"Tôi không biết anh là ai."
"Vậy tại sao ông lại gọi tôi như vậy?"
"Khi không nhìn thấy mọi thứ, tôi có thể cảm nhận được một số thứ mà người khác không thể cảm nhận được."
Người hoạ sĩ hướng mặt về phía Rudger, cất giọng nói đều đều.
"Tôi cảm nhận được thông điệp trong gió. Thiên nhiên đang nói với tôi, trước mặt tôi là vị anh hùng đã giải quyết một điều khủng kh·iếp đã xảy ra ở đất nước này từ rất lâu rồi."
"Tôi không biết là ông còn có thể nói chuyện với tinh linh đấy."
"Không phải tinh linh, tôi chỉ có thể nghe thấy một chút giọng nói rời rạc trong không trung mà thôi. Đó không phải là một cái gì đó lớn lao."
"Tôi cũng vậy. Tôi không phải là người vĩ đại đến mức có thể gọi là anh hùng."
Họa sĩ đi thẳng vào vấn đề.
"Vậy anh đến đây làm gì?"
"Tôi đến vì trận đại h·ỏa h·oạn Roteng."
Người đàn ông rùng mình trước lời nói trực tiếp của Rudger.
"Tôi nghe nói vẫn còn vài người sống sót."
"Phải. Tôi là một trong số đó."
"Tôi biết, tổng cộng có ba người vẫn còn sống sau trận hoả hoạn."
"... ... ."
"Tôi muốn biết tin tức về hai người còn lại."
Chẳng mấy chốc, mặt trời bắt đầu lặn và thế giới chuyển sang màu đỏ tươi khi hoàng hôn thiêu đốt chân sườn núi.
Gió thổi từ phía tây. Những làn gió mát chứa đựng cái se lạnh của đêm tối.
Bóng của hai người ngồi đối diện nhau trải dài xuống mặt đất.
"Ông có thể nói cho tôi về hai người đó không?"
/*Khối Tesseract là hình mô phỏng không gian bốn chiều của hình lập phương. Cấu tạo từ sáu mặt vuông và tám khối lập phương. Mỗi cạnh của khối Tesseract thông thường có cùng độ dài. Tesseract được sử dụng làm cơ sở cho cấu trúc liên kết mạng để liên kết nhiều bộ xử lý trong điện toán song song do khoảng cách giữa hai nút tối đa là bốn và có nhiều đường dẫn khác nhau cho phép cân bằng trọng lượng.*/
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Giáo Sư Gián Điệp,
truyện Giáo Sư Gián Điệp,
đọc truyện Giáo Sư Gián Điệp,
Giáo Sư Gián Điệp full,
Giáo Sư Gián Điệp chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!