Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

Chương 247: 247: Đại Hội Tẩy Trắng


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…



Cuối cùng cũng chỉ thỏa mãn Địch Lệ Ba được một lần, kết quả là tôi lại biến thành ruộng khô không gieo mạ, lửa còn chưa dập tắt cũng không nói, giờ phút này lại còn nghiêm trọng hơn nữa.


“Làm sao bây giờ đây?”
Tôi đưa tay ra chỉ chỉ, Địch Lệ Ba đã mặc quần áo ở phía dưới xong rồi, dùng cái miệng nhỏ gợi cảm của cô ta mút hai lần, sau đó liền cởi bỏ tất chân.


“Cái khác thì không thể cho cậu được nữa, cái tên già trở về sẽ sinh nghi, tất chân thì không có vấn đề gì, trước tiên cậu giải quyết một chút đi.

Tôi đi nha, hôm nào đó sẽ liên lạc cho cậu, hôm đó nhất định sẽ thỏa mãn cậu.”
Nói xong, cô ta lại vội vã mang giày vào rồi chạy ra ngoài cửa, lúc đi ra ngoài cửa còn thuận tay mang theo KFC mà tôi đặt ở chỗ đó theo: “Đúng lúc dùng để đối phó với tên già đó.”
Địch Lệ Ba đi ra ngoài liền muốn rời khỏi, tôi vội vàng gọi cô ta lại.


“Họ Địch kia, chị sẽ không phải là đến đây dùng thân thể để lừa gạt KFC của tôi đó chứ?”
Địch Lệ Ba yêu kiều nở nụ cười: “Câu trả lời đúng rồi, nhưng mà không có, tôi đến đây để lừa KFC của cậu nhỉ.”
Sau khi đưa Địch Lệ Ba đi thang máy xuống lầu, nhìn bóng dáng cô ta lái xe rời đi, tôi bất đắc dĩ lắc đầu.


Hôm nay có gà đưa tới cửa, vốn định ăn trộm gà, kết quả là không trộm được gà thì không nói, ngược lại còn chuẩn bị cả phần cơm trưa vào ngày mai, cái chuyện này thật là...!
Sau khi đi vào cửa thì nhìn thấy được đôi tất chân của Địch Lệ Ba để lại, tôi trực tiếp ném nó vào trong thùng rác.


Trước kia bắn súng ngắn thì có thể, bây giờ thì không được rồi.

Hiện tại tôi là một người có nghề nghiệp cao thượng, tôi trung thành với nghề nghiệp của tôi, mà một quy định nghiêm khắc trong những nội dung nghề nghiệp của tôi đó chính là làm việc nhất định phải có tiền, thật sự không tiện đòi tiền thì tốt xấu gì cũng phải là một người phụ nữ xinh đẹp như là Địch Lệ Ba, Tôn Kiều Kiều, Vũ Bích Phương.


Cầm khăn lau tay, sau đó tôi liền trở về trên giường, cái gì cũng không dám suy nghĩ nữa, lại không dám nghĩ đến cơ thể uyển chuyển của Triệu Tĩnh, một lòng một dạ nhanh chóng đi ngủ.


Ngủ một giấc đến gần mười giờ, ngày hôm sau thức dậy mặc quần áo rửa mặt, dọn dẹp một trận.



Đang chuẩn bị bắt nồi lên nấu cơm, Lưu Thông gọi cho tôi một cuộc điện thoại.


Cuộc điện thoại này hết mười mấy phút, một chút chuyện chính cũng không có, tất cả đều là mấy lời nói nhảm.

Tôi truy hỏi anh ta rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng mà anh ta lại không chịu nói, nhưng mà hết lần này đến lần khác cũng không chịu tắt điện thoại.


Cái loại cảm giác này cứ giống như là một cô gái nhỏ muốn tìm ông xã của mình để làm việc giữa ban ngày ban mặt, nếu như Hoàng Hương gọi cho tôi cuộc điện thoại này thì tôi đảm bảo là tôi sẽ không ngại, nhưng mà Lưu Thông...!tình cảm thì có đó, nhưng mà phương diện kích tình thì thật sự không có.


Cho đến lúc tôi gần cúp điện thoại thì anh ta mới đột nhiên nói với tôi: “Gần đây tôi phải đi ra ngoài một chuyến, cậu chăm sóc cho Hoàng Hương giúp tôi đi.”
Sau đó điện thoại liền bị dập máy, quả thật là không hiểu được mà.


Rửa rau, thái thịt, bật bếp, nấu cơm.


Đến khi mà đồ ăn đã ra nồi, tôi mới nhớ lại câu nói cuối cùng của anh ta, anh ta phải đi ra ngoài một chuyến, không phải là anh đã thu tay lại rồi à? Lại muốn đi xuống đất làm thổ hành tôn, đi đào xác chết nữa đó à?
Tôi vội vàng gọi lại cho anh ta, nhưng mà trong điện thoại đang nhắc nhở tắt máy rồi.


Thế là tôi gọi điện thoại qua cho Hoàng Hương, thái độ nhẹ nhàng, giọng điệu đùa giỡn, từ một bên hiểu rõ được tình hình gần đây của Lưu Thông, nhưng mà cô ta cũng chỉ biết Lưu Thông sẽ đi công tác, chứ còn đi đâu thì lại không biết.


Ngay cả Hoàng Hương cũng không biết, việc này có lẽ không đơn giản rồi.


Nhưng mà không có cách nào khác, điện thoại của anh ta đều đã tắt máy rồi, cũng không thể liên lạc với anh ta được, chỉ có thể chúc anh ta may mắn thôi.


Dù sao đó cũng là thằng cha có chịu súng cũng không chết được, mạng lớn có phúc phận.


Ăn cơm xong, buổi chiều rèn luyện một trận, sau đó lại cầm lên những quyển sách đã lâu rồi chưa cầm tới.

Tôi muốn học tập, tôi phải nạp điện, không chỉ là kỹ thuật phải mạnh mẽ lên, sức lực mềm của một người cũng không ngừng đề cao, cái này gọi là nội hàm.


Buổi tối ăn cơm xong thì tôi lái xe đến Đỉnh Phường.


Sau khi thay quần áo và đi vào trong phòng tiếp khách, đã có một nửa đồng nghiệp đến đây.

Tôi đến không sớm cũng không muộn, thế là tôi vẫn ngồi ở trong góc của tôi, im lặng chơi điện thoại di động.


Rất nhanh, hai vị lãnh đạo Triệu Tĩnh và Thiên Long cũng đã đến.


Tôi nhìn Triệu Tĩnh, Triệu Tĩnh cũng nhìn tôi một chút, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn là một cái liếc mắt mà thôi, sau đó liền ngồi trên ngai vàng thuộc về cô ta.


Sau khi Thiên Long ngồi xuống thì có rất nhiều người chào hỏi với anh ta, không phân biệt nam nữ, anh ta gật đầu đáp lại cho có lệ, ngẫu nhiên còn sẽ trò chuyện một vài lời, có vẻ không được nhiệt tình, nhưng mà cũng không có chút xấu hổ nào, làm như chuyện tối ngày hôm qua anh ta ăn shit căn bản không xảy ra.


Đến gần bảy giờ rưỡi rồi, trừ những người xin phép nghỉ, những người khác cũng đã đến đông đủ rồi.

Đúng lúc này Thiên Long gõ cái bàn ở trước mặt của anh ta, hấp dẫn lực chú ý của mọi người tới, sau đó anh ta đứng dậy.



“Liên quan đến chuyện tối ngày hôm qua có lẽ là tất cả mọi người đều đã nghe nói rồi, tôi đây cũng sẽ không tái diễn lại chuyện mất mặt đó nữa, nhưng mà có một chút chuyện tôi nhất định phải làm, chẳng hạn như là xin lỗi với các bạn đồng nghiệp ở đây.

Cho dù là nguyên nhân gì thì tôi cũng đã làm cho mọi người phải buồn nôn, tôi xin chân thành bày tỏ sự hối lỗi.”
Nói xong, Thiên Long cúi đầu ba cái ở trước mặt của tất cả những người có mặt, thái độ cực kỳ thành kính.


Sau khi cúi đầu, Thiên Long tiếp tục mở miệng nói
“Tối ngày hôm qua lúc về đến nhà tôi cũng đã cẩn thận suy nghĩ rồi, trong cái nghề này của chúng ta thật ra không cần phải cân nhắc quá nhiều, những người đang ngồi ở đây bao gồm cả tôi trong đó, có ai mà chưa từng nếm qua, ai mà chưa từng ăn qua.

Tôi cảm thấy nó cũng không có gì khác biệt, về phần loại chuyện buồn nôn đó chắc chắn là cũng có người từng làm rồi.”
Nói xong, ánh mắt của Thiên Long nhìn về phía tôi, anh ta là đang dẫn dắt sự hoài nghi của đám người này hất nước bẩn lên trên người của tôi.


Nhưng mà tôi cũng chỉ cười, tôi biểu thị không quan trọng, ít nhất là Triệu Tĩnh có thể chứng minh tôi trực tiếp đào hố cho Thiên Long, sau này còn cùng với cô ta nghe lén chung.

Huống hồ gì tôi cũng không cần phải giải thích chuyện này đối với những người không có một chút quan hệ nào với tôi, càng nói thì càng tô đen hơn.


“Nhưng mà một ít người không nói ra mà thôi, còn giả bộ dáng vẻ như mình ngay thẳng lắm..."
Thiên Long nó rất nhiều, đơn giản chính là cho thấy hai chuyện.

Một, anh ta không phải cố ý; hai, cho dù xảy ra chuyện gì anh ta vẫn là lão đại như cũ, hơn nữa không thể nghi ngờ gì.


Sau khi tẩy trắng cho mình xong, liền đến phiên người khác tẩy trắng giúp cho anh ta.


Có rất nhiều tên rất nịnh nọt hoặc là kết bạn với Thiên Long, giờ phút này đều tranh nhau chen lấn liếm mồm cho anh ta, nói cái gì mà lòng dạ của anh Thiên Long rất ngay thẳng, nói cái gì mà lòng dạ của anh Thiên Long ào ào.


Nói thật thì tôi cũng không biết lòng dạ ào ào là cái quái gì, chẳng lẽ là đang chỉ khẩu vị của anh ta tốt à, lòng dạ rộng lớn, ngay cả miệng có thể ăn hết, cũng có thể chứa đựng ở trong đó?
Tôi đoán là như vậy.


Đến gần tám giờ, đại hội tẩy trắng của Thiên Long cuối cùng cũng đã kết thúc, anh ta đã tìm đủ thể diện cho mình để tiếp tục làm việc ở đây, đồng thời anh ta còn còn mang theo rất nhiều người đến dội nước bẩn lên người tôi mà không nêu tên.



Chỉ là đối với mấy cái nước bẩn này tôi cũng không ngại, không quan trọng, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.


Ngày hôm nào tôi có tâm trạng tốt lại có kế hoạch nữa, lại tiếp tục đẩy anh ta một lần nữa, cái này chả phải là chuyện gì.


Cuộc họp vừa mới kết thúc, trong chiếc ipad ở trong tay của Thiên Long liền vang lên, âm thanh cứng nhắc đã được máy móc hóa.


“N99, Ngô Diệc Thành, phòng A26."
Không tệ, vừa mới đến giờ làm việc thì đã có chuyện để hoạt động rồi.


Tôi đứng dậy đi về phía cửa phòng tiếp khách.


Lúc đi ngang qua người của Thiên Long, anh ta lại đột nhiên cười nhạo mà nói: “Chú ý tiêu hóa đó, chú ý sau khi trở về thì phải đánh răng.”
Tôi vỗ vỗ vào vai của anh ta: “Anh Thiên Long yên tâm đi, tôi nhất định sẽ nghe lời của anh mà.

Vậy thì...!còn nữa, nếu như vẫn là vị khách có khẩu vị nặng vào tối ngày hôm qua thì tôi sẽ đề cử cho anh lên đài, anh cũng không cần phải cảm ơn tôi đâu, bởi vì chỉ có anh mới có thể ăn hết không chừa lại một chút nào, đây chính là chỗ để tôi bội phục anh Thiên Long đó.”
Thiên Long"vụt" một tiếng đứng dậy, trên gương mặt vô cùng đẹp trai giờ phút này hiển thị rõ ràng sự phẫn nộ.


“Anh Thiên Long hẹn gặp lại, tôi đi làm việc trước đây.”
Không nhìn cơn tức giận của anh ta, tôi đi thẳng ra bên ngoài cửa.


Ở bên cạnh có con chó của anh ta vươn chân ra, đầu thì nhìn về nơi khác, giả vờ như là một bộ dạng không biết.


Thế là tôi đi ngang qua, lại hung hăng dậm một cái lên chân của anh ta.


Trong một cái chớp mắt tiếp theo, ở trong phòng tiếp khách liền vang lên tiếng thét chói tai như là tiếng mổ heo, vô cùng đau đớn.




Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…, truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…, đọc truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…, Đêm Ấy Tôi Rơi Vào… full, Đêm Ấy Tôi Rơi Vào… chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top