Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đạo
Đa Bảo đạo nhân nghe vậy sắc mặt ngây ngốc, hiển nhiên không ngờ Tiêu Thần sẽ nói thế, chỉ một chút đã đem quả bóng đá trở lại, hơn nữa lúc này còn cảm ứng được ánh mắt đám người Vân Mặc tử ẩn chứa vẻ bất mãn, người này lập tức cườì khan một tiếng:
- Nếu đã như vậy thì lão phu sẽ ra tay dò xét trước một phen. Nhưng với cùng một thủ đoạn như vậy, e rằng không thể so được với hai vị đạo hữu Vân Mặc Tử và Hỏa Liên chân nhân.
Nói xong, Đa Bảo đạo nhân xoay người ra chỗ khác, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, đưa tay vỗ lên túi trữ vật, xuất ra một thành đông thau, giương tay vất về phía trước. Vật đó tiến vào, nhất thời bộc phát ra một đạo linh quang, cấm chế trươc mắt đã bị phá mất ba bước.
- Thượng cố chí bảo, phá cấm hoàn!
Vân Mặc Tử hô ra một tiếng nhỏ, trong mắt toát lên vẻ không tin được, nhưng sau đó nhìn nó chỉ có thể phá vỡ được ba bước xâm nhập liễn vỡ vụn ra, lập tức khẽ lắc đầu, bất quá chỉ là vòng được chế phỏng theo, đối với cấm chế thường có lẽ đủ để bài trừ, nhưng cấm chế trước mắt này thì không cách nào giải được.
Bên trong rừng rậm, trong mắt Đa Bảo đạo nhân hiện lên vài phần thương tiếc, dương tay lên tung tiếp một vật ra, cũng là một vòng phá cấm màu bạc, tuy rằng cũng chỉ là phỏng chế, nhưng uy lực không kém, cũng để cho hắn tiếp tục bước thêm bốn bước, bước thứ bảy tạo ra đã nhanh chóng đến chỗ Hỏa Liêm chân nhân.
- Hao phí nhiều như vậy, lão phu không tin không thể đem ngươi bài trừ!
Đa Bảo đạo nhân nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục vất ra một chiếc vòng phá chế màu vàng.
Vòng phá cấm màu vàng có uy lực phá cấm hơn hẳn vòng phá cấm màu bạc, nhưng càng vào sâu uy lực của cấm chế càng mạnh, người này tiếp tục tiến năm bước, mắt thấy có thể phá cấm, nhưng vòng phá cấm màu vàng đột nhiên truyền đến một tiếng than khóc.
Sắc mặt Đa Bảo đạo nhân đại biến, thân ảnh mau chóng lui về phía sau, chiếc vòng phá cấm màu vàng vỡ ra từng mảnh. Tuy rằng người này phản ứng cực nhanh, nhưng vẫn bị cấm chế cắn lại. Bởi vì đã xâm nhập được mười hai bước, lực cắn lại của cấm chế rất mạnh, nháy mắt khiến cho người này bị thương không nhẹ.
- Lão phu đã làm hết sức, phá giải cấm này đã vượt ngoài khả năng của lão phu.
Hư mất ba vòng phá cấm phỏng chế, Đa Bảo đạo nhân tiếc đứt ruột, cảm giác được thương thế trong cơ thể, sắc mặt lại càng như đưa đám, cực kỳ buồn bực.
- Đa Bảo đạo hữu hãy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi, cấm chế này không cần đạo hữu ra tay nữa, giao cho ta bài trừ.
Vân Mặc Tử nói xong, ánh mắt dừng trên người Tiêu Thần:
- Tiêu Thần đạo hữu không biết hiện giờ đã tìm được cách phá giải chưa?
Tiêu Thần nghe vậy hơi trầm ngâm, sau đó gật đầu:
- Mặc dù không có nắm chắc mười phần, nhưng miễn cưỡng có thể thử một lần.
Thanh âm hạ xuống, Tiêu Thần cất bước đi tới, liên tiếp bảy bước bằng tu vi ngạnh kháng, vẫn chưa thi triển thủ đoạn cấm đạo.
Bước thứ tám, Tiêu Thần bước từng bước qua trái, trong tay ngưng kết một giọt nước phù văn, nháy mắt đánh ra, dung nhập vào bên trong gốc cây. Giọt nước vừa dung nhập vào, thân cây lập tức rung lên, rồi trực tiếp tán loạn và biến mất.
Bước thứ chín, bước thứ mười, trên tay Tiêu Thần đánh ra ba mảnh cấm đạo phù văn, ba trạng thái, mơ hồ có liên hệ lẫn nhau, dung nhập vào trong hư không.
Lúc này, Thần Đạo Tử phía sau đột nhiên mở hai mắt ra, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Bước thứ mười, thứ mười một, thứ mười hai.
Sắc mặt Tiêu Thần mơ hồ rắng bệch, bước ra liên tục hai bước, pháp quyết trên tay đánh ra cực nhanh, trăm ngàn ký hiệu tạo ra, dừng trước một cây cổ thụ, dưới gốc cỏ xanh mọc dày đặc.
Đó là mấu chốt của phá cấm, cây cổ thụ trăm trượng và cỏ xanh ba tấc.
Trong mắt Tiêu Thần sinh ra đầy ý cẩn thận, theo pháp quyết xâm nhập, cỏ xanh thản nhiên phóng ra khí tức cỏ cây, hình như tăng thêm thời gian xói mòn, bất qua trong nháy mắt đã hóa vàng, sau đó chết, cuối cùng hóa thành tro bụi phiêu tán.
Một mấu chốt của cấm chế bị phá, cỏ xanh khắp nơi cũng khô héo theo, tĩnh mịch, tiêu tán.
Nhưng vào đúng lúc này, sắc mặt Tiêu Thần nháy mắt biến đổi, trên mặt sinh ra ý kinh sợ, một đạo pháp trận đột nhiên di động ra, linh quang chợp lóe, thân ảnh hắn chợt biến mất không thấy gì nữa.
Mà cùng lúc đó, Thần Đạo Tử ở phía sau hơi nhắm mắt lại, nhưng ở hai tròng mắt khép kín, cũng không nhịn được mà toát lên vẻ đắc ý.
. . . . .
- Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, vì sao những người khác được bình yên vô sự, chỉ riêng hai chúng ta bị đẩy ra ngoài Truyền Tống trận.
Sắc mặt Quỷ Bà âm trầm, cả người âm khí đại thịnh, thanh âm lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Thanh Quang đạo nhân sắc mặt không chút thay đổi, trong đôi mắt sát khí cũng tung hoành:
- Tât nhiên là Thần Đạo tử kia đã động tay động chân vào Truyền tống trận, nếu không tuyệt đối sẽ không xuất hiện việc này.
- Chết tiệt! Nếu lần này lão phu không chết, nhất định sẽ nghiền xương hắn ra cám hoàn toàn diệt sát!
Quỷ Bà nghe vậy hàn khí trên người cũng đại thịnh, im miệng chốc lát, rồi trầm giọng nói:
- Thanh Quang đạo hữu, trước mắt hai chúng ta phải cẩn thận dò xét, nơi đây rất nhiều nguy hiểm, lại chưa từng có cách sinh tồn ở đây.
Thanh Quan đạo nhân khẽ gật đầu:
- Trước mắt không biết trong đồi núi này có nguy hiểm gì, chúng ta cẩn thận một chút.
- Đi!
Hai người đều là hạng người có tâm trí kiên định, lúc này oán hận vô ích, nắm chắc thời gian tìm ra đường mới là việc khẩn cấp trước mắt.
Độn quang hiện lên, hai người cẩn thận hướng vào trong đồi núi tìm kiếm.
. . . . .
Giữa không gian dao động, mặt Tiêu Thần không chút thay đổi, thân ảnh xuất hiện trước sơn cốc, khóe miệng lộ ra vẻ cười lạnh.
Thủ đoạn nhỏ nhỏ của Thần Đạo Tử lưu lại hắn đã thấy, nhưng không có phá hủy, bất quá trong cấm chế có chút thay đổi, vẫn chưa dựa theo truyền tống của Thần Đạo Tử đặt ra, mà khoảng cách phía sau họ bất quá chỉ là mười dặm. Nơi này cấm chế trùng điệp, khí tức ngăn cách nghiêm trọng, quả thật không sợ bọn họ phát hiện.
- Bọn ngươi lục đục với nhau, tại hạ đành rời khỏi, đợi các ngươi chém giết lẫn nhau hao hết thực lực, Tiêu Thần ta đến lấy bảo vật.
- Thần Đạo Tử này cực kỳ không đơn giản, lúc trước người này đã động tay động chân vào Truyền Tống Trận, theo biểu hiện này xem ra hắn đang âm thầm che dấu. Vân Mặc Tử mặc dù ta chưa có nhìn thấu, nhưng đáy mắt hắn ngẫu nhiên xẹt qua vẻ tham lam, hiển nhiên đối với cơ duyên kia cực kỳ tự tin sẽ tời tay, điểm ấy chỉ sợ có chút kỳ quặc. Về phần Đa Bảo đạo nhân, nhìn cực kỳ tầm thường, nhưng chẳng biết tại sao, người này mơ hồ khiến ta cực kỳ kiêng kỵ, như vậy cũng chả phải là loại người đơn giản.
Ba người này đều không phải là loại người lương thiện, e rằng về sau vẫn tiếp tục ám toán nhau.
Rừng rậm cấm chính là Tiêu Thần phá giải mở ra, trong đó có để lại một ít thủ đoạn nhỏ, chỉ cần đám người Vân Mặc Tử xuyên qua, trên người tự nhiên sẽ bị gieo xuống một ký hiệu nhỏ, bằng cảm ứng thì hắn có thể thỏa mái tìm được mấy kẻ đó.
Tiêu Thần cười lạnh, mấy người kia tính kế tranh đoạt lẫn nhau, hắn đánh làm người ẩn phía sau vậy.
Tâm niêm vừa động, Tiêu Thần ngẩng đầu nhìn qua xung quanh, không nhận thấy được khí tức nguy hiểm, trong lòng nhẹ nhàng thở phào, hơi trầm ngâm, sau đó cất bước tiến vào trong.
Sơn cốc không lớn, ước chừng hơn trăm trượng, cây cỏ xanh tốt, liếc mắt có thể thấy được, không chút che dấu.
Bước vào sơn cốc này, liền giống như bước vào một thế giới khác vậy, an bình, ôn hòa, không có nguy hiểm của ngoại giới cùng kẻ lừa người, khiến người khác sinh ra ý niệm lơi lỏng, lười nhác.
Trong lòng Tiêu Thần run sợ, nếu không phải bởi vì trong lòng hắn ý chí kiên định vô cùng, đổi lại là người khác e rằng đã chìm đắm vào trong đó rồi.
Sơn cốc này, có cổ quái!
Thần thức phá thể mà ra, cẩn thận đảo qua sơn cốc. Một lúc sau, đôi mắt Tiêu Thần xẹt qua vẻ lãnh liệt, lạnh giọng nói:
- Cái gì đang ẩn nấp trong bóng tối vậy, lăn ra đây cho ta!
Thanh âm còn chưa hạ xuống, Tiêu Thần tiến lên từng bước, hung hăng đạp xuống mặt đất.
Ầm!
Khiến cái sơn động này dưới một bước đó đột nhiên rung động mạnh, mặt đất lập tức dao động giống như sóng nước đập mạnh sang hai phía, lộ ra vô số bạch cốt, tại đây trong đống bạch cốt vô tận đó, một thân ảnh ngăm đen, đôi mắt màu đỏ đi ra từ một ngách trong động, lúc này chậm rãi đứng dậy, đối mặt với Tiêu Thần.
Một tia khí tức lờ mờ từ nơi này phát ra.
- Mẹ nó chứ hóa ra là tử khí trong thi thể phát tán ra
Toàn thân Tiêu Thần nháy mắt cứng đờ, tâm thần chấn động.
Khí tức này đúng là cường hãn.
Khi trong miệng thây khô kia phát ra một tiếng gầm nhẹ, đôi mắt hồng quang có máu chảy ra, tựa hồ như muốn đến cắn nuốt Tiêu Thần vậy, lại vẫn phải gắt gao áp chế ý niệm kia lại trong đầu.
Hống!
Một lát sau, thây khô đột nhiên gầm nhẹ, trên người khí tức tử vong bùng nổ, hóa thành một đạo ô quang vọt ra bên ngoài, biến mất trong nháy mắt.
Thân thể Tiêu Thần khôi phục lại tự do, toàn thân dĩ nhiên ướt đãm mồ hôi. Nếu yêu vật này ra tay, e rằng hắn không có chút phản kháng nào! Lúc này hắn xoay người nhìn về phía hướng thây khô kia rời đi, chẳng biết tại sao thân ảnh yêu vật thay khô này, khiến Tiêu Thần có chút quen thuộc, hình như đã từng gặp ở một nơi nào đó, nhưng tân lực suy nghĩ, lại không nghĩ ra kết quả.
Ánh mắt Tiêu Thần nhìn xuống mặt đất ngưng trọng lại, tại nơi yêu vật bùng nổ khí tức chẳng biết tại sao trên người lại đánh rơi hai ngọc giản, màu sắc chuyển đen, lúc này lẳng lặng nằm trên mặt đất, tản ra nhiều điểm thần bí.
Tiêu Thần hơi trầm ngâm, thần thức đảo qua, xác định hai ngọc giản này không ẩn chưa nguy hiểm gì, lúc này hắn mới cầm nó vào trong tay.
Cái lạnh lẽo của ngọc giản từ tay truyền vào trong cơ thể, làm tinh thần người khác rung lên, trở nên cực kỳ trong sáng. Hiển nhiên ngọc giản này cực kỳ bất phàm.
Tiêu Thần cẩn thận cho một tia thần thức vào đó tìm hiểu, nếu thấy nữa điểm không đúng, sẽ dùng thần thức nháy mắt chặt đứt nó, để tránh bị đả thương nghiêm trọng.
Thần thức tiến vào, vẫn không xuất hiện dị thường nào, văn tự màu đen tự động hiện lên, in sâu vào trong óc Tiêu Thần.
Liệt Anh.
Hai chứ đầu tiên này, tuy đẹp nhưng lại ẩn chứa đại thế vô tận, lộ ra khí cơ lạnh lẽo.
Một lát sau, Tiêu Thần mở hai mắt ra, sắc mặt rung động lộ vẻ không thể tin được.
Hao tốn nửa ngày, Tiêu Thần miễn cưỡng khôi phục lại bình tĩnh, đem ngọc giản cẩn thận thu vào trong túi trữ vật, sau đó lấy ra ngọc giản thứ hai đưa thần thức vào trong đó thăm dò, vẫn là một văn tự đẹp như thế, là một bút tích của một nữ tử.
Tổ Ma.
Trong ngọc giản ghi lại một mảnh pháp quyết tu ma, hơn ba ngàn ký tự, chữ như châu ngọc, ẩn chưa đại đạo.
Đem Tổ Ma ngọc giản thu hồi, sắc mặt Tiêu Thần âm trầm, trầm ngâm một lát, bước đi vào sâu bên trong cốc, ông tay áo vung lên mấy đạo kim canh kiếm khí phá thể mà ra bắn vào trong núi đá, thạch phấn vang ầm ầm bay ra.
Chốc lát một tòa động phủ đơn giản xuất hiện, Tiêu Thần phất tay thôi tan thạch phấn, rồi từng bước đi vào trong động phủ, cùng lúc đó hai tay vung lên bày ra một tầng cấm chế, lúc này mới khẽ gật đầu khoanh chân ngồi trên mặt đất.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Đạo,
truyện Đạo,
đọc truyện Đạo,
Đạo full,
Đạo chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!