Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đạo
Ánh mắt Tiêu Thần đảo qua trên người Thần Đạo Tử, mỉm cười, rồi chuyển về nhìn lên Thất Khiếu Phá Không Trận. Trận này trôi nổi trên không trung, hình tròn, hơn mười trượng vuông. Trong trận thủ pháp bố trí khác lạ, chính là một loại thủ đoạn khác lạ mà Tiêu Thần chưa bao giờ thấy qua, nhưng tinh tế cảm nhận, có thể phát hiện ra một thứ không rõ ràng đang ẩn dấu dao động trong đó, cũng không che dấu đi sự nguy hiểm. Thất Khiếu Phá Không Trận này có bảy mắt trận, mỗi chỗ đều có tu sĩ trấn thủ, phong thích pháp lực của mình ra kích thích, nếu không tuyệt đối không thể bắt đầu.
Tiêu Thần mơ hồ để ý một lần, trong lòng khẽ động, xem ra việc liên quan đến Truyện Tống trận này, Thanh Quang Tán nhân không có chút giấu diếm.
Siêu cấp pháp trận trên trăm vạn dặm, điển tích cổ ghi lại thì Truyền Tống trận thượng cổ mới có thể có uy lực này. Thất Khiếu Phá Không Trận này tuy rằng không nôi danh, nhưng có thể trực tiếp đưa nhiều người trực tiếp vào sâu bên trong đại lục, phẩm cấp hiển nhiên không kém gì Truyền Tống trận thượng cổ kia, trong đó có chứa đựng thủ đoạn cấm đạo cực kỳ cao thâm. Sâu trong đôi mắt của Tiêu Thần hiện lên cấm đạo phù văn, dưng ở phía trên trận không ngừng bắt đầu suy diễn phân chia, tuy rằng không thể hiểu rõ, nhưng chung quy vẫn có thể tăng nhãn giới lên, gia tăng nhận thức về cấm đạo.
Chỉ sau nửa canh giờ, ngoại trừ Tiêu Thần không có gì ra, trong lòng đám người Văn Mặc Tử đều nôn nóng, thế nhưng lúc này lại không thể mở miệng được. Dù sao Truyền Tống trận kia nguy hiểm không rõ, nếu Thần Đạo Tử kia bởi vì thương thế của hắn mà không thể chịu nổi, hậu quả tất nhiên là cực kỳ nghiêm trọng. Hiện này bất luận mọi người có nóng vội đến thế nào, cũng đều chỉ có thể âm thầm nhẫn nại.
Vào lúc này, Thần Đạo Tử há miệng phun ra một ngụm trọc khí, sau đó mở hai mắt ra, khí tức hơi lộ ra vẻ suy yếu như trước, nhưng cũng đã miễn cưỡng ổn định được thương thế.
- Thế nào rồi đạo hữu Thần Đạo Tử? Có chống đỡ nổi không, nếu là không có năm chắc, bọn ta sẽ lui lại một hai ngày, xác định được mười phần nắm chắc rồi phát ra cũng không muộn,
Vân Mặc Tử nói với giọng cực kỳ thành khẩn, ánh mắt thân thiết dừng trên người Thần Đạo Tử.
- Đạo hữu Vân Mặc Tử không cần phải lo lắng, thương thế của tại hạ tuy không nhẹ, nhưng cũng đã được ta dùng bí pháp áp chế xuống rồi, chống đỡ trận pháp này tất nhiên cũng không phải là vấn đề.
Khí nói chuyện, ánh mắt hướng tới Vân Mặc Tử có ý cảm kích.
Tiêu Thần bây giờ đã thu hồi ánh mắt lại, hơi hơi nhắm hai mắt, mi tấm hơi có cảm giác chua xót. Nơi đây không rõ nguy hiểm, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, hắn vẫn chưa toàn lực ra tay phân tích Thất Khiếu Phá Không trận, nếu không thì nguyên thần sẽ bị hao tổn quá lớn, tuyệt đối không phải là một sự lựa chọn sáng suốt. Dù vậy, thông qua việc âm thầm phân tích trận này, hắn cũng có được thu hoạch, trong lòng mơ hồ có cảm giác hiểu ra vài phần.
Mục quan Thần Đạo Tử đảo qua trên người Tiêu Thần, đáy mắt xẹt qua một tia dị sắc, sau đó bị ẩn đi.
Vân Mặc Tử đối với phản ứng như thế của Thần Đạo Tử cực kỳ vừa lòng, ôn hòa cười, nói:
- Một khi đã như vậy, chư vị đạo hữu hãy nhanh chóng tiến vào trong trận, nghe hiệu lệnh của lão phu cùng nhau thúc dục pháp lực, bắt đầu.
Càng nói đến đoạn sau, trên mặt người này hiển nhiên lộ ra vẻ cẩn thận.
Đám người Tiêu Thần trầm mặc gật đầu, độn quang chợt lóe. Lần lượt bay vào trong trận.
- Đi!
Vân Mặc Tử khẽ quát, đám người Tiêu Thần cùng ra tay, đem pháp lực trong cơ thể phát rra, rót vào trong Truyền Tống Trận.
Vù vù!
Hào quang của Thất Khiếu Phá Không Trận nháy mắt đại thịnh, không gian dao động ầm ầm bùng nổ quét ra, thổi quét cả đống hoang tàn của thành trì. Cát bụi bay tứ tung, xông thẳng cả lên trời. Đợi cho đến khi mọi thứ bình thường trở lại, nơi này đã không còn một bóng người, Thất Khiếu Phá Không trận cũng biến mất luôn.
. . . . .
Trên đỉnh núi, sắc mặt Pháp Vân tử lạnh lẽo, thần thông ra tay, nháy mắt chém giết vô số thây khô.
Hiện tại, toàn thân Pháp Vân Tử hiện lên đầy các vết thương, tử khí quanh quẩn, thanh thể nhanh chóng khô quắt, hơn nữa mơ hồ có một ý niệm hung tàn xâm nhập vào bên trong nguyên thần của hắn, đem hoàn toàn nắm trong tay.
Ở trên ngọn núi này, thây ma có số lượng chi chít, sợ là không dưới tám vạn, cảm ứng được sự tức giận trên đỉnh núi, hung hãn điên cuồng lao về phía trước.
- Lão phu Pháp Thiên Tử của Thương Nguyệt tông, tu đạo đến nay đã hơn một ngàn bốn trẳm năm, cả đời giết chóc, trên tay dính đầy máu tươi, chẳng nhẽ cục diện hôm nay như vậy, đó gọi là thiên đạo nhân quả báo ứng sao?
Pháp Thiên Tử đột nhiên thu tay lại, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng, khẽ cau mày, nói thầm, như đang chất vẫn lại chính mình.
- Tu đạo vô tình, ta không giết người, người sẽ giết ta, còn ta thì thế nào? Nếu chỉ tại do giết chóc, thiên đạo mang đến cái chết cho ta, Pháp Thiên tử ta không thể phản kháng được, nhưng cũng không muốn chịu thiên đạo an bài. Lão phu thân là tu sĩ bất trụy, đứng đầu nhân gian, ta chết kiểu gì đó là chính là do ta lựa chọn.
Ánh mắt Pháp Thiên tử bộc phát ra thần quang trầm tĩnh, nhìn thấy thây khô kia đang điên cuồng vọt tới, trầm giọng nói:
- Hôm nay lão phu sẽ cũng các ngươi tiêu tán với nhau.
Âm thanh chưa hạ xuống, khí tức khủng bố tàn nhẫn đến cực điểm ầm ầm phát ra từ trong cơ thể lão ta, dưới đất nham thạch nóng chảy mênh mông, phát ra khí tức thảm thiết vô cùng.
Ầm!
Tiếng nổ kinh thiên, phạm vi hai mươi dặm, san thành bình địa, toàn bộ yêu vật thây khô hầu như chết hêt, khí tức tử khí quẩn quanh ở thiên địa.
. . . . .
Bên ngoài đại lục, Câu Ly lão đạo, Vân Lam cùng Bác Cổ ba người thân thể hơi cứng đờ, xoay người lại nhìn sâu vào bên trong đại lục, trên mặt thoáng lộ vẻ bi ai phức tạp.
- KHông biết vị lão hữu đi trước chúng ta là ai?
Vân Lam thấp giọng nói, giọng điệu trầm trọng.
Thế lực của chư phương tuy rằng phân cao thấp lẫn nhau, nhưng tu sĩ Bất Trụy phần lớn đều là hạng người nổi bật từ hồi trẻ, song phương quen biết giao đấu hơn mấy ngàn năm, mặc dù là địch nhân mà trong lòng lại rất quen biết nhau. Lúc này thấy người khác chết, với tình cảnh của bản thân mình, ba người nhất thời trầm tĩnh không nói gì.
- Ha ha, cái này có gì mà hâm mộ, nếu quả thực đem chúng ta bức như thế, hắn chơi chiêu tự bạo thì chúng ta cũng thế phải không?
Câu Ly đạo sĩ bất mãn thấp giọng than thở.
- Đi thôi, không đến phút cuối, lão phu thật sự có chút không cam lòng, chung quy vẫn muốn tìm thấy được con đường sông hay không.
Vân Lam than thở, sau đó độn quang trên người lóe lên, bay thẳng về phía trước.
Câu Ly và Bac cổ liếc nhìn lẫn nhau, đều khẽ cười khổ, con đường sông ư, tìm ở nơi nào bây giờ?
Con lừa lông ngăn không biết buồn rầu vẫn "Di a di a" kêu lên, âm thanh vang ra xa.
. . . . .
Tại một âm u, yên tinh không một tiếng động, chỉ có tiếng gào thét của gió, lộ ra khung cảnh vô cùng tiêu điều hoang vắng.
Đột nhiên, giữa không trung xuất hiện nhiều gợn sóng, sau đó chấn động kịch liệt, một pháp trận di động lớn gần mười trượng dần dần hiện ra, ngay sau đó có năm đạo nhân ảnh nháy mắt bắn ra, sắc mặt tất cả đều tái nhợt.
- Thần Đạo Tử đạo hữu, rốt cuộc đã có chuyện gì mà hai người Thanh Quang đạo hữu Quỷ Bà đạo hữu lại tách ra khỏi bọn ta?
Sắc mặt Hỏa Liên chân nhân khó coi, trầm gọng nói.
Đám người Tiêu Thần dù chưa nói, nhưng ánh mắt đồng thời dừng trên người này, trong mắt hao có sắc lạnh.
Truyền tông chấm dứt trong nháy mắt, hai người Thanh Quang tán nhân và Quỷ Bà kia đúng là bị văng ra khỏi truyền tống trận, hiện tại chẳng biết đã đi đâu, biến cố như vậy khiến mọi người kinh sợ không thôi.
- Việc này tại hạ cũng không rõ, chẳng lẽ chư vị đạo hữu tưởng Thần Đạo Tử ta có thể nhẫn tâm ra tay hại sao? Chúng ta đều đã lập lời thề tâm ma, nếu như tại hạ âm thầm ra tay, e rằng lúc này đã bị lời thề cắn trở lại, nhưng hiện tại trước mắt các đạo hữu thấy, tại hạ vẫn bình yên vô sự đó thôi.
Sắc mặt Thần Đạo Tử hờ hững, vẫn chưa lộ ra vẻ khác thượng, bây giờ thản nhiên nói, cũng đã đánh mất hơn phân nửa sự hoài nghi trong lòng mọi người.
Vân Mặc Tử hơi trầm ngâm rồi lập tức chậm rãi gật đầu:
- Lão phu tin tưởng việc này không phải là do Thần Đạo Tử đạo hữu gây nên, nhưng trước mắt chúng ta giờ chỉ có năm nguồ, cần phải toàn lực hợp tác với nhau, nếu không lão phu nhất định sẽ ra tay giết chết ngay tại đây.
Giong điệu lạnh lẽo, biểu lộ ra sát khí.
Sắc mặt đám người Tiêu Thần đều lạnh lùng, tất cả đều khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Xuất phát, chúng ta tiếp tục xâm nhập. Nơi này đã là bên trong của đại lục, nơi này cuối cũng cũng không xa lắm, cẩn thận một chút, có thể có thứ gì đó đang đợi chúng ta tới.
Nói xong, Mặc Vân Tử đi lên phía trước.
Đám người Tiêu Thần mơ hồ ngăn cách lẫn nhau một khoàng cách, đi theo sau. Ánh mắt ngẫu nhiên chạm nhau, tất cả đều ẩn chứa ý lạnh lùng. Truyền tống đã bị chấm dứt, an toàn tạm thời qua đi, không khí bất giác trở nên có chút nghiêm trọng.
. . . . .
Mười ngày sau.
Sắc mặt Tiêu Thần hơi có vẻ tái nhợt, hiện tại cẩn thận đứng ở một bên, ánh mắt ẩn chứa vẻ lạnh lùng.
Đoạn đường phía trước này, bọn họ gặp phải nguy hiểm trùng trùng, cho dù năm người liên thủ, cũng bị một vài vết thương nhẹ. Hơn nữa cấm chế pháp trận, uy lực cực kỳ mạnh mẽ, bố trí huyền diệu khó hiểu, mọi người nên tránh né, nếu không tránh được mới phải phá giải. Ví dụ khi trước mắt là một rừng rậm xanh tươi tốt, keo dài hơn vạn dặm, muốn tránh ra đi tiếp cũng không biết sẽ chịu được bao lâu, hơn nữa trên đường tất nhiên sẽ lại gặp phiền phức. Bởi vậy đám người Vân Mặc Tử thoáng do dự, cuối cùng quyết định ra tay phá cấm chế. Và người ra tay tất nhiên là Thần Đạo Tử.
Cấm đạo tu của người này quả thực không tồi, đoạn đường đã đi, cũng đã biểu hiện tác dụng cực lớn. Nhưng mấy lần ra tay, vết thương tích tụ trong cơ thể Thần Đạo Tử vốn không nhẹ, sắc mặt tái nhợt, khí tức có vẻ cực kỳ suy yếu.
Thần Đạo Tử ra tay, nhưng khí lực toàn thân so với lúc trước kém hẳn đi không chỉ một bậc, mà kém hẳn đi rất nhiều, muốn phá giải đi cấm chế này, e rằng rất khó.
Tiêu Thần khẽ lắc đầu, không biết người này sao lại không biết mức độ như thế, sâu trong này có nguy hiểm trùng trùng, trong lòng mọi người đều tìm cách bảo vệ thực lực, người này làm như vậy chẳng nhẽ là do tính cao ngạo gây ra? Hay là, sau lưng Thần Đạo Tử này đang âm thầm che dấu một thủ đoạn nào đó chẳng?
Ý niệm trong lòng bấn lọan, Tiêu Thần đành khẽ lắc đầu để tạm thời áp chế đi ý nghĩ này.
Một lát sau, Thần Đạo Tử bước vào rừng rậm thứ năm, cấm chế nháy mắt cắn lại, thân thể người này bay ngược về phía sau, miệng mũi đều phun ra máu tươi, hoàn toàn đã bị thương nặng.
- Chư vị đạo hữu, tại hạ đã làm hết sức mình, quãng đường còn lại phải xem thủ đoạn của các đạo hữu.
Nói xong, Thần Đạo Tử vội vàng nhắm mắt lại, bắt đầu khôi phục lại toàn bộ thương thế.
Sắc mặt Vân Mặc Tử hơi trầm xuống nhưng cục diện như vậy sơm muộn gì cũng xuất hiện, trong lòng hắn đã đoán trước, lập tức hơi trầm ngâm nói:
- Cấm chế này khá cổ quái, đợi lão phu ra tay thử một lần coi.
Khi đang nói chuyện cũng đi nhanh về phía trước, hướng đến rừng rậm kia mà đi, đến gần đó ba bước, sắc mặt người này liền hơi trầm ngâm, sau đó đi tiếp, bước thứ năm thoáng tạm dừng, rồi tiếp tục đi thêm hai bước nữa
Bảy bước!
Cấm chế rừng rậm này, xâm nhập vào trong đó mười ba bước là có thể phá, thế nhưng lúc này đã đạt đến khả năng chịu đựng của Vân Mặc Tử rồi.
Bước thứ tám còn chưa hạ xuống, sắc mặt Mặc Vân tử đã đại biến, thân ảnh nhanh chóng bay ngược ra sau, cũng đã bị cấm chế cắn lại, dính thêm một ít vết thương nhẹ.
- Cấm chế này quả thực quá mạnh mẽ, tu vi Kim Đan của lão phu không cao, chỉ có thể bằng tu vi xông vào, bước thứ tám đó là cực hạn rồi.
Thanh âm vừa hạ xuống, ánh mắt Hỏa Liêm Chân Nhân lóe lên, sau đó độn quang màu lửa đỏ phát ra trên người, nhanh chóng phóng thẳng vào rừng rậm kia.
Sáu bước chớp mắt đã qua, nhưng bước thứ bảy chưa hạ xuống, người này đã thổ huyết lui ra phía sau, khí tức nhanh chóng suy yếu xuống.
- Lão phu không thể phá giải được cấm này.
Hỏa Liêm chân nhân nói xong, cũng nhắm mắt khoanh chân đả tọa.
Hiện tại năm người, ba người không công được phải lui, chỉ còn lại hai người Đa Bảo cùng Tiêu Thần.
- Chư vị đạo hữu đều không thể công mà phải lui, như vậy tại hạ cũng phải thất thủ thôi.
Đa Bảo đạo nhân khẽ cười, đáy mắt hiện lên vẻ thông minh lanh lợi.
- Thủ đoạn phá cấm của Tiêu Thần đạo hữu phi phàm, trước mắt chúng ta đánh phó thác mọi thứ cho đạo hữu vậy.
Người này, đúng là không muốn bỏ sức ra.
Tiêu Thần nghe vậy ánh mắt chớp lên, sau đó thản nhiên nói:
- Tại hạ toàn lực tìm kiếm thăm dò cách phá giải cấm chế này, trước mắt đã được một ít, nhưng vẫn còn chưa rõ hoàn toàn. Cho nên vẫn cần phải nhờ đạo hữu ra tay dò xét một phen, tận lực kiên trì một hồi, khiến cấm chế dao động, tại hạ có thể tìm được phương pháp phá cấm.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Đạo,
truyện Đạo,
đọc truyện Đạo,
Đạo full,
Đạo chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!