Xóm trọ. 8h sáng
- Anh có phải là H không ạ? – Một người mặc quần áo nhân viên chuyển phát nhanh- Vâng - Mình trả lời- Có người chuyển cái này tới cho anh – Anh ta đưa ình một cái hộp- Cảm ơn anh – Mình nhận và vào trong phòng“Cái quái gì thế nhỉ?” – Mình nghĩ trong đầuMở chiếc hộp ra. Là một chiếc tai nghe điện thoại“Rinh rinh...”. Số điện thoại không lưu nhưng quen lắm. Là ai nhỉ? Mình nhấn nút nghe- Alo. Ai đấy – Mình bắt đầu- Cậu quên tôi nhanh thế sao – Một tiếng người đàn ông- Xin hỏi ai đấy? – Mình thấy ngờ ngợ- CRE – Ông ta nói- Là ông? – Mình đã nhận ra. Là lão đại- Cậu nhận ra rồi sao? – Ông ta cười mỉa mai trong điện thoại- Ông muốn gì? – MÌnh bắt đầu thấy khó chịu- Tôi muốn cậu tới một chỗ vào chiều mai- Tại sao tôi phải tới? – Mình không hiểu- Vì tôi có một món quà bất ngờ dành cho cậu?- Quà gì? – Mình càng không hiểu ông ta đang nói gì- Liên quan tới cậu và người đó?- Ông dám – Mình hiểu ông ta muốn nói gì- Tôi có gì mà không dám- Ông muốn gì ở tôi?- Cậu cứ từ từ. Ngày mai tới đó đi. 195 Đội cấn- Tôi..“Tút tút...”. Ông ta tắt máy khi mình chưa nói xongÔng ta muốn mình tới đó làm gì chứ. Mình chợt nhớ tới Bé. vẫn còn số hôm trước- Alo. Anh – Giọng của Bé- Biết lão đại đang giở trò gì không? – Mình lạnh lùng hỏi- Em rời khỏi rồi. Sao thế anh – Giọng Bé có vẻ lo lắng- Hẹn gặp- Lão muốn đưa anh trở lại sao?- Không biết- Anh nên đi xem chỗ lão hẹn anh như thế nào?- Chắc phải thế. Cảm ơn- Em có làm gì....Mình tắt máy đi. Không để cho Bé nói tiếp nữa. Phải tới chỗ lão muốn mình gặp xem như thế nàoNgõ 195 Đội Cấn. Đây là......