Cầm Đế

Chương 112: Thú liệp kinh kiến ( Phần 4 )


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hương Loan nghi hoặc hỏi : “ Nhưng mà long đối với khí tức của con người rất là linh mẫn , khả năng của cự long chính thức thì càng không phải nói . Nó ngay cả giới tính chẳng lẽ cũng không phân biệt được sao ? Tô Lạp , ngươi cũng là ma vũ song tu sao ? Sao có thể gọi được nó ra ? “ .

Tô Lạp lắc đầu đáp : “ Không , ta không phải là ma vũ song tu . Ngân tệ , ngươi cũng đi ra ngoài hoạt động thân thể một chút đi , ngủ nhiều không tốt cho sức khỏe đâu . Nếu cứ tiếp tục như thế này ngươi sẽ không còn là ngân long mà biến thành ngân trư đấy “ .

Nghe hắn nói hai chứ ‘ ngân trư ‘ , Hải Dương và Hương Loan không nhịn được đồng thời che miệng cười , Tô Lạp bây giờ mới phát hiện ra , ‘ ngân trư ‘ và ‘ âm trúc ‘ phát âm rất giống nhau , nhất thời xấu hổ liếc nhìn Âm Trúc . Âm Trúc bây giờ cũng đang nhìn hắn , hai người bốn mắt nhìn nhau , ánh mắt lạnh như băng của Tô Lạp lúc nãy đã trở thành ấm áp .

Nguyên lai từ lúc Ngân Tệ chui ra từ vỏ trứng , việc lớn lên của nó đối với hai người Tô Lạp và Âm Trúc quả thực vô cùng đau đầu . Đầu tiên là sự phát triển của nó cần rất nhiều năng lượng , tiếp theo là khi nó lớn lên rồi ở trong người Tô Lạp không còn tiện nữa . Dù sao bây giờ nó hãy còn nhỏ , Tô Lạp để nó ngủ trong áo là an toàn nhất , không sợ nó đi lung tung ra ngoài .

Bất đắc dĩ hai người đành phải nuôi nó tại túc xá . Nhưng vấn đề đau đầu hơn là tiểu tử này ăn khỏe vô cùng , chỉ trong một ngày , nó đã lén hai người ăn toàn bộ số thực phẩm để dành trong một tuần , hơn nữa khi ngủ lại muốn độc chiếm cả một cái giường . Vốn Diệp Âm Trúc muốn Tô Lạp sang giường mình ngủ cùng nhưng nói thế nào thì Tô Lạp cũng không đồng ý .

Cũng may mà hai người còn nhớ tới khối lân phiến mà An Nhã tặng cho trước lúc rời đi . Nguyên lai khối lân phiến đó là di vật của cha mẹ Ngân Tệ để lại , bên trong cũng chứa rất nhiều năng lượng . Ngân long là ma pháp long , khối lân phiến không ngừng hấp thụ các ma pháp nguyên tố xung quanh , sau đó truyền vào trong cơ thể Ngân Tệ , do đó hai người đối với sức ăn của Ngân Tệ không cần đau đầu nữa , chỉ chú ý đến lúc đi đâu xa phải mang nó theo thôi .

Diệp Âm Trúc hướng tới Hải Dương và Hương Loan nói : “ Việc Tô Lạp sở hữu ngân long xin các ngươi giữ bí mật cho ! “

Hải Dương gật đầu còn Hương Loan có chút hâm mộ nói : “ Thật ghen tỵ với ngươi đấy , trong học viện này cũng có mấy người có cự long nhưng chỉ mình Tô Lạp ngươi là có cự long cao quý như ngân long mà thôi . Tô Lạp , ngươi có thể nói cho ta biết ngươi thu phục được ngân long này như thế nào không ? “ .

Tô Lạp liếc nhìn Diệp Âm Trúc một cái rồi nói : “ Bằng hữu cho ta “ .

“ A ! Bằng hữu của ngươi đưa cho ngươi ? Loại bằng hữu nào mà lại hào phóng như vậy ? Nếu có người tặng ta một ngân long , không chừng ta sẽ gả cho hắn luôn “ . Ánh mắt Hương Loan không cách nào rời khỏi thân thể Ngân Tệ , nàng cảm thấy nó vô cùng đáng yêu , muốn ôm nó vào lòng mà vuốt ve . Khong nhịn được , Hương Loan chậm rãi ngồi xuống xoa xoa đầu Ngân Tệ , tiểu tử này cũng chẳng phản đối , lại còn buông chân Tô Lạp ra chạy đến áp sát mặt vào ngực của Hương Loan , không ngừng dụi dụi đầu vào , xem chừng có vẻ muốn ăn ‘ đậu hũ ‘ .

Hành động của Ngân Tệ khiến Hương Loan bật cười , trong khi trong lòng Tô Lạp thầm mắng tiểu sắc quỷ , hướng tới Hương Loan nói : “ Ngươi nói chậm quá , nếu ngươi nói sớm hơn , không chừng tên kia đã tặng ngươi luôn rồi đó “ .

Hương Loan ngẩng đầu nhìn Tô Lạp , ánh mắt đầy vẻ chờ mong : “ Ngươi có thể giới thiệu vị bằng hữu đó cho ta được không ? “ .

Tô Lạp lạnh lùng nói : “ Không cần phải giới thiệu , ngươi cũng biết hắn đấy . Xa tận chân trời , gần ngay trước mặt , ngươi còn chưa rõ sao ? “ . Nói xong , hắn đưa tay chỉ về Âm Trúc .

“ Ngươi đưa cho hắn sao ? “ . Hương Loan giật mình hỏi , đến cả Hải Dương cũng kinh ngạc nhìn Âm Trúc .

Diệp Âm Trúc gãi gãi đầu đáp : “ Ta tình cờ có được , nhưng ngân long đối với ta không có tác dụng gì nên ta đem tặng hắn “ .

“ Ta thật không có vận khí tốt như thế . Âm Trúc , ta ghét ngươi “ .

Diệp Âm Trúc không chịu nổi ánh mắt u oán của Hương Loan , thấy hai mắt nàng đã rơm rớm nước mắt , vội nói : “ Lần sau có cơ hội , ta nhất định sẽ đưa cho ngươi , ngươi đừng khóc “ .

Hương Loan đã cười ngay : “ Ngươi hứa rồi đấy nhé , đến lúc đó không được nuốt lời đâu . Nếu ngươi thực sự tặng ta một ngân long , nói không chừng ta đồng ý gả cho ngươi luôn “ .

“ A ... “ . Cả người Âm Trúc lại lâm vào trạng thái đỏ mặt tía tai , tim đập thình thịch . “ Không cần đâu , ta đã hứa là ta sẽ làm , ngươi không cần phải lấy đó làm điều kiện trao đổi “ .

“ Tiểu ngốc tử , nhìn bộ dạng của ngươi kìa , sợ rằng ngươi đỏ mặt tới xuất huyết mất . Ta nói giỡn với ngươi đấy , đừng lo “ .

Diệp Âm Trúc lúc này mới thở phào nhẹ nhóm , hắn phát hiện khi đối mặt với Hương Loan còn khó chống đỡ hơn cả Nội Tư Tháp và Mã Lương .

Hương Loan vẫn chưa chịu buông tha cho hắn , đi tới bên cạnh người hắn , cười nói : “ Đương nhiên , ngươi cũng không phải là không còn cơ hội . Khi ta còn bé đã thể rằng khi ta lớn lên nhất định sẽ lấy một anh hùng , một anh hùng đích thực . Nếu có ngày ngươi trở thành người mạnh nhất của đại lục , ta sẽ lấy ngươi “ .

“ Ngân Tệ , chúng ta đi thôi “ . Tô lạp thật sự không thể chịu nổi nữa , ra vẻ không để ý tới Diệp Âm Trúc , kéo Ngân Tệ đi tới ngọn núi đối diện . Ngân tệ sau khi hấp thụ không ít năng lượng từ khối lân phiến đã lớn lên không ít , mặc dù chưa thể phi hành nhưng cũng đã có thể nhảy cao , phốc một cái đã ở trên vai Tô Lạp .

“ Học tả , chúng ta cũng đi thôi “ . Diệp Âm Trúc lần này chủ động nắm lấy tay Hương Loan kéo đi , trng khi tay còn lại vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Hải Dương , vận dụng đấu khí trong người nhanh chóng đuổi theo Tô Lạp và Ngân Tệ ở phía trước .

Dã thú trong rừng cũng không để ý đến bọn họ , chỉ lo nháo nhào chạy khỏi vị trí gần ngọn núi đó . Mấy người tiếp tục đi , càng đến gần đỉnh núi càng cảm thấy một cỗ khí lưu lạnh như băng ập đến , trong đó còn có mùi máu tươi nồng nặc , khiến Hải Dương và Hương Loan cảm thấy rờn rợn , hai tay vô ý nắm chặt lấy tay Âm Trúc .

Sự bất an trong lòng Diệp Âm Trúc cũng trở nên rõ ràng hơn . Rất nhanh chóng , bọn họ đã lên tới đỉnh núi . Tô Lạp đi trước thám thính , thoăn thoắc leo lên một cây đại thụ gần đấy để quan sát tình hình dưới chân núi . Lúc này , ánh mắt hắn tràn đầy sự kinh hãi , Diệp Âm Trúc cũng nhìn theo và thấy một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ .

Hơn trăm sinh vật thân thể cao lớn đang di chuyển tới đỉnh núi bọn họ đang đứng , mỗi thân thể đều cao hơn hai thước rưỡi , toàn thân bao phủ bộ lông màu xám trắng , tứ chi cực kỳ tráng kiện , tướng mạo so với loài người không có gì khác biệt , chỉ là khuôn mặt nhìn rất nanh ác , đại đa số trên người đều dính máu tươi , vừa đi vừa hưng phấn sát hại các dã thú gần đấy . Phương pháp giết chóc của bọn họ không nhẹ nhàng như Tô Lạp , dùng hai tay tráng kiện của mình nhấc bổng những con thú len và xé thành hai mảnh , máu tươi bắn ra tung tóe chảy hết cả lên mặt . Đó cũng là nguyên nhân tại sao mùi máu tanh lại nồng nặc trong không khí .

Tô Lạp trầm giọng nói : “ Có lẽ là viên nhân ( người vượn ) thuộc thú nhân tộc “


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top