Cầm Đế

Chương 110: Thú liệp kinh kiến ( Phần 2 )


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Diệp Âm Trúc nói : “ Như vậy tổng số quân đội của chúng ta chỉ bằng một nửa thú nhân thôi sao ? “ .

Áo Lợi Duy Lạp đáp : “ Đúng vậy . Thẳng thắn mà nói , lực chiến đấu của thú nhân rất mạnh , khi cần thiết họ có thể sử dụng cả dân thường làm binh lính . Với tố chất trời sinh , thú nhân rất thích hợp để trở thành cường đại chiến sĩ . Đáng tiếc bọn họ lại không am hiểu việc công thành , trí tuệ cũng tương đối thấp , hơn nữa về trang bị quân dụng và vũ khí cũng không được đầy đủ như chúng ta . Vì thế , cho dù số lượng thú nhân có nhiều đến đâu thì cũng rất khó có khả năng thắng được chúng ta . Đương nhiên chúng ta cho dù có thắng cũng không thể nhân cơ hội tiếp tục công kích bọn họ . Cực bắc hoang nguyên quả là một địa phương quỷ quái , chỉ có tố chất của thú nhân mới có thể sinh tồn . Nhiệm vụ của loài người chúng ta chỉ cần kìm hãm thú nhân không cho tiến vào đại lục là được . Còn về vấn đề của học viện lần này , việc chúng ta có thể chỉ ngồi đợi đến cuộc chiến cuối cùng là chưa trắc , các tình huống trên chiến trường thiên biến vạn hóa , không ai có thể nói trước được điều gì “ .

“ Âm Trúc ! “ . Đúng lúc Tô Lạp cũng từ bên ngoài đi vào đại trướng . “ Ngươi lại ở đây nghe Áo Lợi Duy Lạp giảng bài a ! Thật không rõ ngươi là ma pháp sư kiểu gì nữa , đối với chuyện của quân đội cũng cảm thấy hứng thú “ .

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói : “ Đó là do ta thấy quân sự cũng là một môn nghệ thuật ! Áo Lợi Duy Lạp đại ca giải thích về tình hình chiến trường cũng rất đặc sắc , không nghe quả thật hơi phí “ .

Khi còn bé , mỗi ngày hắn chỉ tiếp xúc với cầm , mặc dù có thể khiến bản thân đạt được thực lực cường hãn , nhưng cũng đã đánh mất rất nhiều niềm vui trong cuộc sống . Áo Lợi Duy Lạp giảng giải về quân sự , đối với hắn tựa như trẻ con nghe kể chuyện cổ tích , không như những chiến sĩ khác toàn thân cảm thấy huyết mạch sôi trào , chỉ chực có cơ hội là cầm binh khí lao ra chiến trường .

“ Đi thôi , chúng ta ra ngoài dạo chơi một chút “ . Tô Lạp kéo tay Diệp Âm Trúc đi ra khỏi đại trướng .

“ Tô Lạp ... “ . Diệp Âm Trúc có chút không thoải mái .

Áo Lợi Duy Lạp cười ha hả : “ Tô Lạp nói đúng đấy , làm ma pháp sư , ngươi không thể nào chỉ huy quân đội được đâu . Đi ra ngoài ngắm cảnh đi , thẳng thắn mà nói , chỗ này cũng không cần lo gì cả . Đại ca và nhị ca cũng thật là ... bỏ mặc chúng ta ở đây “ .

Bất đắc dĩ Diệp Âm Trúc đành phải theo Tô Lạp ra ngoài .

“ Âm Trúc , chúng ta đi săn đi . Bây giờ mặc dù đã là cuối thu nhưng ở đây được núi cao che chắn khỏi cái lạnh , đảm bảo sẽ có rất nhiều dã thú .Chúng ta đi ra ngoài săn bắn một lúc rồi về , cũng có thể cung cấp cho mọi người ít thực phẩm tươi . ngươi thấy thế nào ? “ .

Nhìn bộ dáng hưng phấn của Tô Lạp , Âm Trúc cũng nhanh chóng đáp ứng , háo hức đi luôn . Thẳng thắn mà nói , cho dù đột phá đến cảnh giới kiếm đảm cầm tâm nhưng hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ mới lớn mà thôi . “ Được rồi , bất quá chúng ta phải quay trở về sớm đấy . Nếu không mọi người sẽ biết lĩnh đội như ta lại chốn ra ngoài đi săn “ .

Tô Lạp cười nói : “ Ngươi chỉ là lĩnh đội trên danh nghĩa mà thôi . Nhưng mà ta cũng không thể nghĩ rằng lão Mã lại là nguyên soái Mã Nhĩ của đế quốc , ông ấy tựa hồ rất thích ngươi , sau này ngươi có chỗ dựa là La lan gia tộc rồi nhé . Nhanh , chúng ta nên lẻn ra ngoài , đừng để cho người khác biết là được “ .

“ Các ngươi muốn làm gì ? “ . Một thanh âm đột ngột vang lên khiến Âm Trúc và Tô Lạp giật hết cả mình , hai người quay lại thấy Hương Loan và Hải Dương không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau bọn họ .

Hương Loan khoác bên ngoài chiếc áo màu hồng phấn , không biết làm từ chất liệu gì , nhìn qua hoa quý mà điển nhã , khiến nhan sắc của nàng càng trở nên rực rỡ . Hải Dương cũng mặc một chiếc áo giống y hệt Hương Loan , chỉ khác ở điểm nó có màu trắng , tạo cho nàng một vẻ đẹp u sầu , buồn bã .

“ Không có gì “ . Tô Lạp tỉnh bơ nói , ngay cả sắc mặt cũng không đổi .

Hương Loan hừ một tiếng , nói : “ Những lời các ngươi nói chúng ta đã nghe được hết rồi , còn nói là không có gì . Đi ra ngoài chơi mà không gọi chúng ta , như vậy cũng gọi là huynh đệ sao “ .

Tô Lạp mỉm cười , nói : “ Hương Loan tiểu thư , chúng ta vỗn không phải là huynh đệ a ! “ .

Hương Loan đỏ mặt lên : “ Ta mặc kệ , ở đây buồn muốn chết đi được . Các ngươi đi ra ngoài nhất định phải mang theo ta và Hải Dương theo , nếu không ta sẽ đi nói với mọi người là lĩnh đội trốn ra ngoài đi chơi “ .

Diệp Âm Trúc và Tô Lạp liêc nhìn nhau , ánh mắt đầy khổ sở . Tô Lạp gắng gượng đưa ra lý do : “ Chúng ta muốn đến rừng rậm ở bên ngoài , các ngươi là ma pháp sư , thân thể yếu đuối , sợ rằng sẽ không được an toàn “ .

Hương Loan cười hì hì , đáp : “ Chúng ta là ma pháp sư , vậy các ngươi là chiến sĩ đích thực sao ? Ngươi còn định rủa cho chúng ta gặp chuyện không may đó hử ? Không nói nhiều nữa , chúng ta mau đi thôi “ .

Vốn chuyến đi chỉ có hai người nay biến thành bốn người , lặng lẽ rời khỏi Khoa ni á thành . Bốn người thẳng tiến đến khu rừng rậm ở phương bắc , cách tòa thành không xa .

Lúc mới đầu , Hương Loan và Hải Dương rất hưng phấn , luôn miệng cười nói , dù sao ở trong thành nhiều cũng không có chuyện gì để làm , nay được đi săn còn gì thú vị hơn . Nhưng chỉ một lúc sao , sự yếu ớt về thể chất của ma pháp sư đã bắt đầu bộc lộ .

“ Nghỉ ngơi một chút đi , ta không thể đi được nữa “ . Hương Loan ‘ duyên dáng ‘ nói , sau đó dừng lại không chịu đi tiếp .

Tô Lạp có chút bất mãn nói : ” Đã bảo mà các ngươi lại không thèm nghe . Bây giờ mới là đầu bìa rừng , muốn tìm được dã thú còn phải đi xa . Nếu không theo kịp các ngươi trở về đi , bây giờ vẫn còn có thể đấy “ .

Hương Loan trừng mắt nhìn hắn , nói : “ Thì làm sao ? Ngươi xem thường chúng ta chăng ? “. Nói xong nàng hướng về phía Âm Trúc thể hiện ánh mắt u oán , ủy khuất , khiến cho Âm Trúc nhất thời ngẩn ngơ .

“ Đã đến đây rồi , chúng ta nhất định sẽ đi đến cùng . Diệp Âm Trúc , ngươi kéo ta đi tiếp nhé ! Không phải đấu khí của ngươi rất lợi hại sau , điều này chắc không thành vấn đề chứ ? “ .

“ Ta ... “ . Diệp Âm Trúc nhất thời đỏ bừng mặt , hắn không biết có nên đáp ứng hay không thì Hương Loan đã chủ động nắm lấy tay hắn . Bàn tay Hương Loan nhỏ nhắn mà mềm mại , các ngón tay thanh mảnh nắm lấy tay hắn khiến tim hắn đập thình thịch như trống trận , toàn thân cứng đờ , mặc càng lúc càng đỏ .

Hương Loan che miệng cười , cố ý áp sát thân hình vào ngươi Âm Trúc , nói : “ Không hổ là người tâm địa đan thuần nhất học viện a ! Âm Trúc , không phải là ngươi mới được nữ tử nắm tay lần đầu đấy chứ ? “ .

Cả người mê đi vì mùi hương thơm ngát toát ra từ thân thể Hương Loan , hơn nữa tay nàng còn đang nắm tay hắn , cảm giác thật vô cùng kỳ diệu . Diệp Âm Trúc mơ hồ gật đầu , nói : “ Đúng như vậy , đúng như vậy “ .

Nhìn bộ dáng thành thật lẫn xấu hổ của hắn , Hương Loan không nhịn được càng cười to hơn : “ Ngươi thực sự quá đáng yêu a ! Người như ngươi sợ rằng đã tuyệt chủng trên đại lục từ lâu rồi . Nói như vậy ta là người vinh dự đầu tiên được cầm tay ngươi rồi . Mà tay ngươi chí có bốn ngón , quả thực có chút kỳ quái . Hải Dương , tay kia của hắn ta nhường cho ngươi đấy , chúng ta tiếp tục đi thôi “ .

Hải Dương cúi đầu , nàng không nói thêm điều gì , chỉ vươn bàn tay giá lạnh nắm lấy tay còn lại của Diệp Âm Trúc . Tay nàng so với Hương Loan còn nhỏ hơn một chút , không ngừng run rẩy trong bàn tay của Diệp Âm Trúc , dễ khiến người khác sinh ra trách nhiệm phải bảo vệ nàng .

Một ấm áp , một lạnh như băng , hai cảm giác bất đồng truyền từ hai tay khiến Diệp Âm Trúc ngất ngây , thần sắc trở nên ngây ngô . Vào cuối thu , khí hậu ở phương bắc rất lạnh lẽo nhưng lúc này toàn thân hắn nóng hừng hực . hận không thể nhảy xuống hố băng cho thoải mái .

Tô Lạp trong mát toát ra một quang mang kỳ dị , có chút tức giận nói : “ Các ngươi làm vậy là sao ? Ta cũng có đấu khí , sao các ngươi chỉ nắm tay hắn mà không nắm tay ta ? “ .

Hương Loan cười nói : “ Bởi vì ngươi không thanh thuần như Diệp Âm Trúc a ! Ít nhất ta dám chắc , hắn nắm tay chúng ta sẽ không nảy sinh tà ý , còn ngươi thì ai ma biết được . Hơn nữa vóc người ngươi nhỏ gầy như vậy , co khả năng kéo chúng ta sao ? “ .

Tô Lạp cố phản bác : “ Cho dù kéo hai người không được nhưng ít nhất cũng có thể kéo một người chứ “ .

Hương Loan nhùn vai đáp : “ Không thèm , ta không thích ngươi . Hải Dương , ngươi có sang đấy không ? “ .

Hải Dương không nói gì , chỉ lắc lắc đầu , thể hiện rõ quyết định của mình .

“ Tô Lạp , ta .... “ .


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top