Aov: Mộng Tưởng Thanh Xuân

Chương 3: Đến giờ vẫn còn người không chơi Liên Quân?


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Nam sinh bực mình thoát ra ngoài, sau đó muốn bắt đầu trận đấu mới nhưng trên màn hình lại hiển thị chữ “Uy tín của bạn không đủ để đấu hạng.”

“Vãi lúa!”

Rất nhanh Minh Triết đã hiểu ra chuyện gì, nam sinh bị đồng đội tố cáo uy tín rớt xuống còn 84 mà đấu hạng thì uy tín phải đủ 85 trở lên. Lúc này, nam sinh cũng phát giác ra có người đứng ở sau lưng mình, không khỏi hoảng sợ, thấy là Minh Triết bạn cùng phòng thì mới thở phào một hơi.

“Ôi! Đại ca, anh đừng đứng sau lưng tôi như thế chứ. Muốn hù c·hết tôi à.”

Nói xong thì nam sinh mới nhớ ra mình chưa giới thiệu tên, mỉm cười nói: “Tôi tên là Tùng. Tân sinh viên, học kỹ thuật Điều khiển và Tự động hóa.”

“Tôi là Minh Triết, học kỹ thuật Cơ khí. Là tân sinh viên giống ông.”

Tùng nhìn Minh Triết chậc lưỡi cảm thán: “Tên ông hay vc.” Sau đó, hắn liền hỏi: “Chơi không? Vào làm ván.”

Minh Triết lắc đầu, “Tôi không chơi Liên Quân.”

“Đùa nhau à? Giờ mà vẫn có người không chơi Liên Quân.” Tùng ngạc nhiên nhìn bạn cùng phòng của mình, rất là khó tin. Bạn cấp 3, bạn thân, bạn quen biết tất cả đều chơi Liên Quân đột nhiên nghe có người không chơi hắn cảm thấy rất bất ngờ.

Liên Quân đang là trò chơi Mobile cực hot ở thời điểm hiện tại. Đối với những người chơi Liên Minh, Liên Quân cũng là một trò chơi giải trí rất tốt. Dù sao thì Liên Minh cần phải mở máy tính, nhưng Liên Quân chỉ cần Smartphone là có thể chơi mọi lúc mọi nơi, do đó tựa game này dù mới chỉ ra mắt được hơn hai năm nhưng mà đã chiếm lĩnh được thị trường rất lớn.

Nhưng mà Tùng cũng không có kỳ thị, chẳng qua có hơi thất vọng. Trong lúc chờ đợi chọn tướng, hắn nhìn qua Minh Triết hỏi: “Vậy bình thường ông hay chơi game gì?”

“Tồi ấy à… ừm… PUBG.”

“À! Game đó hả. Tôi cũng chơi thử, nhưng không thấy hợp lắm.” Tùng thấy đến lượt mình chọn tướng liền không tiếp tục cùng Minh Triết trò chuyện, vội vàng nhìn lướt qua đội hình team mình, vị trí của hắn là cuối cùng.

“Lại bắt đi Sp.” Thấy đồng đội đã chọn mất vị trí Ad sở trường của mình thì Tùng có hơi bực mình, không khỏi oán giận vài câu.

Minh Triết tò mò nhìn qua chỉ thấy Tùng đang gõ chữ trên màn hình, nội dung đại khái là oán trách đồng đội. Sau đó, liền cãi nhau, thậm chí có đồng đội còn tuyên bố AFK, dù không chơi trò này nhưng hắn cũng đoán được kết quả của trận đấu này rồi.

Trong cơn tức giận, Tùng liền chọn Grakk.

“Ầy, chỉ là một trận game mà thôi có cần phải căng thẳng vậy không?”

Minh Triết cảm thấy hơi khó hiểu.

Tùng thở dài, tức giận nói: “Tức chứ. Đợi đến lúc ông muốn chọn vị trí mình thích nhất, con tướng mình thích đánh nhất mà bị một đứa chuyên đánh Sp giành mất thì ông có tức không?”

“Hừ! Thằng rừng láo toét. Dám chửi tao. Để xem mày có con Blue nào để ăn không… hắc hắc hắc…”

Nhìn Tùng cười đê tiện như vậy thì Minh Triết cũng không nói chuyện nữa, cầm điện thoại ra đăng nhập vào PUBG chơi, đeo tai ngheo vào cẩn thận lắng nghe bước chân của địch. Đợi tới khi hắn chơi xong một ván, thì tiếng game bên cạnh vẫn không ngừng vang lên tò mò liếc qua, chỉ thấy KDA: 0/0/0 mà tỷ số mạng hạ gục giữa hai bên là 1 vs 15.

“Chậc…” Minh Triết líu lưỡi, cảm thấy chơi một trò chơi biết sẵn mình thua còn vui vẻ như vậy đúng là hiếm thấy.

“Tôi đi ra ngoài tạp hóa. Ông cần mua đồ gì không?” Nhìn đồng hồ, giờ đã là 11 giờ trưa cũng nên đi ăn cơm, tiện thể mua đồ dùng cá nhân.

“Đồ tôi mua hết rồi. Ông cũng ăn cơm ngoài đi nhé. Tôi chút pha mì ăn.” Nói xong Tùng lại cắm đầu vào điện thoại, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười dâm tiện, “Này thì chửi tao. Kéo này… ha ha… Khỏi ăn Blue. Con lợn Nakroth này đòi ăn blue của ai.”

Sau đó lại gõ chữ.

Minh Triết lắc đầu, liền biết bạn cùng phòng nhất định đang chửi nhau với đồng đội.

Đi một lúc hắn mới thấy được quán cơm rang, lúc này có không ít sinh viên đang ăn, bên đường có mấy quán đồ ăn nhỏ, hình như là xôi nếp, cùng bánh cuốn. Nhưng hắn không ăn quen nên đi vào quán cơm rang, đợi khoảng 3 phút thì nhân viên cũng mang đĩa cơm rang dưa bò đặt trước mặt hắn.

Mũi khịt khịt, hương thơm cơm rang không tệ, gắp miếng thịt bò thái mỏng bên đĩa nhai sau đó xúc một thìa cơm rang thơm cho vào miệng.

“Ngon đấy chứ.”

Minh Triết gật gù, ăn rất nhanh, nhưng cơm rang ăn khá khát nước vừa vặn thấy bát nước canh bên cạnh liền đưa lên miệng uống. Nhưng giây tiếp theo hắn liền nhíu mày, suýt nữa thì nhỏ ra ngoài nhưng cuối cùng vẫn nuốt trôi, nuốt nước bọt ừng ực.

“Mặn thế.”

“Đây là nước canh để ăn cơm rang thật đấy à?”

Đưa mắt nhìn xung quanh, thấy các sinh viên khác ăn uống ngon lành có người còn uống hết bát canh nước giống như không cảm thấy nó rất mặn. Hắn thầm nghĩ, “Thế quái nào… chả lẽ do vị giác của mình khác người?”

Uống thêm lần nữa nhưng nước vẫn mặn chát, để hắn có chút im lặng. Lại nhìn trên bàn có chai nước ngọt, bất đắc dĩ cầm lấy lon bò húc bóc ra uống ừng ực.

“Chú ơi, của cháu hết bao nhiêu?” Hắn đi tới chỗ chủ đang đảo cơm rang, hỏi.

“50 nghìn.” Chủ quán không nhìn mà tiếp tục đảo cơm.

Minh Triết ngạc nhiên, thầm nghĩ: “Mới đó mà chỉ hết 50k thôi à? Bán vậy có lãi sao?” Nhưng hắn cũng chỉ là nghĩ ở trong lòng, tiếp đó hắn liền thấy một xe taxi dừng gần đó thế là liền vẫy tay lên xe.

“Anh ơi, anh biết ở gần đây có Lotte Mart không?”

“Hơi xa em ạ.” Anh tài xế ngay lập tức trả lời.

“Vậy thì Tops Market thì sao?” Minh Triết lại hỏi.

Lần này anh tài xế cười nói: “Vậy thì gần lắm. Đi 2, 3 phút là tới.”

Ở trên xe, anh tài xế nhiệt tình nói chuyện.

“Em là sinh viên mới nhập học à?”

“Vâng. Em là tân sinh viên, chưa quen cuộc sống trên này anh cũng đừng chở em đi lòng vòng làm thịt em.”

Minh Triết cười cười, đùa giỡn.

Anh tài xế cười lắc đầu, “Yên tâm đi. Anh rất có uy tín.”

Không bao lâu xe liền ngừng lại, anh tài xế cũng không chặt chém mà nói: “40 nghìn em ơi.”

Thanh toán xong hắn liền bước chân vào Tops Market, nhưng bỗng nhiên bên vai có người đụng tới không khỏi giật mình, quay đầu lại thì phát hiện là người quen.

“Ô! Là bạn.”

“Vừa rồi mình còn tưởng nhìn nhầm.” Hải Ân híp mắt nhìn hắn.

Sau đó, Hải Ân giải thích với bạn mình, “Tuyết Sương, là cái cậu hồi sáng mình kể cho bạn đấy. Là cậu ấy!”

Tuyết Sương gật đầu, nhưng sau đó buột miệng nói ra: “Không phải bạn nói cậu ta đánh nhau bị bảo vệ nhốt vào trong nhà kho rồi à?”

“Ừm… không sai!” Hải Ân gật đầu, sau đó nhìn Minh Triết hỏi: “Không phải mấy chú bảo vệ nói nhà trường sẽ đuổi học hai người các cậu sao?”

Khóe miệng Minh Triết khẽ run, bĩu môi nói: “Chẳng lẽ bạn muốn tôi bị đuổi lắm à?”

Hải Ân cười xấu hổ, tay kéo bạn thân của mình tới phía trước đồng thời giới thiệu: “Đây là Tuyết Sương, bạn thân của mình. Là người đẹp đấy, muốn làm quen không?”

“Các bạn cứ gọi mình là Minh Triết.”

“Chào cậu.” Tuyết Sương gật đầu.

Lúc này Minh Triết mới rảnh để đánh giá cô gái trước mặt, ừm, đúng như lời Hải Ân nói cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp. Mái tóc đen mượt dài tới ngang lưng, làn da trắng mịn, cặp chân dài thẳng tắp, trên mặt đeo kính vừa nhìn là biết một cô gái ham học, nói không chừng chính là học bá.

Ngược lại Hải Ân, cô lúc nào cũng cười lắc lư cái đầu, bộ dạng vừa nhìn là biết không biết ngồi im một chỗ, hoạt bát xinh đẹp. Hai người thật khác biệt, nhưng lại trở thành bạn thân hẳn là đều có lý do của nó cả.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top