Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 149: 152-153


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

152: Nương Tay


Nhiều ngày tiếp theo,
Hàng loạt những căn cứ của Phản Loạn Quân ở khắp mọi nơi lần lượt chịu càn quét, Tohoku, Hokaido, Tokyo, ...! Có vẻ như lần này Liên Minh, chính xác hơn phải nói là các đại gia tộc, dẫn đầu là nhà Kurogane, đã quyết tâm dẹp yên thế giới ngầm.

Tyrant cầm quyền, đối với Nhật Bản thật sự là một uy hiếp không thể nào xem nhẹ.
“Oanh!”
Bom đạn thi nhau phát ra tiếng vang, nhóm kỵ sĩ trực thuộc Nhật Bản đang đau khổ chống đỡ.

Bọn họ không ngờ rằng căn cứ nơi đây, Phản Loạn Quân đông đến vậy, trong đó còn tồn tại nhiều Blazer cường đại.
“Chúng ta sắp chống đỡ không nổi!” Một Blazer lo lắng kêu rên, bả vai rướm máu.

Trong khi đó, nam tử tóc vàng đối diện sung sướng cười to.

“Khặc, đám Blazer của Liên minh, đi chết đi!”
Bishou vừa được lên chức thành một đội trưởng trong Phản Loạn Quân, đang trong thời kỳ đắc chí.

Tình huống bây giờ có khác nào chiến công đưa tới cửa sao?
“A, còn tính đánh lén?” Phát giác được một bóng đen nhanh chóng phóng tới từ bên cạnh, Bishou nhếch miệng, nhẹ nhàng đưa ra một tay.

Device của đối thủ dễ dàng bị ngăn lại, lực đạo tản đi không tạo được một chút xíu dao động, như đánh vào một khối bông.

Hấp thu công kích!
“Làm sao có thể?” Tay cầm vũ khí run rẩy, nhưng tên kỵ sĩ trẻ tuổi vẫn theo bản năng cấp tốc lui về phía sau.

Thấy thế, Bishou cười lạnh.

“Ngu xuẩn! Phán xét!” Cánh tay còn lại mau chóng vung ra một đấm, ma lực chấn động biến thành công kích vô hình, không khí vang lên âm bạo.
Năng lực của hắn, ‘Tội Lỗi và Trừng Phạt’, có thể dễ dàng hấp thu và trả lại đòn tấn công từ đối thủ dưới hình thức năng lượng, tuy kém Vier sở hữu ‘phản xạ’ bao trùm toàn thân nhưng vẫn vô cùng khó giải quyết.
“Xong đời!!” Kỵ sĩ trẻ tuổi đã lâm vào tuyệt vọng.

Những đồng đội còn lại cũng không đành lòng nhìn thẳng tràng cảnh máu me, nhưng bất ngờ là sau đó tiếng kêu thảm thiết chưa có xuất hiện.

Đợi mọi người hồi phục tinh thần thì đã phát hiện một nam tử tóc đen đứng chắn tại trước mặt.

Bóng lưng vững chắc thật sự đem lại cho người cảm giác đáng tin.
“Các ngươi vẫn ổn chứ?” Alan thân thiện mỉm cười hướng về phía mấy tên Blazer vừa sống sót sau tai nạn chào hỏi.

Và cái thái độ tự nhiên tới mức không thèm coi ai ra gì, đương nhiên khiến đối thủ tức giận.

Những thành viên Phản Loạn Quân phía sau lập tức giơ lên vũ khí, vẻ mặt phẫn nộ.

Bishou dẫn đầu gầm lên.
“Khốn khiếp, đừng quá kiêu ngạo, Blazer hạng A thì đã sao, chỉ là một tên tiểu tử miệng còn...!Ặc!”
Nhanh! Thậm chí không một ai nhìn thấy được nam tử tóc đen rút ra thanh kiếm, toàn bộ địch nhân đã lập tức ngã xuống.
Device trên tay như ảo ảnh lập lòe rồi biến mất, hắn bình tĩnh tiếp lời.

“Ở đây giao cho ta, các ngươi mau chóng thu xếp người bị thương rồi tiếp viện nơi khác.”
“Rõ, Bladelord các hạ!”
Alan liếc cũng không thèm liếc những thân thể nằm la liệt trên nền đất, mà ánh mắt sâu kín nhìn về phía một phương hướng, nơi đó, hai cỗ ma lực khổng lồ đang sinh ra va chạm.

...!

“Orleus!!” Đối diện với khôi lỗi vương, một trong 12 tông đồ của Phản Loạn Quân, hắc kỵ sĩ khàn giọng kêu gọi.

Như cũ là khuôn mặt thanh tú còn chưa dứt vẻ ngây thơ, giống với đứa trẻ nhiều năm trước hay vui vẻ bám theo mình bên người.
“Giá như...!giá như ta phát hiện ra hắn có vấn đề sớm hơn thì kết quả đã khác...!” Cảnh tượng người nhà và bằng hữu bị chính tay em ruột của mình tàn sát lần nữa hiện ra trong đầu, Iris lần nữa thật sâu lâm vào tự trách.

“A ha a ha, tỷ tỷ đại nhân.

Sao lại làm ra khuôn mặt buồn bã như vậy.

Cười lên đi, vì ta có quà tặng dành riêng cho ngươi đây này!”
Nối tiếp tiếng cười của Or-Gaule, trong bóng tối hàng loạt những thân ảnh như bị người dùng dây kéo điều khiển xuất hiện, chân tay uốn cong mất quy tắc, khuôn mặt vặn vẹo lẫn con ngươi lồi ra cho thấy rõ bọn họ đã chịu đựng hành hạ tàn khốc như thế nào.
“Sao ngươi dám...!” Xiết chặt nắm tay, Iris nhận ra đó hầu hết là những kỵ sĩ trực thuộc Liên Minh cùng tham gia nhiệm vụ lần này.

Tràng cảnh tương tự quá khứ chỉ đem lại cho nàng cảm giác buồn nôn.

Một chút phẫn nộ lập tức nổi lên, dù tính tình chậm lụt không thiện giao tiếp nhưng Iris đã nhận ra được một điều.

Đơn thuần khuyên nhủ với đứa em trai đã hoàn toàn lạc lối chắc chắn là vô dụng.

Chỉ có vũ lực mới có thể ép đối phương khuất phục!
Ma lực sôi trào mãnh liệt hình thành từng đợt khí lưu cuốn bay đá vụn, so với khi quyết đấu với Alan đâu chỉ mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.
Regeneration Overdose! (phục hồi quá liều)
Tuyệt kỹ át chủ bài của Desperado Iris Ascarid, giới hạn của nhân loại hoàn toàn bị phá vỡ.

Ngoài lần nữa tăng tốc hồi phục khiến thân thể gần như bất tử, thì mọi sát thương nhận được chỉ sẽ làm sức mạnh của Hắc Kỵ sĩ càng trở nên cường đại.

“Thật đáng sợ, tỷ tỷ đại nhân...!ngươi nỡ ra tay với đệ đệ yêu quý của mình ư.

A a, vậy thì...!ta không khách khí nữa rồi!!”
Nhe ra hàm răng trắng tinh, Or-Gaule vui vẻ hô to.

Đồng thời, mười ngón tay bắt chéo vươn lên hạ xuống như biểu diễn từng giai điệu.

Toàn bộ những Blazer chịu chi phối lập tức triệu hoán ra Device nhanh chóng xông về phía Iris.

Hắc kỵ sĩ vung vẩy trường kích đánh phá từng đợt năng lượng ập tới như bão táp.
Trận chiến, chạm vào tức phát!
...!
Đáng tiếc, nói về đối đầu trực diện, chênh lệch giữa hai người vẫn là như trời với đất.
Tòa nhà rộng lớn đã bị giao đấu đánh thành phế tích.

Vẻ mặt Iris phức tạp nhìn về phía thân ảnh thấp bé đang chật vật chạy trốn, nhưng không biết tại sao, đôi chân như cắm rễ khó mà đuổi theo.

“Ta...!lại nương tay? ” Hắc kỵ sĩ khẽ thì thầm, trong nội tâm dâng lên từng trận nghi ngờ.

Orleus, bản thân mình lẽ ra phải vô cùng chán ghét đối phương mới đúng! Tại sao...!
Lúc này, một vị Blazer vừa được giải cứu gắng gượng thân hình đứng dậy, vẻ mặt hổ thẹn cúi đầu.

“Ascarid đại nhân, chúng ta...!” Hắn cảm thấy xấu hổ, vì sự vô dụng của nhóm người mình đã khiến cho Iris đánh mất cơ hội xử lý địch nhân.
“Không sao...!” Liếc mắt sang những kỵ sĩ thuộc liên minh lần lượt rên rỉ và tỉnh lại, Iris hiểu rõ mình ra tay cứu bọn họ...!chỉ là đang tìm cớ trốn tránh thôi.
Nửa giờ sau, trong một khu rừng vắng vẻ.

Khôi lỗi vương Or-Gaule lúc này đã mất đi một cánh tay, trên thân thể nhiều chỗ bị xé toang, máu tươi rỉ ra.

Cũng may kịp thời sử dụng năng lực của Device khâu vết thương cầm máu mới giúp cho hắn không bất tỉnh.
“Chết tiệt chết tiệt! Đau quá!! Tỷ tỷ thật quá đáng! Sao cái thế giới đáng nguyền rủa này ai cũng muốn chống lại ta! Còn có Tyrant, nếu không phải...!” Thiếu niên liên tục rên rỉ.
“Ta thì thế nào?” Giọng nói quen thuộc xuất hiện, u ám ép người ngạt thở.

Thân ảnh khoác áo choàng đen không biết từ lúc nào đã đứng chắn trước đường đi của khôi lỗi vương.
“Thủ...!Thủ lĩnh!” Hàm răng run lên, lo sợ át đi cơn đau đang hành hạ, Or-Gaule ấp úng hồi đáp.
“Ta nhớ...!đã ra lệnh cho ngươi bỏ qua dây dưa với nàng, hắc kỵ sĩ không phải dễ đối phó như vậy!”
“Lâu lắm mới gặp lại tỷ tỷ đại nhân, a ha ha, chơi có chút quá trớn...!” Nhìn sang cánh tay trái đã hoàn toàn biến mất, nụ cười trên khuôn mặt vị tông đồ với dáng vẻ thiếu niên nhỏ tuổi này chợt biến thành dữ tợn.

Nhưng đáp lại hắn, chỉ là một câu nói ngắn gọn tới mức lạnh lùng.
“Đã là lần thứ hai.”
“Ta...! ta xin lỗi! ” Lời nói nhẹ nhàng nhưng thật sự khiến cho sắc mặt Or-Gaule trở nên càng thêm trắng bệch, theo bản năng lùi về đằng sau vài bước, không dám phản bác một câu.

“Hừ!” Bàn tay Alan dưới lớp áo choàng hơi đưa lên, ma lực cấp tốc lưu chuyển, đại khí cũng không chịu nổi áp lực mà phát ra rên rỉ.

Ánh sáng đen nhánh chớp động, dưới cặp mắt trợn to của Or-Gaule, cánh tay vốn bị đập nát vụn lập tức hồi phục hoàn hảo như ban đầu.

Thời gian đảo lưu!
“Đây...!đây là...!năng lực hệ nhân quả?” Thực tế, đối với một Desperado mà nói, chút Blazer thông thường dùng ra kỹ năng hiếm có vẫn chưa tính là thứ gì, nhưng vấn đề ở chỗ...!
Sức mạnh của Tyrant, chẳng lẽ không nên là niệm lực sao?? Or-Gaule giờ phút này chỉ cảm thấy đầu óc của mình có vẻ như đã không đủ dùng.

Mặc kệ đối phương phản ứng, Alan bắt đầu ra lệnh.
“Nhiệm vụ sắp tới của ngươi, ta đã có sắp xếp.

Lập tức khởi hành tới Trung Đông! Nơi đó...!hỗn loạn đã quá lâu.”
“Vâng vâng, thủ lĩnh!” Khôi lỗi vương như con rối bị người giật dây liên tục gật đầu, sống lưng bất tri bất giác đứng thẳng, trong nội tâm đối với vị thủ lĩnh bá đạo lại thần bí trước mặt ngày càng trở nên sợ hãi.

153: Tinh hồng quý tiểu thư

Nhà Kurogane,

Là gia tộc với quyền thế và sức ảnh hưởng đứng đầu tại Nhật Bản, đản sinh ra vô số Blazer vĩ đại có cống hiến kiệt xuất với quốc gia. Từ thời đại thuộc về người anh hùng dân tộc Kurogane Ryouma trong thế chiến II cho tới thế hệ của Kurogane Itsuki đã truyền được hơn ba đời.

Và hiện tại, vị gia chủ nhà Kurogane với gương mặt vô biểu tình này, đang nghiêm khắc dặn dò tiểu nữ nhi của mình.

“Shizuku, lát nữa cư xử với khách nhân phải lễ phép một chút, nên nhớ... ngươi cũng là họ Kurogane! ”

Nhìn đứa con gái nhỏ tuổi mà tính cách đã có phần lập dị, hoàn toàn khiến người đau đầu không kém gì hai người anh trai, Itsuki phải thừa nhận rằng mình làm phụ thân... thật sự rất thất bại.

Từ lúc con thứ Ikki nối gót trưởng tử Ouma bỏ nhà lang bạt, Shizuku trở nên ngày càng bài xích cùng mọi người tiếp xúc. Thê tử hắn dù cố gắng khuyên bảo nhiều lần nhưng vẫn chưa có hiệu quả.

Có lẽ do tuổi dậy thì, tâm lý biến chuyển đi? Itsuki bất đắc dĩ thầm nghĩ.

Tuy nhiên, thường ngày thì hắn có khả năng dễ dàng tha thứ cho Shizuku tùy hứng, nhưng hôm nay là dịp quan trọng, lễ khánh công của phân bộ Liên Minh tại Nhật Bản để chúc mừng chiến thắng trước thế lực Phản Loạn Quân, tụ tập đủ loại đại nhân vật. Vì vậy không được phép có bất kỳ sơ sót nào.

“Hiểu rồi... phụ thân đại nhân!” Trầm mặc một hồi, tiểu nữ hài tóc bạc mới mở miệng.

“Như thế tốt nhất!” Hắn tin tưởng con gái mình sẽ hiểu chuyện nên cũng không nói thêm điều gì.

Khẽ gật đầu bày tỏ hài lòng, Itsuki lập tức rời khỏi, bản thân còn rất nhiều công tác cần sắp xếp.

Chăm chú dõi theo bóng lưng cao lớn đi xa, đôi mắt Shizuku trở nên ngày càng hờ hững.

Nàng cực kỳ chán ghét cái gia đình lạnh như băng này, lẫn đám thân thích suốt ngày nịnh nọt, không phân đúng sai khuất phục trước quyền thế của nhà Kurogane.

Và tất nhiên, chán ghét nhất vẫn luôn người phụ thân chỉ biết cư xử theo phép công, so máy móc còn phải vô tình.

“Ngươi tại sao luôn là như vậy, phụ thân! Chính vì thế mà Ikki ca ca... Ikki ca ca mới bỏ nhà ra đi a!!! ” Tiếng lẩm bẩm xen lẫn một tia phẫn hận.

Nghĩ tới người thiếu niên dù cho bị mọi người xem thường hay đối xử bất công vẫn giữ vững tín niệm và mỉm cười rực rỡ, đôi mắt thiếu nữ dần trở nên nhu hòa rất nhiều.

Ca ca đại nhân, Shizuku rất nhớ ngươi...

Lúc này, một hầu gái mới từ ngoài cung kính đi tới trước cửa phòng, đánh thức thiếu nữ đang suy nghĩ miên mang.

“Tiểu thư, xin cho phép ta giúp ngài đổi quần áo! Đã sắp đến giờ!”

Hít sâu một hơi để bình phục tâm tình, Shizuku mới thản nhiên đáp lại:

“Vào đây đi!”

...

Đèn đuốc sáng trưng, âm nhạc thanh nhã, món ăn đặc sắc, không còn gì để mong đợi hơn từ một bữa tiệc chính thức của giới thượng lưu.

Ngoài những nhân vật có địa vị và thực lực, thì ở những nơi như thế này, nữ nhân xinh đẹp luôn là tiêu điểm. Như Hắc kỵ sĩ Iris Ascarid, liên tiếp bị người tới gần làm quen, mặc dù hầu hết nam nhân khi bị nàng trừng mắt thì sẽ rất ngoan ngoãn mà cáo từ.

Đương nhiên, đâu đâu vẫn có ngoại lệ, như con loli quá hạn nào đó, không có biện pháp, tiếng xấu quá dọa người.

“E hèm, thiếu niên, ngươi còn là học sinh? Muốn hay không cùng thiếp thân tới một khóa huấn luyện... đặc biệt, chỗ nào? dĩ nhiên là ở trong phòng riêng... Này, đừng đi a. ”

Nhìn thấy mấy thiếu niên khí huyết phương cương mà tránh nàng như tránh ôn thần, Nene lâm vào nghi ngờ.

“Chẳng lẽ... lão nương đã không còn mị lực?”

Khác hẳn với dạ xoa cơ Saikyou Nene, World Clock Shinguuji Kurono, nàng vốn là đã nghỉ hưu, không quá thích tranh đấu hay kéo gia đình vào vòng tròn của giới chính trị nên đã sớm từ chối dự tiệc, tham gia hành động trước đó cũng chỉ vì bất đắc dĩ bị đại nghĩa ép buộc.

Còn về phần hoàng tử điện hạ của chúng ta...

Tay cầm một ly sâm panh, chậm rãi thưởng thức vị cồn nhẹ xen lẫn chút ngọt ngào, Alan từ tốn hỏi thăm thiếu nữ trẻ tuổi trước mặt mình.

“Ta thấy ngươi có vẻ không vui, tiểu thư Totokubara. ”

“Alan điện hạ, xin thứ lỗi... vì ta mà ngài đánh mất nhã hứng! ”

Mặc một bộ áo đầm màu trắng tôn lên dáng người quyến rũ, Kanata lịch sự đáp lại, lễ nghi tỉ mỉ không bỏ sót. Totokubara Kanata, con gái của dòng họ Totokubara, tuy lực ảnh hưởng so ra kém nhà Kurogane, nhưng cũng được tính là một gia tộc đứng đầu thuộc về tầng lớp thượng lưu Nhật Bản.


Đây mới là đại tiểu thư chân chính a, khác hẳn tiểu loli Chuunibyou kia! Alan thầm cảm thán, tiếp đó gương mặt anh tuấn lại bất ngờ trở nên khó chịu.

“Ta đúng là có chút mất hứng!!”

Việc Alan không tuân theo kịch bản tiêu chuẩn, thật sự khiến cho bông hoa nhà Totokubara bối rối trong giây lát.

“Chứng kiến một vị thiếu nữ xinh đẹp phải u sầu, ta dĩ nhiên cảm thấy không vui. ”

Trên khuôn mặt, hơi nóng mau chóng lan tỏa.

“Điện hạ, ngài... chắc hẳn rất nổi tiếng với phụ nữ đi!” Dường như để che dấu đi sự ngượng ngùng, thiếu nữ hơi thấp giọng oán trách.

“Ha ha, ý ngươi là bao gồm luôn chính mình sao, tiểu thư Kanata. ”

Thiếu nữ đối diện, cả vóc người lẫn khuôn mặt đều khó mà bắt bẻ, tăng thêm khí chất điềm tĩnh cao quý, quả thật là tình nhân trong mộng của mọi nam nhân.

“Việc này... ta... ” Vành tai dưới mái tóc vàng đã có hơi đỏ lên. Đối mặt lão sói xám Alan, thiếu nữ trẻ tuổi nói cho cùng hẵng còn non lắm.

Tuy bị trêu chọc liên tiếp, nhưng theo thời gian, Kanata bất ngờ cảm thấy tâm tình mình đã khá hơn nhiều.

“Tinh hồng quý tiểu thư (Scharlach Frau), ta tin rằng ngươi hiện tại... rất không thích cái biệt danh này đi?”

Câu hỏi có vẻ như tùy ý, nhưng đổi lấy lại là một trận trầm mặc.

Totokubara Kanata đương nhiên sở hữu sức mạnh của một Blazer, thậm chí còn có tham dự trong chiến dịch tàn khốc càn quét Phản Loạn Quân mới đây. Đối với một thiếu nữ hiền lành chỉ mới 14 tuổi mà đôi tay đã bị buộc phải dính đầy máu tanh, xung kích trên tâm hồn có thể tưởng tượng được.

Chiến trường chân chính hoàn toàn khác hẳn với tại trường học một đấu một hay lúc luyện tập, trong giây phút sinh tử, khó thể nào chú ý tới việc dùng ‘ảo tưởng hình thái’ của Device để tránh thương tổn tính mạng địch nhân.

“Ta... ta vẫn cảm thấy có chút không quen... ” Hô hấp trở nên hơi dồn dập, Kanata cố giữ bình tĩnh thành thật trả lời.

Và đáp lại nàng, giọng nói Alan đã mang theo vài phần nghiêm túc.

“Không thoải mái mới là đúng! Ngươi nên nhớ thật kỹ cảm giác này, mà không phải cố quên mất nó hay xem như là điều hiển nhiên.”

“Điện hạ, ngài... ” Vẻ kinh nghi hiện rõ trên khuôn mặt.

Nam tử tóc đen chỉ khẽ mỉm cười.

“Sinh mệnh a, vốn là kỳ tích của tự nhiên, dù bất cứ lý do gì cũng không nên dễ dàng tước đoạt mất như thế! ” Lời nói tựa như ca ngợi, tựa như cảm thán.

Kinh lịch chém giết vô số, Alan khắc sâu cảm nhận được đạo lý này.

Tuy mỗi lần quyết định ra tay đều lãnh khốc vô tình, nhưng chỉ khi nào còn mang trong lòng dù chỉ là chút áy náy, hắn mới thực sự cảm thấy mình vẫn còn sống như một nhân loại với cảm tình mà không phải là... một con quái vật hình người.

Ý niệm giống vậy, cũng không chỉ riêng bản thân suy nghĩ. Như Thần Long Tự tại Trung Hoa, nơi tổ chức giải đấu Blazer tranh giành danh hiệu chiến thần nổi tiếng thế giới. Trong những quy định nghiêm khắc dành riêng cho tăng lữ tu luyện tại chùa, có một điều luật là... ‘cấm sát sinh’.

Blazer được thượng thiên ưa ái ban cho năng lực hơn người, hơi bất cẩn động tay là có thể gây ra thảm kịch, thế nên việc sở hữu một con tim mạnh mẽ đi kèm với sức mạnh luôn là điều cần thiết.

Ngay lúc này,

“Alan, rốt cuộc tìm được ngươi! ”

Đáng chết! Không thấy bản hoàng tử đang công lược thuận lợi sao? Trong lòng ai oán, hắn nghiêng mắt về nơi giọng nói quen thuộc phát ra, ngoài người cha vợ tiện nghi thì còn có thể là ai.

Đây coi như... bắt gian tại trận?

Hơi mang áy náy hướng Kanata gật đầu xin thứ lỗi, Alan dứt khoát rời khỏi. Hắn vẫn còn phân biệt được chính sự và việc riêng.

Lưu lại là thiếu nữ tóc vàng với gò má hồng nhuận, con ngươi lam sắc lập lòe quang mang khác thường.

“Alan điện hạ... ”

...


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top