Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 76: Chàng nghệ sĩ dương cầm dưới ánh hào quang sân khấu


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********

“Xin chào, rất hân hạnh được gặp cậu.” Tiếng Trung của Phil không thuần thục cho lắm, lúc nói vẫn còn bị khẩu âm, nhả chữ không rõ ràng.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Ôn Niệm Nam nghe Phil chào xong hơi ngớ người, hai tay run run vì hồi hộp, nhỏ giọng nói: “Cháu… cháu rất thích nghe ngài đánh dương cầm, tiếng đàn của ngài là thanh âm đẹp đẽ nhất.”

“Haha, cảm ơn sự yêu thích của cậu rất nhiều, cậu cũng biết chơi piano sao?”

Anh nợ em một câu yêu thương!



“Vâng, cháu có biết một chút, trước kia mỗi ngày đều đàn vài lần, cháu cũng có học đánh mấy bài của ngài.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Trước kia? Vậy hiện tại không chơi sao?” Phil nghi hoặc hỏi.

“Không… không còn, vì vài lý do nên cháu không còn đánh đàn nữa.” Trong mắt Ôn Niệm Nam có chút buồn bã.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Phil không tiếp tục hỏi thêm, nhân viên hậu trường đưa hai người tới cúi đầu bên cạnh thì thầm vài câu, sau đó Phil quay sang nói với Ôn Niệm Nam: “Có muốn tới đánh thử đàn của tôi không, âm sắc rất tuyệt vời đó.”

Ôn Niệm Nam nghe xong hơi ngạc nhiên, bất giác quay đầu về phía Cố Ngôn Sinh, hắn đang ôm cánh tay tựa vào cửa, như vô tình mà cố ý nhìn sang bên này.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Sao thế?” Phil nghi hoặc hỏi.

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cố Ngôn Sinh chợt thẳng người dậy bước tới đứng cạnh Ôn Niệm Nam nói: “Muốn thì đàn thử một chút đi.”

“Tôi…”

Anh nợ em một câu yêu thương!

———————-

Phil dẫn Ôn Niệm Nam đến bên cây dương cầm của mình, cậu thận trọng ngồi xuống, lần nữa quay sang nhìn Cố Ngôn Sinh. Hắn theo tới, bước về khu vực nghỉ ngơi đối diện cây đàn rồi ngồi đó.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Mau đánh thử đi, để tôi được nghe tiếng đàn của cậu.” Phil lùi sang bên cạnh cười nói, vẫy vẫy tay ra hiệu nhân viên bật sáng đèn phía trên dương cầm.

Khoảnh khắc đèn sân khấu được bật lên, chiếc đàn bị chùm sáng màu vàng chiếu tới, tựa như được dát lên một tầng ánh kim lấp lánh, vô cùng đẹp. Ôn Niệm Nam nắm chặt tay rồi nhẹ nhàng vuốt ve từng phím dương cầm, thở nhẹ một hơi, ấn xuống.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ngón tay dài nhỏ linh hoạt, uyển chuyển như bay múa giữa những phím đàn đen trắng, âm thanh tuyệt vời khiến người ta như mê như say vang lên, nhân viên công tác ở hậu trường đều ngây ngẩn cả người, ngỡ rằng thầy Phil mới là người đang đánh bản nhạc đó, dừng bước nhìn qua lại chỉ thấy một chàng trai trẻ lạ lẫm.

Giai điệu tươi vui khiến Phil chìm đắm vào trong tiếng đàn, dần dần từ nhịp khoan khoái, trữ tình ban đầu đột nhiên trở nên hăng hái sục sôi.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Khi nghe ra đây là bản nhạc được đánh giá là khó nhất của Phil, tất cả mọi người đều lộ vẻ thán phục lẫn sợ hãi, chàng trai trẻ này vậy mà không có chút áp lực nào, thản nhiên nhẹ nhàng mà đánh.

Đó là ai? Thiên phú âm nhạc cao như vậy sao chưa từng nghe tới?

Anh nợ em một câu yêu thương!

Khi Cố Ngôn Sinh nghe thấy tiếng đàn của Ôn Niệm Nam, đầu hắn bỗng nổ ‘bùm’ một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc hết sức, không thể tin nhìn người đang đánh đàn.

Bản nhạc này hắn có biết, độ khó cực kỳ cao, vậy mà Ôn Niệm Nam có thể đàn được? Khi học cấp ba hắn cũng từng nghe Ôn Niệm Nam đánh đàn mấy lần, rõ ràng rất bình thường thậm chí nhịp điệu còn hơi loạn, sao tự nhiên lại trở nên giỏi như vậy…

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cố Ngôn Sinh đã từng nghe một người đánh trôi chảy bản nhạc này vào hai năm trước, đó là W.E, khi ấy nghe qua phiên bản kia đã được W.E thay đổi vài chỗ để khiến bản nhạc mang phong cách đặc biệt của mình.

Ánh mắt Cố Ngôn Sinh trầm xuống, nâng mắt nghiêm túc đánh giá người ngồi dưới ánh đèn, thế mà Ôn Niệm Nam cũng có thể…

Anh nợ em một câu yêu thương!

Phil lúc này đứng bên cạnh quan sát người đang chìm đắm trong âm nhạc, trong mắt ông tràn đầy kích động, nóng bỏng rực sáng. Tại sao Phong chưa từng nói với ông đứa trẻ này có thiên phú cực cao như vậy, tài năng thế này không thể để uổng phí…

Bản nhạc này càng về cuối càng khó, mọi người đều khẩn trương nhìn cậu, muốn nghe xem cậu có thể hoàn thành tốt đoạn khó nhất này mà không đàn sai chỗ nào không.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Từ thân đến tâm Ôn Niệm Nam đều vùi trong thanh âm của tiếng đàn, càng đánh càng nhập thần, khi đàn tới đoạn cậu thích nhất, Ôn Niệm Nam không kiềm chế được mà cười lên, trong mắt loé sáng, nụ cười rực rỡ sáng lạn kia khắc vào tận trong lòng tất cả những người có mặt ở đó.

Ngón tay nhanh nhẹn lả lướt trên phím đàn, đặt một kết thúc hoàn mỹ tuyệt diệu cho bản nhạc.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ôn Niệm Nam thành công đánh ra nốt cuối cùng thì thở phào nhẹ nhõm, khẽ chạm lên từng nốt, nở một nụ cười từ đáy lòng. Cậu quay đầu sang muốn hỏi ý kiến Phil xem ông thấy mình đàn thế nào, lại phát hiện dưới sân khấu ai cũng tràn ngập kinh sợ, sững sờ nhìn mình chằm chằm.

Phil lấy lại tinh thần vội vàng vỗ tay, người xung quanh cũng thi nhau hoan hô, Ôn Niệm Nam nghe tiếng vỗ tay cũng không biết phải phản ứng thế nào, quay đầu nhìn về phía Cố Ngôn Sinh đằng kia.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cố Ngôn Sinh đang ngây người nhìn cây dương cầm, đột nhiên chuyển tầm mắt nhìn cậu, thần sắc trong đó không ai hiểu thấu.

“Chàng trai, nói tôi biết cậu tên gì?” Phil bỗng kích động hỏi.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Cháu… là Ôn Niệm Nam.”

“Ôn này, cậu có muốn trở thành học trò của tôi không?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, thầy Phil đã từng nói với bên ngoài rằng cả đời này mình sẽ không nhận đồ đệ, bởi vì ông cảm thấy thiên phú âm nhạc của người trẻ tuổi bây giờ rất bình thường, không muốn dạy bọn họ.

Ôn Niệm Nam nghe ông nói muốn nhận mình làm học trò cũng bị doạ sợ, mặc dù trong lòng rất vui mừng nhưng cậu vẫn không thể đáp ứng ông. Vừa định mở miệng từ chối, Cố Ngôn Sinh ở phía sau đột nhiên đi lên trước cầm tay cậu, mắt nhìn thẳng vào Phil, nghiêm nghị nói: “Không được, tôi thay cậu ta từ chối lời đề nghị này, cậu ta không thích đánh đàn, thật xin lỗi thầy Phil, ngài vẫn nên chọn người khác đi.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nói xong lập tức kéo tay Ôn Niệm Nam định rời khỏi đó, cậu cúi xuống nhìn tay mình đang bị Cố Ngôn Sinh giữ chặt, mắt chớp chớp vài cái.

Sau lưng vọng tới tiếng Phil gọi với theo: “Ôn! Ôn! Bất cứ lúc nào cậu đổi ý đều có thể tới tìm tôi, chỗ tôi sẽ luôn chào đón cậu!”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ôn Niệm Nam ngoái lại nhìn Phil thì bị một cánh tay đưa tới xoay đầu cậu về trước, Cố Ngôn Sinh lạnh mặt gằn giọng: “Nhìn cái gì mà nhìn! Không được nhìn, về nhà!”

Trên đường về Ôn Niệm Nam có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí nặng nề nhưng cậu không nói gì, chỉ dựa bên cửa sổ ngẩn người.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Cậu học chơi bản nhạc đó từ khi nào?”

“Gì cơ?” Ôn Niệm Nam nghe tiếng nói, hơi khó hiểu nhìn về phía hắn.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cố Ngôn Sinh cau mày, không kiên nhẫn: “Bản nhạc cậu vừa đàn lúc nãy, học từ khi nào?”

“Từ lâu rồi, hồi tôi mới mười bảy mười tám tuổi..”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Mười bảy mười tám tuổi…

Tay Cố Ngôn Sinh giữ chặt vô lăng, quả nhiên… nói cách khác, trình độ chơi đàn của Ôn Niệm Nam vẫn luôn cao tới mức ấy.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Buổi kỷ niệm ngày thành lập trường cấp ba sao không thấy cậu đàn giỏi như vậy, liên tục đánh sai nốt, nhịp điệu thì hỗn loạn, bây giờ xem ra lần trước là cậu cố tình để cả lớp phải xấu hổ, khi ấy giáo viên còn đề cử cậu mà không phải Lạc An lên biểu diễn, lại không ngờ cậu khiến cô ấy mất hết mặt mũi.”

“Anh có ý gì?” Trong mắt Ôn Niệm Nam hiện vẻ nghi hoặc, nhìn Cố Ngôn Sinh ngồi phía trước hỏi lại.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“À, nếu như tôi nhớ không nhầm thì lần đó lớp Đường Sóc cũng đăng ký tiết mục biểu diễn dương cầm, hắn lên sân khấu sau cậu, cậu cố ý mắc lỗi để hắn được dịp thể hiện sao?”

“Anh… sao anh lại nghĩ như vậy? Tại sao tôi phải cố tình biến mình thành trò hề?” Ôn Niệm Nam chợt nghĩ tới gì đó, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Đường tiểu thiếu gia kia ngày ngày bám riết lấy cậu, đi đâu cũng thấy hình ảnh hắn lẽo đẽo theo sau, hah, chẳng phải lần đó còn tỏ tình với cậu trước mặt toàn bộ thầy cô và bạn bè còn gì.”

“Tôi không cố tình, vì có lý do nên mới đàn không được tốt.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cố Ngôn Sinh hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Lý do? Ngoài việc giúp người tình nhỏ của cậu thì còn có thể có nguyên nhân gì?”

“Lúc ấy tay tôi bị thương… nên mới xảy ra sai sót.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nghe Ôn Niệm Nam bảo tay bị thương, ánh mắt Cố Ngôn Sinh lộ rõ vẻ khinh thường, cảm thấy cậu nói dối hết lần này tới lần khác không một câu nào là thật, vừa định mở miệng bóng gió lại chợt giật mình.

Hắn mơ hồ nhớ lại lúc Ôn Niệm Nam lên sân khấu hình như có đeo một đôi găng tay màu trắng, hắn ngước mặt nhìn người ngồi phía sau qua gương chiếu hậu, trong mắt nhiều thêm vài phần ý muốn tìm hiểu.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ôn Niệm Nam chỉ cúi đầu, im lặng nhìn dòng xe cộ bên ngoài, ở nơi Cố Ngôn Sinh không nhìn thấy, trong mắt thoáng qua một chút thấy vọng chán nản.

Khi ấy vì cậu đại diện cho lớp lên tham gia biểu diễn nên ở nhà đã luyện tập rất nhiều lần, sau giờ học giáo viên lại giúp cậu luyện cho thuần thục hơn nữa, thế nhưng không ngờ lại bị Thẩm Lạc An tính kế.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Buổi trưa hôm đó Ôn Niệm Nam tập đàn ở phòng piano của trường, cảm thấy không còn vấn đề gì nữa mới đứng dậy tới nhà ăn dùng bữa trưa. Cậu vừa rời đi thì cửa phòng học phía sau liền mở ra, Thẩm Lạc An lạnh mặt, đầy vẻ ghen tị bước vào.

Y không phục với việc giáo viên đề cử Ôn Niệm Nam lên biểu diễn, rõ ràng y không hề kém cạnh, tại sao lại không chọn y, vốn dĩ y định lén lút phá hoại cây đàn để Ôn Niệm Nam không đánh được nữa, khi nghe tiếng đàn của Ôn Niệm Nam, lòng ghen tức đố kị của y liền nổi lên.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Thẩm Lạc An không ngờ Ôn Niệm Nam đàn hay như vậy, lúc đầu y muốn phá dương cầm, nhưng giờ nhìn đôi tay thon nhỏ nhảy múa trên phím đàn kia thì y lập tức thay đổi ý định.

Phá hư cây đàn cùng lắm chỉ có thể khiến Ôn Niệm Nam không thể tham gia biểu diễn trong ngày thành lập trường, phải huỷ bỏ tiết mục mà thôi, nhưng nếu dương cầm không hề hấn gì nhưng Ôn Niệm Nam lại đánh đàn khó nghe sẽ bị mất mặt trước toàn trường, vậy thì sẽ hay hơn nhiều.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nhìn bóng lưng Ôn Niệm Nam vừa rời đi, ánh mắt y lộ ra vẻ thâm độc.

Đảo mắt đã tới ngày kỷ niệm, trên sân khấu ai cũng cố gắng biểu diễn thật tốt tiết mục văn nghệ mình đã chuẩn bị rất lâu. Chỉ còn khoảng bảy, tám người nữa là đến lượt Ôn Niệm Nam, cậu đang ngồi ở một góc vắng người đọc lại bản nhạc phổ, đột nhiên có người vỗ vào vai cậu một cái, quay đầu nhìn hoá ra là Đường Sóc.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Haha, Niệm Nam, cậu đang làm gì đó?”

“Bạn học Đường Sóc, sao cậu cũng ở đây?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Tớ được lớp tớ cử làm đại diện lên biểu diễn, bọn họ không ai muốn làm mấy việc khổ sai này, giáo viên thấy tớ biết chơi dương cầm nên cũng đồng ý, ủa? Niệm Nam, cậu cũng biểu diễn đánh piano sao? Trùng hợp quá nha.”

Ôn Niệm Nam xoa xoa hai bàn tay vào nhau, cười đáp: “Ừm, thật trùng hợp, bao giờ tới lượt cậu?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Tớ xem lại chút, hmm… số thứ tự 15, Niệm Nam cậu thứ mấy?”

“Tôi là số 14, hay quá, cậu ngay phía sau tôi.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ôn Niệm Nam bỗng nghe được phía xa xa có bạn học đang gọi tên mình, nói với Đường Sóc một câu rồi đứng dậy rời đi.

“Bạn học, có chuyện gì vậy?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Giáo viên bảo cậu tới phòng học lấy tờ danh sách chương trình để ở trên bàn chỗ bục giảng tới cho cô.”

Phòng học ở trên tầng ba, Ôn Niệm Nam vừa đi vừa nhẩm lại bài nhạc, vừa đến cửa lớp định đi vào thì trước mặt có bóng người nhảy ra.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Bất thình lình một vật gì đó bị ném về phía cậu, theo bản năng cậu liền giơ tay lên đỡ, trong giây lát đó trên tay đột nhiên vô cùng đau rát, Ôn Niệm Nam chỉ cảm giác được tay cậu như bị thiêu đốt, cực kỳ đau đớn…

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

Anh nợ em một câu yêu thương!

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cố Ngôn Sinh: Vợ tôi đánh đàn hay quá, thật xuất sắc~~~

Niệm Niệm: Tôi sẽ không chơi đàn nữa… tôi đánh rất khó nghe…

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cố Ngôn Sinh: Ai nói thế? Lôi ra ngoài, chém!

Đường tiểu thiếu gia muốn tỏ tình trước toàn trường, tuyên bố chủ quyền ~~~ Cố cặn bã không thích điều này.

Anh nợ em một câu yêu thương!

* Tên chương là kiểu “Ánh đèn sân khấu chiếu trên thiếu niên dương cầm”, nghĩ mãi không biết xếp sao cho lọt tai nên đổi luôn tên chương.

Editor: hôm nay up sớm để tối còn xem live của One và Bobby quắn quá trời :))

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa, truyện Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa, đọc truyện Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa, Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa full, Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top