Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa
Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé! **********
Chú Từ thấy Ôn Niệm Nam thất thần liền vội vàng đổi đề tài: “Vậy phu nhân thích hoa gì nhất thì chúng ta trồng loại hoa đó được không?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cháu thích hoa gì ư…”
Ôn Niệm Nam ngây ra, ngẩng lên nhìn về phía mặt trời, khẽ nói: “Cháu rất thích hướng dương, đôi khi còn cảm thấy thật ghen tị với chúng, vừa có thể đuổi theo ánh mặt trời vừa nở rộ rực rỡ, từ lúc bắt đầu tới khi héo úa, hướng dương luôn kiên trì mà chạy theo ánh sáng.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chú Từ cũng như Cố Ngôn Sinh đang đứng trên lầu đều sững sờ, một loại cảm xúc phức tạp loé lên trong mắt hắn, khiến hắn bất giác cũng ngước lên trời.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Luôn hướng về phía mặt trời mà nở rực rỡ… kiên trì bướng bỉnh đuổi theo ánh sáng… đây là đang nói chính mình sao…
Chú Từ tỏ vẻ không hiểu, mở miệng hỏi: “Phu nhân, tôi không hiểu rõ lắm về cách trồng cây cỏ hoa lá, cậu có thể chỉ tôi một chút không?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ôn Niệm Nam khẽ gật đầu, lại quay sang nói về mấy kỹ thuật và kinh nghiệm trồng cây mà trước đây mẹ cậu đã dạy cho cậu.
Cố Ngôn Sinh thấy ánh mắt người dưới kia sáng rực khi nói về cây cối, không biết hắn nghĩ gì lại lập tức xoay người rời khỏi ban công.
Giọng dì Lam trong nhà vọng ra gọi chú Từ vào phụ bê đồ, chú Từ nói với Ôn Niệm Nam một câu rồi chạy tới giúp đỡ, ngoài vườn lúc này chỉ còn một mình cậu. Đất trong chậu hoa đã được bới tơi xốp, Ôn Niệm Nam phủi phủi đất trên người ngắm nhìn thành quả trước mặt, để lộ ra ý cười trong đôi mắt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cậu đi tới giữa luống hoa định cất mấy dụng cụ làm vườn vào thùng để bê vô nhà, bất chợt một cơn gió thổi qua hất tung bụi đất trong chậu cây, Ôn Niệm Nam cảm thấy mắt đau nhói, theo phản xạ nhắm chặt lại.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bị bụi bay vào mắt, cậu giơ tay dụi nhẹ, cố mở mắt nhưng không thể, hai mắt đều bị dụi tới đau nhức. Gió bên ngoài càng lúc càng lớn, Ôn Niệm Nam quay người muốn vào nhà, nhưng vì mắt vẫn nhắm không nhìn thấy đường nên cậu phải lần mò, cẩn thận bước từng bước một, ai ngờ lại không để ý đã tới rìa ngoài luống đất, hụt một chân ngã chúi về phía trước.
“A…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bất chợt có bàn tay ai đó vòng qua eo Ôn Niệm Nam kéo cậu lại, đỡ cậu không bị ngã xuống đất.
Ôn Niệm Nam đứng thẳng dậy thở phào một hơi, vừa rồi không thấy đường đạp vào khoảng không khiến cậu sợ hết hồn, giây lát bình tĩnh lại mới nhớ ra có người đang giữ mình. Ôn Niệm Nam ngẩng đầu cố gắng mở mắt nhìn cho rõ người trước mặt là ai, nhưng trong mắt vẫn còn hơi đau nên tầm nhìn còn mơ hồ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ôn Niệm Nam tưởng là chú Từ, tiếp tục dụi mắt, nhỏ giọng thì thầm: “Chú Từ, cháu tự đi được, không cần đỡ cháu đâu.”
Nhưng ‘chú Từ’ vẫn không buông lỏng tay ra, cũng không mở miệng đáp lại. Cậu quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc: “Chú Từ?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đột nhiên Ôn Niệm Nam cảm nhận được bàn tay đặt trên eo mình siết chặt, trong lòng hoảng sợ, ngay lập tức nhận ra là ai liền giãy giụa muốn tránh thoát.
“Buông tôi ra!” Cậu dùng sức muốn gỡ bàn tay trên người mình xuống.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bàn tay kia bất chợt rời đi, Ôn Niệm Nam hoảng hốt lùi lại vài bước, chưa đứng vững liền ngã ngồi lên mặt đất. Cậu ra sức dụi mạnh hai mắt, chịu đựng vừa đau vừa xót cố gắng mở ra liền thấy Cố Ngôn Sinh đang đứng cách đó không xa nhìn mình.
Ôn Niệm Nam đứng dậy phủi bụi đất trên người, quay đầu thấy Cố Ngôn Sinh vẫn còn đang nhìn chằm chằm đùi mình nên cậu cũng cúi xem một chút.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trên ống quần đầy bùn cùng vết nước, liếc mắt nhìn khoảng đất mình vừa ngã xuống lại vừa hay là chỗ lúc nãy cậu và chú Từ đứng tưới cây.
Cố Ngôn Sinh chợt bước nhanh tới gần, sắc mặt có chút lạnh lùng, dừng lại khoảng một bước trước mặt cậu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Trên người toàn bùn cảm thấy thế nào?”
“Gì cơ?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ôn Niệm Nam sững sờ, bỗng nhớ lại cái lần Cố Ngôn Sinh bị chậu cây rơi xuống người.
“Anh cố ý sao?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cố ý cái gỉ?” Sắc mặt cùng giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ, hắn xoay người đi vào nhà.
Ôn Niệm Nam vẫn đứng tại chỗ, nhìn tay chân bám đầy bùn đất chỗ này một ít chỗ kia một tẹo, cười khổ, cũng quay trở vào nhà lên tầng thay quần áo.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc đi ngang qua phòng đàn, bước chân ngừng lại chốc lát, trong mắt hơi buồn bã. Tới khi cậu thay xong quần áo xuống dưới lầu liền thấy Cố Ngôn Sinh đang dựa vào cửa thất thần không biết nghĩ cái gì, nghe tiếng bước chân trên cầu thang mới quay lại nhìn một cái.
Trong tay Cố Ngôn Sinh cầm chìa khoá xe lại gần, liếc mắt qua quần áo của Ôn Niệm Nam rồi hơi nhíu mày, lạnh giọng: “Đội mũ vào theo tôi ra ngoài.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ôn Niệm Nam nghe hắn nói muốn đưa cậu ra ngoài thì hơi ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi lại: “Đi đâu?”
Cố Ngôn Sinh dừng bước, quay đầu, lạnh như băng mà nói: “Nghe nhạc.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Chẳng phải không đi sao…”
“Tôi đưa cậu đi thì cậu cứ đi, lấy mũ đội vào.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ôn Niệm Nam đứng im tại chỗ không nhúc nhích, thản nhiên đáp: “Tôi không muốn đi.”
Cố Ngôn Sinh nghe thấy cậu vẫn từ chối như trước, sắc mặt trong giây lát đen lại, kéo cánh tay Ôn Niệm Nam, vừa định mở miệng thì một giọng nói từ sau lưng vang lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“A Sinh.”
Cố Ngôn Sinh thấy Chu Nguyên Phong tới mới buông tay Ôn Niệm Nam ra, mặt lạnh đi đến ghế sofa bên cạnh ngồi phịch xuống. Chu Nguyên Phong bước đến, cau mày nhìn hắn, lại xoay đầu nói với Ôn Niệm Nam: “Niệm Nam, cậu thật sự không muốn đi sao? Để lấy hai tấm vé này mà tôi đã phải nhờ vả mấy người bạn, tốn bao công sức mới cầm đến tay, hơn nữa vé này còn có thể vào thẳng hậu trường giao lưu trực tiếp với nghệ sĩ dương cầm kia đó.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Nhưng mà tôi…”
Sự do dự hiện lên trong mắt Ôn Niệm Nam, vì cậu không muốn ở riêng một chỗ với Cố Ngôn Sinh nên mới từ chối tới xem buổi biểu diễn của nghệ sĩ dương cầm cậu hâm mộ nhiều năm, nhưng giờ nghe Chu Nguyên Phong nói anh phí nhiều tâm tư để lấy được hai tấm vé này, trong lòng liền cảm thấy có chút áy náy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngẩng lên nhìn người đang ngồi trên ghế sofa, Ôn Niệm Nam thở khẽ một hơi: “Được.”
Chu Nguyên Phong thấy Ôn Niệm Nam đã đồng ý, vội vàng chạy lại đá Cố Ngôn Sinh một phát, giọng điệu còn mang theo chút lạnh lùng: “Nghe gì chưa? Còn không mau đi lấy xe, ngồi ngu ở đây làm gì?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cố Ngôn Sinh đưa mắt nhìn người đang cúi đầu đứng một bên, hừ một cái rồi đứng dậy ra ngoài. Chốc lát ngoài cửa vang lên tiếng còi xe, Ôn Niệm Nam lấy mũ đội lên đi tới, mở cửa ghế sau ngồi vào. Cố Ngôn Sinh thấy cậu vậy mà lại chui xuống phía sau, trong mắt lộ vẻ khó chịu, liếc qua gương chiếu hậu thấy cậu rúc vào một góc nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn nắm chặt vô lăng khởi động xe lái đi.
Nhìn theo xe dần xa, trong mắt Chu Nguyên Phong loé lên một tia sáng. Chú Từ cũng lại gần, nhìn bụi đất bay bay ngoài cổng, nghi hoặc mở miệng hỏi: “Lạ quá, tôi nhớ bà chủ từng nói cậu Nguyên Phong cùng nghệ sĩ dương cầm kia có quen biết mà, sao đã thành ‘vất vả lắm mới kiếm được vé’ rồi?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chu Nguyên Phong xoay người tựa vào cửa hơi nheo mắt, giọng trầm xuống: “Có quen biết, tôi nói với ông ấy vài câu liền lấy được vé, hoàn toàn không tốn chút công sức nào.”
“Vậy vừa rồi cậu Nguyên Phong là sao?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Hai người bọn họ ai cũng không chịu xuống nước, mối quan hệ cứ căng như vậy không ai nhường ai thì sao có thể hoà hoãn được, thế chẳng phải tôi và bác gái trở lại công toi một chuyến à?”
“Cho nên ngài cố ý khích cậu chủ chúng tôi để cậu ấy chủ động đưa phu nhân đi cùng?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Tính tình hắn từ trước đến nay luôn cố chấp, không có chuyện chờ được hắn nhận sai mà thỏa hiệp, chỉ đành phải làm thế thôi, hy vọng hai người đó không phụ điều bất ngờ mà tôi đã sắp xếp.”
Chu Nguyên Phong lộ ra ý cười nhìn không thấu, quay người bước lên phòng làm việc trên tầng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
———————-
Trong lúc xe chậm rãi dừng lại chờ đèn đỏ, Cố Ngôn Sinh nhìn gương chiếu hậu, cả đường đi hai người không ai mở miệng nói chuyện, Ôn Niệm Nam chỉ ngẩn người nhìn cảnh bên ngoài.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cố Ngôn Sinh dừng xe tại bãi đỗ, mở cửa xe bước xuống, đưa mắt nhìn đồng hồ chờ người còn lại xuống xe. Khi đi tới cửa ra vào, hắn nhận thấy những người đi bên cạnh đều đang nắm tay, mặc dù hơi nghi hoặc nhưng hắn vẫn không nói gì.
Đối diện bên kia đường có một chiếc xe đen đang đỗ, người ngồi phía sau hạ cửa sổ xe xuống, trên miệng ngậm một điếu thuốc, mắt nhìn hai người đang đứng chung một chỗ, trong mắt đầy vẻ tính toán.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Đi thôi, lái xe.”
Sau khi vào cửa, Cố Ngôn Sinh tìm ghế ngồi xuống, Ôn Niệm Nam lại bỗng dịch sang phải ngồi cách hắn một ghế trống. Sắc mặt Cố Ngôn Sinh đột nhiên đen lại, vừa muốn mở miệng nói thì thấy ở lối đi lại có hai người tới gần phía này, miệng còn đang không ngừng tám chuyện.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô gái bỗng đi tới trước mặt Ôn Niệm Nam, ngại ngùng nói: “Anh ơi, anh có thể ngồi lùi sang bên trái được không ạ, bọn em muốn ngồi cạnh nhau á?”
Ôn Niệm Nam nghe vậy hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn cô bé trước mặt cùng người bạn trai sau lưng cô, lịch sự gật đầu: “Được.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cảm ơn anh rất nhiều ạ.”
Ôn Niệm Nam đứng dậy ngồi sang ghế bên cạnh Cố Ngôn Sinh, hai người cách nhau rất gần khiến thân thể cậu không khỏi căng thẳng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cố Ngôn Sinh phớt lờ người đang nhấp nhổm không yên bên cạnh, không nói gì nữa.
Buổi biểu diễn bắt đầu, trên khán đài mọi người yên lặng nhìn lên sân khấu, tất cả đều đắm chìm vào trong âm nhạc. Khoảnh khắc tiếng dương cầm vang lên, Ôn Niệm Nam không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước, tay bám chặt vào thanh vịn, trong mắt cực kỳ kích động.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tuy Cố Ngôn Sinh cũng đang chăm chú thưởng thức, ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn Ôn Niệm Nam, thấy vẻ say mê trong mắt đối phương thì hơi sững lại.
Bỗng nhiên điện thoại trong ngực rung lên, Cố Ngôn Sinh tiện tay lấy ra nhìn xem ai gọi tới, sau đó có chút giật mình, theo bản năng liếc sang người ngồi cạnh, hắn đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ôn Niệm Nam đang chìm đắm trong âm nhạc không chú ý tới người bên cạnh đột nhiên rời đi, qua một lúc lâu Cố Ngôn Sinh mới trở lại chỗ ngồi.
Buổi biểu diễn rất nhanh đã kết thúc, khán giả lục tục đứng lên ra về, Cố Ngôn Sinh xoa xoa cổ đi xuống phía dưới khán đài nói vài câu với nhân viên ở đó. Ôn Niệm Nam vừa định rời khỏi thì bị hắn gọi lại, cậu xoay người nhìn hắn, tỏ vẻ nghi hoặc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cố Ngôn Sinh cau mày nói với cậu: “Nguyên Phong nói cậu có thể vào hậu trường gặp mặt nghệ sĩ dương cầm kia, cậu có đi không?”
Lúc này Ôn Niệm Nam mới nhớ ra Chu Nguyên Phong có nói như vậy, hai mắt sáng rực.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Đi… tất nhiên là có.”
Vừa vào hậu trường cậu đã thấy thần tượng nhiều năm của mình, trong lòng vô cùng kích động, khẩn trương nắm chặt tay bước tới.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ch… chào thầy… thầy* Phil.”
* Phil lão sư: để là ngài Phil thì có vẻ không hợp lý, tôi để tạm thầy Phil, xưng hô sau đó sẽ tuỳ ngữ cảnh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Phil nghe thấy tiếng nói bèn xoay người lại thì thấy có hai người trẻ tuổi đang đi tới chỗ mình, trong mắt người phía trước tràn đầy xúc động nhìn ông.
Ông chợt nhớ ra đây là hai người bạn mà Phong đã nhắc mấy ngày trước, liền mỉm cười chào đón.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
——————————
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố cặn bã lòng dạ hẹp hòi thù dai
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cùng đoán tiếp xem cuộc điện thoại kia là của ai?
Chu Nguyên Phong là bảo mẫu đích thực, công ty cũng phải quản hộ, vợ người ta cũng phải che chở hộ, thế mà còn không thể đỡ nổi Cố tra tra sống chết cũng phải tác yêu tác quái.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
(Buông tay bất lực)
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa,
truyện Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa,
đọc truyện Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa,
Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa full,
Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!