[Zhihu] Cưng Chiều

Chương 3: 3


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện [Zhihu] Cưng Chiều

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

05

Chẳng mấy chốc, ngày đi học cũng đến, kì nghỉ hè đẹp đẽ cuối cùng cũng kết thúc, song câu chuyện thuộc về riêng tôi và Tống Kỳ vẫn được tiếp tục.

“Ngày mai cậu đừng dậy muộn đấy nhé.” Hơn chín giờ, sau khi rửa ráy xong, tôi nhận được điện thoại của Tống Kỳ. Cậu dặn dò tôi cứ y như người nhà vậy.

Đương nhiên là tôi không thấy phiền rồi. Nếu như không phải vẫn còn chút lý trí sót lại, tôi thật sự còn cảm thấy tôi và Tống Kỳ đang yêu nhau nữa chứ. Đáng tiếc, ảo tưởng vẫn chỉ là ảo tưởng.

“Ai da”, Tôi làm ra vẻ thoải mái, đùa cợt lại, “Cả kì nghỉ hè cậu đều rèn cho mình ngủ sớm dậy sớm, bây giờ mình quen rồi. Yên tâm đi, mình sẽ không dậy muộn đâu.”

Tôi thề thốt hết lần này đến lần khác, bởi vì tôi biết, kể cả khi tôi có dậy muộn thì chắc chắn Tống Kỳ cũng sẽ đến đón tôi đi học. Không phải tự luyến đâu, là trực giác của con gái đấy!

Nghe tôi đáp, Tống Kỳ thở phào, ngữ khí càng nhẹ nhõm hơn. Hai đứa tôi lại nói thêm vài câu, chúc đối phương ngủ ngon rồi cúp máy.

Không biết tại sao mà hôm nay tôi vui lạ thường, nằm lăn lộn trên giường đến tận nửa đêm vẫn chưa buồn ngủ, đành lấy điện thoại ra lướt lướt.

Cũng không biết là qua bao lâu, cho đến khi mí mắt cứ càng lúc càng rũ xuống. Cuối cùng, tôi đi ngủ lúc 3 giờ sáng.

………….

Sáng sớm, tôi bị tiếng chuông cửa đánh thức. Tôi cố bò dậy, chầm chậm lê tấm thân này ra mở cửa.

“Cậu có phiền hay không?” Nếu như cậu không phiền thì tôi chính là người phiền đây này, tên ngốc nào sáng ra đã làm phiền tôi ngủ vậy.

Người trước cửa im lặng. Ngay khi tôi vừa định đóng cửa thì người đó đưa tay ra giữ, cậu ấy khỏe hơn tôi nhiều, tôi đóng không nổi.

“Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?” Tôi cọc luôn rồi nè, “Cậu không để tôi đóng thì tôi báo cảnh sát, tố cậu tội tự ý xông vào trái phép đấy.”

Chắc là người kia bị tôi chọc cười, khịt mũi khinh thường. Tôi rất không thoải mái nha!

Lúc này, cậu mới lên tiếng, mà cũng chính lúc này, tôi cũng vừa hay ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Tôi chớp chớp mắt, nhìn cho rõ người trước mặt.

Tống Kỳ tiến đến gần, gần đến mức sống mũi của cậu suýt chút nữa là chạm vào mặt tôi. Tôi mở to mắt, vừa hay đụng phải mắt cậu, lông mi dài thật. Tôi đơ ra nhiều chút.

“Hứa Tư”, Cậu lên tiếng, hình như có chút gì đó hơi giận dữ thì phải, “Cậu đỉnh thật đấy, hôm qua vừa thề thốt là sẽ không dậy muộn cơ mà. Cậu nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Sao cậu lại trở mặt? Nói không đến liền không đến?”

Tôi ngượng chếc đi được, quay đầu nhìn đồng hồ. Bây giờ là 8 giờ rồi. Hai đứa chúng tôi đã đến muộn tận nửa tiếng rồi đó.

Thôi được, chuyện này quả thật làm tôi cảm thấy sợ hãi đấy.

“Vậy phải làm sao giờ…?” Tôi “ngoan ngoãn” hỏi Tống Kỳ

“Phải làm sao?” Người kia dựa vào cửa, tùy tiện nói, “Muộn rồi cũng chẳng sao cả, có điều bây giờ cậu phải thay quần áo, cùng mình đến trường nộp bài tập. Mặc dù hôm nay đến trường tập trung, nhưng cậu không muốn đứng cả buổi sáng trước cửa phòng giáo viên, bạn bè về cả cậu vẫn đứng đó đâu nhỉ?”

Tôi không muốn thế thật.

Tôi thay quần áo với tốc độ ánh sáng. Tưởng rằng tôi và Tống Kỳ sẽ ngồi xe buýt đến trường, không ngờ cậu ấy lại đi xe đến đỗ dưới lầu, thế là tôi ngồi đằng sau để cậu ấy chở.

U là tr, dù cho có đến muộn thì tôi vẫn có cơ hội tiếp xúc gần với crush được không?

Tống Kỳ đi rất nhanh, nhưng tôi không thể mặt dày mà ôm cậu được, chỉ đành túm lấy áo cậu ấy.

“Cậu không ôm chặt tí nữa ngã ra đấy cho xem.” Giọng Tống Kỳ có chút lạnh lùng

Haizz, được thôi, cậu ấy bảo tôi ôm thì tôi cứ ôm vậy.

Mười phút sau, cuối cùng chúng tôi cũng đến trường. Bác bảo vệ nhìn hai đứa bằng biểu cảm vô cùng kì quái, ai không biết còn tưởng bọn tôi gây ra tội gì nên mới đi muộn.

Chúng tôi xem tờ thông báo chia lớp được dán trên bảng tin. May mắn làm sao, học kì trước tôi phát huy tốt hơn bình thường, thế là chen được vào top 30, cuối cùng được xếp vào cùng một lớp với Tống Kỳ.

Tống Kỳ và tôi đi đến cửa lớp, tôi đứng sau lưng cậu, cậu gõ gõ cửa, hô một tiếng “Báo cáo”, toàn thể bạn trong lớp đều đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi.

Mặc dù tính tôi cởi mở phóng khoáng, song đã nào gặp phải tình huống này, bị nhiều gương mặt xa lạ nhìn như thế, tôi có chút ngượng ngùng bèn kéo góc áo Tống Kỳ.

“Yo, Lão Lý.” Tống Kỳ mở miệng, “Bọn em xin phép vào được không ạ?”

Thì ra thầy chủ nhiệm của lớp này là thầy chủ nhiệm trước đó của Tống Kỳ.

“Đi muộn mà vẫn có mặt mũi vào lớp? Đằng sau em là ai?” Lý Hoa Sinh nhướng mày

“Hứa Tư, đứng đầu lớp môn Văn” Không biết tại sao, tôi có thể nghe thấy chút tự hào trong lời nói của Tống Kỳ.

“À, thì ra là em ấy. Thôi vậy, hai em ngoan ngoãn ra ngoài đứng đi ha, chốc nữa tôi sẽ giải quyết hai em sau.”

Quả nhiên, tôi và Tống Kỳ vẫn bị đứng phạt trước cửa lớp.

“Cậu đừng để ý. Lão Lý là người như thế đấy, ngoài lạnh trong nóng. Nếu không phải mọi người nhìn tụi mình, thầy ấy đã sớm cho tụi mình vào rồi.”

Đúng a, học kì trước Tống Kỳ xếp số 1 mà.

Đứng một hồi lâu, bụng tôi bắt đầu kêu đói, bởi vì lúc bị Tống Kỳ kéo ra ngoài tôi vẫn chưa kịp ăn sáng nữa.

Nghe thấy âm thanh phát ra từ bụng tôi, Tống Kỳ cười thành tiếng.

“Cười gì mà cười?” Lần này, tôi cảm thấy cực kì xấu hổ, cả mặt đỏ lên, “Còn không phải do cậu gấp gáp kéo mình ra khỏi nhà ư?”

“Chẳng biết là do ai ngủ không biết trời đất.”

Tôi câm nín, ngượng chếc đi được.

Tống Kỳ cười đủ rồi, cậu vuốt tóc mái lên, để lộ vầng trán trơn bóng, không biết làm cách gì mà chẳng có tí mụn nào nhỉ, lẽ nào cậu chưa dậy thì hay sao?

“Ăn đi.” Ngay lúc tôi đang ngơ ra, Tống Kỳ móc trong túi áo khoác một chút đồ, “Vừa mới mua trên đường đến nhà cậu ấy, mua nhiều ăn không hết, cho cậu vậy.”

Tôi cẩn thận nhìn, là một cái xíu mại và bánh bao, có lẽ do sợ tôi khát, còn đặc biệt chuẩn bị một hộp sữa bò.

Cũng được một tiếng rồi, không ngờ vẫn còn nóng. Tống Kỳ nói là do cậu ấy ủ ấm đấy. Mặc dù thời tiết đã sang thu, phải mặc áo khoác ngoài rồi, nhưng vẫn có chút nóng.

Cũng đúng, có điều nếu không phải là đồ cậu ấy ăn không hết thì tốt rồi.

06

Bởi vì chia lớp theo thành tích của học kỳ trước, cho nên hiện tại trong lớp đều là các bạn trong top 30. Số lớp chọn đương nhiên cũng ít hơn số lớp bình thường. Bọn họ bảo, để mọi người thân thiết với nhau hơn, mỗi cuối tuần đều sẽ làm mấy cái hoạt động tập thể gì đó. Tôi tưởng rằng học bá vốn khô khan, không ngờ các bạn trong lớp lại thú vị như vậy.

Cuối tuần, tôi đến công viên, bọn họ nói sẽ tổ chức tiệc BBQ gì đó.

“Ei, mấy cậu bảo Tống Kỳ đến không?” Có một bạn học đi từ đám đông tới. Hôm nay người rất đông.

Một bạn nữ khác trả lời: “Chắc là không đâu, mình nhớ trước đây cậu ấy không thích tham gia mấy hoạt động kiểu này.”

Câu trả lời này khiến tôi mờ mịt: “A? Cậu ấy nói là cậu ấy sẽ đến, vừa nãy mới gọi điện thoại cho mình xong.”

“A?”, ai biết được chỉ một câu của tôi đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bọn họ ngạc nhiên nhìn tôi, còn hô lên mấy tiếng.

Đúng lúc này thì Tống Kỳ đến.

Cậu ấy vừa đến liền lấy ra cốc trà sữa trong túi đưa cho tôi, là hãng mà tôi thích nhất, bình thường đều bán hết rất nhanh, rất khó mua được.

Nghe thấy tiếng đám người kia rì rào, cậu ấy thấy lạ bèn hỏi: “Bọn họ bị gì vậy?”

“Tống Kỳ, lúc trước tao với mày cùng một lớp, có bao giờ thấy mày đến tham gia mấy hoạt động thế này đâu?”, Một bạn nam đeo kính đi đến đặt tay lên vai cậu, nếu tôi nhớ không lầm thì chính là lớp trưởng, “Bây giờ sao lại đến rồi?”

“Tao xin, còn phân biệt đối xử nữa nè.”, Lại một bạn học khác tiến đến khui túi đồ uống mà Tống Kỳ mua

Tôi vừa uống trà sữa, vừa xem náo nhiệt.

Bên trong toàn là Coca.

Ẹc, chuyện này khiến con bé uống trà sữa là tôi thấy ngại nha, Tống Kỳ sao mà lại phân biệt đối xử như vậy?

Lòng tôi đâm ra hoảng, cậu ấy làm như vậy rất dễ khiến tôi hiểu lầm cậu ấy thích tôi đó. Xong cái ngộ nhỡ tỏ tình xong bị từ chối thì ngượng chế.t mất…

…………

Một đống người vây kín mít quanh Tống Kỳ, hỏi cậu có chuyện gì. Tôi không qua đó. Tôi giả bộ đứng từ xa uống trà sữa, hết nhìn xung quanh rồi nhìn bầu trời. Trống ngực đập dồn dập, tôi không dám nhìn Tống Kỳ.

Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì?

Hiện tại giữa tôi và Tống Kỳ như có một sợi dây vô hình.

“Rốt cuộc cậu và Hứa Tư có quan hệ gì?”, không biết là tiếng ai hét lên

Nghe thấy tên mình, tôi mới quay sang nhìn, vừa hay chạm phải ánh mắt của Tống Kỳ.

Tống Kỳ ngượng ngùng cúi đầu, cậu có vẻ xấu hổ. Tôi nhìn dáng vẻ của cậu mà đơ ra, tôi nhìn thấy tai cậu ửng đỏ.

“Thôi đừng ồn ào nữa, mau đi nướng chút gì đó đi.”, May sao lớp trưởng kịp thời lên tiếng, không thì không biết chuyện giữa tôi và Tống Kỳ còn bị khui đến đâu nữa.

Lần này, tôi và Tống Kỳ rất ăn ý mà ngồi cách nhau, ở giữa chúng tôi là một bạn nam khác.

Bạn nam đó còn trêu đùa nói, ngồi giữa hai người không được tự nhiên lắm, phải đợi cậu ấy làm quen dần đã.

Haizz, cái này…

Thật ra, nói không vui là giả.

Cả buổi, tôi và Tống Kỳ đều không nói chuyện gì với nhau. Thỉnh thoảng, cậu ấy có gọi tôi, nhắc tôi ăn đồ ăn, hoặc sẽ gắp mấy đồ tôi thích ăn vào bát cho tôi.

Quan hệ chúng tôi vì ngày hôm nay mà tự nhiên tốt đẹp đến lạ, phải chăng Tống Kỳ cũng rung động với tôi rồi?

Khoảng tám giờ hơn, buổi tụ tập kết thúc, các bạn nam đều nói sẽ đưa các bạn nữ về, đều tìm được người để đưa về. Mà tôi bỗng thấy lạc lõng, bởi nhà bọn họ căn bản đều không tiện đường với tôi.

“Tống Kỳ, mày đưa Hứa Tư về?” - Lớp trưởng dò hỏi

Tôi quay qua nhìn cậu, cậu đứng bên cạnh tôi, rất cao, rất có cảm giác an toàn.

“Ừm.” Tống Kỳ đáp

Khoảnh khắc đó, mọi người lại ồ lên.

Bọn họ náo nhiệt chừng 10 phút, mới bắt đầu chào tạm biệt nhau ra về, cuối cùng chỉ còn lại tôi và Tống Kỳ.

“Đi thôi.”

Cậu sải bước, mà tôi lẽo đẽo đi theo sau.

“Hắt xì!” Có lẽ vì buổi tối ngày thu, gió thổi khá lớn, mà tôi vì muốn xinh đẹp mà không mặc áo khoác ngoài, hiện tại lạnh muốn xỉu.

Tống Kỳ chép miệng một cái, rồi cởi áo khoác trùm lên đầu tôi: “Mặc đi, mau về nhà.”

Tôi cảm ơn một tiếng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa. Cả quãng đường về nhà, chúng tôi cũng giữ im lặng.

07

Thực ra có những lúc, sự mập mờ thời niên thiếu so với tình yêu không chín muồi càng khiến người ta cảm thấy rung động.

Đi học được nửa tháng, tôi mới nhớ ra việc phải đem bữa sáng cho Tống Kỳ mỗi ngày, có phải vì thân với cậu quá rồi, nên quên bẵng đi chuyện quan trọng thế này không.

Kể ra cũng lạ, Tống Kỳ vậy mà không nhắc tôi, lẽ nào cậu cũng quên rồi?

Sáng hôm đó, tôi dậy rất sớm, thay đồng phục liền đến nhà ăn mua bữa sáng cho Tống Kỳ, vừa hay gặp phải lớp trưởng.

Lớp trưởng nhìn thấy tôi thì vô cùng ngạc nhiên, hỏi tôi sao hôm nay lại đi sớm như vậy.

Tôi ngại cùng cười. Không thể không nói, thông thường tôi đều là người đến muộn nhất lớp, chả vì sao cả, chỉ vì dậy muộn, sau đó còn lề mà lề mề, đến tận khi gần vào giờ tự đọc sớm mới đến. Còn Tống Kỳ thường đến sớm hơn tôi vài phút. Thế nên, tôi thường tự tìm cho mình một cái cớ: Tuổi này là tuổi ăn tuổi ngủ, phải ngủ đủ giấc mới có thể học tập tốt, mới có thể có khả năng tập trung tốt nhất.

“Thêm một phần bánh quẩy và sữa, và hai cái bánh bao thịt nữa ạ, cháu cảm ơn.” Bình thường tôi chỉ mua một phần xíu mại và sữa đậu nành, bởi vì ăn ít. Tôi vốn định mua cho Tống Kỳ bánh quẩy và sữa thôi, nhưng sợ cậu ăn không đủ, dù sao cậu cao lớn như vậy…

Lớp trưởng tò mò: “Hôm nay cậu ăn nhiều thế này à?”

Tôi cười không đáp.

Sau đó tôi và cậu ấy vừa đi vừa nói chuyện. Đến bàn của Tống Kỳ, tôi tự nhiên đem bữa sáng đặt lên trên, lúc này trong lớp chỉ có tôi và lớp trưởng.

Lớp trưởng nhìn tôi, sau đó nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Mang cho Tống Kỳ? Hai cậu thật sự có gì đó đúng không? Mình luôn tưởng rằng hai cậu chỉ là bạn bè bình thường, hoặc là cậu ấy thích cậu, nhìn kiểu này chắc là cả hai cùng thích nhau rồi đây.”

“...” Tôi xấu hổ: “Kì nghỉ hè cậu ấy phụ đạo cho mình, mình hứa là mua bữa sáng giúp cậu ấy.”

Lớp trưởng nhìn tôi cười, cũng không nói gì thêm, nhưng ánh mặt cậu ấy thì giống như đang nói “không cần giải thích gì hết, mình hiểu mà”

Không ngoài dự đoán, không có tôi, lần này Tống Kỳ đến muộn nhất lớp.

Cậu ấy vào chỗ ngồi, hơi ngạc nhiên một chút rồi xoa xoa đầu tôi, cười nói: “Cậu vất vả rồi!”

Tôi bò ra bàn, giả bộ nằm ngủ, lại trộm nhìn ấy ấy qua khe cánh tay. Tại thời khắc đó, tim tôi như chậm một nhịp. Không cần phải như vậy được không hả, tôi rất khó mà nhịn được không rung động đấy.

Vốn dĩ tôi rất buồn ngủ, suýt nữa thì ngủ mất, lại được Tống Kỳ xoa đầu như vậy, cả người như tràn đầy sức sống, lập tức có tinh thần trở lại.

Sau đó, lại một trận ồn ào nữa.

Thôi xong, giờ tôi không biết phải đối diện với cậu ấy như thế nào nữa.

Mấy ngày tiếp theo, Tống Kỳ như chẳng hề có chuyện gì, vẫn cùng tôi nói chuyện, cùng tôi ăn cơm. Rốt cuộc cậu ấy có thích tôi hay không? Thật phiền chế.t tôi. Thật muốn tỏ tình.

Giờ đây tôi giống như một thùng nước nghiêng đổ, nước đổ ra là lý trí, nước sót lại là tình cảm không thể ẩn giấu. Trái tim tôi như có một sợi dây gai, cảm thấy vô cùng khó chịu.

………….

Gần đây thành phố tổ chức một cuộc thi đấu bóng bàn, chia ra thành đội người lớn và đội thanh thiếu niên. Người ưu tú như Tống Kỳ đương nhiên được hiệu trưởng cử đi tham gia, mà bố tôi tại lĩnh vực này cũng có danh tiếng nhất định, cho nên cũng được cử tham gia đội người lớn.

Thế là, hai người họ không hẹn mà gặp.

Mà tôi, nhân cơ hội đó âm thầm chạy đến hội trường, mượn danh nghĩa của bố, xin một chân làm nhân viên hậu cần. Giờ thì tốt rồi, tôi có thể đi lại tùy ý.

Tôi không nói cho Tống Kỳ biết là tôi đến, tôi muốn cho cậu một bất ngờ.

Tôi đi khắp nơi, vừa hay nhìn thấy phòng thay đồ của đội thanh thiếu niên. Ai da, liệu Tống Kỳ có ở bên trong không ta?

Tôi thừa nhận tôi có suy nghĩ hơi đen tối, nhưng vốn là con gái, mà đối phương lại là người mình thích… Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi đẩy cửa, ngó vào thấy có người đang thay đồ 

Được rồi, không phải Tống Kỳ, cơ mà body cũng oke đó 

Tôi nhận ra cậu ấy, cậu ấy thường xuất hiện trên báo trường, là một nhân vật nổi tiếng khác trong trường, nổi tiếng cũng ngang Tống Kỳ đấy. Nhưng tiếc là tôi không có hứng thú với cậu ấy, trong mắt tôi, trên thế giới chỉ tồn tại ba loại đàn ông: bố tôi, Tống Kỳ và các bạn nam khác.

Sau khi tôi “quang minh chính đại” liếc vài lần, bạn học này cũng chẳng ngại ngùng chút nào, cứ tự nhiên thoải mái để tôi nhìn. Đúng lúc này có một bạn nam khác bước vào, tôi vừa lùi lại chẳng may va vào cậu ấy.

“Học tỷ?” Bạn nam kia hô lên một tiếng

Nhìn có vẻ cậu ta biết tôi, nhưng tôi không hề quen cậu ta.

“A?” Tôi quay đầu nhìn, là một chàng trai trắng trẻo, “Cậu biết tôi?”

“Ai mà không biết chị Hứa Tư được? Chị vừa xinh đẹp, lương thiện lại học giỏi.” Bạn nam nhẹ cười với tôi: “Chào chị, em là Hàn Gia Dục, học lớp 11-9.”

“Chào em.” Cậu ta thuộc loại “các bạn nam khác”, hoàn toàn không để lại ấn tượng cho tôi

Tôi nhìn đồng hồ, xác nhận sắp đến giờ thi đấu của Tống Kỳ, bèn chào tạm biệt em trai kia, ra khỏi phòng thay đồ. Tôi đội mũ vào, đi lên phía khán đài.

Một lúc sau, Tống Kỳ bước ra.

Cậu ấy thật sự rất bắt mắt, bộ quần áo màu đen càng tôn lên làn da trắng của cậu. Có lẽ do trời hơi nóng nên cậu vuốt tóc mái lên. Tôi thấy đám con gái ở khán đài đối diện nhìn cậu không chớp mắt.

08

Đột nhiên, tôi cảm thấy hơi khó chịu, trong lòng không nhịn được nỗi chua xót. Nếu như Tống Kỳ là của tôi, có lẽ sau trận thi đấu này, tôi có thể mạnh dạn ôm cậu, hôn cậu, chứ không phải làm một con nhỏ nhát gan ngồi trong góc thế này.

Nghĩ vậy, tôi bèn di chuyển xuống phía dưới, định là sau trận sẽ hù cậu một cái, làm cậu bất ngờ.

Tống Kỳ thật sự rất lợi hại, cậu bảy, đối thủ bốn, thành công dành được cơ hội vào chung kết.

Tôi điên cuồng vỗ tay, hoàn toàn quên mất là mình đang tạo bất ngờ cho cậu.

Trận đấu vừa kết thúc, Tống Kỳ lấy chai nước, ngửa cổ uống, yết hầu của cậu chuyển động lên xuống. Thôi xong, tôi càng kích động hơn rồi.

Thế là, tình cảm cuối cùng cũng vượt lên trên lý trí, tôi chẳng nghĩ ngợi gì, trực tiếp chạy đến ôm lấy cậu, lại còn hét lên “cậu giỏi quá”.  Khoảnh khắc này tôi mãi mãi không thể nào quên.

Toàn hội trường kinh ngạc.

Mà Tống Kỳ lại bình thản như đoán được từ trước, trực tiếp đỡ lấy tôi, xoa xoa đầu, sau đó nhẹ nhàng cười, ghé vào tai tôi nói: “Mình biết là mình rất giỏi.”

Cảm giác ngứa ngáy lập tức kéo tôi về hiện tại. Tôi đẩy cậu ấy ra. Mặt tôi nóng bừng, không biết lúc này có phải trông rất giống khỉ đít đỏ không.

Tôi đang làm cái gì vậy trời?

“Hứa Tư!”

Có người gọi tôi?

Tôi nghi hoặc nhìn ra cửa, phát hiện bố tôi đã thu gọn đồ đạc, vừa nhìn là biết ông chuẩn bị rời đi, có lẽ nghe thấy tiếng thông báo Tống Kỳ thắng nên mới vào xem xem.

Mặt bố tôi hơi đỏ, trông có vẻ tức giận, ông lấy cái áo trong túi ra định “quất” tôi mấy cái: “Giỏi nhỉ, vừa rời mắt cái con liền “chiếm tiện nghi” của Tống Kỳ! Có phải do bình thường bố chiều con quá không?”

Tôi:??

Ý gì vậy trời, hồi nãy Tống Kỳ còn xoa đầu tôi đó!? 

“Tống Kỳ cứu mình!!” Tôi núp sau lưng cậu, lấy cậu làm “bia đỡ đạn” vậy.

Chiêu này vô cùng có hiệu quả, bố tôi chắc chắn không nỡ đánh Tống Kỳ, bởi vậy ông chỉ đành cất áo vào túi, bảo rằng về nhà sẽ cho tôi một trận.

Hihi, hẳn là ông không biết, tôi đã nhanh nhẹn mời Tống Kỳ đến nhà ăn cơm rồi.

Bởi vì Tống Kỳ vẫn còn phải làm một số thủ tục gì đó, cho nên bố tôi về nhà chuẩn bị cơm tối trước, còn tôi ở lại chờ cậu.

Tôi nhìn thiếu niên tỏa sáng trên khán đài mà cảm thấy vô cùng kiêu ngạo. Người tôi thích quả nhiên ưu tú như vậy. So với cậu, tôi quá bình thường rồi.

Tôi tự nhiên lại cảm thấy tự ti.

Tống Kỳ có thể thích điểm gì ở tôi cơ chứ?

—-------

Nhà thi đấu cách nhà tôi không xa, đi khoảng 10 phút là đến. Làm xong mấy thủ tục, tôi cùng Tống Kỳ đi bộ về nhà.

Lúc này trời đã chớm đông, từ nhỏ thể chất của tôi đã không tốt lắm, cho nên cứ hắt xì hơi liên tục.

“Hứa Tư, sao mà cậu “yếu” vậy?” Tống Kỳ nhìn bộ dạng đang run lẩy bẩy của tôi, vừa cười nhạo, vừa cởi áo khoác ngoài khoác lên người tôi: “Bổn thiếu gia thể chất tốt, cho cậu mượn áo mặc tạm vậy.”

Cái này đã lần thứ hai rồi đấy.

Tôi nói cảm ơn. Chúng tôi đi được một lúc, Tống Kỳ bắt đầu hắt xì hơi.

“Hay là cậu mặc áo khoác lại đi”, Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy mũi cậu đã ủng đỏ, có chút đau lòng. Tôi có áo khoác ngoài, nhưng mà nó hơi mỏng, song hiện tại trên người cậu chỉ mặc đúng một chiếc áo.

Tống Kỳ lại cười: “Không cần đâu, thể chất của mình tốt.”

Tôi nhíu mày, song tôi vốn không phải người thích càm ràm, nếu cậu đã không muốn thì thôi vậy.

Lúc ăn cơm, bố tôi cứ nhắc đi nhắc lại chuyện tôi ôm Tống Kỳ, lần nào cậu cũng chỉ cười nói không sao, còn tôi chỉ hận không có cái lỗ nào mà chui xuống!!!

(Hết phần 3)

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Zhihu] Cưng Chiều, truyện [Zhihu] Cưng Chiều, đọc truyện [Zhihu] Cưng Chiều, [Zhihu] Cưng Chiều full, [Zhihu] Cưng Chiều chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top