Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 265: 265


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 265: Suýt chút nữa gặp phải nguy hiểm

 

Anh không ngại phiền phức, nhưng từ đầu đến cuối cũng không nghĩ ra bất cứ lý do nào để làm cho Tô Thanh Anh bớt khó chịu.

“Nếu như em có yêu cầu gì, có thể nói với anh, không cần phải thông qua mẹ đâu.” Anh không tin bà Hoắc lại rảnh rỗi đến nỗi không có việc gì làm mà đột nhiên chạy đến công ty, chỉ nhìn một cái đúng lúc anh không đi làm.

Tô Thanh Anh cầm chặt chiếc cốc trong tay, nuốt nước bọt, cổ họng có chút khô khốc.

“Sao… sao đột nhiên anh lại nói như vậy.

“Không có gì, chỉ là vừa rồi đột nhiên nhớ ra. Nếu không có chuyện gì nữa anh vê trước đây” Anh còn có chuyện nên phải rời đi, cũng không có thời gian quan tâm xem người con gái này rốt cuộc muốn làm cái gì.

Anh bỗng dưng cảm thấy cô ta thật đáng thương.

Phải thảm hại đến mức này mới giữ lại được một chút tình cảm.

Bữa trưa của Hà Vân Phi chỉ ăn uống đơn giản qua loa, sau đó lại tiếp tục làm việc. Cô suy nghĩ đã nhận tiên của người ta thì phải khiến người ta hài lòng, dù sao điều kiện mà ông chủ đưa ra cũng đã là mức cao nhất trong nghề rồi.

“Làm việc vất vả vậy, em đã ăn chưa?” Thấy cô vẫn chăm chỉ làm việc, anh thuận miệng hỏi một câu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng hiếm thấy.

“Đương nhiên, tôi phải chăm sóc bản thân thật tốt, sau đó mới có thể tận dụng sức lực cống hiến cho công ty nữa chứ.” Nói xong, cô sắp xếp tập tài liệu rồi hài lòng. Hà Vân Phi đã không phụ kỳ vọng của công ty, cô ấy luôn làm việc rất hiệu quả.

“Anh đột nhiên cảm thấy việc mời em đến công ty là một quyết định rất đúng đắn đấy chứ” “Tôi cũng nghĩ vậy. Anh xem qua đi, nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ ghim nó lại thành một quyển.” Cô luôn làm mọi thứ một cách tỉ mỉ nhất, đưa ra quyết định nhanh gọn mà không cần lo lắng bất cứ điều gì. Kết quả là, trên bàn của Hoắc Minh Dương lại có thêm một bản hợp đồng khác.

“Cái này do người của bên pháp vụ gửi tới đặt trên bàn của anh. Để tôi xem qua giúp cho.” Cô cầm tập tài liệu bước tới bàn, lật ra xem, đó là cả một quá trình tích lũy và học hỏi, cô đều đọc kỹ từng điều một.

Sau đó, dùng bút chì để đánh dấu những chỗ có vấn đề, những chỗ sai, cô viết ra suy nghĩ của mình rồi đưa cho anh.

Người đàn ông này cái gì cũng biết, bình thường thì chủ tịch đầu không biết đọc hợp đồng, nhưng anh lại hiểu rất rõ. Anh đọc một lượt, những chỗ cô đánh dấu không thể nào rõ ràng hơn: “Em chính là người giám sát bên pháp vụ của công ty rồi đấy” “Quá khen rồi, anh xem những chỗ này có vấn đề gì không” Cô cười, cô không hiểu Hoắc Thiên cho lắm, cũng không biết theo như cách nhìn của họ thì có phải đều có suy nghĩ khác hay không.

Thái độ làm việc cẩn thận của cô khiến anh rất hài lòng, sau khi đọc xong tài liệu này, anh cảm thấy mình không uổng công vô ích khi thuê cô luật sư đỉnh cao như vậy.

“Rất tốt, thứ tự sắp xếp mạch lạc, mọi thứ đều được viết ra rất rõ ràng dễ hiểu. Mỗi điều khoản em đều đọc rất nghiêm túc, cũng có phân tích của mình trong đó. Em nghiêm túc đối với công việc như vậy, không khen ngợi em thì thật có lỗi với sự chăm chỉ này” “Không cần khen đâu, đã nhận tiền của người khác thì phải làm cho hẳn hoi chứ” Nói xong, cô chuẩn bị tan ca kết thúc công việc.

Cô vẫn còn việc khác phải làm. Bây giờ là đến tập đoàn Lâm Nghị để xem công việc mà Hoắc Minh Dương đã tìm cho cô. Người đe dọa cô lần trước vẫn còn khiến cô sợ hãi, nhưng dù sao cũng phải đối mặt, nhanh chóng kết thúc để kẻ xấu không còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì cô mới có thể cùng Đại Bảo trở về nhà được.

“Em đi làm gì?” Hoắc Minh Dương thấy cô cầm theo đống tài liệu chuẩn bị ra ngoài liền hỏi.

“Đến tập đoàn Lâm Nghị một chuyến, không phải là bạn lâu năm của anh sao? Vụ án đã lâu như vậy rồi, tôi cũng chưa từng đến gặp người đứng đầu của Lâm Nghị bao giờ.” Cô lúc nào cũng đặt công việc lên trên hết.

Thái độ của cô rất kiên quyết, Hoắc Minh Dương biết cho dù không để cô đi, cô cũng sẽ nhất định không nghe lời, chi bằng không thuyết phục nữa.

“Tối gọi điện cho tôi, tôi đến đón em” Tình hình hiện nay rất nguy hiểm, anh sợ cô sẽ xảy ra chuyện nên khế dặn dò một tiếng.

Hà Vân Phi gật đầu, nghe anh nói vậy trong lòng cô không khỏi có chút cảm động, biết anh lo lắng mình sẽ lại gặp phải nguy hiểm giống như lần trước, nhưng cũng không biết tại sao anh ấy lại quan tâm đến mình như vậy.

Dù sao thì cũng có nhiều chuyện không thể nói rõ ràng được. Ví dụ như bây giờ rõ ràng cô còn có những việc tốt hơn, nhưng lại chọn phương án tồi tệ nhất.

Cô cũng không phải là kẻ ngốc, cô có thể cảm nhận được việc Hoắc Minh Dương có ý với mình, nhưng ở giữa hai người không chỉ có quan hệ của anh với Tô Thanh Anh mà còn có mối quan hệ không thể nói rõ giữa anh và nhiều người khác nữa.

Diệp Tĩnh Gia của quá khứ, nếu như không phải coi cô là cái bóng của Diệp Tĩnh Gia, làm sao có thể đối tốt với cô như vậy được chứ. Nếu biết cô là Diệp Tĩnh Gia thì liệu anh có cảm thấy áy náy hay không? Đây vốn dĩ là một vấn đề nan giải, hiện tại cô chỉ mong vụ án có thể sớm được giải quyết sau đó rời khỏi nhà anh.

Sau khi cô rời đi, Hoắc Minh Dương liền gọi điện cho Lâm Viễn: “Ông biết nên làm gì rồi chứ? Lát nữa luật sư Phi sẽ tới.” “Tất nhiên, chỉ là như vậy sẽ khiến cô ấy thêm rắc rối, chi bằng kết thúc sớm để cô ấy khỏi lo sợ” Nghe Hoắc Minh Dương nói, người đàn ông bật cười không chút khách sáo.

“Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, không để cô ấy gặp nguy hiểm đâu” Hoắc Minh Dương nói một mạch, hoàn toàn không để ý đến những thứ khác, chỉ cần là thứ anh muốn thì nhất định phải đạt được.

“Thật không ngờ cậu lại thích cô ấy đến như vậy. Đột nhiên tôi có chút tò mò muốn biết cô gái này rốt cuộc là người như thế nào, nóng lòng muốn gặp cô ấy quá đi” “Ông đừng có mà tán tỉnh cô ấy đấy nhé.” “Đùa chút thôi, được rồi, tôi biết phải làm như thế nào, tổng giám đốc Dương, lần này tôi cũng phải cảm ơn cậu. Nếu vụ việc được làm rõ, chúng ta có thời gian rảnh có thể đi ăn cùng nhau bữa cơm” Người đàn ông cúp điện thoại, đột nhiên trở nên hào hứng, không biết là cô gái nào có thể khiến Hoắc Minh Dương căng thẳng như vậy.

Hà Vân Phi vội vàng đến công ty, vừa nói với quầy lễ tân một tiếng họ liền trực tiếp để cô đi lên tầng không cần chờ, cô biết điều này là do Hoắc Minh Dương giúp đỡ.

Gô đi thẳng đến văn phòng của Lâm Viễn mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

“Ông Viễn, chào ông, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu” Thoạt mới nhìn thấy Lâm Viễn, người đàn ông này cho cô cảm giác đầu tiên đó là sự nho nhã, trông tầm khoảng hơn năm mươi tuổi, xem ra có vẻ là bạn không phân biệt tuổi tác với Hoắc Minh Dương.

“Cô Phi khách sáo rồi. Lần này tôi cũng phải cảm ơn sự giúp đỡ của cô.

Có thể mời được cô Phi đây đúng là phúc ba đời của tôi.” Dù sao đây cũng là người phụ nữ Hoắc Minh Dương thích nhất, ông ta tâng bốc một chút cũng là điều dễ hiểu.

Cô hiển nhiên không chịu nổi những lời chào hỏi như vậy, ở cùng Lâm Viễn không hề thoải mái chút nào, ông ta luôn nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò, điều này khiến cô có chút bối rối.

“Ông Viễn, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau sao?” Cô mất kiên nhẫn lên tiếng, bị nhìn chằm chằm như vậy thật sự rất khó chịu.

“Ồ, không, tôi xin lỗi. Tôi thường nghe cậu Dương nhắc đến cô có vẻ ngoài xuất chúng. Tôi muốn xem xem có gì đặc biệt. Có thể là do tôi hơi thô lỗ, nhưng thật sự là tôi không có ý gì khác đâu.” Lời nói của người đàn ông khiến cô đỏ mặt tía tai, không biết là anh ấy đã nói như thế nào. Dù sao thì cũng không phải là lời tốt đẹp gì.

“Anh ấy đã nói gì về tôi mà lại xuất chúng rồi” Cô tò mò muốn biết Hoắc Minh Dương rốt cuộc đã nói về cô như thế nào trước mặt những người khác.

“Ồ, cậu ấy cũng không có nói gì cả.

Chỉ nói rằng cô là một người phụ nữ rất giỏi giang và có năng lực. Dường như cậu ấy cũng rất thích cô thì phải. Ban nãy còn dặn dò tôi phải đối xử tốt với cô.” Ông ta hết thảy đều nói tốt cho Hoắc Minh Dương, khiến cô có chút choáng ngợp, không biết phải nói gì.

Cô luôn cảm thấy anh ta có mục đích khác.

“Không phải chứ, bình thường anh ấy chẳng bao giờ khen tôi cả” “Đương nhiên sẽ không khen trước mặt cô rồi, sau lưng thì yêu thương hết mực đấy” Ông ta rất ít khi làm mối, dù sao quan hệ với Hoắc Minh Dương cũng rất tốt, hiếm khi thấy cậu ta thích một người đến như vậy.

“Không biết ông cảm thấy thế nào, nhưng tôi nghĩ điều đó rất không chính xác. Hôm nay tôi đến đây là vì công việc thưa ông.” Cô không định tiếp tục nói với người này về những chuyện hoang tưởng của Hoắc Minh Dương nữa. Dù sao thì cũng không liên quan đến cô cho lắm.

“Tôi không biết luật sư Phi nghĩ như thế nào. Nếu cô cần gì có thể nói với tôi, tôi sẽ rất vui lòng giúp đỡ cô. Cô cũng biết quan hệ của tôi và Minh Dương rồi đấy, nếu không cậu ấy sẽ không giúp đỡ tôi như vậy” Ông ta có vẻ quan tâm đến chuyện của cô và Hoắc Minh Dương hơn là chuyện vụ án.

Điều này không tránh khỏi khiến cô có chút ngượng ngập, nói cách khác đều là do Hoắc Minh Dương nên ông ta mới giao vụ án này cho cô.

Cảm xúc trong lòng bỗng dưng đan xen lẫn lộn, một mặt là cảm động vì anh đối với cô rất tốt, mặt khác cũng có chút thất vọng, không phải là bởi vì chuyên môn của cô mà mời đến.

“Thực ra, cô không cần hụt hãng như vậy đâu. Cậu ấy thực sự rất yêu cô. Đương nhiên cũng là vì thấy được năng lực của cô nên tôi mới giao cho cô một vụ án quan trọng như vậy” Ông †a có thể đọc được tâm tư của cô nên mới dễ dàng nói toẹt ra một cách thẳng thắn, không hề chứa đựng bất cứ một hàm ý nào khác.

“Như vậy tôi có thể yên tâm rồi, chẳng trách lúc trước anh ấy có nhắc nhở tôi rằng nói chuyện với tổng giám đốc Viễn nên chú ý một chút” Nghe cô nói, ông ta liền có hứng thú đột nhiên muốn biết Hoắc Minh Dương nhận xét như thế nào về mình: “Nghe cô nói như vậy tôi thực lòng rất muốn biết cậu ấy đã nói gì về tôi với cô đấy.

Hà Vân Phi nhấp một ngụm trà mà thư ký vừa mang vào, sau đó chậm rãi nói: “Anh ấy nói con đường dài nhất anh ấy đã đi là con đường cạm bẫy của ông.” “Ha ha. Cô đừng nghe cậu ấy nói lung tung.” Hai người nói chuyện lúc lâu, đều là liên quan đến Hoắc Minh Dương.

Công việc tạm gác lại một bên, sau khi cùng ăn trưa với Lâm Viễn xong mới chính thức bắt đầu làm việc.

Buổi tối, Hà Vân Phi đang chuẩn bị ra khỏi cổng công ty, nghĩ đến những gì Lâm Viễn nói, cô do dự một lúc rồi gọi điện cho Hoắc Minh Dương.

Kết quả trong vòng chưa đầy mười phút anh đã đến nơi.

“Sao anh đi nhanh vậy?” Vừa dứt lời, cô liền nhìn thấy có người đi về phía mình, đi được một nửa lại quay lại, cô nhìn bóng người đó đột nhiên phản ứng lại, nhớ ra chính là người đàn ông đã đi theo cô hôm đó.

Cô đột nhiên cảm thấy tay chân lạnh ngắt, nếu như không phải cô gọi Hoắc Minh Dương đến đón thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

“Sao vậy? Còn không mau lên xe đi” Anh nhẹ nhàng nói, còn tiện thể nhìn theo hướng Hà Vân Phi đang nhìn.

“Không có gì… Sau khi lên xe cô vươn tay chạm vào tay anh, chỉ đơn thuần là tìm thứ gì đó để giữ ấm, tay cô lạnh quá rồi…

“Em sao vậy?”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế, truyện Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế, đọc truyện Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế, Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế full, Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top