Yêu Em Dưới Trời Hoa Tử Đằng

Chương 43: 43


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Yêu Em Dưới Trời Hoa Tử Đằng

Hai người ngạc nhiên nhìn Bách Vân tiến vào phòng. Cậu nhíu mày nhìn y


-Trương Bình An, tôi đã bỏ qua rất nhiều chuyện, cậu làm tổn thương Diệp Thần nhiều lần, nhưng cho đến bây giờ, khi anh ấy gặp tai nạn chỉ vì cứu cậu mà trước đó cậu vẫn ích kỷ như thế!


-Anh là ai?- Tiểu Hiên đứng dậy trước mặt Bách Vân


-Bách Vân, bạn của Diệp Thần. Trương Bình An, cậu gây chuyện đã đủ rồi, chỗ này không cần cậu nữa. Diệp Thần không cần một người như cậu ở bên cạnh, cậu không có tư cách!


Bình An hô hấp dồn dập, hai mắt vẫn nhìn thẳng Bách Vân. Cậu ngồi dậy bước xuống giường, Tiểu Hiên vội vàng nói


-Anh cũng chỉ là bạn của Diệp Thần, chuyện của anh ta với Bình An, anh không có quyền lên tiếng. Đây là chuyện riêng của hai người họ, hơn nữa, đây là bệnh viện, anh sao có thể đuổi cậu ấy đi!


Bách Vân mỉm cười lên tiếng


-Đúng là tôi không có quyền, nhưng Bình An, cậu xem lại bản thân đi. Cậu xứng đáng hay sao? Sau tất cả những gì cậu gây ra cho anh ấy, 7 năm nay, cậu giày vò anh ấy, cậu khiến anh ấy hiện tại không rõ sống chết, lương tâm cậu vẫn còn hay sao? Cậu vẫn ở đây chứng minh cái gì, chẳng phải cậu luôn muốn Diệp Thần buông tha cho cậu hay sao?


Hai mắt Bình An đỏ sọng, cậu hít một hơi thật sâu


-Chuyện ở đây đã có tôi lo, thư ký của anh ấy cũng sắp tới...Hơn nữa, tôi quen với gia đình Diệp Thần hơn cậu. Bây giờ, cậu đi được rồi, Trương Bình An.


-Tôi không thể đi cho đến khi anh ấy tỉnh lại.- Bình An nói


Đầu vẫn còn đau, nhưng Bình An vẫn gắng gượng đứng thẳng, đôi mắt sáng ngời nhưng trong tim cậu đang đau đớn.


-Cậu rốt cuộc là cố tình không hiểu hay là ngu ngốc!? Cậu có biết, Diệp Thần lúc nào cũng tìm cách dồn hết mọi công việc vào người chỉ để quên cậu, cậu vẫn vui vẻ, cho đến khi cậu sang đây, anh ấy thậm chí đã bỏ qua mọi chuyện, vẫn tìm cậu, nhưng cậu thì sao, cậu một chút cũng không nghĩ đến anh ấy suốt 7 năm. Người như vậy, đáng lẽ phải được hạnh phúc, nhưng Trương Bình An, cậu không phải người đem lại hạnh phúc cho anh ấy. Cho đến bây giờ, cậu phải hiểu điều đó! Cậu hãy như trước đi, mạnh mẽ mà buông bỏ Diệp Thần...


Bình An mỉm cười xót xa, cậu thừa nhận, cậu không có tư cách. Nhưng có ai hiểu cho cậu, từ chối anh trong khi tình cảm vẫn còn nguyên vẹn, cậu còn đau đớn biết nhường nào!


Bình An không nói gì, cậu quay người lại thu dọn một ít đồ của mình, Tiểu Hiên lo lắng ngăn cậu lại


-Cậu ở đây, cậu là bác sĩ liên kết của bệnh viện, cho nên thích hợp ở đây hơn tớ...-Bình An mỉm cười


-Cậu đừng lo...có chuyện gì nhất định sẽ báo cậu. Để tớ gọi Dương Thiên đưa cậu về khách sạn.


-À, chiều nay...đồ án của cậu?- Bình An sực nhớ ra


-Ừ, tốt lắm, yên tâm, đừng nghĩ quá nhiều, phải nghỉ ngơi thật tốt đã.


Tiểu Hiên đỡ Bình An ra cửa, trước khi đi còn không quên ném cho Bách Vân ánh mắt giận giữ.


Trong xe, không ai lên tiếng, không khí im lặng được một đoạn đường thì Bình An lên tiếng


-Khi nào đoàn chính thức về nước vậy anh?


-Hôm nay là thứ 3, vậy là thứ 5 về nước rồi, cả đoàn. – Dương Thiên trả lời


-Nếu có chuyện gì...em không dám quay trở về, nếu dù có bắt buộc trở về, em có lẽ cũng không thể sống yên...- Bình An nói, hai mắt vô hồn


Dương Thiên thở dài. Anh quay sang nhìn Bình An rồi nói


-Va chạm tuy không được coi là nhẹ nhưng chúng ta phải hy vọng, nhất định cậu ấy sẽ không sao. Bệnh viện có kỹ thuật tiên tiến, hơn nữa còn có các giáo sư bác sĩ kinh nghiệm...em cũng đừng quá lo lắng.


Về đến khách sạn, Bình An chỉ đứng ngoài ban công, trong đầu bao nhiêu suy nghĩ cứ quẩn quanh, cậu tuy rất mệt mỏi nhưng lại không thể nào ngủ được.


Diệp Thần lúc nào cũng tìm cách dồn hết mọi công việc vào người chỉ để quên cậu, cậu vẫn vui vẻ, cho đến khi cậu sang đây, anh ấy thậm chí đã bỏ qua mọi chuyện, vẫn tìm cậu, nhưng cậu thì sao, cậu một chút cũng không nghĩ đến anh ấy suốt 7 năm. Người như vậy, đáng lẽ phải được hạnh phúc, nhưng Tống Bình An, cậu không phải người đem lại hạnh phúc cho anh ấy. Cho đến bây giờ, cậu phải hiểu điều đó! Cậu hãy như trước đi, mạnh mẽ mà buông bỏ Diệp Thần...


Cậu xứng đáng hay sao? Sau tất cả những gì cậu gây ra cho anh ấy, 7 năm nay, cậu giày vò anh ấy, cậu khiến anh ấy hiện tại không rõ sống chết, lương tâm cậu vẫn còn hay sao? Cậu vẫn ở đây chứng minh cái gì, chẳng phải cậu luôn muốn Diệp Thần buông tha cho cậu hay sao?


Những lời nói của Bách Vân không ngừng xoáy sâu trong tâm trí cậu, Bình An mệt mỏi, cậu hối hận, cậu sợ hãi, cậu nuối tiếc,...hết thảy đều là những cảm xúc tiêu cực. Từ ngày trở thành bác sĩ, những suy nghĩ tiêu cực ấy lại xuất hiện trong cậu gấp đôi bình thường.


Tiếng chuông điện thoại reo khiến Bình An giật mình, số lạ?


-A lô..?- Bình An ngập ngừng


-"Bình An phải không, là anh, Diệp Phong."


Bình An ngạc nhiên, là anh hai của Diệp Thần, cậu ngồi phịch xuống giường, hít một hơi thật dài


-Chào anh, Diệp Phong. Là em, Bình An đây...


-"Tình hình của Diệp Thần sao rồi? Anh đang ở Milan, không thể về ngay được."


-Phong ca...sao...anh biết chuyện này?- Bình An ngơ ngác


-"Emma, thư ký của Diệp Thần đã thông báo cho anh, hiện tại...anh muốn đợi đến lúc cậu ấy tỉnh, hoặc nếu không có chuyện gì xảy ra, anh muốn giữ kín, kể cả là ba mẹ và anh cả...Em có lẽ sốc lắm, đừng lo, sẽ không sao đâu. Em"


-Phong ca!- Bình An ngắt lời y.- Thật xin lỗi, đáng lẽ người nằm đó là em, không phải Diệp Thần. Hơn nữa...bọn em đã chia tay, chỉ vì chuyện này...dây dưa cho đến hôm nay, anh ấy đã đẩy em ra khi ô tô đi đến...hiện tại em không ở bệnh viện...- Bình An nói, gương mặt đã ngập tràn nước mắt


Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, Diệp Phong có lẽ đang không khỏi bất ngờ


-"Em có sao không?"


-Em không sao, anh đừng lo cho em...Em...nhất định, dù bất cứ chuyện gì, em sẽ chịu trách nhiệm...em cũng sẽ không về nước cho đến khi mọi chuyện được yên ổn...em...đang ở khách sạn, ở bệnh viện cũng có bạn của em ở đó rồi...


-"Bình An...em đừng nghĩ nhiều....nhưng tại sao em lại không vào bệnh viện?"


-Em...


Chưa kịp nói hết câu, điện thoại đã mất kết nối. Bình An thở dài, điện thoại cậu lại hết pin.


Ném sang một bên, Bình An gục đầu xuống đệm bật khóc.


NY hôm nay có mưa tuyết, cũng ảm đạm như trong lòng người....


Khóc nhiều đến mức cậu thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy thì trời đã gần sáng, tuyết cũng đã ngừng rơi, Bình An giật mình tỉnh giấc. Trong giấc mơ vội vàng ấy đưa cậu về thời đại học tươi đẹp, lúc cả hai không có những lo âu muộn phiền, bình yên mà yêu thương đối phương. Bình An cào cào mái tóc, vội vàng đi sạc điện thoại.


Điện thoại vừa sạc được 10 phút thì Bình An nhận được cuộc gọi từ Tiểu Hiên, cậu vội vàng bắt máy.


-"Bình An, phẫu thuật xong rồi! Dương Thiên ở dưới sảnh đợi cậu"


Bình An run rẩy, nhanh chóng cầm điện thoại chưa sạc được bao nhiêu vội vã lao ra ngoài. Dương Thiên đã ngồi sẵn trong xe đợi cậu, Bình An vừa ngồi đã thở gấp.


-Không cần khẩn trương, cậu ấy sẽ ổn thôi... Em thắt dây an toàn vào đi.


Lúc Bình An vừa định bước vào phòng bệnh thì thấy Tiểu Hiên và Bách Vân ở đó cùng với bác sĩ. Cậu có chút chần chừ


Tiểu Hiên quay đầu lại, vội kéo Bình An cùng Dương Thiên đi sau bước vào. Bách Vân nhìn Bình An , ánh mắt mang theo một tia khó chịu nhưng vẫn im lặng. Diệp Thần vẫn đang hôn mê, Bình An mím môi, hai tay bám chặt vào thành giường bệnh.


-Như đã thỏa thuận, chúng tôi sẽ tuân thủ không để lộ tin tức Diệp tổng ra ngoài. Về phần cậu ấy, tuy hiện tại ca phẫu thuật đã thành công, nhưng trong 48 giờ tới nếu Diệp tổng không tỉnh lại, mức độ nguy hiểm sẽ trở lại ban đầu và có thể còn hơn thế. Vì tai nạn, não bộ có chấn thương, hiện tại chúng tôi vẫn đang hết sức hồi phục nhanh nhất có thể, nhưng quan trọng nhất vẫn là ở cậu ấy, cậu ấy có muốn tỉnh hay không, có ý chí đó hay không...


Bác sĩ dặn dò thêm một chút rồi ra khỏi phòng. Căn phòng bệnh lại rơi vào trầm mặc, ai cũng dồn ánh mắt vào Diệp Thần đang nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền


-Bình An, tôi có chuyện muốn nói. -Bách Vân đi ra cửa trước rồi lên tiếng


Tiểu Hiên định kéo Bình An ở lại nhưng cậu lắc đầu rồi đi theo Bách Vân ra ngoài.


-Không phải tôi đã nói là cậu không nên xuất hiện ở đây hay sao?


-Tôi cũng đã nói, khi nào Diệp Thần tỉnh, tôi sẽ trở về... Tiền viện phí, tất cả các chi phí, tôi có trách nhiệm thanh toán


Bách Vân hít một hơi, xoay người đối diện với Bình An rồi nói


-Không cần! Chị Emma đã thanh toán hết rồi. Đừng có ở đây mà viện cớ nữa, cậu cố tình hay thực sự không biết vậy? Cậu không thấy cậu chính là cản trở Diệp Thần hay sao? Những gì cậu gây ra cho anh ấy còn chưa đủ hay sao, nếu cậu muốn tốt cho anh ấy, tốt nhất là trở về đi.


Bình An mím môi, có chút không thở được, một lát mới nhìn thẳng vào Bách Vân rồi nói:


-Về chuyện tiền viện phí, tôi thực sự không biết chị Emma đã thanh toán xong xuôi, nếu như vậy, tôi sẽ gặp riêng để hoàn lại tiền. Còn nữa, tôi sẽ rời đi nếu Diệp Thần tỉnh lại và không còn nguy hiểm nữa, không ai có thể ngăn tôi được...bao gồm cả anh. Anh cũng đừng nên ở đây mà to tiếng như vậy...Tôi không muốn cãi nhau với anh!


Không để Bách Vân kịp nói thêm lời nào, Bình An đã xoay người bước vào trong phòng bệnh. Tiểu Hiên và bác sĩ Dương nói với cậu vài câu rồi ra khỏi phòng bệnh, đến lúc Bách Vân định bước vào thì bị Tiểu Hiên lôi bằng được ra ngoài.


-Cậu làm cái quái gì vậy!- Bách Vân hất tay Tiểu Hiên ra khỏi người mình


Dương Thiên nheo mắt nhìn Bách Vân. Tiểu Hiên lên giọng


-Cậu mới là kẻ phá đám hai người họ! Biết điều thì tránh ra!


-Phá đám?- Bách Vân bật cười.- Từ lúc Diệp Thần sang đây, anh ấy và cậu ta đã chia tay rồi! Chính Bình An mới là người khiến anh ấy phải đi nước ngoài, chính cậu ta là người nói chia tay trước, đúng vậy...anh ấy đã níu kéo, nhưng các người xem, cậu ta còn không thèm liếc mắt nhìn, đến cả tai nạn lần này... Cậu bảo xem, ai mới là người phải tránh!


-Bình An vẫn còn tình cảm với Diệp Thần.- Dương Thiên lên tiếng


-Anh nói cái gì?- Bách Vân ngạc nhiên


Tiểu Hiên đứng chắn trước mặt Dương Thiên, nhoi nhoi làm anh bật cười


-Đúng thế! Nhưng sự tình bên trong chỉ hai người đó mới hiểu, cậu căn bản không nên xen vào.


-Nói như vậy, tôi sẽ tin hay sao?- Bách Vân nói


-Vậy cậu nói xem, vì cái gì Bình An phải khóc, phải nằng nặc đòi ở lại bệnh viện. -Tiểu Hiên chống tay


Bách Vân có chút chần chừ, y hừ một tiếng.


-Cậu tốt nhất đừng quấy rầy Bình An thêm nữa, đợi Diệp Thần tỉnh lại rồi sẽ rõ ràng...trong lòng cậu thích Diệp Thần, ai cũng đều nhận ra, cho nên đừng nháo nữa. Bọn tôi còn có việc, đi trước. -Dương Thiên nói xong thì nắm tay Tiểu Hiên đi vào thang máy, để lại Bách Vân ngơ ngác đứng nhìn,


Trong phòng bệnh an tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng Bình An thở nhẹ, cậu chăm chú lặng ngắm gương mặt nhợt nhạt của Diệp Thần. Cậu tự diễu, từ bao giờ một Bình An vốn lãnh đạm mà giờ đây lại có thể bật khóc dễ dàng đến như vậy...


Hàng loạt những ký ức như bộ phim tua chậm trong đầu cậu, từng ánh mắt dịu dàng của anh, nụ cười rạng rỡ không chút ngại ngần, từng lời nói ôn nhu như lần lượt đâm vào trái tim của cậu.


Chuông điện thoại vang lên làm Bình An giật mình


-"Bình An, là mẹ đây."


-Vâng....mà sao mẹ lại dùng số lạ vậy, có chuyện gì thế mẹ?- Bình An nói, giọng vì đang khóc mà lạc đi


Đầu dây bên kia trầm mặc một chút, như nhận ra được cậu không ổn, mẹ Trương tiếp lời


-"Mẹ đã hỏi phía bệnh viện, nói thứ 5 cả đoàn sẽ về, nhưng thứ 4 tức ngày mai đó, là không còn công việc gì nữa, dành hôm đó cho việc đi chơi du lịch, nhưng mẹ muốn con ngày mai lập tức trở về!"


-Tại sao? Có chuyện gì vậy mẹ?- Bình An đứng dậy


-"Không có việc gì cả, nhưng mẹ muốn con về sớm..."


-Mẹ...con sẽ về, nhưng không phải là ngày mai...- Bình An mệt mỏi trả lời


-"Đủ rồi đấy. Mẹ biết tất cả mọi chuyện rồi!"


:(( Nay phải đi học rồi >< mọi người đã đi học đi làm hết chưa ><

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Yêu Em Dưới Trời Hoa Tử Đằng, truyện Yêu Em Dưới Trời Hoa Tử Đằng, đọc truyện Yêu Em Dưới Trời Hoa Tử Đằng, Yêu Em Dưới Trời Hoa Tử Đằng full, Yêu Em Dưới Trời Hoa Tử Đằng chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top