Y Võ Song Toàn

Chương 462: Con trẻ không hiểu chuyện


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Y Võ Song Toàn

Vẻ ngoài chậm chạp của Tần Lâm khiến cho dì út tức giận, đây chính là giám đốc Tôn của bộ phận nhân sự, quyền cao chức trọng, chắc hẳn cô ta cũng là một quản lý cấp cao ở mỹ phẩm Tầng Vân.

Kết quả Tần Lâm lại dám vô lễ như vậy, cũng không chịu đứng lên khi người ta nói chuyện với mình, anh vẫn ngồi đó bắt chéo chân, bộ dạng vô cùng trịch thượng, thật khiến người khác cạn lời.

Tần Lâm nhíu mày, nhìn sang dì út rồi nói.

“Tôi có thái độ gì cũng không cần bà chỉ dạy”.

Dì út đột nhiên không nói nên lời, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, bà ta muốn dạy dỗ Tần Lâm vài câu, nhưng vì giám đốc Tôn vẫn đang ở đây nên bà ta cũng không tiện nói.

Chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi lườm Tần Lâm.

Giám đốc Tôn vô cùng kϊƈɦ động, nhanh chóng bước tới bắt tay Tần Lâm.

“Xin chào anh Tần, tôi là giám đốc Tôn, lúc trước chủ tịch Liễu đã nói với tôi rồi”.

Giám đốc Tôn còn chưa nói xong, ý của cô ta chính là chủ tịch Liễu đã giúp Từ Dung Dung sắp xếp công việc.

Tần Lâm gật đầu: “Vậy làm phiền cô rồi”.

Giám đốc Tôn vừa mừng vừa lo: “Làm gì có, không phiền chút nào!”

Nhìn thấy giám đốc Tôn liên tục nói chuyện với Tần Lâm, nhưng Tần Lâm vẫn không thèm để ý, điều này khiến cho dì út và Từ Dung Dung vô cùng tức giận.

“Tần Lâm! Tại sao cậu lại không hiểu chuyện như vậy, còn không mau đi rót nước cho giám đốc Tôn đi?”

Từ Quyên liền nói: “Không cần đâu Tiểu Tần, cậu ấy cũng không biết cốc để ở đâu, cứ để dì”.

Nhìn thấy Từ Quyên phải đi hầu hạ người khác, đương nhiên Tần Lâm không thể nhịn được, liền đứng dậy nói.

“Dì ngồi đi, cứ để cháu”.

Nhìn thấy Tần Lâm đứng lên rót nước cho cô ta, giám đốc Tôn vô cùng sợ hãi.

Nhưng đây là bạn trai của chủ tịch Liễu, hơn nữa anh còn là Tần đại sư nổi tiếng khắp cả nước!

“Không cần phiền cậu Tần đâu, cứ để tôi tự rót!”

Giám đốc Tôn vội vàng rót cho mình một cốc nước, sau đó lại run lẩy bẩy ngồi xuống.

Dì út không nói nên lời: “Thật xin lỗi giám đốc Tôn, con trẻ còn chưa hiểu chuyện, khiến cô chê cười rồi”.

Giám đốc Tôn sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ bà ta đang nói ai vậy? Nói Tần Lâm không hiểu chuyện ư?

Cô ta cũng không dám đoán bừa, thầm nghĩ chắc hẳn địa vị của Tần đại sư phải rất cao mới đúng chứ? Đây đều là người thân của Tần đại sư, nên đương nhiên càng phải tôn trọng Tần đại sư mới phải.

“Ha ha”, giám đốc Tôn cười ngượng ngùng mấy tiếng, cũng không biết phải nói gì.

Dì út cũng nhận thấy không khí có chút ngượng ngùng nên đã nhanh chóng tìm đề tài mới.

“Giám đốc Tôn, bây giờ có vô số nhân tài, đương nhiên việc cạnh tranh sẽ rất lớn, chắc Dung Dung nhà chúng tôi có tài nên mới được vào công ty của các cô có đúng không”.

Bầu không khí vốn có chút khó xử, nhưng sau khi dì út nói câu này thì lại càng thêm ngượng ngùng.

Nhìn ra năng lực của cô ta sao?

Hai mẹ con nhà này bị gì vậy, không biết tại sao bản thân được nhận vào công ty ư?

Có tài sao?

Cô ta chỉ là một cô gái còn chưa học hết cấp ba thì làm gì có tài năng chứ?

Nếu như không có Tần Lâm gửi gắm thì làm sao cô ta được nhận?

Giám đốc Tôn nhịn không dám nói, trong lòng thầm nghĩ, chắc bọn họ cũng là người thân của nhau nên đã có tính toán sẵn cả rồi.

“Ha ha, sau này cố gắng phát huy nhé, đừng làm cho anh Tần mất mặt”.

Từ Dung Dung sững ra một lúc: “Làm cho anh ta mất mặt? Liên quan gì đến anh ta chứ?”

Dì út cũng sững ra một lúc rồi nói: “Giám đốc Tôn, không phải cô tưởng rằng cậu ta định xin vào công ty của các cô đấy chứ?”

“Cô đừng hiểu lầm ý tôi, chúng tôi cũng không yêu cầu cô chuyện này, có thể nhận Dung Dung vào làm là đã tốt lắm rồi, cô không cần phải nể mặt Dung Dung nhận thêm người khác nữa đâu”.

Giám đốc Tôn ngẩn ra, nể mặt Từ Dung Dung để nhận anh Tần vào làm? Bọn họ đang nói cái quái gì thế?

Nghe dì út nói xong, Từ Dung Dung cũng lập tức có phản ứng.

“Đúng vậy, giám đốc Tôn, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ mới vừa vào công ty nên cũng sẽ không cầu xin cô giúp việc gì đâu, chẳng lẽ tên này muốn liên lạc với cô để vào mỹ phẩm Tầng Vân sao? Cô đừng đồng ý, tôi chẳng liên quan gì đến anh ta cả!”

Lời nói của hai mẹ con Từ Dung Dung lập tức làm cho sắc mặt giám đốc Tôn sa sầm xuống.

Lúc nãy mới bước vào đã cảm thấy có gì đó không đúng, hai mẹ con này dường như không hề biết chuyện gì đang xảy ra, không ngờ bọn họ lại có mối quan hệ không tốt với anh Tần như vậy.

Bọn họ cứ luôn châm chọc Tần đại sư, thật không biết sợ ư?

Giám đốc Tôn cười khẩy: “Từ Dung Dung, cô thật sự không biết tại sao mình có thể vào được công ty ư?”

Từ Dung Dung sững ra một lúc: “Hả? Giám đốc Tôn, không phải cô đã đọc CV của tôi rồi sao, chẳng phải cô cho rằng tôi có năng lực nên mới đưa vào công ty à?”

Giám đốc Tôn cười chế nhạo: “Cô có năng lực? Nào, đến đây, tôi nói cho cô biết, tốt nghiệp cấp hai thì có tài năng gì chứ?”

Từ Dung Dung bỗng nở nụ cười gượng, có chút ngượng ngùng hỏi: “Vậy là do tôi xinh đẹp sao!”

‘Phụt’ một tiếng, giám đốc Tôn cười phá lên: “Xinh đẹp? Cô cũng tự tin quá rồi đấy, cô thử soi gương đi, sau đó nhìn lại nhân viên của mỹ phẩm Tầng Vân xem, có ai mà không trẻ đẹp hơn cô chứ?”

“Các người vẫn chưa hiểu ra à”.

“Lý do lúc trước tôi nhận cô vào, chính là vì anh Tần đã gọi điện cho chủ tịch của chúng tôi”.

“Nếu như không có anh Tần, chỉ dựa vào tài đức của cô, có khi đến quét dọn cũng không được nhận nữa là!”

“Bản thân cô còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra sao, nếu như không có anh Tần, cô chẳng là cái thá gì cả!”

“Lúc trước tôi còn tưởng rằng đã hiểu lầm các người, bây giờ xem ra đúng là hiểu lầm thật rồi”.

Giám đốc Tôn nói xong, tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Dì út và Từ Dung Dung mắt chữ A mồm chữ O, trêи mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Không ngờ rằng giám đốc Tôn lại nổi giận như vậy, điều bất ngờ hơn nữa chính là việc Từ Dung Dung được nhận bởi vì một cuộc điện thoại ngẫu nhiên của Tần Lâm.

Anh tùy ý nói vài câu, nhưng đối phương lại là chủ tịch của mỹ phẩm Tầng Vân?

Dì út và Từ Dung Dung đều sững sờ.

“Không thể nào, chuyện này không thể, anh ta còn không có cả xe, đi ra ngoài còn phải bắt taxi, làm sao có năng lực lớn như vậy được?”

Giám đốc Tôn không nói nên lời, chỉ cười khẩy một tiếng: “Cô nói anh Tần không mua nổi xe sao? Tôi thấy cô thật sự là loại phụ nữ thiển cận nhất mà tôi từng gặp, đúng là tỏ ra trịch thượng mà!”

Tần Lâm cười nhạt: “Tôi thấy bọn họ cũng khá có khí phách đấy, nếu đã như vậy thì tôi cũng không cần phải giúp nữa, cứ để cho bọn họ đi phỏng vấn bình thường là được”.

Giám đốc Tôn lập tức hiểu ra, bèn nói.

“Từ Dung Dung, theo như CV và dáng vẻ của cô, cô sẽ không được nhận vào công ty, bây giờ cô đã bị đuổi việc, mau chóng cởi đồng phục của công ty ra đi”.

Từ Dung Dung sững ra một lúc, sắc mặt trở nên xám xịt.

“Giám đốc Tôn, hay là... cô cho tôi một cơ hội đi, tôi nhất định sẽ làm tốt, tôi không làm trưởng phòng nữa, cho tôi làm một nhân viên bình thường cũng được!”

Giám đốc Tôn cười khẩy: “Làm nhân viên cũng không xứng, đi thôi, quay về làm thủ tục với tôi”.

Nói xong, giám đốc Tôn lập tức đứng dậy rời đi.

Từ Dung Dung sắc mặt xám xịt bước theo sau, hai mẹ con dì út giống hệt như thây ma vậy, cảm thấy hết sức xấu hổ.

Lúc này bọn họ đã thực sự hối hận, nếu như vừa rồi thái độ của bọn họ đối với Tần Lâm tốt hơn một chút, thì có lẽ Từ Dung Dung sẽ không chỉ là một trưởng phòng nhỏ bé.

Cho dù vừa rồi bọn họ có đối xử với Tần Lâm bình thường thì anh cũng sẽ không chấp nhặt với bọn họ, vì thể diện của mẹ con Vương Đông Tuyết nên anh mới đồng ý giúp.

Nhưng bây giờ thì hoàn toàn kết thúc rồi.

Đến cả công việc cũng không còn chứ đừng nói là trưởng phòng, còn không bằng một nhân viên bình thường!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Y Võ Song Toàn, truyện Y Võ Song Toàn, đọc truyện Y Võ Song Toàn, Y Võ Song Toàn full, Y Võ Song Toàn chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top