Y Thủ Che Thiên

Chương 72: Chờ ta trở lại


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Y Thủ Che Thiên

Lời của Hàn Như Liệt đem khẩn trương trong lòng Mộ Chỉ Ly xua tan đi không ít, có lẽ đã lâu không dùng ngân châm cứu người, có lẽ cũng bởi vì đối tượng chữa trị lại là Hàn Như Liệt, nên trong lòng Mộ Chỉ Ly có một chút khẩn trương, nàng lo lắng mình vạn nhất xuất hiện sai lầm, như vậy sẽ tạo ra ảnh hưởng cực kỳ khủng bố đối với Hàn Như Liệt.

Đồng thời, nàng cũng biết rõ ràng, người có thể giải trừ Tây Tử độc này là rất ít, cho dù Hàn Như Liệt có tìm được người như vậy, thời gian chỉ có bảy ngày chắc chắn là không đủ, vì vậy nàng mới quyết định cứu chữa.

Tay phải vững vàng không có chút nào run rẩy, đem ngân châm đâm vào trong đầu Hàn Như Liệt, ước chừng ba tấc, vào đến hơn phân nửa ngân châm, chỉ còn lại cơ hồ là một chút dấu vết ngân châm đang ở bên ngoài, nếu không phải bởi vì ánh sáng màu đỏ phiêu động kia, sợ là căn bản không phát hiện ra.

Hàn Dạ đứng ở trong một góc bí mật, nhìn thấy một màn này, tim đã muốn nhảy từ cổ họng ra ngoài, quản chi việc đâm đến hơn phân nửa vào trong óc đi? Nếu không phải Thiếu chủ dùng ánh mắt bảo hắn không được hành động thiếu suy nghĩ thì hắn đã sớm nhịn không được mà xông ra.

Đây là đang giải độc? Trong mắt hắn đây thực là đang giết người thì có! Có cách cứu người nào lại như vậy sao? Song, Thiếu chủ hết lần này đến lần khác đều tin nàng, hắn không rõ, Thiếu chủ luôn luôn cẩn thận như vậy, không dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào, tại sao phải tin tưởng Mộ Chỉ Ly như vậy đây? Thậm chí đem mạng của mình giao trong tay Mộ Chỉ Ly.

Khi một châm cuối cùng thành công đâm vào, lúc này Mộ Chỉ Ly mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, may thật, may là thành công.

Lần này châm cứu cần thời gian tương đối dài, mà trong khoảng thời gian này nàng không ngừng rót Thiên Lực vào trên ngân châm, nàng cần đem những độc tố xâm nhập trong cơ thể của hắn bức đi ra ngoài, nếu không làm như vậy thì có thể nói lần này là làm không công.

Mộ Chỉ Ly không khỏi đem tầm mắt đến trên người Hàn Như Liệt, nàng biết rõ quá trình giải độc này có bao nhiêu thống khổ, người bình thường khó có thể chịu được, thật ra thì cảm giác này so với cảm giác tẩy tinh phạt tủy không sai biệt lắm, tẩy tinh phạt tủy là đem tạp chất trong cơ thể dọn dẹp đi ra ngoài, còn bây giờ là đem độc tố trong cơ thể hắn dọn đi ra ngoài.

Song Mộ Chỉ Ly kinh ngạc chính là trên mặt Hàn Như Liệt cũng không lộ ra vẻ mặt thống khổ gì, sắc mặt hắn bình tĩnh, vẻ mặt tà mị như cũ, dường như không có bất kỳ thống khổ nào, nếu không phải nàng vẫn nhìn thấy trên trán hắn toát ra mồ hôi lạnh cùng với sắc mặt trong lúc mơ hồ lộ ra tái nhợt thì có lẽ nàng sẽ cho rằng hắn không thấy đau.

Không khỏi đối với Hàn Như Liệt xem trọng vài phần, trên đời này người có thể chịu đựng được thống khổ như vậy nàng tin tưởng là không ít, nhưng có thể thản nhiên như Hàn Như Liệt thì tuyệt đối là số ít.

“Nương tử, có phải hay không cảm thấy vi phủ rất có khí phách?” Cảm nhận được tầm mắt Mộ Chỉ Ly, khóe miệng Hàn Như Liệt khẽ giương lên cười nói, chẳng qua là chân mày cũng không khỏi nhíu chặt.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly liếc hắn một cái : “Lúc này còn có tâm tình nói giỡn, sợ cũng chỉ có một mình ngươi như vậy, quá trình có chút thống khổ, bởi vì ngươi trúng độc tương đối sâu, cho nên thời gian sẽ tương đối dài, nếu như cảm thấy không nhịn được thì cứ kêu ra mới tốt, ta sẽ không cười ngươi.” Nếu vẫn cứ cố chịu đựng thì cảm giác đau không biết là sẽ tăng thêm mấy tầng.

Thân là thầy thuốc đối với mấy cái này nàng rất là rõ ràng, thật ra thì đối với biểu hiện lúc này của Hàn Như Liệt, cũng đã khiến cho nàng thay đổi cách nhìn.

Nghe được lời của Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt chẳng biết tại sao lại thấy tâm tình trở nên tốt hơn nhiều, không sai, loại thống khổ này đúng là có chút gian nan, nhưng cũng không phải là không nhẫn nhịn được, phải biết rằng so với loại thống khổ này những việc mà hắn đã trải qua còn hơn không ít, đau đớn này hắn cũng không coi vào đâu, chỉ là Mộ Chỉ Ly quan tâm đến mình sao?

Nàng thoạt nhìn mặc dù có chút lãnh ngạo, hơn nữa đối với mình cũng không có vui vẻ, nhưng một câu nói kia của nàng cũng cho hắn không ít ấm áp.

Hàn Dạ lúc này mới biết giữa mình và Thiếu chủ chênh lệch đến tột cùng có bao nhiêu, đổi lại là mình nhất định sẽ không tin tưởng Mộ Chỉ Ly, nhưng là hết thảy hiện tại đều cho thấy xác thực là Mộ Chỉ Ly đang cứu Thiếu chủ, hơn nữa hiện tại Mộ Chỉ Ly đứng ở phía sau Thiếu chủ, Thiếu chủ nhìn không thấy bộ dáng nàng bây giờ, nhưng hắn thì thấy.

Hiển nhiên quá trình cứu người này đối với Mộ Chỉ Ly cũng rất vất vả, nàng thỉnh thoảng dùng ống tay áo mình lau đi giọt mồ hôi trên trán, hơn nữa sắc mặt tái nhợt cũng không kém so với sắc mặt Thiếu chủ. Hắn bắt đầu không rõ, rõ ràng mới biết nhau chưa đến một ngày, tại sao một người lại đồng ý đem mạng của mình giao vào tay người còn lại, và người còn lại lại tốn sức như vậy đi cứu người kia.

Dù là như thế nào hắn cũng thấy không hiểu, có lẽ chỉ có đáy lòng hai người Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt mới hiểu rõ ràng tại sao.

Thời gian dường như dừng lại, một bạch y nữ tử tuyệt mỹ, một nam tử tuấn mỹ áo hồng, cộng thêm ngân châm màu đỏ phiêu động trong gió, tạo thành một bức tranh đẹp đẽ, hình ảnh này dường như dừng lại vĩnh viễn, ít nhất là vĩnh viễn ở lại trong lòng ba người họ.

Dần dần, chẳng biết từ lúc nào hai tay Hàn Như Liệt đã nắm chặt thành quả đấm, trên trán mơ hồ cũng thấy được gân xanh lộ ra, đủ để chứng minh hắn đang chịu thống khổ cỡ nào, mà thân hình Mộ Chỉ Ly cũng có chút ít run rẩy, đây là lần đầu tiên nàng phải tiêu hao nhiều sức lực đến vây, sợ là phải nghỉ ngơi hai ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục.

Nếu không phải lúc trước nàng luôn rèn luyện thân thể, sợ là đã sớm không kiên trì được. Thiên Nhi nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng thầm quyết định, sau này cường độ rèn luyện thân thể cần phải tăng lên, thực lực càng tăng, cũng cần thân thể càng mạnh, nếu không càng về sau sẽ càng tai hại, nàng không thể để chuyện như vậy xảy ra đối với Mộ Chỉ Ly.

Ba canh giờ sau, chỉ thấy bàn tay trắng noãn của Mộ Chỉ Ly bay tán loạn, ánh sáng màu đỏ kia theo ngón tay của nàng mà tùy ý vũ động, cứ như là khiêu vũ trên đầu ngón tay Mộ Chỉ Ly vậy, nhìn qua rất là xinh đẹp, khi Mộ Chỉ ly đem cây châm cuối cùng thu về, thân thể cũng trở nên hư nhược ngồi xuống ghế, không ngừng thở hào hển, nguy hiểm thật, nếu lâu một chút nữa thì nàng thực sự là kiên trì không được.

Lúc này sắc mặt Hàn Như Liệt đã trở nên trắng bệch, môi mỏng hồng nhuận cũng đã trở nên xanh tím, càng về sau càng trở nên đau đớn, nhưng hắn vẫn kiên cường cố nhịn xuống.

Mộ Chỉ Ly nhìn bộ dáng Hàn Như Liệt nói: “Ngươi trước tiên cứ lên giường của ta nghỉ ngơi đi.”

Hiện tại sắc mặt nàng tái nhợt chẳng qua là do Thiên Lực trong cơ thể tiêu hao quá lớn, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là không thành vấn đề, mà sắc mặt Hàn Như Liệt tái nhợt không giống với nàng, đó là suy yếu của thân thể sau khi giải độc, nếu không phải thân thể Hàn Như Liệt có tư chất tốt, thì lúc này cũng đã sớm té xỉu, mà Mộ Chỉ Ly đối với lực nhẫn nại của Hàn Như Liệt cũng hiểu thêm một chút, thật không phải là người bình thường có thể làm được.

Hàn Như Liệt vẫn lắc đầu: “Nàng đi nghỉ ngơi đi, trông nàng rất mệt mỏi.” Nhìn bộ dáng kia của Mộ Chỉ Ly hắn cũng thấy đau lòng, dù sao cũng là vì cứu mình, không phải sao? Chỉ bởi vì lúc đầu mình nhất thời cao hứng mà cứu nàng, nhưng nàng lại quyết tâm phải cứu mình.

Người có ơn tất báo giống như nàng vậy thực là rất ít, hơn nữa hắn cũng không nghĩ đến mình cứu một cô bé con như vậy thế nhưng ở phương diện về độc này lại hiểu rất rõ, ngân châm lúc trước dùng để đối phó với Vương Thiên Tuấn nhưng lúc này lại biến thành ngân châm dùng để cứu hắn, tất cả đều kỳ lạ như vậy, vượt khỏi hiểu biết của hắn.

“Ta nói là ngươi đi nghỉ ngơi.” Mộ Chỉ Ly kiên trì nói, hiện tại Hàn Như Liệt rất là suy yếu, nếu không nghỉ ngơi sợ là sẽ không chống đỡ được, nếu nàng đã quyết định cứu hắn, thì nhất định phải chữa lành cho hắn, hoặc là không cứu, hoặc đã làm thì phải hoàn toàn chỉn chu, đây là nguyên tắc của Mộ Chỉ Ly.

Thấy Hàn Như Liệt còn chuẩn bị nói gì đó, Mộ Chỉ Ly cũng trực tiếp đi tới phía sau Hàn Như Liệt đem Hàn Như Liệt đánh cho ngất xỉu, đổi lại lúc bình thường mà nói với tu vi của hai người chỉ cần Hàn Như Liệt không phải là cố ý để cho Mộ Chỉ Ly đánh, thì Mộ Chỉ Ly cũng ko thể nào đánh được Hàn Như Liệt, nhưng hiện tại Hàn Như Liệt vô cùng suy yếu, cho nên Mộ Chỉ ly đánh một cái liền được.

Đợi Hàn Như Liệt hôn mê, Mộ Chỉ Ly phủi tay: “Nói nhẹ nhàng thì ngươi không nghe, lại muốn ta phải động thủ, mặc dù ta không phải là người dã man, nhưng cũng đành phải dã man một lần.”

Hàn Dạ vốn đang có chút khẩn trương lại nghe xong lời của Mộ Chỉ Ly thì cảm thấy buồn cười, dường như đã biết Thiếu chủ phu nhân tương lai không hề giống lúc trước biểu hiện ra cái vẻ mặt lạnh lùng kia, bây giờ thấy nàng lầm bầm lầu bầu cũng thấy nàng rất đáng yêu.

Đem Hàn Như Liệt thả lên trên giường, Mộ Chỉ Ly bắt đầu từ trong túi lấy ra đan dược, đây cũng là nhất phẩm đan dược lúc trước Mộ Chỉ Ly luyện chế – tăng khí đan.

Tăng khí đan, đúng như tên gọi của nó có thể ở trong nháy mắt gia tăng Thiên Lực trong cơ thể, mà Mộ Chỉ Ly luyện chế ra bất quá chỉ là tăng khí đan nhất phẩm, chỉ vừa đủ để tăng thêm Thiên Lực, nếu là tăng khí đan cao cấp, trong nháy mắt bù hết lại toàn bộ Thiên Lực bị mất đi cũng không phải là không thể. Nhưng mà cũng may là tăng khí đan này cũng không phải loại có hạn mức cao nhất.

Vì vậy, Mộ Chỉ ly trực tiếp lấy ra một vốc tăng khí đan, nuốt xuống, nếu là những người khác trong Mộ gia thấy được, sợ là sẽ bị hù đến không nói ra lời, kể cả là Mộ Kình Lệ mà thấy đoán chừng cũng sẽ phải lắc đầu: “đúng là phá gia chi tử, phá gia chi tử.”

Hàn Dạ nhìn thấy một màn này khóe mắt cũng không nhịn được mà co rúm, thật sự là quá mãnh liệt! Đi theo bên người Thiếu chủ cũng đã có không ít hiểu biết, đan dược lại càng không phải thiếu, nhưng người ăn đan dược giống như Mộ Chỉ Ly vậy hắn thật là lần đầu tiên thấy, cái này đúng là ăn đan dược sao? Đây quả thực là đang ăn kẹo mà!

Nếu không phải có mùi vị thuốc tản mát ra để cho hắn xác định rõ đây là đan dược thì hắn thật đúng là không thể tin được, Thiếu chủ phu nhân tương lai này, làm việc quá khí phách rồi! Người bình thường khó mà làm ra được chuyện như này ….

Sau khi nuốt xuống một vốc tăng khí đan, sắc mặt Mộ Chỉ Ly rất nhanh đã khá hơn, vẻ tái nhợt dần dần biến mất, dần trở nên hồng nhuận, nhìn thoáng qua Hàn Như Liệt đang nằm trên giường, Mộ Chỉ Ly liền xoay người rời đi.

Đợi Mộ Chỉ Ly rời đi, Hàn Dạ lúc này mới hiện thân, nhìn Hàn Như Liệt lúc này mới phát hiện ra chẳng qua chỉ là hôn mê thì mới hoàn toàn yên lòng.

Mộ Chỉ Ly bắt đầu đi tới phòng bếp nấu thuốc, hiện tại chẳng qua là đem độc tố trong cơ thể Hàn Như Liệt bức ra ngoài, uống xong thuốc để đem độc tố bài xuất ra thì sau này sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.

Đối với nấu thuốc có thể nói là Mộ Chỉ Ly cực kỳ quen thuộc, từ nhỏ đã bắt đầu giúp đám người bệnh nấu thuốc, không biết đã làm biết bao nhiêu lần, đối với những gì cần chú ý lúc nấu thuốc cũng đều rõ như trong lòng bàn tay, lúc này Thiên Nhi cũng bắt đầu nói chuyện.

“Chỉ Ly, mới vừa rồi ở trong phòng, trừ ngươi cùng Hàn Như Liệt ra vẫn còn có ngươi khác.” Chỉ Ly không phát hiện được, nàng là một thần thú đương nhiên có thể phát hiện, tuy nhiên bởi vì không có bản thể nên thực lực của nàng giảm không ít, nhưng linh thức của nàng thì vẫn còn tồn tại, đối với cái này vẫn có thể phát hiện ra được, trừ phi thực lực đối phương quá cao.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly sửng sốt, chợt nghĩ tới: “Là người bảo vệ Hàn Như Liệt sao?”

Thiên Nhi gật đầu: “Không sai, chính xác là như vậy.” Từ cử động của đối phương là nàng có thể nhận ra thân phận của hắn.

“Ha ha, người như Hàn Như Liệt thì bên cạnh có người bảo vệ cũng rất là bình thường. Bất quá người đó có thể nhịn được khi thấy Hàn Như Liệt bị đối xử như vậy mà không hiện thân ra ngoài, đã rất không dễ dàng.” Cười nói, trên mặt Mộ Chỉ Ly không có chút nào là buồn bực hay bất mãn.

Song rất nhanh Mộ Chỉ Ly đã phát hiện ra điều không thích hợp: “ Thiên Nhi, lần trước Lăng Lạc Trần là một thân một mình, mà Hàn Như Liệt bên cạnh còn có người bảo vệ, hai người bọn họ mặc dù thực lực đều mạnh, nhưng thân phận hình như không giống nhau? Nếu Hàn Như Liệt cũng là người trong môn phái thì chắc sẽ không cần có người bảo hộ đâu!

Mọi người trong môn phái đúng là quan hệ sư huynh đệ, làm sao mà có quan hệ tôn ti được? Càng không có khả năng là sư huynh hay sư đệ tới để bảo vệ hắn?

Vốn là Thiên Nhi cũng chuẩn bị nói, không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly cũng đã phát hiện, lập tức mở miệng nói: “Không sai, có thể phát hiện điểm này chứng tỏ ngươi cũng khá thông minh, nếu ta đoán không sai thì Hàn Như Liệt hẳn là đệ tử con cháu của một trong số ít đại thế gia hiện nay.” Kể từ lúc nhìn thấy hết thảy mọi thứ, nàng đã đoán ra được điểm này.

Động tác trên tay Mộ Chỉ Ly vẫn không ngừng, đối với đáp án này nàng không hề kinh ngạc, dù sao đã sớm biết thân phận Hàn Như Liệt không phải tầm thường, nếu không thì gia tộc bình thường nào lại có thể bồi dưỡng được đệ tử ưu tú như thế? Bất quá những đệ tử của đại thế gia kia, nội tình cùng gia thế thực sự là mạnh mẽ vô cùng.

Tâm trí không khỏi hồi tưởng lại lúc mình vừa trở về viện thấy Hàn Như Liệt hơi có vẻ bi thương, có lẽ lúc đó hắn mới thật là hắn? Mộ gia ở thành La Thiên đúng là đại gia tộc, nhưng là đối với gia tộc Hàn Như Liệt mà nói, Mộ gia bọn họ quả thực không thể gọi là một gia tộc, mà một Mộ gia nho nhỏ như vậy mỗi ngày cũng đã lục đục phát sinh ra bao nhiêu là chuyện, nàng một lần không cẩn thận đã khiến cánh tay bị phế, như vậy cuộc sống trong gia tộc Hàn Như Liệt kia có lẽ lại càng là đầm nước sâu.

Nghĩ tới Hàn Như Liệt trúng độc, trong lòng cũng biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, thật là nhà nào cũng có khó khăn riêng.

“Thiên Nhi, qua ít ngày nữa ta muốn đi đảo yêu thú, đến lúc đó hẳn là sẽ kiếm được yêu linh mà ngươi cần có, phải không?” Lúc nghe được Mộ Kình Lệ nói đảo yêu thú có yêu thú, nàng liền nhớ tới lời Thiên Nhi nói lúc trước.

Bất tri bất giác đã thân thiết với Thiên Nhi lâu như vậy, ở phương diện tu luyện Thiên Nhi cũng giúp mình rất nhiều, vậy mà mình chưa làm được gì cho Thiên Nhi cả, mặc dù ngoài mặt nàng không thể hiện, nhưng vẫn luôn ghi nhớ điều này ở trong lòng.

Vốn là nếu Mộ Kình Lệ không nhắc đến chuyện đảo yêu thú thì nàng cũng đã chuẩn bị để một mình đi ra ngoài trải nghiệm rồi! Nàng muốn tìm hiểu cái thế giới này, cũng muốn biết bộ dáng của yêu thú là như thế nào, bất quá bây giờ đã nghe thấy Mộ Kình Lệ nói tới có đảo yêu thú để cho bọn họ đi trải nghiệm, nàng tự nhiên cũng sẽ không cự tuyệt.

Dù sao cũng cần phải an toàn một chút, hiện tại thực lực của nàng còn chưa đủ mạnh, nàng còn quá nhiều thứ không biết, ít nhất phải mở mang kiến thức một phen sau rồi mới lại tự mình đi ra ngoài trải nghiệm, nàng thủy chung tin tưởng chỉ có tình huống khẩn thiết, ở ranh giới sống chết mới có thể kích thích tiềm lực của con người, chỉ có không ngừng chiến đấu mới có thể tiến bộ.

Tu luyện không thôi cũng chỉ tăng được tu vi của bọn họ, chứ không thể tăng được kinh nghiệm chiến đấu, cùng với trình độ sử dụng võ thuần thục, nàng bây giờ đối với đảo yêu thú là tràn đầy mong đợi.

Nghe vậy Thiên Nhi gật đầu: “Không sai, mỗi một con yêu thú đều có yêu linh của mình, mà ta là phải thông qua chiếm đoạt yêu linh để nâng cao thực lực của mình, nhưng phải là yêu linh xuất hiện đúng lúc yêu thú chết đi, nếu không thì ta không có cách nào chiếm đoạt.

“Ta biết rồi.” Mộ Chỉ Ly sắc mặt bình thản, nhưng trong lòng thì âm thầm quyết định đến đảo yêu thú nhất định phải ra sức chém giết yêu thú, dù sao yêu thú ở Thiên Huyền Đại Lục cũng rất nhiều, đã trở thành tai họa ngầm của loài người, bởi vì cái gọi là giết càng nhiều càng tốt, mà bọn hắn đối với Mộ Chỉ Ly mà nói chính là tấm bia vô cùng tốt.

Thiên Nhi nhìn bộ dáng kia của Mộ Chỉ Ly, nhưng trong lòng thì hiểu rõ suy nghĩ của Mộ Chỉ Ly. Ở cùng với Mộ Chỉ Ly lâu như vậy, đối với tính tình Mộ Chỉ Ly nàng cũng có hiểu biết một chút, Mộ Chỉ Ly không phải là người đem chuyện bỏ ở khóe miệng, nàng thích dùng hành động chứng minh hơn, không thể phủ nhận những người như thế này thật là rất đáng yêu.

Lúc Mộ Chỉ ly đã chuẩn bị tốt thuốc và trở lại phòng, Hàn Như Liệt vẫn đang ngủ như cũ, đem thuốc đặt ở trên bàn, Mộ Chỉ Ly không khỏi đi tới bên cạnh Hàn Như Liệt, Hàn Như Liệt ngủ thiếp đi nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, Mộ Chỉ Ly không khỏi nghĩ tới cuộc sống của hắn đến tột cùng là như thế nào, mà ngay cả lúc ngủ cũng nhíu chặt mày.

Thật sự cần tự bảo vệ mình đến cảnh giới này sao? Như vậy nguy hiểm bên cạnh hắn đến tột cùng là có bao nhiêu?

Rất nhanh, Mộ Chỉ Ly liền lắc đầu, tự mình nghĩ nhiều vậy làm gì? Những thứ này đâu có liên quan gì đến nàng đâu? Hôm nay Hàn Như Liệt cứu nàng một mạng, mà nàng cũng cứu Hàn Như Liệt một mạng, hết thảy đều huề rồi, nàng không thích thiếu người ta nhân tình.

Song Mộ Chỉ Ly cũng không biết, đây là lần ngủ an ổn nhất trong suốt mấy ngày nay của Hàn Như Liệt, cho dù cau mày, nhưng dù sao cũng là ngủ say rồi, có lẽ là bởi vì độc tố trong cơ thể được bức ra khiến hắn suy yếu, hoặc có lẽ bởi vì chỗ này khiến cho hắn có được cảm giác an toàn, tóm lại là khiến cho hắn ngủ rất an ổn.

Mộ Chỉ Ly cũng không định quấy rầy hắn, dù sao ngủ nhiều cũng tốt, không có ai phiền nàng, thuốc kia cùng lắm thì chờ hắn tỉnh lại thì lại đi làm nóng, nghĩ tới đây, Mộ Chỉ ly lại đi vào góc phòng tiếp tục tu luyện, Thiên Lực đạt được dựa vào tăng khí đan thủy chung vẫn là từ ngoài xâm nhập vào, tự nhiên là không bằng được lúc tự mình tu luyện, đương nhiên là sẽ có chút bài xích.

Hàn Dạ nhìn bộ dáng Hàn Như Liệt ngủ say chẳng biết tại sao lại có chút cảm động, đã thật lâu không thấy Thiếu chủ có thể ngủ an ổn được như vậy, kể từ khi chuyện hồi đó xảy ra Thiếu chủ liền thời thời khắc khắc lúc nào cũng lo bảo vệ mình, ngủ cũng không hề ngủ, chỉ cần phát sinh một chút gió thổi cỏ lay hắn cũng có thể lập tức cảm nhận được.

Lúc đầu hắn còn cảm thấy Thiếu chủ là quá lo lắng, căn bản không cần phải như vậy, nhưng sau trải qua nhiều lần bị đánh lén ban đêm hắn mới biết đây hết thảy đều là có lý do, nếu Thiếu chủ không cẩn thận như vậy, sợ là đã sớm không còn trên đời này nữa.

Đều là đệ tử con cháu trong cùng một gia tộc, vậy mà hạ thủ ác độc đến không ngờ, đúng là, ở đây chính là loại đại gia tộc không có thân tình, chỉ tồn tại có ích lợi, mà Thiếu chủ tu luyện khổ cực như vậy để tự bảo vệ địa vị chính mình, một mặt lại phải thời thời khắc khắc đề phòng người khác ngấm ngầm hay công khai đả kích, đổi lại người bình thường sợ là đã sớm không chịu được.

Có lẽ Mộ Chỉ Ly thật sự có thể giúp đỡ Thiếu chủ sao? Hắn chưa từng thấy Thiếu chủ lại quan tâm đến một nữ nhân như vậy, cũng chưa từng thấy Thiếu chủ tin tưởng một người như vậy, bất quá nếu Thiếu chủ muốn nàng làm Thiếu chủ phu nhân, như vậy nàng chính là người mà mình phải bảo vệ.

Bất tri bất giác trời đã tối, Mộ Chỉ Ly đứng dậy, đi tới bên cạnh Hàn Như Liệt nhìn tình trạng của hắn liền biết hắn sắp tỉnh dậy, thực ra thì người lúc sắp tỉnh, bộ dáng không hề giống nhau, Mộ Chỉ Ly nhìn một cái là phát hiện ra được, bởi vì nàng chuyên về trung y không phải am hiểu nhất chính là các trạng thái của con người sao? Từ bộ dáng của bọn họ là có thể đoán biết được trạng thái thân thể hiện tại của người ta.

Cầm lấy chén thuốc mang tới phòng bếp đun nóng, đồng thời nấu thêm cháo, đây là lần nấu cơm đầu tiên của nàng kể từ khi tới Thiên Huyền Đại Lục, không nghĩ tới lại là vì một nam nhân mới quen biết.

Ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng có thể nói là dù ở trên phòng khách hay dưới phòng bếp, mỗi lần ông nội ăn cơm cũng đều là mình làm, nghĩ đến ông nội bướng bỉnh của mình, khóe miệng Mộ Chỉ Ly không khỏi vung lên nụ cười, nàng vẫn còn nhớ được ông nội của mình chẳng khác gì một đứa bé, lần nào cũng nhất định phải là mình làm cơm, nếu như mình có về muộn, thì ông cũng sẽ ôm bụng đói chờ mình về.

Có lẽ trong mắt người khác sẽ cho rằng ông nội của nàng thật vô lý, nhưng tiểu lão đầu bướng bình này cũng chính là người mà Mộ Chỉ Ly nàng yêu quý nhất, cho nên nàng chưa bao giờ tham gia các cuộc gặp gỡ bạn bè, chỉ vì còn phải trở về nấu cơm cho ông nội, nàng nhớ được từ lần đầu tiên mình nấu cơm, đã nấu cháy hết đồ ăn, ông nội cũng không nói gì mà trên mặt cũng chỉ tràn đầy ý cười ăn cực kỳ vui vẻ, lúc nhìn thấy một màn này, nàng liền quyết định nhất định phải học làm thức ăn ngon, chỉ vì ông nội.

Hiện tại mình rơi xuống nơi này, không biết ông nội phải trải qua như thế nào? Sẽ không phải là nếu mình không về thì sẽ không ăn cơm đi? Nghĩ tới đây, khóe mắt Mộ Chỉ Ly không nhịn được mà chảy nước mắt, thật ra thì nàng vẫn luôn không bỏ xuống được, chẳng qua là không ngừng tự nhủ bản thân phải kiên cường, hôm nay chẳng biết tại sao lại bộc phát tình cảm như vậy.

Hàn Như Liệt đứng ở cửa phòng bếp nhìn thấy một màn này, đứng yên lặng một hồi rồi xoay người quay trở lại gian phòng, hắn biết Mộ Chỉ Ly không hi vọng cảnh vừa rồi bị nhìn thấy.

Khi Mộ Chỉ Ly quay lại phòng đã thấy Hàn Như Liệt ngồi dậy, đem chén thuốc đưa cho Hàn Như Liệt: “Uống đi, sau khi uống xong thì độc tố sẽ bài xuất ra ngoài.” Độc này cũng thật là khó hiểu.

Nghe vậy, Hàn Như Liệt một câu cũng không nói chỉ nhìn Mộ Chỉ Ly như một đứa trẻ ngoan ngoãn rồi đem chén thuốc uống vào, cho dù cái kia đã đủ khổ khiến cho người ta tê rần đầu lưỡi, Mộ Chỉ Ly nhìn bộ dáng Hàn Như Liệt như vậy chẳng biết tại sao lại cảm thấy buồn cười, không thể chối cãi lúc này trông hắn thật tốt.

Song, sau một khắc.

Bản tính đã lại lòi ra.

“Nương tử, vi phụ thật đói bụng.” Hàn Như Liệt vuốt bụng, vẻ mặt vô tội nhìn Mộ Chỉ Ly nói.

Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy gân xanh trên trán mình nhảy nhót, nàng đã nói mà, người này yên tĩnh không được một lúc: “Ta không phải nương tử của ngươi!” Bất quá người này đang mang bệnh trong người, nàng chỉ tay vào bát cháo trên bàn: “này, chỉ có cháo thôi, uống hay không tùy ngươi.”

Thiên Nhi nghe Mộ Chỉ Ly nói vậy chỉ cảm thấy một trận khinh bỉ, nàng nấu cháo không phải để cho Hàn Như Liệt uống sao? Hiện tại Hàn Như Liệt cũng chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, nếu không phải vì hắn, thì sao đêm hôm khuya khoắt thế này lại phải đi nấu cháo? Lâu như vậy nhưng cho tới bây giờ nàng cũng chưa lần nào được thấy nàng ấy làm cơm, mỗi ngày bản thân mình cũng là tự gặm lương khô. Nghe vậy, Hàn Như Liệt rất là vui vẻ, nhanh chóng đi tới bên cạnh bàn, lấy thêm một chén nữa uống, vừa nếm một ngụm, Hàn Như Liệt chính là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, bộ mặt tỏ vẻ khoa trương: “Nương tử, không nghĩ tới tài nấu nướng của nàng lại tốt như vậy, vi phu thật có phúc.” Nói xong, Hàn Như Liệt ăn lại càng thêm hăng say.

Mộ Chỉ Ly thấy Hàn Như Liệt ăn thật nhanh bộ dáng như sợ có người đoạt mất của hắn dường như thấy được hình bóng ông nội mình, ông nội cũng là như vậy, mỗi lần ăn cơm lúc nào cũng phải bảo ông nội ăn từ từ ăn chậm một chút, chẳng qua là bây giờ cũng chẳng còn cơ hội nữa.

Ông nội, không có con bên cạnh, ông phải tự chăm sóc mình tốt hơn đấy! Mộ Chỉ Ly mặc niệm ở trong lòng.

Hàn Dạ ở trong góc nhìn bộ dáng ăn uống một cách hạnh phúc của Hàn Như Liệt, không khỏi nuốt nước miếng một cái, thật sự ngon như vậy sao? Hắn lần đầu tiên thấy Thiếu chủ ăn vui vẻ như vậy, phải biết rằng với thực lực bây giờ của Thiếu chủ thì nhu cầu ăn uống cũng không phải là quá lớn, huống chi Thiếu chủ đối với thức ăn hạng nhất cũng rất là soi mói, đồ không dễ ăn hắn nhất định sẽ không ăn, chỉ là một loại cháo mà thôi, Thiếu chủ thế nhưng lại ăn vui vẻ như vậy?

Mộ Chỉ Ly chậm rãi đi đến một góc trong phòng, không hề nhìn tới Hàn Như Liệt nữa, nàng đã rơi vào thương cảm ở trong lòng, nàng cảm nhận được cảm giác nhớ nhà của người xa quê, người ta ít nhất còn có thể trở về, mà nàng thì vĩnh viễn đều không thể trở về được.

Hàn Như Liệt cũng phát hiện được tâm tình của Mộ Chỉ Ly đang xuống thấp, há miệng cũng không biết phải nói gì để an ủi nàng, xem ra Mộ Chỉ Ly thực sự có rất nhiều chuyện cũ, hắn không biết tại sao Mộ Chỉ Ly lại thương tâm như vậy, nhìn sắc mặt nàng tựa hồ là đang nhớ nhung ai đó?

Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Như Liệt xuất hiện một tia cảm xúc ghen tị, đến tột cùng là người nào mà lại khiến Mộ Chỉ Ly nhớ nhung như vậy? Hắn đúng là đã nổi lên ghen tị với ông nội của Mộ Chỉ Ly….

Song, loại tâm tình này cũng không có kéo dài bao lâu, Hàn Như Liệt sử dụng hương nhang, ở dưới sự khống chế của hương nhang, Mộ Chỉ Ly chìm dần vào giấc ngủ.

Hàn Như Liệt đem Mộ Chỉ Ly ôm đến trên giường, hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, vẫn nên nằm nghỉ ngơi cho thật tốt, nhìn khóe mắt Mộ Chỉ Ly vẫn còn vương lại nước mắt, trong lòng cũng thấy đau lòng, lau khô nước mắt nơi khóe mắt nàng, giúp nàng dịch tốt góc chăn, Hàn Như Liệt lúc này mới hài lòng gật đầu.

Lúc này Hàn Dạ cũng đi ra, phải biết rằng hắn mới là người cực khổ nhất.

“Thiếu chủ, người quyết định lúc nào thì trở về?” Bây giờ đối phương đã hạ độc thành công, tất nhiên sẽ cho là Thiếu chủ đã chết, như vậy thời gian này Thiếu chủ ra ngoài bọn người trong gia tộc nhất định sẽ lựa chọn hành động, bọn họ nhất định phải trở về ngăn cản mọi thứ.

Hàn Như Liệt nhìn Mộ Chỉ Ly đang ngủ thiếp đi một chút, trầm ngâm chốc lát: “Một lát nữa sẽ lên đường.” Việc trở về bây giờ như lửa sém lông mày, hiện tại sợ là không thể ở bên cạnh Mộ Chỉ Ly rồi, nhưng hắn nhất định sẽ trở lại tìm nàng, khi hắn đem chuyện trong nhà xử lý xong sẽ trở lại.

“Kia?” Hàn Dạ cũng không khỏi nhìn về phía Mộ Chỉ Ly.

Hàn Như Liệt khoát tay áo nói: “Không có chuyện gì.” Rồi lấy ra một tờ giấy, rất nhanh đã viết xong, đem tờ giấy đặt ở trên bàn, Hàn Như Liệt nhìn Mộ Chỉ Ly rồi mở miệng không tiếng động nói: “Chờ ta trở lại.”

Chờ ta trở lại……

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Y Thủ Che Thiên, truyện Y Thủ Che Thiên, đọc truyện Y Thủ Che Thiên, Y Thủ Che Thiên full, Y Thủ Che Thiên chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top