Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 53: Không rảnh, môn hạ của vị tiên nhân nào


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Tô Trà và Tiêu Thiên Diệu cách rất xa Lâm Sơ Cửu, Tiêu Thiên Diệu còn đỡ, cho dù cách khoảng bốn năm mươi mét, hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng động tác của Lâm Sơ Cửu, thậm chí có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi tinh tế trên trán của Lâm Sơ Cửu.

Từng có một khoảnh khắc, Tiêu Thiên Diệu có một loại xúc động muốn tiến lên lau những giọt mồ hôi cho Lâm Sơ Cửu. Cũng may, hắn là người cực kỳ tự chủ, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân mình làm ra hành động kỳ quái như vậy.

Tuy nhiên, Tô Trà lại cảm thấy cay đắng, hắn là một đại thiếu gia tay trói gà không chặt, cho dù đứng ở vị trí cao cũng không thể nhìn thấy rõ Lâm Sơ Cửu đang làm gì, chỉ nhìn thấy từng bóng dáng xẹt qua trước mắt.

Đôi mắt Tô Trà đều bị hoa mắt, không nhịn được oán giận một câu: "Vương phi của ngươi là diệu thủ thần trộm hay sao?" Tốc độ tay nhanh như vậy, trộm đồ là tuyệt nhất!

Diệu thủ thần trộm?

Đôi mắt Tiêu Thiên Diệu chợt lóe, ngay sau đó khôi phục lại bình tĩnh: Hắn cũng muốn biết, Vương phi của hắn rốt cuộc đã bái vị tiên nhân nào làm môn hạ, mới có được bản lĩnh bực này!

Rút mũi tên ra đối với Lâm Sơ Cửu mà nói, bất quá chỉ là một phẫu thuật nhỏ thuộc về khoa ngoại, có thể hoàn thành trong vài giờ. Lâm Sơ Cửu hoàn toàn không để ở trong mắt, động tác trên tay không hề hoảng loạn, lưu loát thanh thoát giống như nước chảy mây trôi.

Tuy nhiên, đối đám người Tiêu Thiên Diệu mà nói, thủ pháp xử lý ngoại thương của Lâm Sơ Cửu, tất cả bọn họ đều nhìn thấy lần đầu tiên, cho dù là động tác hay là dụng cụ mà Lâm Sơ Cửu lấy ra, đều vượt qua sự nhận thức và trí tưởng tượng của bọn họ.

Chẳng qua Tào quản gia và đám người thị vệ ngại với thân phận Lâm Sơ Cửu nên không dám hỏi nhiều, đồng thời cũng sợ sau khi hỏi, có vẻ giống như bản thân mình không có kiến thức, sẽ bị mất mặt.

Người khác không hỏi, Lâm Sơ Cửu tất nhiên sẽ không nhiều chuyện nói ra. Sau khi Lâm Sơ Cửu tạm thời cầm máu chảy ra, nàng dùng băng gạc lau máu trên tay một chút, tiếp đó chuẩn bị rút mũi tên trên ngực Thành Hổ.

"Một người tới đây......" Lâm Sơ Cửu theo thói quen định tìm kiếm trợ thủ hoặc y tá, nhưng nàng vừa mới nói được một nửa mới nhớ ra đây không phải là bệnh viện quen thuộc của nàng, nàng không thể tìm được trợ thủ mình muốn ở đây.

Lâm Sơ Cửu lắc lắc đầu, đành phải làm từng bước một, cắt miệng vết thương của Thành Hổ ra, không có ai giúp nàng rút mũi tên ra, nàng cần phải tự mình làm. Đặc biệt, cần phải tránh mọi tổn thương tới tâm thất khi nàng rút mũi tên ra.

Lâm Sơ Cửu làm một bước này đặc biệt tinh tế, bởi vì ánh sáng không được tốt, nàng phải khom lưng xuống mới có thể nhìn thấy rõ ràng. Nháy mắt nàng cúi đầu, những sợi tóc mái theo đó bay tán loạn, dính vào trên cổ ướt đẫm mồ hôi. Lâm Sơ Cửu cảm thấy khó chịu nên giật giật cổ, nhìn thấy bộ dáng nàng vài lần muốn duỗi tay ra nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, khiến người khác hận không thể tiến lên giúp nàng vén tóc lên.

"Đi, tìm một thị nữ tới." Nếu không phải ngại với sự khác biệt nam nữ, Tào quản gia thật sự muốn tiến lên vén tóc giúp Lâm Sơ Cửu, những sợi tóc kia thật sự làm hỏng mất mỹ cảm, khiến trái tim người bực bội.

Và cũng trong thời khắc đó, Tiêu Thiên Diệu nơi xa cũng thờ ơ mở miệng: "Đi, gọi thị nữ Vương phi tới đây."

"A? Ngươi đang nói chuyện với ta?" Tô Trà hơi sửng sốt một chút, nhìn trái nhìn phải, phát hiện bên người Tiêu Thiên Diệu ngoại trừ hắn ra, căn bản không có người khác.

"Ngoài ngươi ra còn có người khác sao?" Tiêu Thiên Diệu lạnh lùng ngẩng đầu, đôi mắt lạnh băng đối diện với Tô Trà khiến Tô Trà kinh ngạc nhảy dựng, vội nói: "Ta đi, ta sẽ đi ngay."

Tô Trà lưu luyến mỗi bước chân, dùng hành động thực tế biểu hiện sự bất bình của mình. Tiêu Thiên Diệu phớt lờ hắn, lẳng lặng nhìn Lâm Sơ Cửu, muốn biết Lâm Sơ Cửu tiếp theo sẽ làm thế nào.

Tô Trà tuyệt đối là hài tử xui xẻo nhất trong lịch sử, hắn vừa rời đi không lâu sau, Lâm Sơ Cửu đã bắt đầu rút mũi tên cho Thành Hổ. Khi mũi tên bị rút ra, trong nháy mắt máu lại bắt đầu chảy ra từ miệng vết thương trên người Thành Hổ, không chỉ đám người Tào quản gia, ngay cả Tiêu Thiên Diệu cũng kinh ngạc nhảy dựng, chỉ sợ Lâm Sơ Cửu xử lý không tốt.

Một đám người tự giác lo lắng cho Lâm Sơ Cửu, tuy nhiên Lâm Sơ Cửu lại không có một chút cảm giác lo lắng, ngay trong nháy mắt máu chảy ra, Lâm Sơ Cửu đã che lại miệng vết thương của Thành Hổ, sau đó......

Chờ đến khi bọn họ lấy lại phản ứng, bọn họ đã nhìn thấy Lâm Sơ Cửu đang cầm máu cho Thành Hổ, từng đống bông nhiễm máu bị Lâm Sơ Cửu vứt bỏ qua một bên, và miệng vết thương chảy ra máu càng ngày càng ít.

Nhưng đây cũng chưa phải kết thúc, Lâm Sơ Cửu không giống như Ngô đại phu, sau khi cầm máu sẽ rải thuốc lên miệng vết thương rồi băng bó lại, thay vào đó nàng lấy một cây kim và chỉ thật nhỏ, dùng cái nhíp kẹp một đầu, sau đó......

Ngay dưới mí mắt của bọn họ, bắt đầu khâu mạch máu bên trong ngực lại.

Lâm Sơ Cửu di chuyển kim rất nhanh, bọn họ bất quá chỉ sửng sốt thất thần một chút, lập tức nhìn thấy Lâm Sơ Cửu thu kim, sau đó thì nhìn thấy miệng vết thương của Thành Hổ chảy máu càng ngày càng ít.

Bọn họ chỉ nghe nói có thể khâu bụng lại, nhưng hiện giờ mạch máu cũng có thể khâu?

Khoé miệng của bọn thị vệ mở to thành hình chữ o, một đám đều trợn tròn mắt, nhưng......

Cũng giống như lúc trước, bọn họ không dám hỏi câu nào, chỉ sợ vừa hỏi ra liền có vẻ giống như bản thân mình không có kiến thức, quá mất mặt.

Đương nhiên, cũng có người không sợ mất mặt, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh, "Trước kia ngươi đã từng nhìn thấy sao? Mạch máu có thể khâu lại không?"

"Đồ không có kiến thức, bụng có thể khâu lại, mạch máu sao không thể khâu? Không phải cũng giống nhau sao." Không phải phùng má lên giả làm cá mập, hắn chỉ muốn khoe khoang kiến thức của mình một chút.

"Ngươi chưa từng nhìn thấy nhiều chuyện, tiểu tử, về sau còn phải học nhiều." Người nọ vỗ vỗ bả vai đối phương, khẽ nhếch miệng, hưởng thụ ánh mắt sùng bái của mọi người bên cạnh.

Sau khi hắn nói xong, lập tức đưa tới những lời thảo luận xung quanh của mấy tên thị vệ, "Ở trung tâm đế quốc, khẳng định đại phu trị liệu cho người đều giống như vậy, chẳng trách mọi người đều nói trung tâm đế quốc rất tốt, ngay cả đại phu cũng khác người."

"Đáng tiếc, trung tâm đế quốc không cho phép người tứ quốc tuỳ tiện ra vào, nếu không ta thật sự muốn tới đó học hỏi thêm kiến thức."

......

Sau khi Lâm Sơ Cửu rửa sạch sẽ miệng vết thương cho Thành Hổ, lúc nàng đang chuẩn bị cầm mũi kim khác để khâu lại miệng vết thương trên ngực, nghe được tiếng của bọn thị vệ châu đầu ghé tai, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Đám người này thật đáng yêu, bọn họ đã nghĩ giúp nàng lý do rồi, nàng không cần phải giải thích nhiều thêm nữa.

Oa...... Vương phi cười!

Bọn thị vệ trừng lớn đôi mắt, gần như không thể tin được những gì mình nhìn thấy......

Phải biết rằng, từ lúc Lâm Sơ Cửu từ tiến tới cho đến bây giờ, vẫn luôn mang một khuôn mặt lạnh lùng, đừng nói tươi cười, ngay cả một chút dịu dàng cũng không hề có. Hiện tại Lâm Sơ Cửu đột nhiên tươi cười, sao có thể không khiến người vui vẻ.

"Vương phi cười thật đẹp mắt." Có một tiểu binh ngốc nghếch, không cẩn thận nói ra những gì hắn nghĩ trong lòng, những người khác vội vàng gật đầu phụ họa. Điều này khiến cho Tào quản gia tức giận, khuôn mặt lão đen lại, nói: "Mấy nhãi ranh các ngươi nói bậy gì đó? Còn không mau ngồi lại đi, Vương phi là người mà các ngươi có thể nghị luận hay sao?"

Nếu không phải Vương gia ra lệnh cho Vương phi tới đây, nhóm người này cả đời chưa chắc có thể có cơ hội nhìn thấy Vương phi.

Ách...... Bọn thị vệ lúc này mới nhớ lại, y nữ hai tay dính đầy máu tươi trước mặt, không phải là y nữ bình thường, mà là nữ chủ tử của bọn họ.

Bọn thị vệ kinh sợ, không dám tiếp tục vây quanh, một đám cuống quít thối lui, cũng không dám quang minh chính đại đánh giá Lâm Sơ Cửu, chỉ có thể dùng khóe mắt trộm ngắm về phía nàng.

"Có chuyện gì đã xảy ra vậy?" Khi Tô Trà mang theo Mã Não đi tới, chỉ thấy được một màn như thế, không nhịn được hỏi một câu, nhưng......

Tiêu Thiên Diệu sẽ trả lời hắn sao?

Quả thực là quá ngây thơ!

"Qua đó đi." Tiêu Thiên Diệu không quay đầu lại, trực tiếp hạ lệnh. Mã Não cúi đầu xuống, nghe thấy giọng nói của Tiêu Thiên Diệu vội vàng bước nhanh hơn đi về phía Lâm Sơ Cửu, để lại một mình Tô Trà ảo não tại chỗ không thôi, "Sao ta vừa mới đi một lúc, Vương phi ngươi đã khâu lại miệng vết thương của Thành Hổ rồi? Ta vẫn chưa nhìn thấy gì!"

Ô ô ô...... Có thể khiến Lâm Sơ Cửu khâu lại một lần nữa cho hắn nhìn xem hay không?

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ, truyện Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ, đọc truyện Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ, Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ full, Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top