Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 26: Trêu chọc, không phải người một nhà không vào một cửa...


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Hoàng thượng đang nổi giận lôi đình ở trong ngự thư phòng, Tiêu Thiên Diệu rất nhanh cũng biết được tin, trong mắt hiện lên một tia cười lạnh, nhưng không nói câu nào.

Trong lòng Tô Trà yên lặng thắp lên một ngọn nến cho Hoàng thượng: Hoàng thượng thật sự là quá ngây thơ, Thiên Diệu mười ba tuổi đã đầu nhập quân đội, chinh chiến sa trường mười lăm năm, sao có thể chỉ có một con át chủ bài như vậy.

Hoàng thượng tự cho rằng mình đã bức được con át chủ bài của Thiên Diệu ra ngoài, nhưng trên thực tế, đây bất quá chỉ là một góc của tảng băng mà thôi. Một ngày nào đó, Hoàng thượng sẽ phải tự trả giá cho tất cả những gì mình đã gây ra với Thiên Diệu.

Tô Trà thu hồi sự đồng cảm của mình đối Hoàng thượng, tiếp tục báo cáo tình huống bên ngoài với Tiêu Thiên Diệu, chờ đến khi hắn nói xong, vừa lúc đã đến giữa trưa. Tiêu Thiên Diệu giữ Tô Trà lại dùng cơm, nhưng hai người còn chưa kịp đi, Tào quản gia đã bước tới.

Tào quản gia nhìn thấy Tô Trà cũng đang ở đó, do dự nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu, không biết nên nói hay không?

Tô Trà đang muốn tìm lý do ra ngoài trước, Tiêu Thiên Diệu đã thờ ơ mở miệng: "Tô Trà không phải người ngoài, nói đi."

Điều này khiến Tô Trà không tiện rời đi, đành phải ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, âm thầm cầu nguyện Tào quản gia đừng nói sự tình quá bí ẩn, hắn là người rất tự biết mình, luôn luôn không thích biết quá nhiều thứ.

Chủ tử mở miệng, Tào quản gia lập tức không cố kỵ nữa, cung kính lặp lại những lời Lâm Sơ Cửu nói lại một lần, "Thỉnh Vương gia định đoạt."

Mặc dù là sự tình Lâm gia, nhưng liên quan tới mặt mũi Tiêu Vương phủ, cũng không phải Lâm Sơ Cửu muốn làm gì thì làm.

Tiêu Thiên Diệu không chút nghĩ ngợi nói: "Theo ý nàng nói mà làm."

Khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Thiên Diệu dịu lại mấy phần, Tào quản gia nhìn chằm chằm xuống sàn nhà nên không nhìn thấy, nhưng Tô Trà lại nhìn ra được.

Tào quản gia vừa rời đi, Tô Trà đã mở miệng cười trêu ghẹo một câu: "Không phải người một nhà không đi vào một cửa, các ngươi quả thật đúng là phu thê." Đều thích vả mặt trước mặt mọi người.

Tiêu Thiên Diệu liếc mắt nhìn Tô Trà một cái, không nói gì. Tô Trà nhún vai, tiến lên đẩy xe lăn giúp Tiêu Thiên Diệu, làm bộ mình chưa từng nói điều gì.

......Edit: Emily Ton....

Sau khi Lâm Sơ Cửu giao phó sự tình Lâm gia cho Tào quản gia, lập tức hoàn toàn buông xuống việc này. Ăn xong, Lâm Sơ Cửu liền ngủ một lát, lúc này mới hoàn toàn dưỡng đủ tinh thần.

Dưỡng đủ tinh thần, Lâm Sơ Cửu lập tức có tâm tình tìm hiểu tình cảnh hiện tại của mình.

"Các ngươi tên gọi là gì?" Lâm Sơ Cửu nhìn bốn nha hoàn tư sắc bình thường, trong lòng hiểu được bốn nha hoàn này tuyệt đối không phải là tiểu thiếp dự phòng.

Bốn nha hoàn cùng nhún người nói: "Thỉnh Vương phi ban danh."

Ban danh?

Lâm Sơ Cửu sửng sốt một chút, từ trong trí nhớ của nguyên chủ hiểu được, thường thì hạ nhân bên người sẽ do chủ nhân ban danh. Lâm Sơ Cửu vẫn luôn không thích khác người, dựa theo nguyên tắc nhập gia tùy tục. Lâm Sơ Cửu suy nghĩ một lúc, sau đó chỉ từ trái qua phải, "Trân Châu, Mã Não, San Hô, Phỉ Thúy."

Lâm Sơ Cửu thừa nhận bản thân mình không có tài đặt tên, nhưng chỉ cần dễ nhớ là được. Dù sao bốn nha hoàn này cũng không hoàn toàn là của nàng, chẳng qua nàng chỉ mượn của Tiêu Vương phủ để dùng mà thôi.

"Nô tỳ tạ Vương phi ban danh." Bốn nha hoàn bên người Lâm Sơ Cửu, đã chính thức có tên.

Sau khi Lâm Sơ Cửu ban danh, lập tức bắt đầu tìm hỏi một số việc nhỏ. Bốn nha hoàn vốn nghĩ rằng Lâm Sơ Cửu sẽ hỏi thăm sự tình Tiêu Vương phủ, các nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, tuyệt đối sẽ không để Lâm Sơ Cửu nghe được những tin tức có ích, kết quả......

Lâm Sơ Cửu chỉ hỏi hiện tại là giờ nào? Những thân binh lúc trước bị thương hiện tại ra sao? Nàng có thể đi xem hay không?

Tiêu Vương phủ có quy củ gì?

Nếu nàng có cơ hội hãy hỏi Tiêu Vương gia một chút, nàng có thể ra khỏi sân này hay không?

Ngoại trừ những điều ấy ra, Lâm Sơ Cửu không hề hỏi bất cứ sự tình nào có liên quan tới Tiêu Vương phủ, cũng không hề hỏi thăm việc riêng của Tiêu Thiên Diệu. Điều này khiên cho bốn nha hoàn rất khó hiểu.

Phải biết rằng Lâm Sơ Cửu chính là Hoàng thượng ban cho, Tiêu Thiên Diệu đã dùng tám kiệu lớn nghênh vào cửa Vương phi. Nữ chủ nhân Tiêu Vương phủ, theo lý thì nàng có quyền quản hết toàn bộ sự tình trong Tiêu Vương phủ, nhưng......

Lâm Sơ Cửu lại xem mình giống như người ngoài, hoặc là người thuyết khách thì đúng hơn.

Mặc dù bốn nha hoàn khó hiểu, nhưng trên mặt đều không biểu lộ ra ngoài. Người có thể được Tiêu Thiên Diệu cố ý đưa cho Lâm Sơ Cửu, tuyệt đối không phải là nha hoàn bình thường.

Bốn nha hoàn đều trả lời tất cả các vấn đề Lâm Sơ Cửu muốn biết. Lâm Sơ Cửu không hỏi thêm các nàng nhiều hơn. Đối với việc có thể đi thăm thân binh bị thương hay không, điều này không phải bọn nha hoàn có thể làm chủ.

"Vương phi, việc này cần phải xin chỉ thị Vương gia, nếu Vương phi muốn đi thăm hộ vệ bị thương, nô tỳ sẽ lập tức đi bẩm báo cho quản gia biết." Trân Châu là nha hoàn đứng đầu trong bốn người, hành sự rất trầm ổn chu toàn. Cho dù không xem Lâm Sơ Cửu là Vương phi, Trân Châu cũng không dám chậm trễ.

Lâm Sơ Cửu có trách nhiệm theo dõi người bệnh do mình trị liệu, nhưng nàng cũng không phải là người lương thiện, nàng sẽ không đi tìm Tiêu Thiên Diệu để hỏi một việc nhỏ như vậy.

"Không cần, các ngươi để tâm một chút, nếu như những hộ vệ bị thương có ai càng ngày càng nghiêm trọng, các ngươi nói cho ta một tiếng là được." Tiêu Vương phủ không thiếu đại phu, mặc dù ngành mà nàng học chính là Tây y, thời đại trước của nàng cũng rất thịnh hành Tây y, nhưng nàng hiểu rất rõ ràng, Trung y cũng rất hữu ích, nàng không coi khinh bất luận kẻ nào, cũng sẽ không vì bản thân mình có chút y thuật mà trở nên đắc chí.

Trên thực tế, nếu không có Hệ thống Y Sinh cung cấp thuốc tây cho nàng, kiến thức y học của nàng trong thời đại này, chưa chắc có thể phát huy tác dụng.

Trân Châu nghe thấy Lâm Sơ Cửu nói vậy, trên mặt mặc dù không hiện lên biểu tình gì, nhưng trong lòng thì lại lau mắt mà nhìn đối Lâm Sơ Cửu.

Một Vương phi có thể nhìn thấy rõ thế cục, biết được điều gì có thể làm, điều gì không thể, mới có thể sống sót lâu dài ở Tiêu Vương phủ.

......

Sau khi Tào quản gia bẩm báo với Tiêu Thiên Diệu, sợ thuộc hạ người không làm xong sự tình sai bảo, vì thế lão quyết định tự mình đưa hạ nhân Lâm phủ trở về.

Nhìn thấy một đám hạ nhận Lâm gia đều rất tự cao tự đại, hoàn toàn không để Lâm Sơ Cửu vào mắt, Tào quản gia rốt cuộc hiểu được, vì sao Lâm Sơ Cửu không muốn gặp những người này.

Đừng nói là Lâm Sơ Cửu, chính lão cũng cảm thấy tức giận.

"Đại tiểu thư đâu? Nàng vì sao vẫn chưa tới gặp chúng ta?"

"Ngươi là người đại tiểu thư phái tới? Hôm qua chúng ta bận rộn một ngày, hôm nay rất mệt mỏi, ngươi nói với đại tiểu thư một tiếng, hôm khác chúng ta sẽ tới bái kiến đại tiểu thư."

......

Một đám vênh váo tự đắc, người không biết còn tưởng rằng bọn họ mới là chủ tử. Tào quản gia nhìn đám người này, không ngăn được cười lạnh: Lâm phủ làm tốt lắm, đưa một đám hạ nhân như vậy tới. Đây là muốn nháo cho Tiêu Vương phủ bọn họ tới khi trời lật mới vừa lòng sao?

"Người đâu." Dạng chủ tử thế nào, sẽ có dạng thủ hạ như thế ấy. Tào quản gia tuyệt đối không phải là một người nhân từ nương tay, những hạ nhân Lâm phủ lần này đã đá phải ván sắt.

"Trói hết đám điêu nô này cho ta." Tào quản gia lạnh giọng hạ lệnh. Hạ nhân Lâm gia lúc này mới hoảng loạn, một đám đầy mặt khó hiểu, vừa sốc vừa sợ hãi, nhưng vẫn có gan lớn tiếng, trực tiếp chỉ vào mũi Tào quản gia và mắng: "Ngươi nghĩ ngươi là ai, dám trói lão tử? Lão tử chính là của hồi môn của Vương phi, ngươi đưa Vương phi tới gặp ta."

Bốp...... Tào quản gia dùng một tay tát điêu nô trước mặt, lạnh mặt nói: "Thật to gan, muốn Vương phi tới gặp ngươi, ngươi nghĩ mình là ai?"

"Ngươi... ngươi là ai?" Nhìn thấy Tào quản gia bỗng hoá thành một kẻ bắt nạt kẻ yếu, cứng rắn như thế, bọn họ lập tức mềm xuống.

"Hừ...... ta là quản gia Tiêu Vương phủ, phụng lệnh Vương phi đưa các ngươi trở về Lâm gia." Tào quản gia không muốn nhiều lời cùng đám người này, trực tiếp sai người Tiêu Vương phủ, trói hết đám người Lâm phủ.

Phản kháng? Toàn bộ đều bị đánh tới khi không còn sức phản kháng mới thôi......

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ, truyện Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ, đọc truyện Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ, Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ full, Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top