Y Kiến Chung Tình

Chương 3: 3


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Y Kiến Chung Tình

Lại qua một tuần nữa trôi qua, sự xuất hiện của bác sĩ Trình Sở Tiêu khiến cho ngoại khoa tim mạch cũng như toàn bệnh viện vô cùng nôn nóng. Cuối cùng nhân vật chính cũng đến rồi.

Nghe nói trong viện vốn định muốn tiến hành một nghi thức lớn hoan nghênh, rất nhiều ti vi báo chí truyền thông cũng đều muốn tranh đoạt cơ hội để hẹn trước phỏng vấn, kết quả đều bị Trình Sở Tiêu cự tuyệt, chỉ nói muốn gặp các đồng nghiệp ngoại khoa tim mạch là được rồi, Diệp Thu Hàm nghĩ đây chính là tác phong người nước ngoài làm việc, một chút cũng không chú trọng những thứ hình thức rườm rà kia.

Sắp đến giờ tan việc, chủ nhiệm Lý cố ý triệu tập mọi người đưa ra phát biểu cuối cùng: "Tôi nhấn mạnh một lần nữa, tất cả mọi người ngày mai đi làm trước một giờ như nhau, sau khi đổi y phục xong đi thẳng đến phòng họp chờ, nhớ chỉnh đốn ngăn nắp, quần áo bẩn về nhà giặt sạch sẽ, nhất định phải cho bác sĩ Trình lưu lại ấn tượng tốt nhất. Đó là điều vô cùng trọng yếu, chúng ta chờ mong lâu như vậy chuẩn bị lâu như vậy càng không thể buông thả ở thời khắc cuối cùng!"

Mọi người lập tức đồng thanh đáp lại, tình hình cũng có chút căng thẳng.

Diệp Thu Hàm vốn là người cảm tính, lần này về đến nhà nằm ở trêи giường lăn qua lộn lại ngủ không yên giấc, không dám tưởng tượng Trình Sở Tiêu một khi không chọn khoa bọn họ thì hậu quả sẽ như thế nào.

Như vậy lăn qua lăn lại đến gần ba giờ sáng thì thϊế͙p͙ đi, kết quả vừa mở mắt phát hiện trời đã sáng choang, ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức đầu giường thì đã hơn 6 rưỡi!

Cô giật mình suýt nữa nhảy từ trêи giường xuống, tiếng chuông của điện thoại cùng đồng hồ báo thức mình rõ rang một cái cũng không nghe, Diệp Thu Hàm bây giờ muốn khóc cũng không khóc được, lúc này cô đoán mọi người trong khoa đã sớm ở trong phòng họp rồi, bình thường đi làm cô không để ý thức dậy sớm vào thời gian này.

Cô căn bản không để ý tới việc rửa mặt chải đầu, cũng may là mùa hè nên mặc ít, chỉ tùy ý từ tủ treo quần áo chọn lấy một bộ váy mặc lên người liền lập tức chạy ra bên ngoài, đến bố cô đang ăn bữa sáng ở phòng khách cũng bị cô làm cho khẩn trương lái xe đưa cô đến bệnh viện.

Dùng thời gian nhanh nhất chạy tới bệnh viện, đi thang máy lên lầu bảy, Diệp Thu Hàm chạy đến trạm y tá chỉ thấy y tá Phùng Lệ đang ngồi trực ban.

Phùng Lệ nhìn thấy Diệp Thu Hàm thở hỗn hển lập tức nói: "Bác sĩ Diệp, chị làm sao bây giờ mới đến, viện trưởng vẫn luôn hỏi khi nào cô tới."

"Bọn họ ở đâu?"

"Đã vào phòng họp từ sớm rồi, phòng bệnh cũng đã kiểm tra xong rồi, chị nhanh chóng vào đi."

Diệp Thu Hàm lo lắng bất an lại chạy tới bên ngoài phòng họp, thật ra thì nói là phòng họp nhỏ nhưng chứa hơn một trăm người là không thành vấn đề, Diệp Thu Hàm từ cửa sau len lén nhìn quanh một cái, quả nhiên người hai bên của bô khoa một cùng khoa hai đã chỉnh tề ngồi đâu vào đấy, lãnh đạo bệnh viện cũng đều đã tới, viện trưởng Phương ɖu͙ƈ Hoa đang ở trước mặt mọi người phát biểu.

Mình có nên đi vào hay không, nếu không vào thì chủ nhiệm sau này có tức giận hay không ?

Đang do dự thì cô nghe bên trong bỗng nhiên vang lên một tiếng vỗ tay, Diệp Thu Hàm lại nhìn sang thì ra là viện trưởng đã phát biểu xong, nhìn dáng dấp đoán chừng là muốn mọi người hoan nghênh vị bác sĩ Trình đó lên tiếng.

Cơ hội này thật đúng lúc,sự chú ý của mọi nười đều bị Trình Sở Tiêu hấp dẫn rồi, sẽ không có người chú ý mình!

Diệp Thu Hàm lặng lẽ mở cửa sau của phòng họp nhỏ, sau đó nhanh chóng đi vào, khom người cúi đầu rón rén muốn chạy đến hàng phía sau đồng nghiệp của khoa một ngồi xuống, thiết nghĩ sau này trưởng khoa hỏi mình thì có thể nói tới trễ năm phút, hy vọng có thể giảm chút giáo huấn.

"Tôi trước đó không biết còn phải chọn khoa nào, đi tới nơi này tôi chủ yếu muốn cùng những đồng nghiệp của khoa tim mạch cùng nhau học tập trao đổi, thời gian của mọi người đều rất quý báu tôi cũng không làm chậm trễ hơn nữa, vậy đi đến khoa có vị bác sĩ nữ kia đi ."

Diệp Thu hàm cuối cùng cũng mò tới phía bên khoa mình, lặng lẽ ngồi xuống xong mới im lặng thở phào nhẹ nhõm, lúc cô ngẩng đầu lên liền lập tức ngây người, làm sao mà tất cả mọi người đều đang nhìn mình!

Cô chỉ coi mình tới trễ lén chạy vào bị phát hiện, vì vậy ngây ngốc ngồi tại chỗ không biết nên như phản ứng gì.

"Hoan nghênh! Hoan nghênh! Tôi đại diện tất cả đồng nghiệp khoa một khoa ngoại tim mạch hoan nghênh bác sĩ Trình, cũng cảm ơn ngài có thể cho chúng tôi một cơ hội để học tập, thật là rất cảm tạ!" Lúc này giáo sư Lý Văn Đông chủ nhiệm khoa một dẫn đầu mọi người đánh vỡ không khí trầm mặc, khẩu khí rõ ràng cho thấy gượng gạo kiềm chế sự kϊƈɦ động cùng hưng phấn.

"Tôi muốn hỏi bác sĩ Trình một chút tại sao không chọn khoa hai chúng tôi, xin hãy nói cho chúng tôi biết điểm nào không bằng khoa một để sau này chúng tôi cải thiện." Chủ nhiệm Trần của khoa hai tương đối kϊƈɦ động, vừa rồi thông qua sự giới thiệu ngắn gọn về hai bộ phận trong khoa , Trình Sở Tiêu rõ ràng hẳn biết thực lực của mình chữa bệnh ở bên này sẽ tăng thêm một bậc, vậy hắn lý nào lại chọn khoa một, chính là thua cũng phải thua một cách rất rõ ràng mới được!

Lần này sự chú ý của người trong phòng họp thật sự đều bị hấp dẫn bởi Trình Sở Tiêu, không chỉ là khoa hai, người của khoa một cũng vậy cũng muốn biết vị đại thần này căn cứ vào cái gì để chọn khoa một.

Diệp Thu Hàm lúc này vẫn đương nhiên một cử động cũng không dám, ánh mắt nhìn chằm chằm lưng ghế của hàng ghế trước mặt, lỗ tai lúc này lại nghe rõ một giọng nói sâu sắc nhưng không mang cảm xúc gì của anh ta: "Tôi đã nói trước đó không biết chọn khoa nào, nếu phải nói vì một lý do, thì đó chính là vừa rồi tôi nhìn thấy từ phía sau kia có một bác sĩ đi vào với bộ váy lại thêm chiếc áo blouse trắng rất nổi bật cho nên liền chọn khoa của cô ấy, trừ cái này ra không có nguyên nhân khác."

Chú ý của mọi người lực một lần nữa qua lại trêи người Diệp Thu Hàm, lúc này tất cả mọi người đều là quan sát tỉ mỉ bộ áo quần cô đang mặc một lần nữa: Một chiếc váy màu đỏ quýt!

Diệp Thu Hàm trêи đường đi cũng không kịp để ý tới màu sắc tới màu sắc chiếc váy trêи người, lúc này không thể không cúi đầu cùng mọi người quan sát.

"Được rồi , nếu bác sĩ Trình đã quyết định đến khoa một thì mọi người cũng không cần xích mích vấn đề này nữa, tóm lại bất luận là khoa một hay khoa hai đều là trong viện đội ngũ hàng đầu của bệnh viện, mọi người phải chung nhau học tập kỹ thuật trị liệu tân tiến từ bác sĩ Trình. Giáo sư Lý, ngài ngoài việc phải sắp xếp nhân viên của bộ phận thứ hai cùng với bác sĩ Trình giao lưu, quan trọng hơn chính là sắp xếp tốt, có nhu cầu gì phải mau chóng giải quyết, bộ phận các ngài có khó khăn không thể giải quyết được cần phải báo cáo với phía bệnh viện ngay, bệnh viện sẽ toàn quyền phụ trách để giải quyết."

Lý Văn Đông cười gật đầu, nếu viện trưởng đã nói bố trí thoải đáng vậy ông ấy tự nhiên sẽ xử lý đúng mực.

"Tôi đã sắp xếp giáo sư Lữ làm trợ lý phẩu thuật cho bác sĩ Trình, các phương diện công việc của bác sĩ Trình bất cứ lúc nào có vấn đề đều có thể giao phó cho ông ấy, phòng làm việc cũng là đã sớm chuẩn bị xong, hơn nữa toàn đều đã sửa mới lại một lần." Lý văn đông vừa nói vừa ra hiệu phó giáo sư Lữ Xương Hưng trước tiên đem Trình Sở Tiêu xem phòng làm việc một chút.

Những người khác lại không nói gì chỉ chờ viện lãnh đạo và Trình Sở Tiêu ra phòng họp mới đi mới nối đuôi nhau nói.

Diệp Thu Hàm đợi đến khi ít người mới dè dặt đến bên cạnh Lý Văn Đông nói xin lỗi, cô cảm thấy thời điểm ít người cho dù bị chỉ giáo cũng có thể đỡ mất mặt hơn.

"Lý chủ nhiệm, thật sự là thật xin lỗi, ngày hôm qua bởi vì quá căng thẳng nên ngủ hơi muộn, đồng hồ báo thức cùng điện thoại di động..."

Cô còn nói chưa hết lời thì thấy Lý Văn Đông giơ tay lên, tiếp đó lại rất xúc động thở dài : "Tiểu Diệp cô không cần nói nhiều, giống như tiểu Tôn nói cái này có lẽ thật chính là trời ý, nếu không ai có thể nghĩ tới bác sĩ Trình sẽ theo dựa vào màu sắc quần áo mà chọn khoa một, viện trưởng cũng nói với ta chú cô vì khoa chúng ta đích thân tìm cậu ấy nói chuyện, được rồi cô về làm việc trước đi ."

Mình như thể này coi như bình yên qua chuyện rồi sao? Đưa mắt nhìn chủ nhiệm Lý rời đi, Diệp Thu Hàm không kiềm được xoay một vòng tại chổ, sau đó cười trộm trở về phòng làm việc.

"Được đó, Thu Hàm, hôm nay cô quá xuất sắc rồi, khoa chúng ta tất cả mọi người đều phải cảm ơn cô ." Trở lại phòng làm việc vài người bác sĩ thường trú nháo nhào vỗ tay cho Diệp Thu Hàm.

Diệp Thu Hàm ngượng ngùng khoát tay lia lịa: "Tôi chính là không cố ý, thật sự là dậy trễ, mọi người đừng giễu cợt tôi nữa."

"Tại sao lại là giễu cợt ngươi cô, coi như là không cố ý cũng tốt, dẫu sao bác sĩ Trình tới khoa chúng ta rồi, sau này khoa hai có thể phải xin chúng ta làm việc, cuối năm tiền thưởng sẽ tăng lên nhiều lần đó.”

khoa một có một điểm tương đối tốt, đó là từ trước tới nay không bạc đãi nhân viên của mình, không tính là bệnh viện phát tiền thưởng, chuyên khoa một ngoài việc ngoại trừ lưu lại tiền thưởng nhất định làm kinh phí hoạt động bên ngoài, còn thừa lại căn bản là phân chia theo tỉ lệ năm làm việc cùng lượng công việc, cho nên mọi người ở đây không giống những khoa khác vì việc chia tiền thưởng mà cãi nhau, thỉnh thoảng lại có thể xuất hiện một bức thư tố cáo.

Diệp Thu Hàm tuy nói vẫn chưa vào biên chế, tiền thưởng có thể không có, nhưng cho dù tiền nhiều hay ít trong khoa cũng sẽ không bỏ sót qua cô, dĩ nhiên đây cũng bởi vì tác dụng là "người của Tôn Địch."

Diệp Thu Hàm lúc này vẫn mới có thời gian rỗi đặt câu hỏi: "Không phải nói bác sĩ Trình là Quốc tịch Mỹ gốc Hoa sao, làm sao nói tiếng Trung tốt như vậy, vị thiên tài này trưởng thành rồi sao?" Câu hỏi cuối cùng tuy là mang tính đùa giỡn chất vấn, nhưng cô thật đúng là không nhìn thấy dáng dấp bác sĩ Trình ra sao mà, lúc ở phòng họp chỉ biết căng thẳng.

Bác sĩ thường trú đã ở trong khoa làm việc năm năm vỗ xuống bàn, vẻ mặt rất là phấn khởi: "Cô tới muộn, trước khi viện trưởng đã làm xong phần giới thiệu, Bác sĩ Trình ba mươi tuổi, trước mười hai tuổi đều là ở trong nước sinh sống cho nên tiếng Trung nói rất lưu loát. Đúng là lý lịch dọa chết người khác, 15 tuổi được tuyển thẳng vào trường đại học y khoa Johns Hopkins học tập, 22 tuổi đã lấy được Ph.D* và có bằng cùng cấp bậc tiến sĩ y khoa, về phần hành nghề như viện trưởng giới thiệu lúc nãy người ta căn bản không thi, là bên hội ủy viên trực tiếp phát, tôi có một người bạn ở Mỹ học tiến sĩ từng nhắc kiểu nhân như vậy tại Mỹ không quá 5 người. Trình Sở Tiêu là nhân vật truyền thuyết của khoa ngoại tim mạch, tai chỉ mong có thể có cơ hội đi theo cậu ấy vào phòng giải phẫu, tận mắt thấy được kĩ thuật đó"

*Ph.D (Doctor of Philosophy): Tiến sĩ. Học bậc Ph.D, cao nhất trong các học bậc.

Diệp Thu Hàm nghe xong le lưỡi: "Nếu đã ở lĩnh vực nghiên cứu khoa học cùng thực hành lâm sàng đều đạt được chức hàm cao như vậy, quả thực đúng là lợi hại. Nhưng mà đã là thiên tài còn dùng tận bảy năm, cảm giác cũng không có giống tưởng tượng thần kỳ lắm."

"Cái này còn không thần kỳ? Bao nhiêu bệnh viện tiếng tăm muốn cướp cậu ấy, người ta ở nước Mỹ xấp xỉ bảy mươi vạn tiền lương hàng năm." Vu Quốc Tuấn hướng xuống đất nói.

Thực tập sinh bên cạnh không đồng ý nói rằng: "Bảy mươi vạn đô la mỹ nghe không phải ít, nhưng ngẫm nghĩ còn không nhiều bằng tiểu minh tinh hạng ba trong nước kiếm được!"

"Tiểu tử ngươi một năm ngay cả một vạn tiền trợ cấp cũng không kiếm được còn chê người ta kiếm được ít tiền, tiểu minh tinh kiếm bao nhiêu tiền đều nói cho cậu à?" Vu Quốc Tuấn lập tức lên tiếng bảo vệ thần tượng, hắn tuyệt không cho phép bất kỳ người nào có nửa điểm nghi ngờ đối với Trình Sở Tiêu.

"Lão đại nói đúng, người ta dùng bảy năm liền có thể đạt đến trình độ cao còn chúng ta dùng cả đời cũng không đạt được, có cơ hội hay là đi theo học một ít đi, cậu nhanh đi viết bệnh án, viết xong tôi còn phải sửa chữa nếu không lại không thể tan việc đúng giờ rồi ." Diệp Thu Hàm vỗ vai thực tập sinh để cậu ta đi làm việc, bởi vì Vu Quốc Tuấn ở trong phòng bọn họ là người lớn nhất, cho nên mọi người đều gọi là lão đại.

Những người khác đi theo nói đùa mấy câu liền lại bắt đầu bận rộn, bận bịu phụ trách phân tích bệnh tình của bệnh nhân, sau đó lại cùng các bác sĩ điều trị hoặc chủ nhiệm báo cáo tình hình của bệnh nhân.

Diệp Thu Hàm muốn chiều mai có thể nghỉ ngơi nửa ngày, vậy thì cô có thể làm cho Trương Diệu Thân vài món ngon, buổi tối đưa đến kí túc xá. Bọn họ gần đây đều không có thời gian yên lặng yên cùng nhau ăn một bữa cơm, hưởng thụ thế giới hai người.

"Thu hàm, em ra ngoài một chút."

Nghe có người kêu mình, Diệp Thu Hàm nhìn ra cửa, là y tá trưởng Tôn Địch.

Diệp Thu Hàm đứng dậy đi ra bên ngoài hỏi: "Chị Tôn, tìm em có chuyện gì?"

Tôn Địch kéo Diệp Thu Hàm đến góc sau của phòng xử lí, đóng kỹ cửa rồi mới cười nói: "Em ngày mai là có phải sẽ nghỉ ngơi nửa ngày, trưởng khoa muốn nhờ em giúp làm ít chuyện."

"Trưởng khoa có chuyện gì thì cứ việc nói, đều là việc em nên làm, làm sao còn nói cái chữ xin nhờ này chứ." Diệp Thu Hàm biết kế hoạch mình muốn cùng Trương Diệu Thân tận hưởng thế giới hai người lại bị lỡ, có thể mặc dù trong lòng không phải rất vui lòng nhưng cũng không thể cự tuyệt trưởng khoa phân phối nhiệm vụ.

"Đây không phải là bởi vì muốn chiếm dùng thời gian nghỉ ngơi của em mà, chủ nhiệm muốn em tìm cho bác sĩ Trình một căn hộ ba phòng để thuê, bác sĩ Trình bây giờ đang ở khách sạn năm sao, chi phí do trong viện cùng khoa trong chung nhau gánh vác, tiền mặc dù khoa trong có thể trả được nhưng như thế này thì quá lãng phí, cách tiêu tiền như vậy mọi người đều thấy gánh nặng, em nói có đúng hay không?"

"Cái này không thành vấn đề, chi Tôn! Chị đem cụ thể điều kiện đưa đến đây, em sẽ chạy xem mấy nhà môi giới so sánh một chút." Cô còn tưởng rằng là chuyện ghê gớm gì đâu, hóa ra chính là chuyện thuê nhà.

"Cái này phải đi hỏi bác sĩ Trình mới biết. Thu hàm, ý của chủ nhiệm là các phương diện cuộc sống thường này sau này của bác sĩ Trình sẽ do em trông nom nhiều hơn một chút, khoa chúng là đều là lão gia mà, ngay cả mặt bọn họ cũng rửa không sạch làm thế nào có thể trông cậy vào bọn họ chăm sóc người khác! Chị chỉ một thiếu phụ lớn tuổi có chồng luôn ở trước mặt bác sĩ Trình cũng chỉ là một người phiền, đến nổi chỉ sợ mấy nha đầu như Phùng Lệ xảy ra chuyện gì như con thiêu thân làm đắc tội với bác sĩ Trình thì coi như toi, cho nên nghĩ tới nghĩ lui vẫn là em là người ổn thỏa nhất, vậy em chịu khổ nhiều hơn một chút nhé."

Tôn Địch là thật lòng cảm thấy Diêp Thu Hàm làm công việc này thích hợp nhất rồi, đầu tiên điều kiện gia đình Diệp Thu Hàm tốt, đó chính là sự không giống nhau của cô và đám tiểu nha đầu kia, tối thiểu sẽ không có lòng dạ ngoài công việc nhiều như vậy, mặc khác Diệp Thu Hàm thì đã có bạn trai, tự nhiên có thể làm tốt phần việc đúng chừng mực, hơn nữa có thể cùng bác sĩ nổi tiếng như Trình Sở Tiêu tiếp xúc nhiều đối với Diệp Thu Hàm mà nói là chuyện có ích vô hại, cũng không uổng việc để cho cô mời mình ăn cơm tặng đồ rồi.

Vả lại do Diệp Thu Hàm phụ trách chuyện này vậy cũng không cần liên lụy đến mình nữa, nếu như cô muốn quản chuyện của Trình Sở Tiêu vậy thì không chăm sóc được chồng con và việc trong nhà, cho nên chủ nhiệm cùng cô nói chuyện này cô lập tức đem việc này đẩy qua cho Diệp Thu Hàm, quả nhiên trải qua phân tích như vậy, chủ nhiệm vô cùng hài lòng liền lập tức để cô qua nói chuyện cùng Diệp Thu Hàm.

"Có thể là có thể, chẳng qua là chị Tôn, em bình thường cũng sợ ngộ nhỡ có sai sót đến lúc đó làm bác sĩ Trình không vui." Bệnh viện khoa trong coi trọng bác sĩ Trình như vậy, Diệp Thu Hàm cũng sợ gánh trách nhiệm.

Tôn Địch cười: " Em làm hết sức là được, phía trêи không phải còn có nhiều lãnh đạo như vậy hay sao, sao có thể để cho em chịu trách nhiệm gì, vả lại cuộc sống thường ngày thì còn có thể xuất hiện sự cố trọng đại cái gì chứ, em suy nghĩ nhiều quá."

"Nếu Tôn tỷ chị đã nói như vậy thì em an tâm rồi, vậy em liền cố gắng hết sức năng lực của mình vì bác sĩ Trình mà phục vụ tốt."

"Em đấy thật là một người hiểu chuyện, chủ nhiệm còn nói nửa năm sau bình chọn bác sĩ ưu tú nhất định là có em trong số đó."

Diệp Thu Hàm kinh ngạc nhìn Tôn Địch: "Em còn chưa chính thức vào biên chế đâu, hơn nữa em cũng không làm cái gì, nếu là xét em ưu tú thì mọi người có thể không có ý kiến gi sao!"

Tôn Địch nhướng mắt: " Em không phải nửa năm sau là có thể làm thủ tục sao? Bác sĩ Trình có thể tới khoa chúng ta công lao của em là quá rõ ràng, ai có thể nói một chữ chứ, em chớ có suy nghĩ lung tung, còn có cái này em cũng cầm lấy đi."

Diệp Thu Hàm nhận lấy phong thư mà Tôn Địch đưa đến, bên trong là một xấp tiền, không kiềm được liền hỏi: "Sao lại đưa em tiền?"

"Trưởng khoa nói chú em giúp khoa chúng ta ở trước mặt viện trưởng phí không ít lòng, tiền này là từ kinh phí hoạt động khoa, lãnh đạo theo như thủ tục cũng ký tên rồi, em cứ cầm đi."

Nếu đã nói như vậy thì, bản thân lại cự tuyệt thì thật không tốt, vì vậy Diệp Thu Hàm cười nói cám ơn rồi cất phong thư vào, lại có chút hiếu kỳ hỏi: "Chị Tôn, bác sĩ Trình y thuật lại tốt, cậu ấy cũng chỉ là đến khoa chúng ta trao đổi công việc, khoa chúng ta có phải là quá quá mức coi trọng không?"

Tôn Địch nghe xong lời Diệp Thu Hàm biểu cảm trêи mặt lập tức trở nên thần bí, mặc dù trong phòng xử lí chỉ có hai người bọn họ nhưng cô vẫn cố thấp giọng: " Không nói đến quan hệ của chị em chúng ta, chị muốn tiết lộ một sự thật với em, một mặt đi theo bác sĩ Trình học kỹ thuật, em có biết bác sĩ Trình có thể mang đến cho bệnh viện bao nhiêu lợi ích kinh tế không? Cá nhân bác sĩ Trình giải phẫu đã sớm xếp hàng mấy năm sau rồi, người giàu mắc bệnh trêи thế giới nhiều lắm, cậu ấy một ca giải phẫu trêи một triệu đô la Mỹ nhưng đều có người tranh nhau để trả tiền. Bây giờ nếu cậu ấy tới bệnh viện chúng ta khẳng định cũng làm ở khoa chúng ta, đến lúc đó giải phẫu tự nhiên cũng là cần dùng nhân tài trong khoa chúng ta, em suy nghĩ một chút không phải khoa chúng ta sẽ tốt hơn sao!"

Lần này Diệp Thu Hàm cuối cùng cũng bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra bên trong còn có lí do học vấn lớn như, khó trách đích thân hai chủ nhiệm đều muốn người này đến mất ngủ đỏ cả mắt, quan hệ này đúng là mỗi người đều có lợi, có Trình Sở Tiêu chẳng những có thể học được kỹ thuật trị liệu tân tiến còn có thể tăng thêm thu nhập, đây thật là chiếc bánh trêи trời rơi xuống đấy.

Nếu là như thế, vậy mình không thể có chút chậm trễ đối với vị thần tài Trình Sở Tiêu này được, Diệp Thu Hàm nhất thời cảm thấy áp lực trêи người rất lớn, mặc dù như vậy nhưng vẫn là phải tỏ thái độ thật tốt mới được.

"Nếu là như vậy, chị Tôn cứ nói trưởng khoa yên tâm, em nhất định sẽ hoàn thành tốt."

Tôn Địch hài lòng gật đầu một cái, cô ngược lại không phải là bởi vì quan hệ thân mật mới nói cho Diệp Thu Hàm những chuyện này mà là bởi vì quan hệ giữa chú Diệp Thu Hàm và viện trưởng rất tốt, nội tình chuyện này sớm muộn đều là không gạt được cô ấy, thà để cho Diệp Thu Hàm biết được tin này từ cô nói ra sẽ kéo gần quan hệ riêng tư của hai người hơn, ngộ nhỡ mình sau này có chuyện cần thông qua sự giúp đỡ của chú Diệp Thu Hàm thì sao.

"Chị nhất định sẽ chuyển lời tới chủ nhiệm, em cứ đi qua tìm bác sĩ Trình đi "

Diệp Thu Hàm gật đầu một cái cùng Tôn Địch đi ra phòng xử lí, sau đó liền trực tiếp tới phòng làm việc của Trình Sở Tiêu.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Y Kiến Chung Tình, truyện Y Kiến Chung Tình, đọc truyện Y Kiến Chung Tình, Y Kiến Chung Tình full, Y Kiến Chung Tình chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top