Y Đạo Quan Đồ

Chương 443: Thiếu nợ thì trả tiền


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Y Đạo Quan Đồ

Trên đường tới Tĩnh Hải, trời đổ mưa to, ảnh hưởng nghiêm trọng tới thị tuyến của người lái xe, Trương Dương gọi điện thoại cho Tần Thanh, Tần Thanh đã tới rồi, cô ta quan tâm nhắc nhở Trương Dương: "Bên ngoài mưa lớn lắm, anh lái xe chậm thôi!"

Trương Dương cười nói: "Yên tâm đi, anh lái chậm mà, sáng hôm nay là có thể tới địa phương."

Tần Thanh cười khẽ, nói: "Em ở khách sạn Di Thượng Hải Dương Hoa Viên, phòng 1826!"

Trương đại quan nhân trong lòng nóng bừng lên, nghĩ tới sự phong tình của phó thị trưởng Tần ở trên giường, mỗi một bộ vị của thân thể lại không chịu khống chế mà hiển sơn lộ thủy. Trương Dương nói: "Tắm rửa cởi hết quần áo ra nằm đợi anh nhé."

Tần Thanh cười yêu kiều, nói: "Đã chuẩn bị xong rồi, đang nằm trong chăn đợi anh đây."

Trương đại quan nhân rất vô sỉ nói một câu: "Anh cứng lắm đấy!"

Tần Thanh xấu hổ bảo: "Em chả sợ!"

Trương đại quan nhân kích động, không nhìn thấy hòn đá ở phía trước, bánh xe ép lên một cái, rầm một tiếng nổ lốp.

Tần Thanh cũng nghe thấy động tĩnh, giật nảy mình, vội vàng quan tâm hỏi xem Trương Dương có sao không.

Trương đại quan nhân cười khổ, nói: "Không có gì, vui quá hóa buồn, nổ lốp rồi, chỉ sợ là phải tới muộn hơn."

Tần Thanh nói: "An tâm lái xe đi, đừng gọi điện thoại nữa!"

Trương Dương đỗ xe ở ven đường, tạm thời cắt đứt ý dâm với Tần Thanh, đội mưa chui xuống dưới xe thay lốp, mưa to nháy mắt đã hắt cho Trương đại quan nhân ướt như chuột lột, nhân sinh ơi, thật sự là con mẹ nó đầy trắc trở!

Lên đường trở lại, lúc tới khách sạn Di Thượng Dương Hoa Viên thì đã là trưa rồi, thằng ôn này giống như một con chuột lột xuất hiện ở trước mặt Tần Thanh.

Tần Thanh vừa tắm rửa xong, mặc áo khoác tắm màu trắng, nhìn hắn với ánh mắt nhu mì. Trương đại quan nhân lật tay đóng cửa phòng, ôm thân hình thơm tho của phó thị trưởng Tần vào trong lòng, Tần Thanh yêu kiều cười nói: "Đáng ghét, làm em ướt hết rồi!"

Trương đại quan nhân nói: "Để anh sờ thử xem có ướt thật không?"

Tần Thanh xấu hổ cắn vào ngực hắn một cái: "Nói năng bậy bạ... a...!"

Sự lãng mạn của ngày mưa chỉ có đôi uyên ương đang yêu nhau thắm thiết mới có thể thể hội được, có lẽ là vì trời mưa, cho nên biểu hiện của phó thị trưởng Tần đặc biệt phối hợp. Trương đại quan nhân dũng mãnh như cũ, nằm trên tấm lưng trắng nõn của Tần Thanh, hôn nhẹ lên bờ vai cô ta một cái, nói: "Anh sắp bị em khiến cho yêu chết rồi!"

Đôi chân thon dài của Tần Thanh móc ra sau, quấn lấy hai chân của Trương Dương, nói: "Lời nói của anh không tin được!"

Trương Dương cười nói: "Em đây là đang hoài nghi nhân phẩm của anh."

Tần Thanh quay mặt lại, Trương Dương nhân cơ hội hôn lên môi cô ta một cái. Tần Thanh cười nói: "Buổi chiều còn phải tham gia lễ tốt nghiệp, còn không rời khỏi giường thì sợ là sẽ muộn đấy."

Trương Dương gật đầu, lúc này mới quyến luyến không nỡ rời xa bò dậy khỏi người Tần Thanh, lúc hắn vào phòng tắm đang tắm rửa thì Tần Thanh vội vã chạy vào.

Trương đại quan nhân cười nói: "Muốn cùng anh tắm uyên ương à? Hoan nghênh!"

Tần Thanh đỏ mặt cúi người xuống, gắt: "Đều là tại anh đấy, chảy ra rồi..."

Sau khi phó thị trưởng Trương và phó thị trưởng Tần hưởng thụ tắm uyên ương xong, cả hai đều áo mũ chỉnh tề xuất hiện ở đại sảnh khách sạn, hai người cũng một trước một sau tiến vào, Tần Thanh sau khi trải qua sự tưới tắm của Trương Dương, mặt phớt hồng, ánh mắt hàm xuân, càng lộ ra vẻ xinh đẹp động lòng người.

Mưa bên ngoài đã ngừng rơi, nhìn thấy trong đại sảnh không có người quen, Tần Thanh mới bước nhanh, nói nhỏ với Trương Dương: "Em lái xe của mình tới!"

Trương Dương mỉm cười gật đầu, lăn lộn trong thể chế cũng có chỗ không tiện của lăn lộn trong thể chế, tình cảm của hắn và Tần Thanh luôn phải lén lén lút lút, cả ngày không được nhìn thấy ánh sáng. Có điều lén lút cũng có chỗ thú vị của lén lút, mỗi lần gặp nhau ân ái đều khiến bọn họ hồi vị vô cùng.

Sau khi Tần Thanh đi, Trương Dương cũng lấy xe lái tới sở chiêu đãi chính phủ thành phố.

Tần Thanh tới rồi, Trương Dương tới muộn hơn cô ta, trở thành một trong những người tới muộn nhất vào tối hôm đó. Tới cửa của sở chiêu đãi, cửa tự động hỏng, xe không lái vào được, Trương Dương đành đỗ xe ở bên ngoài, đang chuẩn bị đi bộ vào hội trường thì nghe thấy phía sau có người gọi hắn: "Ê, anh đứng lại cho tôi!"

Trương đại quan nhân ngây ra, quay người lại, nhìn thấy một phụ nữ trung niên khí thế hùng hổ bước về phía hắn.

Trương Dương lập tức nhận ra người phụ nữ trung niên này là người lần trước giúp hắn đánh Khổng Nguyên để trút giận, nói ra thì mình vẫn còn thiếu người ta một vạn năm ngàn đồng. Trương Dương mỉm cười bước lên: "Chào chị hai!"

Phụ nữ trung niên đó nói: "Chào cái rắm, tiền mà cậu nợ tôi đâu? Khiến tôi đợi uổng công cả ngày trời."

Trương Dương xấu hổ nói: "Chị hai, em quên thật, xin lỗi chĩ!"

Phụ nữ trung niên đó bảo: "Nói lắm, tiền đâu?"

Trương Dương sợ bị người khác nhìn thấy, nói khẽ: "Em đưa em đưa, chúng ta tìm nơi khác đi!"

Phụ nữ trung niên đó nói: "Không được, ở ngay đây cơ!"

Trương Dương bất lực, gặp phải nữ đồng chí trung niên cường hãn như thế này hắn thật sự là không có biện pháp nào khác, hắn rút ví ra, bên trong có tổng cộng hai ngàn ba trăm đồng, thẻ ngân hàng cũng có mấy cái, Trương Dương đưa hai ngàn ba ra.

Phụ nữ trung niên đó nhận tiền, đếm lại, sau đó nói: "Còn thiếu chín ngàn!" Bà ta tính toán rất rõ ràng.

Trương Dương dở khóc dở cười nói: "Chị hai, trên người em không có nhiều tiền mặt như vậy, hai là đợi em họp xong, chúng ta hẹn ở một nơi, em đưa nốt chỗ còn lại cho chị?"

Phụ nữ trung niên đó trợn mắt lên: "Cậu tưởng tôi là trẻ con lên ba à? Bộ dạng đầu dầu má phấn như cậu thật đúng chẳng phải là hạng thật thà gì, tôi nói cho cậu biết, đừng có mà lừa tôi, hôm nay cậu không trả nốt chỗ tiền thiếu tôi, tôi sẽ nói ra chuyện của cậu để tất cả mọi người đều biết chuyện tốt mà cậu đã làm đấy.

Động tĩnh của bọn họ khiến người xung quanh chú ý, Trương Dương hiểu rằng hôm nay khó mà giải quyết được rồi, vội vàng cầu xin: "Chị hai, chị hai chị đừng có hét lên như vậy, lên xe đi, lên xe đi, chị theo em đi lấy tiền!"

Trương đại quan nhân thật thà dẫn vị phụ nữ trung niên cường hãn này tới ngân hàng ở gần đó, lấy đúng chín ngàn hai, không thiếu một đồng giao cho bà ta. Phụ nữ trung niên lấy được chỗ tiền này, vui đến nỗi mặt như nở hoa, bà ta có năm mơ cũng không ngờ tiền thì ra lại dễ kiếm như vậy.

Trương Dương vì việc này nên khi tới hiện trường lễ tốt nghiệp thì người ta sắp kết thúc đến nơi rồi.

Phó thị trưởng Tĩnh Hải Vương Quảng Chính thấy Trương Dương tới, vội vàng ra đón, nói: "thị trưởng Trương, anh sao giờ mới tới!"

Trương Dương nhìn lên đài chủ tịch, hôm nay tới tham gia lễ tốt nghiệp có thị trưởng Nam Tích Hạ Bá Đạt, còn có mấy người của bộ tuyên truyền. Trương Dương nói: "Giấy tốt nghiệp của tôi đâu?"

Vương Quảng Chính đưa giấy tốt nghiệp cho hắn.

Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, dương nhiên tiếng vỗ tay này không phải là giành cho Trương Dương, Trương Dương tới chỗ ngồi phía sau Tần Thanh rồi ngồi xuống, Tần Thanh quay đầu lại nhìn hắn một cái, trong lòng cũng lấy làm lạ, hắn và mình một trước một sau tới mà sao lại tới muộn như vậy?

Mông của Trương Dương ngồi còn chưa ấm chỗ thì lễ tốt nghiệp đã kết thúc, tất cả thành viên đều ra ngoài chụp ảnh chung, Hạ Bá Đạt ngồi ở giữa, Trương Dương đứng ở hàng cuối cùng.

Sau khi chụp ảnh xong, Hạ Bá Đạt chủ động vẫy tay với Trương Dương: "tiểu Trương!"

Trương Dương cười ha ha đi tới: "Thị trưởng Hạ, bài phát biểu của ngài đặc sắc quá!"

Hạ Bá Đạt cười nói: "Lúc tôi phát biểu cậu còn chưa vào cửa, thằng nhóc cậu cũng dối trá lắm."

Trương Dương cười cười xấu hổ.

Hạ Bá Đạt nói: "Nghe nói hạng mục sân bay mới của Giang Thành là do cậu phụ trách, đúng là hậu sinh khả úy!"

Trương Dương nói: "Là lãnh đạo không trâu bắt chó đi cày thôi, tôi không muốn tiếp nhận việc này, nhưng người ta nói, ta không vào địa ngục thì ai vào?"

Hạ Bá Đạt cười ha ha, y gật đầu bảo: "Đảng viên chúng ta vốn nên càng gian nan thì càng phải tiến lên trước, hiện tại chủ lực cải cách mở cửa là những cán bộ trẻ tuổi các cậu, cậu không xông lên tuyến đầu, chẳng lẽ lại hi vọng vào đám già cả chúng tôi à?"

Trương Dương cười nói: "Thị trưởng Hạ, ngài chưa già đâu, sĩ độ xán lạn của ngài vừa mới bắt đầu, tôi gần đây luôn suy nghĩ xem nên xu nịnh ngài thế nào đây."

Hạ Bá Đạt có chút kỳ quái, nói: "Xu nịnh tôi làm cái gì?"

Trương Dương nói: "Tôi cảm thấy sau này ngài nhất định sẽ không ngừng lên cao, qua mấy năm thì thành tỉnh trưởng Hạ, bí thư Hạ rồi!"

Hạ Bá Đạt đương nhiên có thể nghe ra là thằng ôn này đang cố nịnh hót mình, với tuổi này của mình, trong những năm còn sống muốn hoàn thành một lần thăng cấp cơ hồ là không có bất kỳ hi vọng gì, nhưng đối với quan viên mà nói, không có lời chúc nào thuận tai hơn là được thăng quan, Hạ Bá Đạt cười nói: "Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên, biết rõ là cậu vỗ mông ngựa, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy rất thoải mái. Trương Dương à Trương Dương, cái miệng của cậu càng lúc càng khéo."

Phó thị trưởng Tĩnh Hải Vương Quảng Chính đang bận phát kỷ niệm phẩm cho các học viên, bộ trưởng bộ tuyên truyền Tĩnh Hai Vinh Trường Chí kéo y sang một bên, ghé vào tai y nói mấy câu.

Vương Quảng Chính biến sắc, nói: "Thật ư?"

Vinh Trường Chí nói: "Chính xác trăm phần trăm, rất nhiều người đều nhìn thấy, hắn đưa cho bà đó không ít tiền, mà bà đó chính là người thường tới đây thu rác, cũng chính là người lần trước tát bộ trưởng Khổng."

Vương Quảng Chính tuy hoài nghi là Trương Dương, có điều bởi vì một mực không có chứng cứ, cho nên cũng không thể khẳng định, hôm nay đã chứng minh Trương Dương là kẻ đầu xỏ sắp đặt việc ở trước măt mọi người lừa bộ trưởng bộ tổ chức Khổng Nguyên, Vương Quảng Chính không khỏi than thầm, gan của thằng ôn này đúng là lớn thật, ngay cả Khổng Nguyên mà cũng dám động vào, chuyện này nếu được truyền tới tai Khổng Nguyên, sĩ đồ của hắn sau này chỉ sợ là xong rồi.

Vinh Trường Chí nói: "Chuyện này có cần..."

Vương Quảng Chính có chút chột dạ nhìn về phía Trương Dương ở đằng xa, kinh lịch lần trước khiến y thể hội được cái tai đặc biệt thính của Trương Dương một cách sâu sắc, cho tới hiện tại chuyện đó vẫn lưu lại một ám ảnh nghiêm trọng ở trong lòng Vương Quảng Chính, y lắc đầu, nói: "Chuyện đã qua lâu rồi... bỏ đi..."

Vinh Trường Chí có chút thất vọng nhìn Vương Quảng Chính, Vương Quảng Chính thở dài, nói: "Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chuyện không liên quan gì tới chúng ta, chúng ta tốt nhất đừng có quản làm cái gì."

Trương Dương cầm túi công văn vừa được phát tới bên cạnh Tần Thanh, nói nhỏ: "Tối nay sẽ có tiệc!"

Tần Thanh nói: "Em không ăn đâu, chúng ta đi ăn hải sản đi."

Trương Dương cười ha ha gật đầu, vừa định lên tiếng thì huyện trưởng huyện Tu Văn Dương Hải Lượng đi tới, Dương Hải Lương rất thân thiết bá vai Trương Dương, nói: "Bạn học, lần này chia tay không biết đến lúc nào mới có thể gặp mặt, tối hôm nay chúng ta phải không say không về."

Trương Dương cười nói: "Thật sự rất xin lỗi, tối nay tôi phải về Đông Giang rồi, có chuyện gấp phải làm."

Dương Hải Lượng mặt mày thất vọng, nói: "Ăn xong rồi hẵng đi!"

Trương Dương nói: "Tôi cũng muốn lắm, nhưng công tác lại không thể chậm trễ được, hạng mục sân bay mới gấp lắm rồi, gần đây luôn phải bàn vấn đề đầu tư, nếu tối nay không đi, nhà đầu tư chạy mất, tôi biết đi đâu mua thuốc hối hận đây?"

Dương Hải Lượng gật đầu, nói: "Công tác quan trọng hơn." Gã nhìn xung quanh, kéo Trương Dương tới một góc vắng, nói khẽ: "Tôi mang tới cho cậu ít đặc sản địa phương, lát nữa đưa lên xe cậu nhé." Thằng cha này biết quan hệ giữa Trương Dương và phu nhân phó thủ tướng Văn La Tuệ Ninh, cho nên một lòng muốn chèo kéo quan hệ với Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Khách khí thế!"

Dương Hải Lượng nói khẽ: "Chút quà nhỏ thôi mà, để lưu lại kỷ niệm!"

Trương Dương chỉ có thể gắng gượng gật đầu, Dương Hải Lượng nói xong, nửa tiếng sau trực tiếp đưa đồ lên xe Trương Dương.

Sau khi Dương Hải Lượng đi, Trương Dương quay lại bên cạnh Tần Thanh, Tần Thanh nói khẽ: "Em đi trước đây, về khách sạn đợi anh."

Trương đại quan nhân mặt mày hí hửng, Tần Thanh nhìn thấy nụ cười xấu trên mặt hắn, nhớ tới tình cảnh triền miên vừa rồi, mặt không khỏi đỏ lên, sợ người khác nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ liền vội vàng bỏ đi.

Trương Dương tạm biệt mấy bạn học quen mặt ở hiện trường, lại cầm một phần sổ liên lạc, sau này đi lại với nhau cũng tiện hơn, thông qua lần này, quen biết được một đám cán bộ cấp thính cục, ít nhất thì ở Bình Hải cũng mở rộng được mạng lưới quan hệ.

Án chiếu theo thời gian hẹn với Dương Hải Lượng, Trương Dương đến trước xe pickup của hắn đúng giờ, xe bánh mỳ của Dương Hải Lượng đã dừng ở bên cạnh xe pikcup của hắn, nhìn thấy Trương Dương tới, gã mỉm cười chạy ra đón, ngó nghiêng xung quanh, xác nhận là không có ai mới đưa một cái hộp cho Trương Dương, nói với vẻ thần bí: "Khi nào về thì hẵng mở ra xem nhé."

Trương Dương gật đầu, nhận lấy cái hộp, chỉ cảm thấy vào tay thì nằng nặng, thầm nghĩ không phải là gã tặng vàng thỏi cho mình chứ? Nhưng người ta đã nói là về nhà hẵng mở ra xem, cũng chỉ đành nén lòng hiếu kỳ lại mà thôi.

Dương Hải Lượng cũng không ở lại lâu, sau khi tặng qua xong liền quay người bước đi.

Lúc Trương Dương khởi động xe pickup chuẩn bị đi thì nhìn thấy phó thị trưởng Tĩnh Hai Vương Quảng Chính đang vừa bước tới vừa vẫy tay với hắn, Trương Dương dừng xe lại cạnh y, kéo cửa sổ xuống, nói: "Thị trưởng Vương có gì chỉ giáo?"

Vương Quảng Chính đưa một tấm thẻ ưu đãi cho hắn, mỉm cười nói: "Có rảnh thì tới nhà máy đồ khảm trai một chuyến, tôi chuẩn bị một phần lễ vật cho cậu rồi."

Trương Dương cười cười, thằng ôn này sau khi lần trước bị mình dậy cho một bài học, quả nhiên là hiểu chuyện hơn nhiều, hắn cũng không khách khí với Vương Quảng Chính: "Vậy thì cám ơn ngài rồi, sau này có cơ hội tới Giang Thành chơi nhé, tôi sẽ an bài toàn trình!"

Vương Quảng Chính cười nói: "Sẽ tới, nhất định sẽ có cơ hội mà!"

Trương Dương trước tiên tới nhà máy khảm trai lấy lễ vật mà Vương Quảng Chính tặng cho hắn, một bức tranh khảm trai thủ công tinh mỹ, sau đó mới tới khách sạn Di Thượng Hải Dương Hoa Viên. Tần Thanh đã về từ lâu rồi, đang ngồi gõ kế hoạch công tác trên máy tính.

Trương Dương bước tới, ôm cô ta từ đằng sau, tặng cho cô ta một chiếc hôn nồng cháy.

Tần Thanh cười nói: "Đừng làm ồn, để em xử lý xong công việc đã!"

Trương Dương thả Tần Thanh ra, mở cái hộp mà Dương Hải Lượng tặng cho hắn, chỉ thấy bên trong dùng vải bọc hai khối tử liêu hòa điền ngọc, Trương Dương thầm nghĩ cái này gọi là đặc sản địa phương mà Dương Hải Lương nói à, cái địa phương Tu Văn này sản xuất hòa điền ngọc từ bao giờ vậy?

Tần Thanh ở trên bàn làm việc gõ xong chữ cuối cùng, quay đầu lại nhìn, có chút kỳ quái nói: "Kiếm được hòa điền ngọc ở đâu vậy?"

Trương Dương nói: "Huyện trưởng huyện Tu Văn Dương Hải Lượng tặng cho anh đấy."

Tần Thanh nói: "Tuổi trẻ cái tốt không học, không ngờ lại đi học người ta nhận hối lộ."

Trương Dương nói: "Anh có nhận đồ của người dân đâu, thằng ôn này có tám chín phần mười là tham quan, mà gã đã thành tâm như vậy, anh từ chối thì bất kính quá."

Tần Thanh ôm hắn, nói: "nghe lời em, trả lại cho người ta đi, chớ tham cái lợi nhỏ làm gì, nhân tính bất tri bất giác sẽ phát sinh chuyển biến đó."

Trương Dương gật đầu, nói: "Được, có cơ hội anh sẽ trả lại gã." Hắn lại nhớ tới tranh khảm trai mà Vương Quảng Chính tặng, cũng nói lại với Tần Thanh. Tần Thanh mỉm cười: "Đều là bạn học với nhau mà sao lại tranh nhau tặng quà cho anh, còn em thì không có gì?"

Trương Dương nói: "Cái tranh khảm trai này anh định cầm về tặng cho Tần Bạch, làm lễ vật kết hôn cho nó."

Tần Thanh nói: "Kể ra em vẫn chưa biết tặng nó quà gì." Cô ta dừng lại một chút rồi nói: "Em định bàn căn phòng cũ đi, giúp cho tiểu Bạch một khoản tiền."

Trương Dương không nói gì, kéo Tần Thanh vào lòng, ôm thật chặt, hắn biết Tần Thanh bán nhà tuyệt không phải là vì nguyên nhân kinh tế, mà là Tần Thanh đã triệt để được giải thoát, vứt bỏ hết những ký ức liên quan tới quá khứ.

Tần Thanh ôn nhu nói: "Có thể cùng anh cả đời lặng lễ bên nhau là đủ rồi."

Trương đại quan nhân động tình, mà đã động tình là muốn hành động ngay.

Tần Thanh lại mỉm cười tách ra, nói: "Tối nay nghe em, chúng ta trước tiên đi ăn cơm đã, những chuyện khác đợi no bụng đã rồi hẵng nói."

Trương Dương cố ý nói: "Chuyện gì cơ?"

Tần Thanh nhìn hắn với ánh mắt ôn nhu, trên mặt đầy vẻ xấu hổ, khẽ gắt: "Anh trước giờ luôn là đồ xấu xa!"

Hai người bỏ gần tìm xa, tới một quán bình sa độ tiểu ngư thôn nổi danh ở đồng nam Tĩnh Hải để ăn cơm, đây là vì nguyên do muốn tránh gặp người quen. Trương Dương kể lại nguyên nhân hôm nay tới hội muộn, Tần Thanh cười khúc khích, cô ta không khỏi trách cứ nói: "Anh đó, lúc nào cũng thông minh vặt, lần này thì hay rồi, thoáng cái mất hơn một vạn, tiền lương cả năm đều mất hết rồi."

Trương Dương nói: "Anh không thiếu tiền, phía nhà máy chế thuốc Giang Thành anh còn có chút cổ phần, mỗi năm đều có tiền chia lợi nhuận."

Tần Thanh không có bất kỳ dị nghị gì trong chuyện này, dẫu sao thì Trương Dương cung cấp phương thuốc, cũng tính là đóng cổ phần bằng khoa học kỹ thuật, nhà máy dược trả thù lao cho hắn là xứng đáng, dựa vào bản sự để kiếm cơm, chẳng ai nói được gì cả, Tần Thanh bảo: "Anh cũng cẩn thận một chút, có những chuyện tuy anh cây ngay không sợ chết đứng, nhưng cẩn thận bị người hữu tâm lợi dụng."

Trương Dương nói: "Yên tâm đi, anh sẽ cẩn thận."

Tần Thanh lại bảo: "Khổng Nguyên không giống kẻ có lòng dạ rộng rãi, anh tìm người ở ngay trước mặt nhiều người làm nhục y, chuyện này ngàn vạn lần đừng có để truyền tới tai y, nếu không thì e rằng y sẽ gây bất lợi cho anh đó."

Trương Dương cười khinh thường, nói: "Tiểu nhân thôi mà, anh căn bản không thèm bận tâm."

Tần Thanh nhìn khuôn mặt kiên nghị của Trương Dương, trong lòng ấm áp vô cùng, cô ta chính là thích loại thái độ miệt thị tất cả này của Trương Dương, vì Trương Dương không sợ cường quyền, trước giờ không nghĩ tới hậu quả, Tần Thanh nâng chén, nói: "Trương Dương, cám ơn anh!"

Trương đại quan nhân ngây ra, nói: "Sao thế, giữa chúng ta mà còn cần phải nói từ đó à?"

Tần Thanh ôn nhu nói: "Nếu như không phải là gặp được anh, em làm sao mà biết thế nào gọi là tình yêu?"

Trương Dương cười ha ha, nói: "Tình yêu kỳ thực rất đơn giản." hắn dừng lại một chút rồi mới nói: "Làm tình, làm tình, càng làm càng yêu!"

Tần Thanh đỏ mặt, giày cao góc giẫm mạnh lên mu bàn chân của Trương Dương, trách khẽ: "Tên tiểu lưu manh anh, trong đầu chỉ biết nghĩ tới những chuyện đó thôi à?"

Trương Dương dùng hai chân kẹp chặt đùi Tần Thanh, nhẹ nhàng ma sát, tiếp xúc cự ly gần như vậy khiến cho nhiệt độ cơ thể của Tần Thanh tăng lên, cô ta lập tức nghĩ tới đây đại khái là vì hơi men, uống một ngụm trà, để nội tâm đang ý loạn tình mê bình tĩnh lại, chuyển đề tài: "Chuyện chuẩn bị xây sân bay mới của Giang Thành thế nào rồi?"

Trương Dương nói: "Vẫn ổn, hai vị đại phú thương là Hà Trường An và Tra Tấn Bắc đọ sức, anh vui vẻ nhìn họ đấu nhau người sống ta chết, điều kiện của ai ưu đãi hơn, anh sẽ đồng ý để người đó đầu tư."

Tần Thanh cười ngọt ngào, nói: "Biết rằng anh có biện pháp mà, đúng rồi, Nam Tích cũng đang làm hạng mục cảng Nước Sâu, tỉnh lý trên chính sách nâng đỡ thì nghiêng về bên nào?"

Trương Dương nói: "Thái độ của mấy vị lãnh đạo tỉnh lúc nào cũng nhập nhằng khó đoán, thái độ của phía Nam Tích thì tích cực hơn bọn anh nhiều."

Tần Thanh nói: "Bọn bát nước một giữ cho cân không phải là chuyện dễ dàng, nhiều năm như vậy rồi, chính sách của tỉnh lý đều một mực thiên vị miền nam, tỉnh trưởng Tống tuy tỏ ra thái độ muốn rút ngắn chênh lệch nam bắc, trọng điểm phát triển bắc bộ, nhưng thái độ của bí thư Kiều thì lại một mực không rõ ràng."

Trương Dương nói: "Lão Kiều là một con hồ ly già, người này nhìn thì hòa ái thân thiện, nhưng kỳ thực lại khó gần lắm."

Tần Thanh nhắc hắn: "Đừng bình luận chỗ không đúng của lãnh đạo ở sau lưng người ta."

Trương Dương nói: "Ở trước mặt người khác thì anh không nói đâu, nhưng em là nữ nhân của anh, ở trước mặt em anh không phải giấu diếm gì cả."

Lời nói của Trương Dương khiến Tần Thanh trong lòng ấm áp, cô ta đặt một con tôm đã bóc vỏ sẵn vào đĩa của Trương Dương. Trương Dương nói: "Đỗ Thiên Dã lần này đè trọng trách xây dưng sân bay lên người anh, anh cũng cảm thấy áp lực không nhỏ, loại công trình này lợi nước lợi dân thì không sai, nhưng vị đạo chính trị quá đậm, mỗi một chuyện đều phải xử lý thật cẩn thận, chỉ hơi không cẩn thận một chút, người khác sẽ bắt chỗ sai của anh, chế tạo ra rất nhiều điều không hay."

Hai chân Tần Thanh quấn lấy chân Trương Dương ở dưới bàn, cô ta có chút đau lòng nhìn Trương Dương, ôn nhu nói: "Gần đây anh đen gầy quá!"

Trương Dương nói: "Sức khỏe của anh vẫn rất tốt, em biết mà."

Nửa câu trước thì không sao, nhưng nửa câu sau thì khiến Tần Thanh có chút ăn không tiêu, mặt lại đỏ bừng lên, ngay cả bản thân cô ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái, bình thường cô ta ở trước mặt người khác luôn tự nhiên lạnh lùng, vì sao vừa gặp Trương Dương lại biến thành bộ dạng như thế này? Tần Thanh nói: "Anh đó, nói chuyện không bao giờ nghiêm chỉnh được cả, em đang bàn chính sự với anh, hiện tại em chủ quản công tác của khu phát triển kinh tế Lam Sơn, có thể cung cấp một chút hỗ trợ cho anh."

Trương Dương cười nói: "Không cần, anh tự mình làm được mà."

Tần Thanh nói: "Nhà máy máy móc công trình Lam Sơn là một xí nghiệp sản xuất máy móc công trình xây dựng lớn nhất nước, trình độ kỹ thuật và quy mô xí nghiệp của nó cũng là số một số hai trong quốc nội, bọn họ có ý muốn làm xí nghiệp mạnh hơn, trong năm năm sau hạng mục lớn nhất của tỉnh Bình Hải một là cảng nước sâu Nam Tích, một là sân bay mới của Giang Thành, quản đốc Chu Đông Vũ đã nói với em, gã nguyện ý bất kể lợi nhuận đi làm hai mạng mục này, mục đích là mượn việc này để tăng tầm nổi tiếng, để hình tượng của xí nghiệp sâu hơn một tầng trong lòng người dân, khiến cho xí nghiệp bước lên một tầm cao mới."

Trương Dương nói: "Gã có nguyện ý trước tiên không cần tiền không?"

Tần Thanh mỉm cười, nói: "Chuyện cụ thể thì bọn anh sau khi gặp mặt bàn với nhau, nếu như anh có hứng thú, ngày mai e sẽ về Lam Sơn an bài cho hai người gặp mặt."

Trương Dương gật đầu, quản đốc của nhà máy máy móc công trình Giang Thành Tào Chính Dương rất không lanh lẹ, vốn hắn định thiết bị công trình của sân bay mới chủ yếu là sử dụng của nhà máy máy móc công trình Giang Thành, nhưng Tào Chính Dương lại là hạng không thấy thỏ thì không thả ưng, ý định trước tiên nợ tiền của Trương Dương đã bị y cự tuyệt, Tần Thanh nhắc tới chuyện này, khiến Trương Dương nhìn thấy hi vọng, dẫu sao thì phía máy móc công trình xây dựng là một khoản đầu tư lớn, nếu như có thể trả chậm tiền hàng, Trương Dương trong việc xây dựng sân bay mới không nghi ngờ gì nữa sẽ có thêm được vốn lưu động.

Tần Thanh ngáp một cái, Trương Dương mỉm cười, nói: "Mệt rồi, chúng ta về ngủ thôi."

Tần Thanh lườm hắn một cái, nói: "Anh có thể để em được ngủ một giấc yên ổn không?"

Trương đại quan nhân nói: "Anh nếu để cho em ngủ yên ổn, sợ rằng em không ngủ nổi đâu."

"Nói bậy!"

Trương Dương nói: "Trước khi ngủ phải vận động, có ích cho cả thể xác và tinh thần."

Lúc Tần Thanh rời khỏi Tĩnh Hải thì đã là trưa ngày hôm sau, một mực bị thằng ôn này dày vò cho tới năm giờ sáng mới được ngủ, chỉ có thể ngủ cả buổi sáng, may mà Tần Thanh sau khi tu luyện nội công mà Trương Dương dạy cho cô ta, tố chất thân thể có sự đề thăng rõ ràng, tuy thời gian ngủ không dài, nhưng thể lực và tinh thần đều đã hoàn toàn khôi phục.

Trương Dương vì tị hiềm cho nên sau khi Tần Thanh rời khỏi mới lái xe tới Lam Sơn.

Tối ngày hôm đó, dưới sự an bài của Tần Thanh, hắn và quản đốc nhà máy máy móc công trình thành phố Lam Sơn Chu Đông Vũ gặp nhau.

Chu Đông Vũ vừa tròn bốn mươi, ngồi ở vị trí lãnh đạo số một của nhà máy quốc gia cỡ lớn này đã bốn năm rồi, nhà máy máy móc công trình Lam Sơn dưới sự lãnh đạo của y, trong bốn năm cũng thành công vang dội, hiện tại Chu Đông Vũ dẫn toàn thể công nhân viên chức phát khởi trùng kích tới mục tiêu cao hơn.

Tần Thanh về tới Lam Sơn đã khôi phục lại sự bình tĩnh và lý trí của cô ta, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra hết khí chất nữ tính cứng cỏi, Trương đại quan nhân nhìn phó thị trưởng Tần lúc này, trong đầu lại hồi tưởng cảnh triền miên của họ lúc ở trong phòng khách sạn.

Tần Thanh từ vẻ ám muội không cẩn thận lộ ra ở trong mắt của Trương Dương đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì, một khi ở trước mặt người ngoài, lực khống chế xuất chúng của Tần Thanh lại được biểu hiện rõ rệt, cô ta mỉm cười nói: "Tiểu Trương, để tôi giới thiệu cho cậu nhé, vị này chính là đồng chí Chu Đông Vũ, quản đốc nhà máy máy móc công trình Lam Sơn chúng tôi."

Trương Dương mỉm cười chìa tay ra: "Quản đốc Chu, rất vui được gặp anh!"

Chu Đông Vũ cười nói: "Đại danh của thị trưởng Trương tôi sớm đã được nghe nói tới rồi."

Trương Dương nói: "Hi vọng hôm nay không phải là gặp mặt không bằng nghe danh."

Chu Đông Vũ cười ha ha, nói: "Nghe danh không bằng gặp mặt mới đúng, thị trưởng Trương đúng là tuổi trẻ có tài!"

Hai người ngồi xuống, trà nghệ sư ở ngay tại chỗ biểu diễn trà nghệ cho họ.

Chu Đông Vũ mỉm cười, nói: "thị trưởng Trương, con người tôi làm việc thích đi thẳng vào vấn đề, lần này thông qua thị trưởng Tần mời được anh tới Lam Sơn, trước tiên là muốn nhận thức thị trưởng Trương một chút, còn có một nguyên nhân quan trọng là nhà máy máy móc công trình Lam Sơn chúng tôi có ý muốn đầu tư thiết bị xây dựng cho sân bay mới của Giang Thành."

Trương Dương nói: "Quản đốc Chu thích đi thẳng vào vấn đề, vậy tôi cũng không vòng vo tam quốc làm gì, cho tới hiện tại vẫn chưa có bất kỳ nhà máy thiết bị công trình xây dựng nào biểu lộ ý hướng muốn đầu tư vào sân bay của chúng tôi, bao gồm cả nhà máy máy móc công trình của địa phương Giang Thành."

Chu Đông Vũ mỉm cười không nói gì.

Trương Dương nói: "Nguyên nhân rất đơn giản, việc xây dựng công trình sân bay mới của chúng tôi lúc ban đầu cần một khoản ngân sách lớn, mà tình hình tiền mặt của chúng tôi trước khi chưa có chuyển biến tốt thì một số khoản tiền sẽ không thể kịp thời thanh toán."

Chu Đông Vũ nói: "Con người tôi thủy chung cho rằng, xí nghiệp muốn có phát triển lớn thì cần phải phải có tính đi trước, tôi có lòng tin đối với chính phủ, có lòng tin đối với nền kinh tế của nước ta, làm sinh ý với phía chính phủ, tôi không có bất kỳ băn khoăn nào."

Trương Dương nói: "Trước khi công trình sân bay kết thúc, tôi có thể trả cho các anh ba mươi phần trăm tiền hàng, bảy mươi phần trăm còn lại, sẽ được chi trả trong năm năm sau khi sân bay xây thành, lãi tiền nợ và lãi ngân hàng đồng bộ, quản đốc Chu cảm thấy những điều kiện này có thể tiếp nhận được không?"

Chu Đông Vũ nói: "Không thành vấn đề, làm xí nghiệp không những phải tính tới lợi ích kinh tế mà còn phải nghĩ tới lợi ích xã hội nữa, kỳ thật nhiều lúc, lợi ích xã hội tốt sẽ mang tới lợi ích kinh tế lớn hơn."

Trương Dương mỉm cười, nói: "Tôi thích loại người nhìn xa như anh, quản đốc Chu hiện tại có thể là một bản kế hoạch tường tận, tuần sau chính phủ chúng tôi sẽ mở một cuộc họp gọi đấu thầu, hi vọng anh có thể tới Giang Thành tham gia."

Chu Đông Vũ nói: "Tôi nhất định sẽ tới, tôi còn có thể đảm bảo, giá thiết bị mà chúng tôi cung cấp cho sân bay mới của Giang Thành sẽ không cao hơn giá của thương phẩm cùng loại trên thị trường, tôi có lòng tin tuyệt đối với chất lượng sản phẩm của chúng tôi."

Sự xuất hiện của Chu Đông Vũ đối với Trương Dương mà nói là một kinh hỉ bất ngờ, phía nhà máy máy móc công trình Giang Thành không phối hợp, khiến Trương Dương sớm đã nảy sinh ý định tìm một đường tắt khác, hiện tại hắn đã có được sự lựa chọn tốt nhất. Bất kể nhà máy máy móc công trình Giang Thành có phải là xí nghiệp địa sản hay không thì hắn cũng đã bỏ qua không tính đến.

Sau khi cùng Chu Đông Vũ quyết định khái quát cơ bản hợp tác, bọn họ ai đi đường nấy, Chu Đông Vũ không phải là một người thích bàn việc làm ăn trên bàn rượu, y rất thực tế, buổi tối còn về nhà máy xác định tình tiết cụ thể của việc đấu thầu.

Trương Dương cũng không muốn lãng phí thời gian trên bàn rượu, hắn vốn hi vọng cùng Tần Thanh có một đêm lãng mạn, nhưng lúc Tần Thanh ra khỏi cửa liền nhận được điện thoại, nhà máy đồ gỗ ở khu khai phá phát sinh hỏa hoạn, cô ta phải tới hiện trường xem xét tình huống, Tần Thanh lại quay trở lại là một phó thị trưởng, sinh hoạt tình cảm của cô ta đành tạm gác sang một bên.

Trương Dương dõi mắt nhìn Tần Thanh đi, đang suy nghĩ xem tối nay mình nên an bài như thế nào thì Thường Hải Long gọi điện thoại tới, hẹn hắn cùng đi ăn cơm, địa điểm là Phúc Thành Sa Oa cư ở đường Đông Các.

Trương Dương lái xe tới Phúc Thành Sa Oa cư, Thường Hải Long và ban gái Tiết Yến đã đợi ở đó rồi, Trương Dương cười nói: "Chỉ có hai người anh chị thôi à, bắt tôi tới làm bóng đèn ư!"

Thường Hải Long cười nói: "Cậu mà làm bóng đèn thì phải dùng ở nhà tắm. Tôi bảo này, cậu đúng là chẳng trượng nghĩa gì cả, mỗi lần tới Lam Sơn đều là vô thanh vô tức, trong lòng không coi đám người chúng tôi là bạn à?"

Trương đại quan nhân vốn định ở với Tần Thanh thêm một đêm, nhưng kế hoạch không bằng biến hóa. Tần Thanh có việc gấp phải làm, bỏ hắn lại một mình. Trương Dương cười nói: "Tôi lần này tới là có chuyện quan trọng phải làm, vừa bàn vấn đề hợp tác với phía nhà máy máy móc công trình Lam Sơn xong, cũng vừa mới đi ra, đang định gọi điện thoại cho anh, ai ngờ anh lại gọi trước."

Thường Hải Long nói: "Không phải là nghe Hải Tâm nói thì tôi cũng không biết là cậu tới."

Trương Dương ngây ra, Thường Hải Tâm nói ư? Thường Hải Tâm làm sao mà biết được mình tới đây? Không cần hỏi cũng biết nhất định là Tần Thanh nói cho cô ta biết rồi. Trương Dương nghĩ không thông Tần Thanh vì sao lại nói chuyện mình tới Lam Sơn cho Thường Hải Tâm, hắn hỏi nhỏ: "Hải Tâm đâu?"

Thường Hải Long nói: "Theo thị trưởng Tần tới hiện trường hỏa hoạn rồi, nghe nói là nhà máy gỗ bị cháy, bọn họ muốn tới hiện trường xem tình hình." Gã đang nói chuyện thì Thường Hải Tâm bước vào.

Trương Dương cười nói: "Thư ký trưởng Thường về rồi đấy à?"

Thường Hải Tâm tức giận lườm hắn một cái, nói: "Gặp mặt cái là nói móc tôi, đây không phải là phong cách của anh."

Trương Dương cười nói: "Hiện tại không phải là thư ký trưởng, nhưng sớm muộn gì cũng là thư kỳ trưởng, tôi thấy Lam Sơn quá nhỏ, không dung được cô đâu, nếu làm thì cũng phải làm lên tổng thư ký của liên hợp quốc."

Thường Hải Tâm cười nói: "Tôi nếu làm tổng thư ký liên hợp quốc, vậy thì sẽ để anh làm người phát ngôn của liên hợp quốc, để cho cái miệng của anh có đất dụng võ."

Thường Hải Long cười nói: "Gặp mặt nhau đừng có đấu võ miệng, anh gọi lẩu cát mà em thích nhất rồi đó, chúng ta ăn no rồi đi hát!"

Thường Hải Tâm ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, Trương Dương ngửi thấy mùi thơm cơ thể thoang thoảng trên người cô ta, còn có cả mùi khét nữa, không khỏi cười nói: "Cô đi cứu hỏa, kết quả thế nào?"

Thường Hải Tâm nói: "Một công nhân của nhà máy đồ gỗ vi phạm quy trình thao tác, ở trong phân xưởng hút thuốc gây cháy, may mà tới dập kịp thời, không tạo thành thương vong lớn cho nhân viên, chỉ thiêu hủy một số sản phẩm, tạo thành một ít tổn thất về tài sản. Thị trưởng Tần triệu tập mấy vị lãnh đạo của khu phát triển mở hợp ở hiện trường, tôi không có việc gì nên về trước."

Trương Dương nói: "Làm thư ký vẫn bớt lo hơn."

Thường Hải Tâm nói: "Qua mấy tháng nữa, tôi sẽ tới công tác ở thư viện Lam Sơn."

Trương Dương có chút kinh ngạc nói: "Đang yên đang lành sao lại bị điều đi?"

Thường Hải Tâm nói: "Tôi không thích công tác trong thể chế, công tác của thư viện thanh nhàn hơn một chút, cũng đơn thuần hơn một chút, thị trưởng Tần nói tôi không thích hợp đi theo con đường chính trị này."

Tiết Yến một mực không nói gì giờ mới lên tiếng: "Hải Tâm vừa xuất bản một tập thơ, chúng tôi tối nay hẹn nhau ra đây là để chúc mừng cô ấy."

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Tài nữ, tập thơ có phần của tôi không?"

Thường Hải Tâm từ trong túi lấy ra một quyển tập thơ được in ấn rất đẹp đưa cho hắn, Trương đại quan nhân cầm lấy tập thơ, sau khi lật ra xem, nhìn thấy trang bìa trong trống không, lại đưa tập thơ lại, nói: "Ký tên, ký tên!"

Thường Hải Tâm gắt: "Có cần phải khoa trương như vậy không?"

Trương Dương cười nói: "Nhất định phải ký tên, nếu không ai biết được là nữ thi nhân tận tay tặng cho tôi?"

Thường Hải Tâm ký tên vào trang bìa sau, chữ viết bằng bút cứng của cô ta rất đẹp. Trương Dương lưu ý tới lạc khoản là Hải Tâm, Thường Hải Tâm ra tập thơ, dùng bút danh Hải Tâm. Trương Dương rất cẩn thận cất đi, nói: "Tôi quay về nhất định sẽ nghiêm túc học tập, thể hội thật sâu sắc tinh thần của tập thơ này."

Thường Hải Tâm mặt đột nhiên nóng lên, ánh mắt của cô ta lấp lánh: "Anh đừng cười tôi là được."

Trương đại quan nhân nói: "Tiền nhuận bút nhiều không?"

Thường Hải Long cười nói: "Tục, con người cậu tục quá!"

Thường Hải Tâm nói: "Tiền nhuận bút có liên quan tới số lượng tiêu thụ, tôi là cầm nhuận bút, số lượng tiêu thụ tập thơ của tôi rất bình thường. Tôi cũng chỉ viết chơi thôi, không hi vọng dùng nó để kiếm tiền."

Trương Dương nói: "Ít nhất thì cũng phải khiến các cán bộ lớn nhỏ của của thành phố Lam Sơn một người mua một cuốn, đề cao tu dưỡng văn học của họ."

Thường Hải Long cười nói: "Lão gia tử nhà chúng tôi chỉ sợ người khác biết Hải Tâm xuấ bản thơ, bảo chúng tôi đừng rêu rao, trừ người của mình ra, không ai biết Hải Tâm xuất bản tập thơ cả."

Trương Dương cười nói: "Loại chuyện này đúng là không thể nói ra được, nếu để các cán bộ của Lam Sơn biết chuyện này, chắc cửa hàng sách Tân hoa sẽ bán hết hàng mất."

Thường Hải Long nói: "Lão gia tử nhà chúng tôi chính là lo lắng có người mượn cơ hội này để tạo gió bất chính."

Thường Hải Tâm nói: "Không rêu rao mới là tốt, có thể tiêu thụ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tôi cũng không muốn lợi dụng sức ảnh hưởng của cha."

Trương Dương rất hân thưởng mấy người con này của Thường Tụng, tuy xuất thân từ gia đình cán bộ, nhưng trên người họ lại không có bất kỳ một chút kiều kiều chi khí nào, mỗi người đều có sự nghiệp của mình, cũng làm ra được một phen thành tích trong lĩnh vực của mình, điều này có liên quan rất lớn tới gia giáo tốt của Thường Tụng.

Ăn cơm xong, Trương Dương nhận được điện thoại của Tần Thanh, Tần Thanh vừa họp xong, có chút mệt mỏi, nói với Trương Dương rằng lát nữa cô ta còn phải nói chuyện với người chịu trách nhiệm của xí nghiệp, xử lý xong chuyện này thì không biết phải tới mấy giờ, Trương Dương quan tâm dặn dò cô ta phải chú ý tới sức khỏe, nói với cô ta rằng mình đang ở với anh em Thường gia để Tần Thanh không áy náy.

Thường Hải Long đề nghị tới quán Karaoke thời đại mới để hát, mấy người đều đi tới trước phòng hát, Thường Hải Tâm không khỏi nhớ tới cảnh bọn họ gây chuyện rước đây ở Cổ Thạch, nhắc nhở Trương Dương trước: "Tôi nay chúng ta ra ngoài chơi, được được gây sự đâu đấy."

Trương Dương cười nói: "Sao thế, tôi là một đảng viên, trước giờ đều là người không phạm tôi thì tôi không phạm người."

Thường Hải Long nói: "Yên tâm đi, gần đây trị an của Lam Sơn tốt lắm, không có ai chọc cậu đâu!"

Mấy người nói nói cười cười đi tới quán Karaoke Thời Đại Mới. Thường Hải Long bởi vì quan hệ nghiệp vụ nên rất thân với ông chủ ở đây. Trước khi tới đã gọi điện thoại, để phía quán Karaoke an bàn phòng. Ông già là thị trưởng Lam Sơn, liên đới bọn họ cũng thành nhân vật nửa công chúng, loại trường hợp công chúng này vẫn nên nhún nhường mà chút thì tốt hơn.

Trương Dương không có hứng thú lắm với ca hát, có điều hắn lại rất thích nghe hát, dưới yêu cầu nhất trí của mọi người người đành phải hát bài Ánh Trăng Cong Cong. Bởi vì nghe nhiều nên hát cũng khá chuẩn, ít nhất thì không sai nhạc. So với Thường Hải Long cơ hồ là gần như chuyên nghiệp, Trương đại quan nhân rõ ràng là thua chị kém em, Tiết Yến bình thường không hay nói chuyện khi cất tiếng hát thì rất động lòng người. Đôi vợ chồng này đúng là hợp nhau.

Thường Hải Tâm hát cũng rất hay, một khúc Như sương như mưa lại như gió khiến Trương đại quan nhân nghe mà như say như mê, vỗ đến đỏ cả tay.

Thường Hải Tâm mỉm cười đặt micro lên bàn, có chút xấu hổ nhìn Trương Dương, nói: "Còn cần phải khoa trương như vậy không, anh không phải là hát cũng rất hay ư?"

Trương Dương nói: "Hát hay thật mà, ba người đều có tiềm chất làm ngôi sao ca nhạc, hát thật sự là quá hay, đi hát với các người, tôi chỉ có nước làm người nghe thôi."

Thường Hải Long cười nói: "Khen chúng tôi quá đấy, anh hát cũng hay mà, làm thêm một bài nữa đi."

Trương đại quan nhân vội vàng xua tay, nói: "Thôi, đừng khiến tôi mất mặt nữa, anh cứ bảo tôi hát là tôi lại thấy khẩn trương, mà tôi đã khẩn trương là y rằng muốn đi toalet."

Hai cô gái đều đỏ mặt, Thường Hải Long mỉm cười xua tay, nói: "Trên ngựa lười tốn nhiều cứt đái, mau đi đi." 

Trương Dương đẩy cửa bước ra ngoài, bên ngoài ánh đèn mờ mờ, tiếng nhạc ồn ã, hiện tại thời đại này sao đột nhiên lại lưu hành kiểu nhạc này. Trương Dương án chiếu theo chỉ dẫn đi vào toa lét, tiến vào nhà xí, thấy nơi này sạch sẽ hơn nhiều, hắn cảm thấy bụng có chút ọc ạch, lắc lắc đầu.

Lúc Trương Dương bước vào toa let, một nam tử miệng rộngmặc quần áo vệ sinh màu xanh bước tới, gã đặt một tấm biển ghi đang quét dọn ở trước cửa, sau đó từ trên xe vệ sinh lấy xuống hai thùng xưng, nhìn xung quanh rồi bước vào toa let.

Lúc Trương đại quan nhân đang nghĩ ngợi lung tung thì đột nhiên ngửi thấy mùi xăng, hắn có chút kỳ quái nói: "bên ngoài làm gì vậy?"

Giọng của một nam tử vang lên: "Chắc là rửa xăng!"

Trương Dương gật đầu, nghe thấy tiếng bước chân bỏ đi rất nhanh của nam tử đó, sau đó lại nghe thấy tiếng đánh bất lửa, thần kinh của Trương đại quan nhân lập tức khẩn trương, nhưng dù có khẩn trương hơn nữa thì cũng không thể mất mặt được. Đợi khi Trương Dương mặc quần vào xong, chỉ thấy rầm một tiếng, lửa lớn trong nháy mắt lan ra cả toalet.

Trương Dương nhảy lên, một quyền đấm vỡ thùng nước ở bên trên, nước trong thùng lập tức thấm ướt người hắn, ngọn lửa từ trong khe hở giữa tấm chắn lan vào bên trong. Trương Dương không phải là lần đầu tiên trải qua tình cảnh này, hắn tiềm vận nội lực, ở quanh người hình thành một tầng cương khí hộ thể, bản thân hắn cũng không thể nắm chắc có thể tránh được một trận hỏa hoạn tới đột ngột như thế này hay không, có lẽ tất cả chỉ có thể tận nhân sự, nghe mệnh trời thôi.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Y Đạo Quan Đồ, truyện Y Đạo Quan Đồ, đọc truyện Y Đạo Quan Đồ, Y Đạo Quan Đồ full, Y Đạo Quan Đồ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top