Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Y Đạo Quan Đồ
Câu này lần đầu nghe thì chẳng thấy gì, nhưng nếu như nghĩ kĩ lại hình như có chút cảm giác cảnh cáo vậy, Trương Dương thầm cười, Tra Tấn Nam không những lo lắng con mình, mà còn không yên tâm về nhân phẩm của hắn nữa, lúc này vừa vặn Giang Quang Á chạy ra từ phòng mình, ngồi xổm ở ngoài nôn, Trương Dương nói: “Chú Tra, chú yên tâm, họ đến đây là để vẽ cảnh thật, cháu sẽ chăm sóc họ đầy đủ, để họ an toàn, trở về trường học không sây sát gì.” Điều này đồng nghĩa với việc đảm bảo với Tra Tấn Nam.
Cố Giai Đồng nhìn người tra đang rất mực thâm trầm, do dự có nên kinh động đến ông hay không.
Tiếng đồng hồ treo tường đã làm kinh động đến Cố Doãn Tri, ông thấp giọng nói; “Đến giờ rồi!”
Cố Giai Đồng hơi ngớ người, chỉ cảm thấy câu này của cha cô có hai hàm ý, ông rốt cuộc là chỉ thời gian, hay là chỉ sĩ đồ của mình? Có lẽ cả hai ý nghĩa đó.
Cố Doãn Tri nhìn cô con gái lòng đầy điều muốn nói, ông cười, nhẹ nhàng vỗ lên vai Cố Giai Đồng: “Giai Đồng, một người có thể giành được thành tựu thế nào, có thể bước đến vị trí thế này, không phải do người khác quyết định, mà là do chính bản thân mình quyết định.” Đột nhiên ông thay đổi chủ đề: “Căn nhà dưới quê sửa đến đâu rồi?”
Cố Giai Đồng nói: “Đã giao cho một người bạn ở huyện Bình Đông Nam Tích làm rồi, con vẫn chưa kịp đến đó xem!”
Cố Doãn Tri nói: “Sắp rồi, mấy ngày nữa là cha đã nghỉ hưu rồi, chúng ta cùng về quê xem cho thỏa!”
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Lúc ăn cơm, Cố Dưỡng Dưỡng rõ ràng hơi không vui, cô tìm cơ hội nói với Trương Dương: “Anh gọi điện cho chị em rồi à?”
Trương đại quan cười hà hà, không phủ nhận
Cố Dưỡng Dưỡng nói: “Trước kia em không biết anh thích kể chuyện bí mật thế đâu!”
Trương Dương nói: “Tôi vốn là một người thích hợp làm gián điệp! Ra ngoài làm sao có thể không nói với người nhà một câu được, người nhà cô sẽ lo lắng lắm, cô cũng phải để ý đến cảm xúc của người nhà chứ.”
Cố Dưỡng Dưỡng lườm hắn rồi nói: “Mẹ em đã mất rất nhiều năm rồi!”
Trương Dương đang muốn giáo huấn cô mấy câu, nhưng Tra Vi và hai cô nữa đã cầm cốc rượu đến. NGười ta đến để cảm ơn sự đón tiếp thịnh tình của Trương Dương.
Trương Dương nhìn bọn họ, rồi lại nhìn ba cô gái ở bên cạnh, đột nhiên nhớ đến lúc khiêu vũ ở trường nghệ thuật, hắn cười nói: “Tra Vi, chúng ta đừng thế này, chiến luân lưu đi!”
Tra Vi cười nói: “Lần này không phải là chiến luân lưu, mà là chúng tôi thật sự muốn cảm ơn tấm lòng thịnh tình của anh, anh cứ uống rượu cho thỏa!”
Trương Dương nói: “Uống với phụ nữ làm sao thỏa được, nếu như tôi thỏa, thì các cô có đồng ý không?”
Một đám học sinh nữ đều cười khanh khách, mặc dù biết rõ Trương Dương đang trêu họ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất thoải mái. Trương đại quan trên quan trường không thể nào bằng những cách hắn đối với đàn bà.
Giang Quang Á và những nam sinh khác đều nhìn Trương Dương đầy bái phục, sao người ta có thể luyện dẻo mỏ vậy được nhỉ, làm sao mình có thể dỗ dành phụ nữ như vậy được.
Trương Dương dỗ dành đám nữ sinh này đều là vô ý cả, tên này mặc dù lắm thói hư tật xất, nhưng ưu điểm cũng không ít, hắn đối xử với mọi người hết sức nhiệt tình, khi uống rượu lại rất vui vẻ, vốn hắn đã giỏi rượu, lại thêm vụ khua môi múa mép, vừa vặn đến đâu là trêu ghẹo đến đấy, rất hài hước mà lại vô cùng phong tình, thỉnh thoảng lại cho một vài câu bậy bạ, làm cho người nghe không cảm thấy hắn hạ lưu mà lại còn cảm thấy hắn rất cool là đằng khác.
Thời đại bây giừ đã không phải là thời đại phải nho nhã tao nhân mặc khách nữa, đàn ông thô lỗ cũng là đàn ông.
Trương đại quan cũng đẹp trai, cùng với sự nâng cao của chức quan, khí chất và tu dưỡng của bản thân cũng ngày càng nâng cao lên.
Đối với những học sinh này, khó lắm có được một lần ra ngoài thoải mái thế này, họ nói là chạy ra đây để vẽ cảnh, những người này đều là ủy viên hội học sinh, vốn dĩ Giang Quang Á đề nghị đi cổ trấn ở Giang Nam, nhưng Cố Dưỡng Dưỡng đề ra núi Thanh Sơn, Tra Vi phụ họa theo, thế là việc này đã thành công, họ quyết định rất nhanh và đến cũng rất đột ngột, những người trẻ tuổi này thích quyết định nhanh, họ không thích suy nghĩ chần chừ, không đi nghĩ đến hậu quả, nhưng họ dám làm dám nghĩ.
Trương Dương không dự định chuốc say đám học sinh này, nhưng họ rõ ràng hơi thoải mái thái quá, Trương Dương không chuốc họ, thì tự họ cũng uống, ngay cả Giang Quang Á bình thường vốn nho nhã, giờ đây cũng mặt đỏ bừng bừng, vốn mặt cậu ta rất trắng, nhưng có men rượu vào, cả bộ mặt biến thành màu đỏ như khỉ đít đỏ vậy. Cậu ta cầm cốc rượu đến chỗ Trương Dương: “Trương Dương, nào, tôi mời anh một chén, cảm ơn sự chiêu đãi của anh!”
Trương Dương cười gật đầu, uống với anh ta một chén, đột nhiên nghĩ đến anh họ của cậu ta là Triệu Quốc Lương, Giang Quang Á thuận mắt hơn rất nhiều so với Triệu Quốc Lương, mặc dù xuất thân khá giống nhau, nhưng hai người lại có lối sống khác hẳn nhau, lần này Giang Quang Á đến núi Thanh Sơn là để theo đuổi Cố Dưỡng Dưỡng, nhưng thấy biểu hiện trước mắt của Cố Dưỡng Dưỡng, vẫn rất cách xa với Giang Quang Á, có lẽ khả năng thất bại của Giang Quang Á là rất cao.
Tra Vi uống hơi nhiều, cô bắt đầu vỗ vai Trương Dương: “Trương Dương, mặc dù anh không sắp xếp chúng tôi đốt lửa trại…Nhưng có điều…Cũng được coi là hiếu khách!”
Trương Dương cười nói: “Chỉ cần các cô hài lòng là được rồi!” Hắn nhắc nhở Tra Vi: “Đừng uống nhiều quá, uống say rồi không cho phép các cô đi tắm suối nước nóng!” Hắn nói xong rồi quay ra nhìn, cả Cố Dưỡng Dưỡng và tất cả người khác đều say choáng váng, hắn cười khổ hạnh lắc đầu nói: “Hôm nay đừng đi tắm nữa!”
Tra Vi rất hứng khởi: “Không đi thì không đi, suối nước nóng quái gì chứ, chỉ là một cái bể tắm công cộng thôi! Chúng ta uống rượu, uống không say không về!”
Trương đại quan giở khóc giở cười: “Tra đại tiểu thư à, cô cũng là khuê nữ, sao chẳng có chút khí chất của khuê nữ chút nào thế!”
Tra Vi nhíu nhíu mày: “Anh đang nói đểu tôi! Các bạn, chúng ta uống với anh ta!”
Trương Dương nhìn đám nữ sinh đã say này có lẽ không uống được bao lâu nữa, hắn lựa lời hay ý đẹp để khuyên họ không uống thêm, đến tận 10 giờ rưỡi, ai nấy mới về phòng, Cố Dưỡng Dưỡng cũng uống nhiều, đến đứng cũng không đứng lên được, Trương Dương ôm cô ấy, bên này Tra Vi cũng đang lắc lư dựa trên người hắn.
Trương Dương chẳng biết làm thế nào, hắn thấy Tra Vi còn đi được, nhắc nhở cô: “Nắm lấy tôi cho chắc, tôi đưa hai cô về!”
Căn phòng phân cho mấy người Tra Vi trước đó vốn có suối nước nóng ở trong, nhưng Trương Dương lo họ uống say rồi sẽ xảy ra chuyện, nên bảo Khang Cường bố trí một phòng khác.
Khi sắp đến cửa phòng, Cố Dưỡng Dưỡng đột nhiên giơ tay ôm lấy cổ Trương Dương, Trương Dương giật mình, cảm thấy mặt Cố Dưỡng Dưỡng đang áp sát vào ngực hắn, môt lúc sau, nước mắt cô đã làm ướt áo hắn, Trương đại quan ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Cố Dưỡng Dưỡng đột nhiên cảm thấy quá nặng, khó khăn lắm mới ôm Cố Dưỡng Dưỡng đặt lên giường, giúp cô cởi giầy, đắp xong chăn, dưới ánh sáng đèn, dưới đôi lông mày thanh tú của Cố Dưỡng Dưỡng đang lấp lánh giọt lệ.
Trong lòng Trương Dương thầm thở dài, tình cảm của Cố Dưỡng Dưỡng đối với hắn đã vượt quá tình bạn, điều này rất nguy hiểm với hắn, hắn nhất định phải giữ khoảng cách với Cố Dưỡng Dưỡng.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Tiếng chuông điện thoại làm Trương Dương tỉnh lại, hắn quay người ra nhìn, thì phát hiện Tra Vi đứng bên cạnh hắn đã không thấy đâu nữa, hắn bước ra khỏi phòng, thấy Tra Vi đang ngồi trên ban công, cầm chiếc điện thoại, mặt ngớ ra.
Trương Dương cười nhắc: “Nghe điện thoại đi!”
Lúc này Tra Vi mới tỉnh lại, mở điện thoại ra.
Người gọi điện đến là cha của cô Tra Tấn Nam, con gái và bạn học cùng đi ra ngoài, người làm cha nhất định không yên tâm, hôm nay ông đã gọi cho cô ba lần.
Tra Vi uống khá nhiều, nói chuyện hơi ngật ngưỡng: “Cha…Cha yên tâm đi….Chúng con có uống ít rượu…Không sao….Không sao….”
Tra Tấn Nam nghe thấy con gái nói ngắc ngứ, rõ ràng uống đã nhiều, ông quan tâm nói: “Con đã đi nghỉ chưa? Ở ngoài đó nhất định phải chú ý an toàn đấy!”
Tra Vi cảm thấy ngán ngẩm nói: “Cha, cha thật là lằng nhằng quá. Được rồi….Hay là….” Cô nhìn Trương Dương, rồi đưa điện thoại cho hắn: “Anh nói chuyện với cha tôi đi!”
Trương đại quan ngớ người: “Có được không?”
Tra Vi kiên quyết đưa điện thoại cho Trương Dương.
Trương Dương chỉ đành cầm lấy điện thoại, rồi chào một tiếng chú Tra rất cung kính!
Tra Tấn Nam nói: “Cậu là Trương Dương đúng chứ!”
Trương Dương cười nói: “Là cháu ạ, chú yên tâm cháu đã sắp xếp cho hai mươi học sinh bạn của Tra Vi đến thôn nghỉ mát suối nước nóng Xuân Hi Cốc rồi, buổi tối nay họ uống hơi nhiều, giờ đây đang về phòng!”
Tra Tấn Nam nói: “Trương Dương, tôi và phó thủ tướng văn là bạn cũ lâu rồi, tôi cũng rất quen với tỉnh trưởng Tống, lần này làm phiền cậu rồi!”
Câu này lần đầu nghe thì chẳng thấy gì, nhưng nếu như nghĩ kĩ lại hình như có chút cảm giác cảnh cáo vậy, Trương Dương thầm cười, Tra Tấn Nam không những lo lắng con mình, mà còn không yên tâm về nhân phẩm của hắn nữa, lúc này vừa vặn Giang Quang Á chạy ra từ phòng mình, ngồi xổm ở ngoài nôn, Trương Dương nói: “Chú Tra, chú yên tâm, họ đến đây là để vẽ cảnh thật, cháu sẽ chăm sóc họ đầy đủ, để họ an toàn, trở về trường học không sây sát gì.” Điều này đồng nghĩa với việc đảm bảo với Tra Tấn Nam.
Trương Dương nói chuyện hắn vừa đi tắm nước nóng cho cô nghe, đương nhiên hắn không nói còn có Tra Vi tắm cùng hắn.
Cố Giai Đồng trách: “Nửa đêm nửa hôm rồi, còn tắm táp công cộng gì nữa!”
Trương Dương cười, không ngờ khuê nữ lại nghĩ như vậy, với họ, suối nước nóng chỉ là cái bể tắm công cộng sao?
Cố Giai Đồng không hiểu hắn cười gì, nhẹ nhàng nói: “Vừa nãy em gọi điện cho Dưỡng Dưỡng, nó không vui, hình như uống không ít rượu!”
Trương Dương thở dài nói: “Đám thanh niên này khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài, không ai quản cả, hôm nay họ quá vui, nên uống không ít, em yên tâm đi, giờ đây họ đã ngủ hết rồi, Dưỡng Dưỡng và Tra Vi ở cùng một phòng!”
Cố Giai Đồng hiểu rằng Trương Dương muốn mượn câu này để nói gì đó, cô đã nhận ra tình cảm của em gái cô đối với Trương Dương không bình thường, đã nhiều lần nhắc nhở Trương Dương, Trương Dương cũng ý thức được điểm này, Cố Giai Đồng nói: “Vất vả cho anh rồi!”
Tra Vi giật lấy điện thoại nói: “Cha à, cha phiền thế nhỉ! Cha có thể cho con một chút tự do, một chút không gian hay không!” Nói xong cô cụp máy.
Trương Dương nói: “Nói chuyện với cha cô cô cũng phải khách khí chút, người ta là phó bộ trưởng bộ trung tổ!”(Bộ tổ chức Trung ương, chuyên quản lí quan viên, nhân sự)
Tra Vi trừng mắt với Trương Dương: “Tôi có phải là cán bộ đâu….Cha tôi không quản được tôi! Sao? Anh sợ cha tôi à?”
Trương Dương cười nói: “Tôi không sợ ông ấy, tôi sợ đám ma rượu các cô!”
Tra Vi cười khanh khách, thấy Giang Quang Á vẫn đang nôn ở bên cạnh, chau mày nói: “Quang Á, cậu nôn thì có thể tìm một chỗ không có người không? Nhìn cậu nôn thêm, tôi cũng không chịu nổi nôn ra rồi!”
Giang Quang Á bụm miệng chạy ra chỗ xa hơn.
Trương Dương chỉ căn phòng, đưa Tra Vi vào phòng, rồi đóng cửa lại, nói với người phục vụ nữ bê trà: “Cô để ý giùm, mấy người này uống nhiều quá!”
Trương Dương lại đi tìm Giang Quang Á, đưa Giang Quang Á nôn ra mật xanh mật vàng vào phòng, Giang Quang Á mơ màng nói: “Tôi không uống rượu nữa đâu…”
Trương Dương nói: “Trên đời này không có gì là tuyệt đối đâu, uống rượu có mức độ là được rồi!”
Đến khi hắn làm xong mọi việc, đã là 11 giờ, Trương Dương chưa về biệt thự ngay, hắn thay đồ bơi, rồi ngâm mình trong làn nước nóng, buổi tối ở Xuân Hi Cốc rất yên lặng, cả khu tắm nước nóng chỉ còn lại mình Trương Dương, Trương đại quan thoải mái nằm trong dòng nước nóng, hưởng thụ dòng nước đang chảy qua thân mình, ngẩng mặt đón từng cơn gió nhẹ, những ngày hè đã dần đến, ngọn gió núi cũng dần mất đi cái lạnh lẽo của những ngày trước đó, dần dần trở nên ấm hơn, Trương Dương thoải mái ngâm nga.
Khi Trương đại quan đang hưởng thụ cảm giác hòa mình với thiên nhiên, thì tiếng nước đột nhiên thay đổi, Trương Dương mở to đôi mắt, ngỡ ngàng nhìn vị khách không mời mà đến.
Tra Vi mặc một bộ bikini màu đen, từng đường cong lộ rõ, dưới ánh trăng, da thịt cô trắng ngần.
Với con mắt khó chiều của Trương đại quan cũng không thể không công nhận Tra Vi là một mĩ nữ, eo cô rất thon, những đường cong hoàn mĩ trên cơ thể làm người ta phải ngất ngây.
Vì uống rượu đã nhiều, nên hai mắt của Tra Vì nửa nhắm nửa mở, càng làm toát ra một hương vị phong tình.
Trương Dương nói: “Tra đại tiểu thư sao không đi ngủ, nửa đêm lại chạy tới bể tắm công cộng thế này”
Tra Vi cười, tay cô nghịch nước, tư thế rất đẹp: “Uống nhiều quá, không thể nào mà ngủ được!
Trương Dương nói: “Sau khi uống rượu đi tắm nước nóng rất nguy hiểm, chẳng có hiệu quả gì đâu!”
Tra Vi nói: “Tôi vừa nôn ra rồi, lúc này đã tỉnh lại, tôi say thì nhanh tỉnh cũng nhanh!”
Trương Dương nói: “Về sau đừng uống rượu như vậy nữa, hại người!”
Tra Vi nói: “Có phải là anh cảm thấy những đám học sinh như chúng tôi rất ngốc, tuổi trẻ nông nổi không?”
Trương Dương cười nói: “Hơi hơi!”
Tra Vi nói: “Chúng tôi luôn giống dưới sự bảo vệ của cha mẹ, giống như con chim bị nhốt trong lồng vậy, giờ đây khó khăn lắm mới có cơ hội được bay nhảy, nên phóng túng một chút cũng là chuyện bình thường.”
Trương Dương gật đầu.
Tra Vi nói: “Khi tôi ở nhà, thường xuyên cãi nhau với cha mẹ, một chút chuyện nhỏ cũng cãi được!”
Trương Dương cười nói: “Tôi nhìn ra rồi, từ cuộc điện thoại vừa nãy của cha cô với cô có thể nhận thấy điều đó!”
Tra Vi nói: “Tôi rất ghét họ cứ quản tôi! Từ nhỏ tôi đã muốn làm một nha đầu hoang dã rồi, họ đều nói tôi tính giống con trai, nhưng đáng tiếc lại thành cơ thể con gái.”
Trương Dương nói: “Thật ra cô cũng rất có hương vị phụ nữ đấy chứ!”
Tra Vi trừng mắt với hắn: “Rốt cuộc anh đang mắng tôi hay là đang khen tôi?”
Trương Dương cười ha ha: “Chúng ta đừng tắm thế này nữa, để các bạn học của cô nhìn thấy, không chừng lại lời ra tiếng vào.”
“Anh sợ à?”
Trương Dương cười: “Không phải là tôi sợ, mà tôi sợ liên lụy đến cô, cô không biết, trên người tôi những danh hiệu không đẹp đẽ gì rất nhiều, dù là phụ nữ nhà tử tế hay là khuê nữ chưa chồng, khi đã dính đến tôi, thì thanh danh nhất định sẽ bị ảnh hưởng.”
Hai con mắt Tra Vi đột nhiên trở nên thần bí: “Anh đang tự khoe mình có sức hút đấy à?”
Trương Dương cười khổ hạnh nói: “Các cô là những người làm nghệ thuật, tư duy và cách nghĩ của các cô bay lên tận chín tầng mây ấy, một câu nói tử tế, mà sao rơi vào tai các cô nó đã thay đổi rồi,cô có nghe hiểu tiếng người không?”
Tra Vi cười khanh khách: “Tôi nghe hiểu tiếng người, nhưng không nghe hiểu tiếng anh nói!”
“Chửi tôi à!” Trương Dương thở dài, hắn chuyển sang bên tắm cá, một lúc sau, đám cá con đã vây lấy người hắn, không ngừng nhẹ nhàng cắn người hắn.
Tra Vi cũng đi theo, cô nhẹ nhàng trườn vào dòng nước, làm đám cá đang vây lấy Trương Dương cũng chạy đi.
Sau khi Tra Vi bước vào, dần dần dòng suối cũng yên lặng, đám cá con cũng vây lấy hai người họ, cảm giác được cá cắn rất thoải mái, Tra Vi rất mẫn cảm, thỉnh thoảng bật cười khanh khách.
Trương Dương vốn không muốn cười, nhưng điệu bộ của Tra Vi cũng làm hắn bật cười theo.
Tra Vi cố gắng nhịn cười: “Tôi rất buồn cười sao?”
Trương Dương nói: “Rất ít khh thấy cô gái nào thích cười như cô!”
“Đang nịnh tôi đấy à?”
“Không, tôi đang nói thật đấy chứ!”
Tra Vi gật đầu: “Trương Dương, Dưỡng Dưỡng rất thích anh!”
Nhắc đến chuyện này, Trương Dương ngay lập tức hiểu ra, nhất định là việc Cố Dưỡng Dưỡng ôm lấy cổ hắn khóc vừa nãy đã bị cô ấy nhìn thấy, Trương Dương trong lòng thầm nói, cô biết gì cơ chứ? Dưỡng Dưỡng là em dâu của tôi đấy! Điều này hắn không thể nói với Tra vi, thái độ của hắn rất bình thường: “Có cô gái nào là không có sự rung động cơ chứ, thích không phải là yêu, biết bao cô gái thích minh tinh, cũng chẳng thấy họ yêu minh tinh đến chết mà!”
Tra vi thở dài nói: “Tôi chẳng thấy anh có điểm gì tốt cả, Giang Quang Á đẹp trai hơn anh nhiều, nhưng tại sao Cố Dưỡng Dưỡng chẳng thèm để ý đến cậu ấy?”
Trương Dương cười hì hì, trong lòng rất đắc ý, đàn ông luôn như vậy, hắn thần bí nói với Tra vi: “Biết tại sao không?”
“Giang Quang Á xuất sắc như vậy, cô và cậu ta lại là thanh mai trúc mã, cậu ta uống nhiều rồi sao cô không đi chăm sóc cậu ta, mà lại chạy đến đây tắm cùng với tôi, điều này đã chứng minh rằng tôi có sức hút người khác không thể cưỡng lại được!”
Mắt Tra Vi tròn ra, trên đời này không ngờ lại có người mặt dày như vậy, nhưng ngay lập tức cô ta đã cười khanh khách.
Trương Dương ngạc nhiên nói: “Cô cười cái gì?”
Nước mắt của Tra Vi sắp rơi ra rồi: “Ha ha….Cá đang cắn ngón chân tôi…”
Trương Dương cúi đầu nhìn, thì thấy một bầy cá nhỏ đang túm tụm lại giữa hai chân hắ, như một cuộn len vậy, Tra Vi cũng nhìn theo, ngay lập tức mặt đỏ lên, rồi nhảy ra khỏi bể.
Khi Trương Dương đưa Tra Vi về phòng, đã là 12 giờ đêm, Tra Vi đã hoàn toàn tỉnh rượu, cô vẫy tay với Trương Dương: “Anh về nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải đưa chúng tôi lên ngọn Thanh Vân vẽ cảnh nữa!”
Trương Dương không hi vọng quá nhiều vào việc này, mỉm cười nói: “Tỉnh rượu đã rồi tính sau, tối nay cô có chăm sóc cho Dưỡng Dưỡng, cô ấy uống nhiều quá rồi!”
Tra Vi nói: “Tôi uống còn nhiều hơn cô ấy!”
Trương Dương cười nói: “Cô là anh hùng vương quốc rượu!”
Tra Vi cười vẫy vẫy tay với hắn ta.
Trương Dương về đến phòng mình, phát hiện điện thoại của hắn đã có 5 cuộc gọi nhỡ, toàn bộ là của Cố Giai Đồng, xem ra không chỉ là cha Tra Vi lo lắng, mà Cố Giai Đồng cũng không yên tâm về hắn, Trương đại quan thầm kiểm điểm lại, nhân phẩm của hắn chẳng lẽ lại không đáng tin vậy sao? Hắn gọi điện lại cho Cố Giai Đồng.
Cố Giai Đồng vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng nói của Trương Dương, quan tâm hỏi: “Em gọi điện cho anh mấy lần, sao anh không nhấc máy?”'
Trương Dương nói: “Vất vả gì đâu, vì dân phục vụ thôi mà!”
Cố Giai Đồng nói: “Sau 1.5 em mới có thể đi Giang Thành, gần đây muốn về quê Nam Tích xem thế nào, cha em nói sau khi nghỉ hưu sẽ về Tây Tiều sống, em phải sửa sang lại nhà cửa nhanh nhanh.”
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Trương Dương đoán không sai, dám học sinh mĩ thuật này đã uống khá nhiều. Ngày hôm sau ai nấy đều ngủ như chết, người đầu tiên tỉnh dậy là Giang Quang Á, cậu ta bước ra khỏi phòng với vẻ mặt trắng bệch, thấy Trương Dương và Khang Cường đang đánh tennis, chầm chậm bước đến.
Trương Dương cầm chiếc khăn lên lau mồ hôi nói: “Quang Á, chơi không?”
Giang Quang Á lắc đầu, thật ngưỡng mộ sức khỏe Trương Dương, tối qua uống nhiều như vậy, mà hôm nay vẫn còn sức để chơi bóng.
Khang Cường nói: “Không chơi nữa đâu, tôi còn phải đi tiếp một đoàn nữa, hai người chơi đi!” Nói rồi anh rời khỏi sân tennis.
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Giang Quang Á, thấy gương mặt trắng bệch của cậu ta, đồng cảm nói: “Uống nhiều rồi có phải khó chịu lắm không?”
Giang Quang Á gật đầu, cảm thấy hơi thở của mình vẫn còn đầy nùi rượu, cậu ta thở dài nói: “Tôi không giỏi uống rượu, về sau không uống nữa!”
Trương Dương nói: “Tửu lượng có cao có thấp, khống chế được là tốt rồi, quan trọng nhất là phải hết hứng!”
Giang Quang Á đột nhiên ngơ ngác nói một câu: “Tôi nghe nói chuyện của anh ở Đông Giang rồi!”
Trương Dương hơi ngớ người, ngay lập tức nghĩ ra chuyện Triệu Quốc Lương bị đâm chết.
Trương Dương nói: “Sự việc của anh họ cậu tôi cũng rất tiếc!”
Giang Quang Á nói: “Ngay từ đầu tôi đã tin anh không liên quan gì đến cái chết của anh họ tôi, anh sẽ không làm như vậy!”
Trương Dương nói: “Tin tôi đến thế à?”
Giang Quang Á cười rất rạng rỡ: “Tôi là một người tin vào trực giác!” Tình cảm của hai anh em họ không sâu đậm lắm, nhưng lần này cái chết của Triệu Quốc Lương làm ông nội cậu ta rất thương tâm.
Trương Dương không muốn tiếp tục nói đến chuyện này, thấy Tra Vì và Cố Dưỡng Dưỡng bước đến bên cạnh họ. Hắn đứng dậy đón: “Hai vị đại tiểu thư, chẳng phải hai người phải dậy sớm đi vẽ cảnh sao?”
Cố Dưỡng Dưỡng cười một cách xấu hổ.
Tra Vi ngáp: “Ngủ vẫn sướng hơn, dù sao thì chúng tôi cũng chẳng phải về ngay, ngày mai dậy sớm đi vẽ!”
Trương Dương nói: “Hôm nay thì sao?’
Giang Quang Á cũng bước đến: “Trương Dương, chúng ta đi leo núi đi, lần này mang cả khung tranh đến đây rồi, không thể chỉ uống rượu mà không làm gì được!”
Trương Dương nói: “Được, sau khi ăn cơm trưa, tôi đưa mọi người đi leo núi!”
Tra Vi hoan hô: “Được, có điều, chúng tôi định ở lại trên núi tối nay, lều trại cũng mang đi cả rồi.”
Trương Dương đã nhận ra, họ không đốt lửa trại không can tâm, hắn gật đầu nói: “Lên trên núi đã rồi tính sau!”
Lúc này Đỗ Thiên Dã gọi điện thoại đến, vốn Trương Dương tưởng rằng gã thông báo cho hắn việc của phó thị trưởng Phong Trạch, nhưng nhận được điện thoại mới biết, Đỗ Thiên Dã gọi hắn ra uống rượu, mấy ngày nay sự nhẫn nại của Trương Dương đang bị thử thách, hắn không chịu được nói: “Chuyện của tôi lúc nào mới quyết định xong vậy?”
Đỗ Thiên Dã giả hồ đồ nói: “Chuyện gì?”
“Đó là chuyện tôi đi Phong Trạch!”
“Đã báo lên trên rồi, chuyện này không thể nào gấp được!”
Trương Dương nói: “còn không gấp à, tôi đã nói với Thường Lăng Phong cùng tôi đến Phong Trạch rồi, anh đừng lừa tôi nhé, nếu như chuyện này đổ bể, thì nhất định tôi sẽ thành trò cười cho thiên hạ.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Đừng căng thẳng, đợi mấy ngày nữa xem sao!”
Trương Dương cụp máy, Tra Vi đứng bên cạnh hắn hiếu kì hỏi: “Anh đi Phong Trạch làm gì?”
Trương Dương nói: “cũng chẳng có việc gì, cấp trên bảo tôi đi Phong Trạch làm phó thị trưởng, nhưng việc này cứ lề rề mãi, đến giờ cũng chẳng có rõ ràng gì!”
Tra Vi nói: “Phó thị trưởng à! Anh thăng quan rồi!”
Trương Dương cười khổ hạnh nói: “Còn chưa chắc, việc này càng kéo dài tôi càng không chắc chắn, Phong Trạch là một thành phố cấp huyện, nói trắng ra là tôi vẫn chỉ là một cán bộ cấp phó sở, chỉ là cái tên nghe hay hơn thôi!”
Tra Vi nói: “Tôi hỏi giúp anh!”
Trương Dương nói: “Thôi, chuyện bé như con thỏ, không cần kinh động đến bộ trưởng Tra!”
Tra Vi nói: “Chúng tôi ăn trắng của anh nhiều như thế này, tôi phải biểu thị lòng cảm ơn chứ, hà tất phải khách khí vậy!”
Trương Dương cũng chẳng để ý, Tra Vi và Cố Dưỡng Dưỡng dù gì cũng vẫn là học sinh, họ thiếu lí niệm chính trị, cũng không hiểu những phức tạp trên quan trường, vì vậy Tra Vi nghĩ chuyện này rất đơn giản, ngay lập tức cô liền gọi điện cho cha.
Tra Tấn Nam đồng ý hỏi hộ, nhưng Tra Vi rất nóng tính, đòi cha phải gọi điện hỏi ngay.
Tra Tấn Nam thương con gái, quả nhiên gọi điện thoại hỏi thật, ông ta trực tiếp gọi điện cho bộ tổ chức tỉnh, bộ trưởng tổ chức Bình Hải nhận được điện thoại của Tra Tấn Nam, rất thận trọng, mặc dù Tra Tấn Nam chỉ nói một câu, bảo ông ta quan tâm đến chuyện của Trương Dương, nhưng câu này làm cho các bộ phận cấp dưới nghe thành, đó chính là một mệnh lệnh.
Bộ trưởng tổ chức tỉnh ngay lập tức gọi điện đến bộ trưởng tổ chức Giang Thành Từ Bưu.
Từ Bưu đang đợi khảo sát Trương Dương, không ngờ Trương Dương lại có thể leo lên được đến trung tổ bộ, vòng một hồi lại vẫn từ trên áp xuống, y lập tức gọi điện thoại cho Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã nghe nói Tra Tấn Nam nói chuyện về Trương Dương, cũng rất ngạc nhiên, sau khi nói chuyện với Từ Bưu, ngay lập tức gọi điện cho Trương Dương.
Trương Dương vừa nói xong chuyện đó với Tra Vi, đã quên sạch sành sanh, lúc này đang đánh tennis với Tra Vi, nhận được điện thoại của Đỗ Thiên Dã, hơi ngạc nhiên nói: “Hôm nay sao thế? Thành tâm thành ý gọi tôi đi uống rượu vậy sao?”
Đỗ Thiên Dã mắng: “Tiểu tử cậu thật là tử tế, vòng một vòng lại bảo bộ trưởng Tra áp đặt từ trên xuống, được đấy!”
Trương Dương nhìn Tra Vi ở đằng sau, không ngờ, cô nhỏ này lại gọi điện thật, hắn cười nói: “Nói thế nào?”
Đỗ Thiên Dã cười: “Đừng quan tâm nói thế nào, dù sao chẳng ai nói gì nữa rồi, việc này của cậu, bí thư Cố ra mặt không thích hợp, tỉnh trưởng Tống cũng không thích hợp, giờ đây bộ trưởng Tra là thích hợp nhất rồi, bộ tổ chức tỉnh chẳng nói gì được nữa, ai dám đứng lên phản đối chứ!”
Trương Dương rất mừng: “Nói như vậy, thì chuyện của tôi ăn chắc rồi?”
Đỗ Thiên DÃ nói: “Vốn đã là chuyện chắc chắn, nhưng tôi sợ ảnh hưởng quần chúng, nên muốn kéo dài một chút, giờ đây có bộ trưởng Tra ủng hộ, không ai nói gì nữa đâu, tiểu tử nhà cậu thật thâm nho, việc này mà cũng giấu tôi!”
Trương Dương nói: “Tôi không giấu anh, lần này là gì ấy nhỉ….Có lòng trồng hoa hoa không mọc, vô tình trồng liễu liễu đâm cây, đến khi gặp tôi sẽ nói với anh cụ thể sau!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu chuẩn bị chút đi, sau khi nghỉ, bộ tổ chức sẽ gọi điện đến cho cậu!”
“Chuẩn bị gì, tố chất tôi thế này rồi, nói chuyện trên bàn rượu với bộ trưởng Bưu là được rồi!”
Đỗ Thiên Dã nhắc nhở hắn: “Chú ý hình tượng của mình đấy, trèo càng cao, ngã càng đau!”
“Yên tâm đi, tôi rất rắn chắc, không đau được đâu!”
Người gặp chuyện vui đương nhiên sướng, sự vui sướng của Trương đại qua hiện ngay trên mặt, tất cả mọi người đều nhận ra hắn rất vui.
Sau khi ăn cơm trưa, Trương Dương dẫn hai mươi học sinh này bước trên con đường tới ngọn Thanh Vân, Trương Dương rất quen thuộc với núi Thanh Đài, nhưng với những học sinh này, đây là lần đầu tiên tham gia vào cuộc du lịch mạo hiểm này, con chuột trên cây, con thỏ trong lùm cây, thậm chí cả con chim rừng cũng làm bọn họ kinh hãi kêu lên.
Leo núi cùng đám học sinh này phải biết nhẫn nại, rất nhiều nơi trong giới tự nhiên làm bọn họ hứng thú, họ vừa đi vừa nhìn, thỉnh thoảng lại lấy máy ảnh ra, chụp này chụp nọ, đi đi dừng dừng, cứ vậy, đến tới nơi đã là hơn năm giờ chiều.
Họ lấy giá vẽ và dụng cũ vẽ ra, chọn vị trí xong, rồi vẽ lại cảnh hoàng hôn trên núi. Đương nhiên cũng có người không vẽ, đó chính là Tra Vi. Cô cầm máy ảnh chụp mấy bức rồi bắt đầu suy nghĩ về việc cắm trại.
Trương đại quan cũng không phải là một nhân vật nho nhã gì, người ta vẽ cũng không tiện làm phiền, đứng ỏ đằng xa, nhìn những người bằng tuổi này, Trương Dương cảm thấy mình đã già, thật ra hắn ta là người của hai thế giới, nên không giống với đám học sinh.
Tra Vi gọi hắn: “Trương Dương,đến giúp một tay dựng lều!”
Trương Dương thấy cô hơi hứng khởi, cười nói: “Nơi hoang vu thế này, các cô định dựng lều ở đây thật sao?”
Tra Vi gật đầu.
Trương Dương nói: “Thật là phục đám nhà nghệ thuật tương lai các cô, tôi có một kiến nghị thế này, hay là chúng ta đến Tử Hà Quan để mượn chỗ trú chân, hoặc là đến bên cạnh bức tường của phòng đá để dựng trại! Nhỡ đâu buổi tối có con gì bò vào trong trại thì phiền rồi!”
Tra Vi nói: “Không sao, chúng tôi sẽ đốt lửa, dã thú và côn trùng không dám vào gần lửa đâu!” Mấy người học sinh đang vẽ cũng ồ lên phụ họa.
Trương Dương nhìn đám học sinh mĩ thuật đầy chủ nghĩa lí tưởng, chỉ đành gật đầu: “Cắm trại cũng được, nhưng cắm ở chỗ nào thì tôi chọn!”
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Y Đạo Quan Đồ,
truyện Y Đạo Quan Đồ,
đọc truyện Y Đạo Quan Đồ,
Y Đạo Quan Đồ full,
Y Đạo Quan Đồ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!