Y Đạo Quan Đồ

Chương 3113: Chuyện cũ tang thương (2)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Y Đạo Quan Đồ

Liễu Đan Thần nói: "ông dám nói là không phải ông hại anh ta ư? Nghĩ hết mọi cách dụng cổ với Trương Dương, ý đồ khống chế anh ta, ông rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện xấu với anh ta, hiện tại ông lại nói với tôi là ông không cừu không oán với anh ta?"

Tiêu Quốc Thành thở dài nói: "Đan Thần, tôi lúc trước sở dĩ muốn đối phó hắn, là vì hắn cứ đối nghịch với tôi, thủy chung phá hoại đại kế của tôi, nhưng tôi bảo cô hạ cổ hắn, cũng không có nghĩa là tôi muốn giết chết hắn, chuyện này thực sự không liên can tới tôi, tôi cũng đang điều tra chuyện này rốt cuộc là ai làm, sư phụ đáp ứng cô. Chỉ cần để tôi tra được hung phạm, cho dù cô không ra tay thì tôi cũng nhất định sẽ báo thù hộ cô."

Liễu Đan Thần nói: "ông không cần lừa tôi, tôi đã trưởng thành tôi, tôi đã có thể nhận rõ thiện ác thật giả, nếu Trương Dương đã chết, vì sao ông không dứt khoát để tôi được chết cùng anh ta."

Tiêu Quốc Thành nói: "Đan Thần, cô nói như vậy khiến tôi rất đau lòng, tôi nuôi nấng cô từ nhỏ tới lớn, ở trong mắt tôi, cô chẳng khác gì con gái ruột của tôi, tôi sao có thể làm cô bị thương tổn, tôi thừa nhận, tôi cả đời này đã làm sai một chuyện, đó chính là để cô đi đối phó Trương Dương, là tôi hại cô."

Liễu Đan Thần lúc này mới quay mặt lại, nói khẽ: "Cám ơn ông."

Tiêu Quốc Thành ngược lại có chút sửng sốt.

Liễu Đan Thần nói: "Nếu như không phải ông muốn hại anh ta, tôi sao có thể được quen biết anh ta, nếu như tôi không biết anh ta, tôi sao có thể hiểu được cái gì gọi là tình yêu thực sự, tôi sao có thể nhận rõ bản thân?"

Vẻ mặt của Tiêu Quốc Thành lúc này phức tạp đến cực điểm.

Liễu Đan Thần nói: "Nếu như không có ông, tôi có thể không có hôm nay, ông là sư phụ tôi, ông nuôi nấng tôi lớn lên, dạy tôi làm người, đại ân đại đức của ông tôi kiếp này không thể báo đáp, nhưng cái này cũng không thể thay đổi cừu hận của tôi đối với ông.ông nếu như không giết tôi, rồi sẽ có một ngày tôi sẽ tìm ông báo thù."

Tiêu Quốc Thành gật đầu: "Thật sự muốn báo thù, vậy thì cần phải sống, nuôi lớn con trai của hai người rồi để nó tới tìm tôi báo thù."

Liễu Đan Thần nói: " ông không sợ à?"

Tiêu Quốc Thành lạnh lùng cười nói: "Vì sao phải sợ? Tương lai cô sẽ minh bạch, trên thế giới này thứ đáng sợ nhất chính là cừu hận, cho dù là sợ,nhưng người sợ tuyệt đối sẽ không phải là tôi!"

Liễu Đan Thần hiển nhiên không thể lý giải hàm nghĩa chân chính của những lời này của Tiêu Quốc Thành, nhưng cô ta nghĩ thông suốt một chuyện, bất kể như thế nào, cô ta cũng phải sống sót, chỉ có còn sống, mình mới có thể giữ được cốt nhục của cô ta và Trương Dương, chỉ có còn sống, mới có cơ hội báo thù cho hắn.

Tiêu Quốc Thành một mình đi lên mũi thuyền, nhìn bầu trời một màu phía trước, trong lòng lại nổi sóng, tư vị của cừu hận chỉ có mình mới có thể thể hội, báo thù tất nhiên sẽ hả lòng hả dạ, nhưng trước khi báo thù thì sao? có ai biết mấy năm nay hắn đã phải chịu đựng bao nhiêu sự đau khổ và dày vò?

Triệu Quốc Cường không hề trực tiếp tới Đông Giang, mà là tới thôn Tiểu Thạch Oa xã Lô Gia Lương huyện Tây Sơn thành phố Kinh Sơn, ở đó hắn trước tiên tới hội hợp với Chu Sơn Hổ, mục đích của Triệu Quốc Cường là để điều tra chuyện của Tiêu Quốc Thành năm đó ở thôn Tiểu Thạch Oa.

Chu Sơn Hổ bởi vì chuyện Trương Dương tử vong não mà khóc tới sưng cả mặt, ở trong lòng hắn hắn luôn coi Trương Dương trở thành quý nhân trong đời mình, hắn cho rằng Trương Dương là không gì không làm được, đến nay vẫn không chịu tin sự thật Trương Dương tử vong não.

Triệu Quốc Cường sau khi gặp Chu Sơn Hổ thì bắt tay hắn, lập tức nói: "Tôi không có nhiều thời giờ, hiện tại dẫn tôi tới gặp hiệu trưởng trần, tôi muốn tìm hiểu tất cả chuyện năm đó."

Trần Ái Quốc vẫn luôn ở trường tiểu học thôn Tiểu Thạch Oa, khi Chu Sơn Hổ dẫn Triệu Quốc Cường tới trường học, Trần Ái Quốc đang dạy bọn nhỏ, Triệu Quốc Cường cố đợi hơn mười phút, đợi tan học rồi, Trần Ái Quốc mới chậm rãi đi ra.

Chu Sơn Hổ gọi một tiếng hiệu trưởng trần, giới thiệu cho Triệu Quốc Cường bên cạnh với y.

Trần Ái Quốc sau khi biết thân phận của Triệu Quốc Cường thì lộ ra có chút cảnh giác, thái độ cũng bất thiện, lạnh lùng nói: "Những gì nên nói tôi đã nói với Trương Dương cả rồi, anh muốn biết thì đi mà hỏi hắn."

Triệu Quốc Cường nói: "Hiệu trưởng Trần, Trương Dương ngộ hại rồi."

Trần Ái Quốc ngây ra một thoáng: "Gì cơ?"

Chu Sơn Hổ bên kia đã không nhịn được mà bật khóc.

Trần Ái Quốc nghe thấy tin tức này cũng có chút đau buồn, y và Trương Dương tuy rằng chỉ tiếp xúc hai lần, nhưng ấn tượng đối với Trương Dương rất sâu, cho rằng tiểu tử này vô cùng trượng nghĩa chính trực, tình cảnh lúc trước Trương Dương cõng thi thể Mạnh Truyền Mĩ từ Tây Sơn tự đi xuống y vẫn còn nhớ như in, Trần Ái Quốc trầm mặc, y vươn tay ra móc thuốc lá.

Triệu Quốc Cường lấy ra thuốc lá đưa cho y, sau đó châm giúp Trần Ái Quốc, Trần Ái Quốc rút điếu thuốc rồi nói: "Tới nhà tôi nói chuyện."

Hai người đi theo Trần Ái Quốc tới nhà y, Trần Ái Quốc hút xong điếu thuốc đó, Triệu Quốc Cường lại vội vàng đưa điếu khác.

Trần Ái Quốc thở dài nói: "Sao lại phát sinh loại chuyện này? Là không may à?"

Triệu Quốc Cường nói: "Không phải không may, là một hồi mưu sát nhằm vào hắn."

Trần Ái Quốc hít một hơi lạnh, y lại rút điếu thuốc rồi nói: "Vì sao phát sinh loại chuyện này?"

Triệu Quốc Cường nói: "Chúng tôi vẫn đang điều tra, chuyện này bước đầu tập trung mấy người hiềm nghi."

Trần Ái Quốc nói: "Tôi không biết có thể giúp các anh được gì?"

Triệu Quốc Cường nói: "Hiệu trưởng Trần, tôi muốn tìm hiểu về Tiêu Quốc Thành."

Trần Ái Quốc nói: "Không biết không biết về Tiêu Quốc Thành cả."

Triệu Quốc Cường nói: "Căn cứ vào tình huống hiện tại tôi nắm giữ được, Tiêu Quốc Thành này trước đây tên là Tiêu Minh Hiên, hắn từng thuộc đội của anh về đây."

Ánh mắt Trần Ái Quốc lộ ra có chút bối rối: "Người anh hỏi thì ra là hắn à!"

Triệu Quốc Cường gật đầu: "Là hắn."

Trần Ái Quốc nói: "Chuyện này Trương Dương cũng từng hỏi rồi, thanh niên trí thức năm đó về thôn Tiểu Thạch Oa tổng cộng có tám người, Trần Thiên Trọng, Tiêu Minh Hiên, Thẩm Lương Ngọc, Vương Quân Dao, Hứa Thường Đức, Đổng Đức Chí, Mẫn Cương và tôi, tám người chúng tôi đến từ những địa phương khác nhau, cũng không hiểu nhiều lắm về nhau, Trần Thiên Trọng là đội trưởng của chúng tôi, cũng là người dáng vẻ đường đường nhất, tài ăn nói tốt nhất là Hứa Thường Đức, hắn rất làm quen với người khác, tới đây không lâu liền cặp kè với Vương Quân Dao." Nhắc tới chuyện này, trong lòng Trần Ái Quốc vẫn có chút buồn đau.

Triệu Quốc Cường lẳng lặng lắng nghe y kể lại, không dám chen ngang.

Trần Ái Quốc: "Nói Đổng Đức Chí và Mẫn Cương đều là trẻ con, khi đó tâm trí của bọn họ vẫn chưa thành thục, Tiêu Minh Hiên là một người không thích nói chuyện nhất trong số chúng tôi, trước khi hắn về đây đã có đối tượng, đương nhiên điều này chúng tôi về sau mới biết, trong nhóm người chúng tôi, Trần Thiên Trọng rất có phong phạm đại ca, có thể đoàn kết mọi người lại với nhau, Tiêu Minh Hiên lại là một ngoại tộc, hắn cho dù có thời gian cũng không muốn nói chuyện với chúng tôi, thà trèo đèo lội suối tới Tây Sơn tự chơi cờ. Nói thật, chúng tôi đều nhìn không thấu hắn, cảm thấy người này sâu xa khó hiểu, không dễ tiếp cận."

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Y Đạo Quan Đồ, truyện Y Đạo Quan Đồ, đọc truyện Y Đạo Quan Đồ, Y Đạo Quan Đồ full, Y Đạo Quan Đồ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top