Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam
Lão gia tử Lưu gia là kiến quốc công thần, trong nhân sinh gần bảy mươi năm của ông, gặp qua muôn hình muôn vẻ dạng người, nghe cháu trai đề cập người thầy thuốc nó tìm đến chỉ mới hơn hai mươi, thì biết nó bị lừa rồi. Nhưng nghĩ để nó ăn đau một cú, về sau sẽ biết nhìn xa trông rộng hơn, nên ông bất động thanh sắc, mắt lạnh nhìn đứa cháu nhận lời trì hoãn của đối phương, hẹn thời gian chẩn bệnh, lại mắt lạnh nhìn nó nhận cuộc gọi của đối phương, hỏi thời gian gặp mặt chính xác.
Trước khi đứa cháu nhìn sang, ông đã thu hồi mắt, tiếp tục xem báo giấy.
“Ông nội.” Lưu Diệu Minh đi qua ngồi xuống bên cạnh cụ “Con biết người không tin Tần Miễn thật sự giỏi y thuật, nhưng Lâm Phong khỏi bệnh hơn phân nửa là sự thật. Người xem như anh ta là một người bạn của con, gặp một lần cũng không mất quá mười phút đâu ạ. Nghen.”
Đây là tấm lòng hiếu thảo của cháu trai, Lưu lão gia không muốn cô phụ, vỗ nhẹ đầu nó một cái “Được được được. Bất quá cậu ta nên biết rõ, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói.”
“Người yên tâm, con sẽ nói rõ với anh ta.” Lưu Diệu Minh đứng lên “Ông nội, con ra ngoài đón người vào.” Bên ngoài viện có cảnh vệ, người bình thường đều không được vào. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Đi đi.”
Tần Miễn và Lưu Diệu Minh vào tứ hợp viện, trực tiếp đến thẳng sân ba, vừa vào cửa chỉ thấy một ông cụ hơn sáu mươi ngồi ngay ngắn trên băng ghế gỗ lim, mặt chữ điền, hai mắt sáng ngời có thần, sắc bén đánh giá hắn, khí thế của người bậc cao xông cuồn cuộn về phía hắn.
Tần Miễn nhướng mày, vầy là muốn ra oai phủ đầu ư? Hắn hơi hơi gật đầu với cụ, bảo toàn cấp bậc lễ nghĩa, rồi chuyển sang Lưu Diệu Minh “Vị này chính là người bệnh?”
Khí tràng của người ở địa vị bậc cao lâu dài không phải người thường có thể đón nhận, nhưng thanh niên này lại không mảy may bị ảnh hưởng, tựa như một thanh bảo kiếm xuyên thẳng xuống đất, bị cuồng phong vây hãm vẫn lù lù bất động, sắc sảo nội liễm. Lưu lão gia thầm giật mình, lúc này mới nhìn thẳng Tần Miễn. Lưu Diệu Minh hơi không vui, như là ông nội mình dùng khí thế áp chế đối phương trước, anh cũng không nên nói gì, bèn giới thiệu hai bên: “Ông nội, vị này chính Tần y sinh cháu từng đề cập với người Tần y sinh, vị này là nội của tôi.”
Lòng nghi ngờ của những người này quá nặng. Tần Miễn thầm lắc đầu, hối hận lúc trước đã đồng ý với Lâm Phong. Để dung nhập cuộc sống hiện đại không nhất định phải dùng phương thức phiền toái này. Nhưng nếu đã đáp ứng đối phương, hắn sẽ không nuốt lời.
Lưu lão gia kinh qua vô số người, sâu sắc nhận thấy Tần Miễn lạnh nhạt đi nhiều, mặc dù ban đầu cũng không tính là nhiệt tình, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn có bản lĩnh thật sự, làm một thế mời “Tần y sinh, mời ngồi.”
“Đa tạ.”
Sau khi Tần Miễn ngồi xuống, Lưu lão gia bảo Lưu Diệu Minh châm trà.
“Vẫn chưa biết Tần tiên sinh làm việc ở đâu?” Lưu lão gia mỉm cười, vẻ mặt hòa ái.
Tần Miễn không muốn đánh Thái cực với ông, nói thẳng: “Lưu lão gia, thật ngại, lát sau tôi còn có việc, chúng ta vẫn nên nói chính sự trước đi. Tôi bắt mạch cho ngài trước, viết ra kết luận mạch chứng và phương thuốc, sau đó hoặc là do tôi tự mình chữa trị, hoặc là ngài mời người khác cũng được.”
Lưu lão gia có tâm kiểm nghiệm bản lĩnh của đối phương, sảng khoái vươn tay ra “Làm phiền.”
Ngón tay Tần Miễn đặt lên mạch cổ tay ông cụ chừng mười giây rồi buông ra, nhìn Lưu lão gia “Từ mạch tượng cho thấy, ngài từng phát ba lần đột quỵ nhẹ, vì được điều trị đúng lúc nên bệnh tình được khống chế.”
Lưu lão gia và Lưu Diệu Minh giật mình liếc nhau. Thân phận của Lưu lão gia không tầm thường, bệnh án đều là tài liệu cơ mật, người bình thường không thể nào xem được. Nói cách khác, chẩn đoán của Tần Miễn là suy ra từ mạch tượng. Trước đó họ đã xem thường người này rồi.
Lưu Diệu Minh âm thầm thấy may vì đã không cư xử vô lễ với vị y sinh trẻ tuổi này.
Tần Miễn phảng phất như không thấy thái độ cả hai thay đổi “Khoảng cách giữa lần đầu và lần thứ hai đột quỵ nhẹ là chừng bốn năm năm, lần thứ hai cách lần thứ ba đột quỵ nhẹ khoảng xấp xỉ một năm. Mặc dù đều được khống chế, nhưng từ điểm này có thể thấy, kỳ thật tình trạng của ngài càng lúc càng nghiêm trọng, một khi bị kích thích rất có khả năng dẫn đến đột quỵ cấp tính.”
Vẻ mặt của Lưu lão gia và Lưu Diệu Minh đều ngưng trọng. Đột quỵ cấp tính có thể điều trị, nhưng rất khó khôi phục trở lại trạng thái trước khi phát bệnh, cũng tương đương với bị tàn phế.
“Anh xem tình trạng này của nội tôi có thể trị khỏi tận gốc hay không?” Lưu Diệu Minh sốt ruột hỏi.
“Vô cùng may mắn là, Lưu lão gia luôn chú ý rèn luyện cơ thể, cơ năng thân thể rất tốt.” Tần Miễn trầm ngâm một lát “Mạch của Lưu lão gia cân bằng hữu lực, sinh cơ khá mạnh, nếu không ngoài ý muốn, sống thêm mười bốn mười lăm năm không thành vấn đề. Chỉ cần châm cứu vài lần, kết hợp ăn uống hợp lý và rèn luyện thích hợp, có thể kéo dài thêm năm năm thọ mệnh.”
Vẻ mặt Lưu lão gia khẽ thả lỏng. Năm nay ông đã sáu mươi bốn, sống thêm hai mươi năm chính là tám mươi bốn, tám mươi bốn đã là thọ lắm.
Tần Miễn hỏi: “Có giấy bút không?”
“Có.” Lưu Diệu Minh vội vàng vào thư phòng lấy giấy bút ra, hai tay đưa cho Tần Miễn. Y nhỏ hơn Tần Miễn vài tuổi, kính trọng anh ta như thế cũng không có gì mất mặt.
Tần Miễn không viết ngay, mà nói với Lưu lão gia: “Không biết lão gia muốn tôi châm cứu cho ngài hay mời người khác? Nếu là mời thầy châm cứu khác, tôi sẽ viết phương pháp châm cứu ra, nhưng nếu vậy thì tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện gì? Mời nói.” Lưu lão gia hỏi.
Tần Miễn nói: “Không gạt nhị vị, phương thức này của tôi là tổ truyền, quy củ của tổ tiên, không được phép truyền ra ngoài. Nếu Lưu lão gia mời thầy thuốc khác, tôi mong đối phương có thể bảo mật.”
Lưu Diệu Minh nhịn không được nói: “Tần tiên sinh, chắc anh cũng biết trong xả hội có bao nhiêu người bị đột quỵ cấp tính. Tôi có thể trả giá cao mua phương thức châm cứu của anh.”
Tần Miễn bình thản lắc đầu “Xin lỗi, không bán.” Chữa trị cho một hai người thì thôi, nhưng nếu thực sự công bố phương pháp châm cứu ra ngoài, chẳng khác nào cải biến tiến độ y học ở mức độ lớn. Hắn luôn ghi nhớ lời Lôi Thiết từng nói, tu chân giả không thể dùng bản lãnh của mình can thiệp vào đại sự của thế tục, bằng không tương lai lúc độ kiếp, thiên đạo sẽ trừng phạt nặng nề. Lúc trước hắn và Lôi Thiết tham dự vào chiến tranh giữa Đại Hạ và Thổ La e là cũng đã bị thiên đạo ‘ghi nhớ’, nên về sau càng phải cẩn thận.
Lưu Diệu Minh nói: “Giá cả có thể thương lượng.”
Tần Miễn cười “Tôi cũng không thiếu tiền. Lưu thiếu và Lâm Phong là bạn bè, hẳn có thể hiểu, nếu một người đã có quá nhiều tiền, tiền với người đó mà nói chỉ là mấy con số.”
Lưu Diệu Minh không biết rốt cuộc Tần Miễn có bao nhiêu tiền, nhưng hoàn toàn đồng ý với cách nói của hắn. Chỉ nói Lâm Phong thôi, anh ta có một đam mê chính là mua nhà. Mặc kệ là trong nước hay nước ngoài, chỉ cần nhìn trúng nhà thì sẽ nhịn không được mua đứt, rẻ thì tám trăm ngàn, mắc thì có hơn hai mươi triệu, lúc chi tiền mắt cũng không thèm chớp một cái.
Nhưng Lưu Diệu Minh vẫn hơi không cam lòng, âm thầm nháy mắt với Lưu lão gia.
Lưu lão gia hiểu suy nghĩ của đứa cháu, nếu Lưu gia họ có thể dâng ra phương pháp chữa trị này, nhất định sẽ giúp địa vị Lưu gia càng thêm vững chắc. Nhưng ông không thể làm vậy, vì ông chợt nghĩ đến một ít tư liệu cơ mật chỉ có quan chức cao tầng bọn ông mới được tiếp xúc, vào khoảng năm mươi năm trước, trong nước vẫn còn tồn tại một vài ‘thế ngoại cao nhân’. Ông hoài nghi vị thầy thuốc trẻ tuổi trước mắt này chính là đệ tử của vị thế ngoại cao nhân nào đó. Nếu thật sự là thế, loại người này chỉ được mượn sức, bảo trì quân tử chi giao, thậm chí xem thường cũng có thể, chỉ duy độc không thể đắc tội.
Ông phẩy phẩy tay với cháu trai “Tần y sinh, cậu đích thân châm cứu cho tôi đi, cậu càng hiểu rõ tình trạng của tôi hơn những người khác, tôi thấy vẫn nên nhờ cậu động thủ là nhất.”
“Không thành vấn đề.” Tần Miễn gật đầu “Ngoài ra, tôi còn có điều kiện, tôi không định chẩn bệnh cho người khác nữa, lần chẩn trị này, hi vọng nhị vị đừng nói ra ngoài.”
Lưu lão gia nhìn Lưu Diệu Minh “Không thành vấn đề.”
Lưu Diệu Minh khó xử nói: “Việc này… chuyện anh chữa bệnh cho Lâm Phong đã có không ít người biết, hơn nữa lần tụ hội đó cũng có nhiều người nghe cuộc trò chuyện của chúng ta.”
“Tôi biết.” Tần Miễn nói “Tóm lại, sau này đừng nói ra nữa là được.”
Lưu Diệu Minh đồng ý.
Tần Miễn viết ra một phương thuốc, đưa cho y “Sắc thuốc theo đơn này, lúc tôi châm cứu cho Lưu lão gia xong, lập tức uống dược ngay là thích hợp nhất.”
“Được, tôi đi làm ngay.”
Hơn hai giờ sau, Tần Miễn mới từ Lưu gia đi ra, về sau cách mỗi ba ngày sẽ đến châm cứu cho Lưu lão gia một lần, châm cứu tổng cộng mười lần rồi uống thêm hai tháng dược là được.
Lưu Diệu Minh đích thân tiễn hắn ra cửa.
Đi ngang qua tiệm bánh ngọt, Tần Miễn dừng lại, mua bốn chiếc bánh kem nhỏ.
Về nhà, vừa vặn cửa ra, một lớn hai nhỏ sắp hàng ngồi trên sô pha phòng khách cùng lúc quay đầu sang đây, bên cạnh mỗi người đều có một túi hành lý, Tần Miễn tức thì bật cười.
“Ba ba!” Tần Duệ Lân, Lôi Duệ Lân chạy nhanh ra đón, nhận lấy bánh kem nhỏ trong tay hắn.
Tần Miễn ngồi xuống bên cạnh Lôi Thiết, đưa một hộp bánh kem cho y, nhìn nhìn ba túi hành lý trên mặt đất, vẻ mặt buồn cười “Cái này nghĩa là sao vậy?”
“Ba ba, không phải người nói muốn dẫn chúng ta đi du lịch à?” Lôi Duệ Lân nằm nhoài lên tay vịn sô pha, nhắc nhở. Buổi chiều hôm qua, phần diễn của nhóc đã quay xong hết, hiện tại là người tự do.
“Đúng là có nói.” Tần Miễn ăn một miếng bánh, kéo khoá túi hành lý của Lôi Thiết ra, lục lọi quần áo bên trong, chợt ngón tay chạm phải hộp giấy, sau khi thấy rõ chữ trên hộp, mặt tức thì nóng lên, quay đầu ngó Lôi Thiết “Một hộp là đủ rồi, huynh lại chuẩn bị tận bốn hộp, rốt cuộc là có bao nhiêu… hửm.”
Lôi Thiết trưng vẻ thành thật giải thích “Không phải ta muốn mua nhiều, trên mạng ghi mua ba tặng một. Tức phụ, không phải ngươi thường nói nên cần kiệm trì gia?”
Tần Miễn câm nín, trừng bộ dáng vô tội của y.
Lôi Thiết mặc không đổi sắc, vươn ngón tay quệt phần kem dính trên miệng tức phụ bỏ vào miệng mình, rồi quay đầu tiếp tục xem TV.
Tần Miễn xoa xoa mặt, một phát chén sạch.
“Ăn bánh xong lập tức xuất phát.”
-Hết chương 221-
——-
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam,
truyện Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam,
đọc truyện Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam,
Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam full,
Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!