Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 77: 77


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Can Vĩnh Phúc còn không chưa nghĩ ra cách để giết đứa bé nhà họ Vệ kia thì đã phải ảo não trở về bẩm báo chuyện xảy ra ngoài cung cho Trường Đức đế biết.

Trường Đức đế nghe xong còn ngẩn ra một lúc: “Ngươi nói lại lần nữa xem!”

Can Vĩnh Phúc không thể làm gì khác nên đành cẩn thận lặp lại một lần, mặt Trường Đức đế từ từ sầm xuống, bút trong tay bị ông ta đập mạnh xuống bàn: “Thực sự là to gan, ngay cả trẫm cũng dám bịa đặt nói xấu, quả thật là trẫm đã quá mức nhân từ khiến đám sâu bọ sắp chết điếc không sợ súng kia nhảy nhót quá lâu rồi.”

Trường Đức đế không hỏi đã nhận định việc này là do Vệ Vân Chiêu làm nên trực tiếp dặn dò Can Vĩnh Phúc: “Truyền Vệ Vân Chiêu vào cung, trẫm muốn xem xem hắn có mấy đầu cho trẫm chém!”

“Hoàng thượng, nô tài có chuyện không biết có nên nói hay không.” Can Vĩnh Phúc cúi đầu, so với thường ngày thì cẩn thận nghe lời hơn rất nhiều.

Dấu tay trên cổ gã có thể thấy rõ ràng, lúc này đã đổi màu, Trường Đức đế liếc gã một cái như bố thí: “Sao? Trẫm sai ngươi giết thằng ranh con nhà họ Vệ không xong, bây giờ ngươi lại muốn cầu xin cho Vệ Vân Chiêu à?”

Can Vĩnh Phúc cuống quít quỳ xuống đất: “Hoàng thượng bớt giận, nô tài tuyệt đối không dám.”

Trường Đức đế nhấc chân đạp gã một cái, Can Vĩnh Phúc ngã dập mông xuống đất, sau đó gã nghe thấy Trường Đức đế hỏi: “Vậy ngươi muốn nói cái gì?”

Can Vĩnh Phúc nói: “Hoàng thượng, hôm nay đại cung nữ Thu Tịch bên người Tào nương nương từng ra cung.”

Can Vĩnh Phúc chỉ nói một câu đã khiến Trường Đức đế thay đổi đối tượng nghi ngờ của mình: “Phế hậu, Tào thị.” Ánh mắt của Trường Đức đế từ từ trở nên nguy hiểm: “Trẫm đúng là đã quên bà ta, bây giờ Tào thị không phải người bên phe trẫm nữa rồi.”

“Vậy ngươi sai người đi điều tra xem rốt cuộc là phế hậu hay là nhà họ Vệ, trẫm muốn xem đến cùng thì lá gan của ai lớn hơn.”

“Vâng, nô tài sẽ sai người đi hỏi thăm.”

Can Vĩnh Phúc đang định lui ra thì Trường Đức đế lại mở miệng: “Lãnh cung thì phải có dáng vẻ của lãnh cung, không phải người nào cũng có thể tùy tiện ra vào, Can Vĩnh Phúc, những việc này không nên để trẫm tới nhắc nhở ngươi.”

Giọng điệu của ông ta nguy hiểm đến mức khiến Can Vĩnh Phúc cảm thấy cảm giác nghẹn thở khi bị bóp cổ vào buổi sáng kia lại sắp trở về, gã nhắm mắt trả lời: “Vâng, nô tài nhất định sẽ dạy dỗ người phía dưới, chắc chắn sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.”

Bên ngoài lãnh cung có cấm vệ quân trông coi, chủ nhân không thể ra ngoài nhưng cung nữ phải đi lấy đồ ăn thì có thể đi lại, nhưng cung nữ lãnh cung  lại tuyệt đối không được phép ra khỏi cung.

Tào Lan Nhi đã bị phế nhưng dù sao trước kia bà ta cũng là Hoàng hậu, hơn nữa còn có Thái tử nên thái độ của Cấm vệ quân đối với Tào Lan Nhi cũng không thay đổi. Thu Tịch là đại cung nữ bên cạnh Tào Lan Nhi, trước thường xuyên giúp Tào Lan Nhi ra cung làm việc, thân quen với Cấm vệ quâ…ửa cung nên khi cô ta muốn xuất cung thì thực sự không ai cảm thấy có chỗ nào không đúng cả.

Khi Can Vĩnh Phúc truyền cho thống lĩnh Cấm vệ quâ…ứ của Trường Đức đế thì những người này mới phản ứng lại, Tào Lan Nhi đã là phế hậu, thân phận kém xa lúc trước, cung nữ bên người bà ta cũng mất đi tư cách xuất cung làm việc, tâm tư họ cũng trở nên linh hoạt hơn.

Can Vĩnh Phúc điều tra chuyện đồn đại rất nhanh, không bao lâu sau đã xác nhận việc này chính là phế hậu Tào thị sai Thu Tịch làm, Thu Tịch trực tiếp bị dẫn tới trước mặt Trường Đức đế.

Trường Đức đế lên tiếng: “Thu Tịch, ngươi có biết tội của ngươi không?”

Thu Tịch đi theo bên người Tào Lan Nhi nhiều năm nên đương nhiên rất quen thuộc Trường Đức đế, nhưng Thu Tịch chưa từng sợ Trường Đức đế giống như ngày hôm nay, cho đến giờ phút này thì cô ta mớ…hức được là chủ nhân của mình đã không phải là Hoàng hậu nữa, chỉ là cung phi bị nhốt trong lãnh cung mà thôi.

Có thể Hoàng thượng không thể làm gì nương nương nhưng nếu muốn xử trí một cung nữ như cô ta thì không cần tiếp tục nể mặt nương nương như trước kia nữa.

Lúc này Thu Tịch cũng không biết mình có nên nhận tội hay không, cô ta không thể phản bội nương nương, nhưng nếu Hoàng thượng hỏi thì tất nhiên là đã biết chuyện cô ta làm. Lúc Từ nương nương dặn dò cô ta tìm người tản tin đồn thì cô ta đã biết là không lừa được, chỉ không nghĩ tới lại bại lộ nhanh như vậy mà thôi.

Hơn nữa chuyện này còn dính đến Thái tử điện hạ, Thu Tịch sợ đây là biện pháp do nương nương nhất thời kích động nghĩ ra nên không dám đi làm, cô ta còn lặng lẽ chạy tới Đông cung một chuyến để hỏ…iến của Thái tử điện hạ. Thái tử điện hạ không chỉ không cảm thấy không đúng mà còn rất tích cực sai cô ta làm nhanh lên một chút, thậm chí còn an bài người hỗ trợ cô ta, thế nên lời đồn mới có thể lan truyền thuận lợi như vậy.

“Lớn mật! Hoàng thượng hỏi ngươi đấy, còn không mau nói.”

Thu Tịch nửa ngày không nói lời nào, Can Vĩnh Phúc mắng cô ta.

Thu Tịch dập đầu lạy lục: “Nô tỳ biết tội, xin Hoàng thượng tha mạng, xin Hoàng thượng tha nô tỳ lần này, nô tỳ không dám nữa.”

Trường Đức đế hình như đang thưởng thức dáng vẻ dập đầu quỳ lạy của Thu Tịch, mãi đến tận khi cô ta dập rách cả đầu, máu chảy từ trán xuống mũi thì Trường Đức đế mới lạnh lùng nói: “Đứng lên đi.”

Thu Tịch đương nhiên là không dám đứng lên, Can Vĩnh Phú…ên cạnh thúc giục cô ta nói ra những chuyện đã làm.

Thu Tịch không nói Thái tử cũng không nói phế hậu, chỉ nói đây là kế hoạch của một mình cô ta, nói xong lại bắt đầu dập đầu lạy. Cô ta muốn thể hiện lòng trung thành, trong cung, người trung thành với chủ nhân thì còn có thể có một con đường sống, nhưng người bất trung thì cho dù rơi vào tay ai thì cũng sẽ không có kết cục tốt.

Trường Đức đế không có tâm tư nhìn tiếp, ông ta phất tay một cái dặn dò Can Vĩnh Phúc: “Mang ra ngoài dập đầu, nếu không chịu nói thật thì dập đầu đến chết cho rồi.”

Trường Đức đế chắc chắn sẽ không để tính mạng của một cung nữ trong lòng, Thu Tịch nghe vậy biết mình khó thoát khỏi cái chết nên hôn mê bất tỉnh luôn tại chỗ.

Can Vĩnh Phúc ghét bỏ nhìn cô ta một cái rồi vội vã gọi người: “Kéo ra ngoài kéo ra ngoài, cái thứ không biết cố gắng.”

Trường Đức đế chỉ lạnh lùng nhìn qua một cái mà Can Vĩnh Phúc đã cảm thấy sống lưng phát lạnh, gã cúi đầu không dám nói gì nữa.

Trường Đức đế cảm thấy không thú vị, trong lòng lại tức giận Tào thị dám chống đối ông ta, Trường Đức đế đứng dậy: “Đi lãnh cung!”

Can Vĩnh Phúc nghe giọng điệu của ông ta thì đã biết là Trường Đức đế đang tức giận, sợ là phế hậu sẽ phải chịu chút đau khổ, có điều Can Vĩnh Phúc lo cho bản thân mình còn không xong nên cũng không có tâm tư đồng tình người bên ngoài.

Khi Trường Đức đế đến lãnh cung, Tào Lan Nhi đang ngồ…rước gương cẩn thận nhìn ngắm dung mạo của mình, là mỹ nhân, đáng tiếc đã tuổi xế chiều, có nếp nhăn, gương mặt từ từ già nua xấu xí, kém xa năm đó.

Tào Lan Nhi càng nhìn càng tức giận, thấy Trường Đức đế đến cũng chỉ qua loa chào một tiếng “Hoàng thượng” cũng không hành lễ.

Thái độ như vậy đương nhiên sẽ chọc giận Trường Đức đế vốn đã không vui, ông ta đi tới, nhấc chân đạp đổ bàn trang điểm rồi giận dữ nói: “Tào thị, trẫm đã cảnh cáo ngươi phải nghe lời rồi cơ mà!”

Bàn trang điểm ngã xuống đất, son phấn và trang sức bày trên mặt bàn rơi vung vãi khắp nơi, gương đồng cũng rơi xuống đất, xoay tròn phát ra tiếng vang chói tai.

Tào Lan Nhi đứng dậy, lạnh lùng nhìn về phía Trường Đức đế: “Sao hôm nay Hoàng thượng lại có tâm tình đến lãnh cung giải sầu vậy, hay là vị mỹ nhân ngài nhốt trong tẩm cung kia bị ngài hành hạ đến chết nên ngài lại nhớ đến phế hậu như nô tì?”

Trường Đức đế chắp tay sau lưng, tức giận trong mắt tăng vọt: “Ngươi không xứng! Tào thị, đừng có ăn nói linh tinh trước mặt trẫm, trẫm chỉ hỏi ngươi, những lời đồn đại bên ngoài có phải là ngươi sai người làm ra hay không?”

Tào Lan Nhi sửa sang lại tóc mai của mình rồi nở nụ cười: “Không phải Hoàng thượng đã điều tra xong mới đến tìm nô tì hay sao? Nếu đã tra được thì cần gì phải làm thừa mà tra hỏi, nô tì nhận, chính là nô tì sai người làm.”

Tào Lan Nhi tới gần Trường Đức đế, tay đặt lên ngực Trường Đức đế vuốt ve: “Hoàng thượng, lúc trước khi ngài đẩy hết thảy tội danh lên người nô tì thì nên nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, huống hồ, chỉ là một lời đồn đại nho nhỏ mà thôi, cũng sẽ không gây nên ảnh hưởng gì với Hoàng thượng cả không phải sao?”

Trường Đức đế nắm lấy tay Tào Lan Nhi rồi hất mạnh ra, sau đó ông ta bóp cằm Tào Lan Nhi: “Trẫm cũng đã cảnh cáo ngươi phải nghe lời từ sớm rồi, xem ra phải đưa mấy cái đầu người nhà họ Tào vào cung cùng ngươi thì ngươi mới có thể ngoan ngoãn được, nếu như thế thì trẫm sẽ cho ngươi vừa ý.”

Trường Đức đế dùng sức rất lớn, Tào Lan Nhi cảm thấy xương cằm của mình sắp bị bóp nát đến nơi rồi, bà ta muốn hất ra nhưng Trường Đức đế lại không buông tay, Tào Lan Nhi không thể làm gì khác hơn là đập vào tay Trường Đức đế, có điều bà ta còn không kịp đánh tiếp thì đã bị Trường Đức đế bắt được tay, sau đó đẩy mạnh một cái làm bà ta ngã xuống đất.

Tào Lan Nhi nửa nằm nửa ngồi không nhúc nhích trên mặt đất, bà ta ngước nhìn Trường Đức đế: “Hoàng thượng cho rằng dùng tính mạng của người nhà họ Tào là có thể uy hiếp ta sao, ngươi muốn giết họ thì cứ việc giết, tốt nhất là giết sạch không tha một ai.”

Lúc nói đến người nhà họ Tào, trong mắt Tào Lan Nhi có sự thù hận, Trường Đức đế nhìn mà hoảng sợ, không nghĩ tới con đàn bà này tàn nhẫn đến mức không thèm quan tâm người nhà mẹ đẻ của mình.

“Tào thị, ngươi đừng quên, còn có Thái tử, nếu ngươi còn dám làm loạn thì trẫm sẽ phế hắn, giam cầm cả đời, để mẹ con các ngươi cả đời cũng không thể gặp lại!”

Tào Lan Nhi không sợ cả đời không thể gặp lại, bà ta chỉ sợ Trường Đức đế phế bỏ Thái tử, khiến Thái tử không còn khả năng đăng cơ làm Hoàng đế.

Nhưng lúc này Tào Lan Nhi không thể chịu thua, bà ta chậm rãi đứng lên, nhặt lên gương đồng ngồi lại ghế, giơ gương đồng nhìn mặt mình: “Phế bỏ Thái tử, Hoàng thượng không sợ tương lai không tìm được người tiếp nhận giang sơn của ngài sao?”

Có lẽ cảm thấy nói như vậy có chút mơ hồ nên Tào Lan Nhi lại giải thích một câu: “Hoàng thượng, khi ngài chỉ còn một đứa con trai là Thái tử thì ngài còn có lựa chọn nào khác hay sao?”

Trường Đức đế nghe r…gầm trong lời nói của Tào Lan Nhi thì tiến lên hai bước tóm chặt cổ áo bà ta: “Tào thị, ngươi làm cái gì?”

Tào Lan Nhi nhếch khóe môi cười: “Nô tì còn có thể làm cái gì nữa, đương nhiên là giúp Thái tử diệt trừ một ít mối uy hiếp rồi, Hoàng thượng đoán xem, khi nào thì Đại hoàng tử điện hạ mà ngài một lòng hy vọng có thể về kinh?”

Nhìn khuôn mặt sắp bùng nổ sự giận dữ của Trường Đức đế, Tào Lan Nhi cười đến càng vui vẻ, còn mang theo một tia quyến rũ: “Có lẽ sẽ giống như Vệ Túc, mãi mãi không về được cũng nên.”

Bàn tay tóm cổ áo Tào Lan Nhi của Trường Đức đế đặt trên cổ bà ta rồi siết mạnh lại, gân xanh trên mu bàn tay phồng lên, ông ta muốn bóp chết Tào Lan Nhi.

Tào Lan Nhi sắp không thở nổi, con mắt trắng dã, khi giãy dụa cũng không giãy dụa nổi nữa thì Trường Đức đế mới buông bà ta ra rồi hất mạnh xuống đất.

Tào Lan Nhi ôm cổ ho khan, ho một lúc thì nở nụ cười: “Khụ… Hoàng thượng, ngài ngàn lần… vạn lần không nên để nô tì làm đối thủ của ngài. Ta biết ngài sẽ không giết ta, bởi vì ngài không dám, đường đường Thiên Tử của Đại Việt cũng có chuyện sợ sệt, thực sự là buồn cười, buồn cười ha… ha… ha… ha… ha.”

Trường Đức đế căm hận nhìn Tào Lan Nhi: “Con mụ điên.” ông ta phun ra ba chữ rồi xoay người rời đi.

Tào Lan Nhi nhìn theo bóng lưng của ông ta gọi: “Đúng, nô tì là kẻ điên, Hoàng thượng tuyệt đối đừng trở lại trêu chọc ta, bằng không nô tì cũng không biết chính mình phát điên lên thì sẽ làm những gì đâu.”

Trường Đức đế mang theo tức giận đến, lại mang theo tràn ngập lửa giận đi, chỉ hận chính mình năm đó mắt mù, cưới một con đàn bà vừa ác độc vừa điên cuồng như thế.

Trường Đức đế vừa ra khỏi lãnh cung đã sai Can Vĩnh Phúc đi điều tra xem có phải Hoàng hậu phái người đến biên quan giết Đại hoàng tử hay không, sau đó lại bảo Can Vĩnh Phúc an bài một đội ám vệ đi bảo vệ Đại hoàng tử, nhất định phải giúp Đại hoàng tử thuận lợi về kinh.

Đại hoàng tử là con cả, Trường Đức đế cũng từng thương yêu đứa con lớn nhất này, nhưng sau đó Đại hoàng tử yêu thích đánh giết, còn suýt nữa tạo ra lời đồn khắc thê thì thái độ của Trường Đức đế đối với hắn mới phai nhạt một chút. Hơn nữa hồi đó Thái tử rất xuất sắc, lại biết lấy lòng ông ta, Đại hoàng tử lại chủ động nhập ngũ tới biên quan nên Trường Đức đế chuyển toàn bộ yêu thương với Đại hoàng tử lên người Thái tử.

Nhưng Trường Đức đế không nghĩ như thế, hiện tại ông ta cảm thấy Đại hoàng tử là bị hai mẹ con Tào thị và Thái tử ép đi, là Thái tử cướp đi sự thương yêu mà ông ta vốn nên cho con cả.

Trường Đức đế vừa nhớ tới Tào Lan Nhi đã cảm thấy cực kì căm ghét, nhớ tới Thái tử cũng không tốt hơn một chút nào, yêu thích trước đây nhanh chóng thành căm hận, cứ suy nghĩ một lúc như vậy thì Trường Đức đế bắt đầu nảy ra suy nghĩ phế Thái tử, cũng quyết định tuyệt đối không thể để ngôi vị Hoàng đế rơi vào trong tay Thái tử.

Trường Đức đế tiếp tục dặn dò Can Vĩnh Phúc: “Phái người theo dõi Thái tử thật chặt, không cho Thái tử có bất kỳ liên hệ nào với lãnh cung, sau đó đi Trường Ninh cung truyền lão Lục tới gặp trẫm.”

Buổi tối, có một vị khách tới nhà họ Vệ, nghiêm khắc một chút mà nói là một người muốn làm con rể nhà họ Vệ, nhưng có được hay không thì rất khó nói: Lục hoàng tử Việt Hằng.

Việt Hằng buổi tối chuồn ra cung, đưa tới cho hai người Giang Lâm một tin tức tốt y sắp xuất cung xây phủ rồi.

Việc hoàng tử Đại Việt xuất cung xây phủ có nghĩa có thể tham gia vào triều đình, có thể nuôi dưỡng thế lực của mình để tranh ngôi vị Hoàng đế rồi.

Thực ra Việt Hằng đã sớm đến tuổi xuất cung xây phủ nhưng lúc trước Tào Lan Nhi không cho, một là sợ Thái tử có thêm một đối thủ, hai là muốn để người ở trước mắt để thuận tiện theo dõi.

Bây giờ Tào Lan Nhi đã thành phế hậu, Trường Đức đế lại bị việc làm của Tào Lan Nhi chọc tức, càng sợ lời Tào Lan Nhi nói sẽ trở thành sự thật. Cuối cùng ông ta chỉ còn một đứa con trai là Thái tử, ngôi vị Hoàng đế không thể không truyền cho hắn.

Vậy nên Trường Đức đế một bên sai người đi đón Đại hoàng tử về kinh, một bên an bài Việt Hằng xuất cung xây phủ, muốn bồi dưỡng người đối kháng với Thái tử.

Có lẽ là do Việt Hằng không được Tào thị thích nên sự bất mãn của Trường Đức đế đối với Tào thị và Thái tử vẫn chưa liên lụy đến Việt Hằng.

Việt Hằng đương nhiên là vui vẻ, ra khỏi cung thì có gặp Tô Kiều sẽ thuận tiện hơn nhiều, cũng không cần lần nào cũng lén lút xuất cung như trước, gặp không được bao lâu lại phải trở về. Bây giờ Việt Hằng chỉ trông chờ phủ đệ mà Trường Đức đế ban cho thể được sửa chữa lại nhanh chóng để có thể chuyển vào ở.

Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu nghe xong thì cảm thấy có một chút nghi ngờ nho nhỏ, Giang Lâm hỏi y: “Nửa đêm nửa hôm ngươi vào nhà họ Vệ chỉ vì muốn nói cái này với chúng ta thôi ư?”

Việt Hằng không cảm thấy có chỗ nào không đúng: “Đúng vậy, tin tức tốt lớn như vậy thì đương nhiên là bản điện hạ phải tự mình đến nói cho các ngươi mới đúng.”

Hai người càng ngơ ngác, Giang Lâm hỏi: “Tại sao?”

Việt Hằng đáp: “Hai người là huynh trưởng, ta nên biểu hiện ra đầy đủ thành ý.”

Hiểu rồi, đây là thật sự rất muốn làm con rể của nhà họ Vệ.

Giang Lâm không phải rất muốn làm “huynh trưởng” này: “Ờm.” Mặt lạnh như tiền.

Vệ Vân Chiêu lại hỏi chuyện khác: “Điện hạ định tranh ngôi vị Hoàng đế sao?”

“Không.” Việt Hằng đáp rất thẳng thắn, cũng đưa ra lý do: “Bẩn.”

Giang Lâm cảm thấy nếu xem thái độ của Việt Hằng đối với ngôi vị Hoàng đế thì y thật sự coi trọng cậu và Tô Kiều.

“Ngôi vị Hoàng đế sớm muộn gì cũng phải thay đổi người, vậy không biết trong lòng Lục hoàng tử có người nào thích hợp hay không?” Vệ Vân Chiêu hỏi lại.

Việt Hằng lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ: “Đến lúc đó các ngươi sẽ biết, hiện tại ta không thể nói, có điều các ngươi có thể yên tâm, vị trí kia không phải người nào cũng có thể ngồi, cho dù có người muốn thì ta cũng sẽ không cho phép.”

Buổi tối nên họ không thấy rõ trên mặt Việt Hằng có biểu cảm gì, chỉ có thể phán đoán ra từ giọng điệu của y đã sớm có ứng cử viên cho ngôi vị Hoàng đế, nhưng chắc chắn sẽ không phải loại như Trường Đức đế.

“Nếu như thế thì chúng ta yên tâm rồi, cũng mong điện hạ có thể nói được làm được.” Vệ Vân Chiêu chắp tay hành lễ với Việt Hằng.

Việt Hằng đứng dậy đưa tay làm động tác nâng Vệ Vân Chiêu một cái rồi cười nói: “Kỳ thực ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tạo phản, lúc đó ta từng nghĩ nếu ngươi tạo phản thì bản điện hạ sẽ giúp ngươi một tay, nhưng là…” Giọng Việt Hằng tràn đầy tiếc nuối.

Giang Lâm nhìn Lục hoàng tử như thế mà trong lòng thầm mắng Tào Lan Nhi và Cẩu hoàng đế, nhìn xem đứa nhỏ này bị chèn ép đến mức nào mà muốn đem ngôi vị Hoàng đế của mình chắp tay đưa cho người khác kìa.

Đương nhiên, nếu như Tào Lan Nhi và Cẩu hoàng đế nghe được lời này của Việt Hằng thì có lẽ không tức chết cũng phải nôn ra máu, Giang Lâm thật muốn nói cho họ nghe một chút.

Việt Hằng xuất cung xây phủ đối với họ tới nói là chuyện tốt, sau này muốn qua lại thương lượng chuyện gì cũng thuận tiện hơn nhiều, Việt Hằng an bài không ít cơ sở ngầm trong cung, tin tức trong cung cũng sẽ không bị gián đoạn. Giang Lâm nể mặt Tô Kiều muội muội nên tính toán chờ Việt Hằng chuyển tới phủ Lục hoàng tử thì cậu sẽ làm một bữa cơm chúc mừng một chút.

Lục hoàng tử và Tô Kiều qua lại với nhau đã lâu nên đương nhiên biết Giang Lâm làm cơm ăn ngon, tay nghề không ai có thể so sánh được, nhưng mỗi lần y tới đều không đúng lúc, một lần cũng không ăn được. Lúc này Giang Lâm nói vậy thì Việt Hằng lập tức nhớ trong lòng rồi xoay người rời đi: “Bản điện hạ đi nói cho Tô Tô tin tức tốt này.”

Giang Lâm nhìn Việt Hằng chỉ chớp mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi mà thở dài nói: “Tiến bộ lớn nhất của Lục hoàng tử có lẽ là xưng hô từ Tô Kiều biến thành Tô Tô.”

Vệ Vân Chiêu kéo cậu ngồi lên chân của mình: “Lâm Nhi đang ám chỉ vi phu cũng nên kêu ngươi là Lâm Lâm sao?”

Giang Lâm cảm thấy nóng trong lòng, cậu lạnh lùng đứng dậy ngồi trở lại trên ghế đá: “Không, ngươi kêu ta Giang Lâm là tốt rồi” Trời nóng như vậy nên Giang Lâm cũng không có sức để mà dính vào nhau.

Vệ Vân Chiêu rất mất mát, cảm thấy thời tiết cản trở hắn và phu nhân thân mật, từ sau khi trời nóng lên thì họ rất ít ngủ chung, đừng nói đến việc làm chuyện khác.

Vệ Vân Chiêu sâu sắc cảm thấy tình huống như vậy không thể tiếp tục nữa, hắn bảo Tuần Thất bày thêm vài chậu băng vào phòng, đêm nay hắn nhất định phải ngủ chung với phu nhân của mình.

Giang Lâm hoàn toàn không biết Vệ Vân Chiêu đang nghĩ cái gì trong lòng, cậu đang nhớ đến nội dung nguyên bản, tính thời gian thì nạn châu chấu sắp tới rồi, Giang Lâm muốn tranh thủ lúc lời đồn Trường Đức đế phái sát thủ diệt trừ người nhà họ Vệ còn chưa hoàn toàn biến mất trị Trường Đức đế một trận.

Lời đồn này cũng có công lao của Giang Lâm bên trong, từ lúc nhận được tin tức Tào Lan Nhi muốn đẩy chuyện giết người phóng hỏa lên người Trường Đức đế thì Giang Lâm đã bắt đầu viết ra một câu chuyện, sau đó cậu sai người ngụy trang thành phe Tào Lan Nhi tìm người rải tin đồn ra ngoài, bằng không chỉ bằng mấy người mà Tào Lan Nhi an bài thì sao tin tức có thể lan rộng nhanh như vậy được.

Cách Trường Đức đế xử lý việc này cũng đơn giản, ông ta sai phủ nha Thịnh Kinh ra bạc bồi thường nhà họ Vệ và các gia đình bị đốt nhà gần đó, sau đó đẩy chuyện giết người phóng hỏa lên trên người Nhị hoàng tử.

Ông ta nói những sát thủ kia đã từng là thuộc hạ của Nhị hoàng tử, đám phản tặc còn sống sót chạy trốn sau khi tạo phản thất bại. Họ đến ám sát Vệ Vân Chiêu là vì lúc trước Nhị hoàng tử bị Vệ Vân Chiêu dẫn quân đánh bại nên mới dẫn đến việc Nhị hoàng tử tạo phản thất bại và bị chém đầu.

Những người này là tới báo thù cho chủ nhân đã chết.

Lời giải thích này nghe rất hợp lý, phần lớn mọi người đều tin, mắng chửi Nhị hoàng tử đã hóa thành xương trắng.

Trường Đức đế tỏ vẻ tuy ông ta có một đứa con trai không tốt nhưng bản thân ông ta lại là người tốt, không phải người lòng dạ nhỏ mọn. Ông ta ban thưởng cho nhà họ Vệ rất nhiều thứ để động viên nhà họ Vệ, tỏ vẻ chắc chắn sẽ không nhằm vào nhà họ Vệ chỉ vì một vài chuyện cũ.

Tuy chuyện này nhẹ nhàng trôi qua nhưng thời gian còn rất gần, tất cả mọi người đều có ấn tượng, nếu như lại có thêm chuyện lớn xảy ra thì sẽ rất thích hợp lợi dụng thêm một lần nữa.

“Phu nhân, phu nhân… “

Vệ Vân Chiêu quơ quơ tay trước mặt Giang Lâm, Giang Lâm quá tập trung suy nghĩ nên Vệ Vân Chiêu gọi vài tiếng cậu mới nghe được: “Hả, làm sao thế?”

Vệ Vân Chiêu nắm tay cậu đi ra khỏi đình: “Không còn sớm nữa, về phòng nghỉ ngơi thôi.”

“Ừ.” Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu vào nhà theo phản xạ.

Vệ Vân Chiêu hỏi cậu: “Ngươi nghĩ cái gì mà tập trung thế?”

Giang Lâm nói: “Nghĩ xem nên đối phó với Cẩu hoàng đế như thế nào.”

Vệ Vân Chiêu vỗ vỗ giường: “Ta cảm thấy lúc này mà ngươi còn nghĩ đến vài người hoặc chuyện không quá quan trọng là không quá thích hợp đâu.” Hắn chớp mắt với Giang Lâm, tràn đầy ám chỉ.

Giang Lâm định nói nóng, cậu không muốn, nhưng còn chưa mở miệng thì đã phát hiện hai bên giường đều đặt một chậu băng, những nơi khác trong phòng cũng có, không nóng chút nào, nhiệt độ mát mẻ dễ chịu.

Giang Lâm lập tức hiểu ra, cậu đến gần cười Vệ Vân Chiêu: “Sắc quỷ.”

Vệ Vân Chiêu đặt tay lên bụng mình rồi nói: “Đã lâu phu nhân không lâm hạnh nó, nó nhớ phu nhân.”

Giang Lâm theo bản năng xoa xoa tay rồi trực tiếp sờ vào: “Ta cũng nhớ.” Chỉ là thời tiết nóng quá, không dễ duy trì.

Giang Lâm rất nhớ máy điều điều hòa hiện đại, chỉ tưởng tượng đến cảm giác ngồi điều hòa lăn lộn trên giường thôi mà cậu đã cảm thấy tà niệm bốc lên, rất muốn đè bẹp Vệ Vân Chiêu.

Nhưng bây giờ có chậu băng bồn thì có vẻ cũng được, Giang Lâm ôm Vệ Vân Chiêu lên giường, cởi quần áo của hắn ra: “Vậy ta sờ nó trước đã.”

Vệ Vân Chiêu đưa tay ôm gáy Giang Lâm: “Vậy ta cũng hôn phu nhân trước đã.”

Đàn ông ấy mà, nếu không động tâm tư thì còn tốt, nhưng một khi đã động tâm tư mà còn có điều kiện thì sẽ khó có thể ngăn cản được.

Sáng ngày thứ hai, khi tỉnh lại, Giang Lâm nói: “Ta cảm thấy cứ một thời gian ngắn thì chúng ta có thể đặt mấy chậu băng trong phòng, ngươi hiểu ý của ta chứ?”

Vệ Vân Chiêu hiểu đến không thể hiểu hơn được, hắn trưng cầu y kiến của Giang Lâm: “Thực ra ta muốn bày hàng ngày.”

Giang Lâm cự tuyệt hắn: “Chờ chân ngươi khỏi rồi nói sau.”

Thực ra Giang Lâm cũng không hiểu, cậu xoay người dụi vào Vệ Vân Chiêu rồi hôn hắn: “Ngươi nói ngươi bên ngoài giả vờ thì thôi, sao ở trên giường với ta cũng giả vờ thế, toàn thân ngươi có chỗ nào ta không xem không sờ qua đâu, ngươi thế nào mà ta không hiểu hay sao?”

Vệ Vân Chiêu bị Giang Lâm hôn hơi ngứa, hắn ưỡn ngực ra rồi nhẹ nhàng nói: “Ta muốn thành hôn với phu nhân một lần nữa, kết hôn chân chính, lúc bái đường ta đứng.”

Giang Lâm đã hiểu, cảm giác nghi thức.

Ngón tay cậu đùa bỡn trước ngực Vệ Vân Chiêu: “Được thôi, vậy thì chờ thêm một chút vậy.” Giọng điệu có chút chút bất mãn.

Vệ Vân Chiêu cười: “Sao ta lại có cảm giác phu nhân còn cuống hơn ta vậy, lúc trước ta muốn phu nhân còn không đáp ứng cơ mà?”

Giang Lâm vô cùng đoan chính nói: “Ai bảo ta thèm thân thể của ngươi chứ.”
Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top