Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
Ngõa Thành là trạm dừng chân trước đó của họ.
Nhưng bọn cướp phía sau truy đuổi không tha.
Quan binh bỏ lại toàn bộ đồ cưới nhưng chúng vẫn không chịu thôi.
Lúc này tên tướng lĩnh mới hiểu ra là chúng không đến để cướp hàng mà ngay từ ban đầu, mục đích của chúng là cướp người.
Hắn thúc ngựa đến trước kiệu.
“Công chúa, xin đắc tội.
Bọn cướp đuổi theo quá gấp, mạt tướng đành đưa cô đi vậy.”
Hắn vừa vén rèm kiệu lên, ôm Tần Sênh lên lưng ngựa, liều mạng tháo chạy khỏi vòng vây dưới sự hộ tống của đám thuộc hạ thân tín.
Lần đầu tiên cưỡi ngựa, Tần Sênh bị xóc nảy dữ dội.
Nàng ta phải níu chặt áo giáp của viên tướng lĩnh mới không bị rơi xuống ngựa.
Trong không khí toàn là tiếng tên bay vun vút, khăn trùm đầu sớm đã bị gió thổi bay, trâm cài trang sức trên đầu cũng rơi lả tả đầy đất.
Phía bên cạnh bỗng vọt lên một con chiến mã cao lớn, trên lưng ngựa chính là thủ lĩnh của bọn cướp sa mạc.
Thanh loan đao tên tay hắn vung lên, con chiến mã của viên tướng lĩnh bị chém đứt cổ, vó ngựa khuỵu xuống rồi ngã gục.
Viên tướng lĩnh không kịp trở tay, Tần Sênh cũng ngã nhào tới trước theo quán tính.
Đúng lúc này một cánh tay vươn tới, xốc lấy eo xách nàng ta lên lưng ngựa.
Chính là tên thủ lĩnh của bọn cướp.
Tần Sênh bị gác phía trước yên ngựa, tay chân chới với, chỉ có hông là chịu lưng.
Tên thủ lĩnh dùng một tay đè nàng ta lại, một tay dùng thanh loan đao kết liễu tính mạng của viên tướng lĩnh, máu tươi bắn ra văng đầy mặt Tần Sênh.
Ngựa lao nhanh như bay vốn đã làm dạ dày Tần Sênh cuộn trào lên, lúc này tận mắt chứng kiến cảnh giết người, nàng ta lập tức nôn ra.
Trên đầu vang lên một giọng nói ghét bỏ: “Đừng có làm bẩn ngựa của ta!”
Tần Sênh nôn thốc nôn tháo, đâu còn nghe được hắn đang nói gì.
Tên thủ lĩnh huýt sáo gọi đồng bọn đang đánh nhau với quan binh rồi mang nàng ta định rút lui.
Không ngờ phía xa xa lại xuất hiện một đội nhân mã khác, đoàn người ấy từ đầu đến chân toàn một màu đen, chứng tỏ là tử sĩ nhà nào đó huấn luyện ra.
Tên thủ lĩnh cười một tiếng, nói một câu đầy ẩn ý.
“Có nhiều thế lực muốn bảo vệ cô quá nhỉ.”
Hắn dùng áo choàng trùm Tần Sênh từ đầu đến chân kín mít, che đi bộ váy cưới màu đỏ rực bắt mắt.
Đám cướp đằng kia lấy một bộ váy cưới ra, mặc lên người một thị nữ đã chết.
Cả đám người mang theo số hàng hóa đã cướp được rút lui.
Tần sênh tưởng rằng đội tử sĩ kia mới là người mà tỷ tỷ đã nói là sẽ đến cứu mình nên nhất thời cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, nằm trên lưng ngựa vẫn không ngừng ra sức giãy giụa.
Tên thủ lĩnh đè cô lại, bị cô cắn một cái thật mạnh lên mu bàn tay, bật cả máu.
Hắn bị đau, á lên một tiếng rồi dùng khuỷu tay ấn lên cằm của Tần Sênh không chút khách khí làm nàng ta bị đau phải nhả ra, ôm ngực ho sặc sụa.
Tên thủ lĩnh liếc nhìn bàn tay chảy máu của mình, nghiến răng nói: “Nữ nhân này thật là!”
Chiến mã ra sức lao đi, ngày càng cách xa đội ngũ đưa dâu.
Tần sênh giãy giụa mắng chửi suốt dọc đường, bị xóc nảy đến mức có thể nôn thứ gì đã nôn ra hết, cuối cùng không còn sức lực, không mắng nổi nữa mới chịu im lặng.
Đám cướp đi một vòng lớn rồi quay lại đi vào địa giới Bắc Đình.
Lúc đến cửa thành, tên thủ lĩnh tháo khăn che mặt xuống, để lộ một gương mặt anh tuấn khôi ngô, gọi với lên trên thành.
“Mở cửa mau!”
“Tiểu hầu gia đã về! Mau mở cửa thành!”
Cánh cổng thành bằng sắt nặng trịch được mấy chục tên binh lính hì hục đẩy ra.
Tạ Trì thúc ngựa đi vào thành trước, tướng sĩ hai bên cung kính đón chào.
“Tiểu hầu gia!”
Tần Sênh nhìn ngó thành trì xa lạ này, trong tiếng gọi “tiểu hầu gia” của đám binh sĩ áo giáp chỉnh tề hai bên, cuối cùng ý thức được tình hình không đúng lắm.
Lúc bị xách xuống ngựa, khuôn mặt của nàng ta trắng bệch.
Lôi Châu đô hộ phủ ở ngay trước mắt, quản gia ân cần bước ra nghênh đón tạ Trì.
Thấy Tần Sênh, ông ta có vẻ nghi hoặc.
“Tiểu hầu gia, vị này là…”
Tạ Trì liếc nhìn vết bẩn trên chân ngựa do Tần sênh nôn ra để lại, máu nóng trong người lại bốc lên, dấu răng bị nàng ta cắn đến bật máu cũng không đau nữa.
Hắn nghiến răng nói: “Đây là mã nô mà tiểu gia ta vừa nhặt về, bắt nàng ta tắm cho Trục Vân thật sạch cho ta!”
Trục Vân chính là tên con chiến mã của hắn.
Quản gia nhìn bóng Tạ Trì đang bước nhanh vào nhà rồi nhìn tần Sênh vẫn luống cuống đứng ngoài cửa.
Tuy trông nàng ta có vẻ chật vật nhếch nhác nhưng vẫn có thể nhận ra chất liệu quần áo là thượng hạng, chắc chắn không phải cô nương nhà thường dân.
Làm sao có thể là một mã nô tiện tay nhặt về được chứ?.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước, truyện Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước, đọc truyện Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước, Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước full, Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!