Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi

Chương 29: 24-2


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi

Thời gian thi giữa kì được xác định vào thứ năm và thứ sáu, tổng cộng bốn bài thi, Toán Văn Anh và tổng hợp khoa học tự nhiên.

Trước kì thi, lớp cần đổi vị trí, tách hai bàn song song của mỗi tổ thành một hàng, bàn của Cố Khê dựa vào tường.

Trong khi thi, chỗ ngồi của mỗi người đều bị xáo trộn, học sinh được chỉ định tới các lớp để thi. Hơn nữa, chấm bài thi cũng là tổ giáo viên thống nhất, giống như kì thi đại học vậy.

Khi có sơ đồ chỗ ngồi, mọi người liền lên bục giảng xem mình thi phòng nào, ngồi ở đâu.

Ban đầu Cố Khê muốn đợi bớt người rồi xem, Sở Dục Tân chen vào trong đám người, nhìn chỗ của bọn họ, kêu từ xa "Cố Khê, cậu ở lớp 16, Khương Linh, cậu ở lớp 15"

Khương Linh hỏi lại từ trong không trung "Dục Tân, xem giúp tớ ngồi ở chỗ nào!"

Cố Khê chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên một tiếng thét chói tai truyền tới, cô quay đầu nhìn về phía có âm thanh, Đường Tiểu Dĩnh đang cao hứng nhảy nhót giống như vừa ăn thuốc kích thích con thỏ.

Cô ấy kéo tay Hứa Uyển Uyển, không chú ý tới bên này "A a a, tớ cùng phòng với Hạ Hữu Nam, cậu ấy còn ngồi bên cạnh tớ!"

Cố Khê bất đắc dĩ, Đường Tiểu Dĩnh thật đúng là dễ dàng thỏa mãn. Cô quay đầu lại, phát hiện Hạ Hữu Nam đứng ở bên cửa sổ cầm cốc uống nước. Thanh âm Đường Tiểu Dĩnh cả lớp đều có thể nghe thấy, hẳn là anh cũng nghe được, nhưng lại không có chút phản ứng nào.

Đối với lần thi này, Cố Khê cũng không nắm chắc, kiến thức cao trung cô cơ hồ đều quên hết, trong khoảng thời gian học này cô còn nhớ rõ một chút, nhưng khi đọc câu hỏi cô vẫn có chút giống như đang trong màn sương mù.

Kết thúc ngày thi đầu tiên, ngữ văn và toán học, ở tiết tự học buổi tối, Khương Linh xoay người cùng Sở Dục Tân đối chiếu đáp án toán học.

Cố Khê không muốn đối chiếu, vì cô biết kì thi lần này thực thảm.

Quả nhiên, tiết tự học buổi tối bài thi rất nhanh đã được trả xuống.

Sau khi được trả bài, Khương Linh và Sở Dục Tân lại bắt đầu thảo luận, thi xong bọn họ liền so đáp án, hiện tại vừa lúc là kiểm tra kết quả.

Khương Linh nói "Cậu thấy không, tớ bảo đề này chọn D, cậu còn bảo chọn A"

Sở Dục Tân nói "Đáp án A này tính thế nào lại ra vậy"

"Lấy nháp ra đây, tớ tính cho cậu"

Cố Khê nhìn dòng chữ màu đỏ trên bài thi toán học, lại nhìn tổng điểm ở góc bên phải phía trên, 150 điểm cô chỉ đạt được 78 điểm, nghĩa là một nửa.

Số điểm này với cô có thể nói là sự sỉ nhục, lúc trước thời điểm học cao trung, toán học kém nhất cũng có thể đạt tiêu chuẩn.

Đột nhiên bên cạnh nhiều hơn một bóng người, Cố Khê ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Hạ Hữu Nam thì sửng sốt một lát. Trên vai anh còn đeo cặp, hẳn là mới về nhà.

Tầm mắt Hạ Hữu Nam lơ đãng lướt qua bài thi của cô trên bàn, Cố Khê vội gấp tờ giấy lại, ho khan một tiếng "Có việc gì sao?"

Hạ Hữu Nam đặt chiếc túi trên tay lên góc bàn cô "Cho cậu"

Cố Khê nhìn cái túi, bên trong lại là một ít đồ ăn, cô quay đầu lại "Lại là dì bảo cậu mang cho tớ sao?"

Hạ Hữu Nam ngồi xuống vị trí của mình, treo cặp lên "Ừ"

Mạch Ngọc Linh luôn cho cô đồ ăn, cô rất băn khoăn "Nếu không lần sau cậu trực tiếp giúp tớ từ chối, tớ thấy áy náy"

Hạ Hữu Nam nhàn nhạt nói "Mẹ tớ cho cậu, cậu nhận đi"

"Không phải, tớ chỉ là phiền toái cậu mang cho tớ, tớ áy náy thôi"

Hạ Hữu Nam trầm mặc một lát "Nhân tiện mà thôi"

Phía bên này Sở Dục Tân đã thảo luận xong với Khương Linh, cúi người "Hai cậu lẩm nhẩm cái gì thế?"

Cố Khê nói "Không có gì"

Đại diện toán học phụ trách việc trả bài vừa lúc đưa bài cho Hạ Hữu Nam, nhận bài thi, Hạ Hữu Nam đem gấp lại bỏ vào ngăn bàn, cũng không xem.

Sở Dục Tân cầm lấy tay anh với vào ngăn bàn "Hạ Hữu Nam, cậu giấu bài thi làm gì, không phải là điểm thấp nên không dám cho người khác xem đi" Cậu ta rút bài thi, mở ra nhìn, lập tức cáu kỉnh "Mẹ kiếp! Hạ Hữu Nam, cậu không phải là người nữa đúng không!"

Cố Khê yếu ớt hỏi "Bao nhiêu điểm vậy?"

Sở Dục Tân lật bài thi lại, để Cố Khê nhìn phần điểm "Bà nội nó, 148, chỉ bị trừ 2 điểm!"

Cố Khê nhìn vết bút màu đỏ trên bài thi, vô cùng bình tĩnh "Còn tốt, chỉ hơn tớ 70 điểm"

Sở Dục Tân nói "Tớ cũng vẫn tốt, chỉ kém cậu ấy 40"

Khương Linh xem náo nhiệt cũng lại đây "Dục Tân, đưa tớ xem bài thi của đại thần"

Sở Dục Tân đưa bài thi cho Khương Linh, Khương Linh xem từ đầu đến cuối, không thấy được chỗ nào sai "Đúng rồi, vì sao tất cả đều đúng, còn bị trừ hai điểm?"

Sở Dục Tân nói "Giáo viên phổ thông không dễ dàng cho điểm, việc trừ một hay hai điểm trong câu trả lời là bình thường"

Cố Khê cảm thấy, đa phần người có thể lấy được 140 điểm toán học ở cao trung thật đáng sợ.

Lại nhìn đề thi của mình, tâm tình phức tạp, bởi vì đã trải qua một lần thi đại học, tâm cô đã hoàn toàn nới lỏng, lại nói thêm nữa, sự nhiệt tình và bốc đồng đều giảm đi, hơn nữa kiến thức trước đó của cô cũng không trở về, nên thời điểm thi như rơi vào trong sương mù.

Nhưng nếu không học tập tốt, về sau cô không thể thi đỗ đại học.

Giáo viên các môn đã tăng ca để chữa hết bài thi, vào thứ hai cũng chỉ còn lại điểm ngữ văn là chưa công khai.

Thành tích các môn của Cố Khê đều thảm không nỡ nhìn, tiếng Anh tương đối tốt, rốt cuộc thì sau khi vào đại học, cô đã ôn tập cấp 4.

Ngày thứ ba khi có điểm ngữ văn, ngay sau đó là xếp hạng lớp, xếp hạng trường cũng có.

Hạ Hữu Nam như cũ xếp vị trí thứ nhất, mà tên của Cố Khê trong bảng xếp hạng lớp phải đến hơn 10 trang mới tìm thấy, xếp hạng trường là 556, tổng cộng học sinh của khoa học tự nhiên lớp 11 cũng có đến 618 người.

Cố Khê phát hiện, xếp hạng của Đường Tiểu Dĩnh cùng với cô không khác biệt nhiều lắm, thậm chí còn thấp hơn cô.

Sau khi nhận được thành tích và xếp hạng, mọi người liền bắt đầu thảo luận hoạt động cuối tuần, có người đề nghị nướng BBQ, có người đề nghị leo núi, cũng có người đề nghị đi công viên.

Cuối cùng thông qua phiếu bầu, mọi người quyết định đi công viên theo nhóm.

Chuyến đi một ngày đêm đến công viên theo nhóm giá là 198 nhân dân tệ, mà tiền thưởng của hội thể thao không đủ, cho nên mỗi người cần nộp 180 nhân dân tệ.

Mọi người đều vô cùng cao hứng thảo luận việc đi công viên, lớp trưởng Ngô Văn Hân và ủy viên giải trí đã liên hệ với công ti du lịch.

Tiết tự học buổi chiều cuối cùng, một mẫu đơn báo danh được truyền xuống từ tổ đầu tiên, tiêu đề là "khảo sát ý kiến đi công viên một ngày, kí tên tự nguyện đi"

Thời điểm truyền tới Cố Khê, mẫu đơn đã tràn ngập tên, người phía trước căn bản đều kí tên muốn đi. Cô do dự, 180 nhân dân tệ một ngày đêm đối với cô mà nói thực xa xỉ, nhưng cô cũng không muốn bỏ qua cơ hội cùng các bạn đi chơi.

Tiền trên người cô không nhiều lắm, khi quốc khánh đi kiếm, sử dụng chỗ này, chi tiêu chỗ kia, hiện tại chỉ còn lại hơn 400, nếu phí du lịch là 180, hơn nữa một ít tiêu dùng cho du lịch, ít nhất cũng cần hơn 200.

Cô nghĩ ngợi, vẫn không kí tên, đem đơn đưa cho Khương Linh, tiếp tục vùi đầu đọc sách.

Một lát sau, Sở Dục Tân cuộc sách lại chọc chọc Cố Khê, nhỏ giọng hỏi "Cố Khê, cậu không đi sao?"

Cố Khê lắc đầu "Không đi"

"Vì sao?"

Cố Khê bất đắc dĩ cười "Tớ muốn nói tớ nghèo, cậu tin sao?"

Sở Dục Tân nghẹn lời, cậu ta biết Cố Khê không phải nói giỡn "Nếu cậu lo lắng về vấn đề tiền, tớ cảm thấy có thể nói với lớp trưởng một câu, tiền thưởng thì bóng rổ và đại hội thể thao trước đó, cậu là công thần lớn nhất"

Khương Linh cũng tán đồng với cách Sở Dục nói "Cố Khê, tớ cảm thấy nếu không phải cậu, 500 nhân dân tệ thi đấu bóng rổ kia không lấy được, lúc này du lịch 180 nhân dân tệ, khen thưởng cho cậu cũng không tính là quá phận"

Cố Khê vẫn cảm thấy không ổn, tuy rằng cô xác thật có đóng góp, nhưng đó là tiền thưởng của tập thể lớp, không phải thi đấu cá nhân mà đạt được "Không được, quả thật không liên quan, các cậu chơi vui vẻ là tốt rồi"

"Đừng nha, tớ cảm thấy mọi người cùng đi mới vui"

Cố Khê nhấp môi, có phần dao động, nhưng lí trí nói cho cô, không thể tiêu tiền loạn. Khương Linh thấy Cố Khê khó xử, nói với Sở Dục Tân "Sở Dục Tân, tờ đơn báo danh mau truyền xuống đi, những người phía sau còn chưa kí"

"Được được" Sở Dục Tân kí tên, thời điểm đưa giấy báo danh cho Hạ Hữu Nam, anh đang làm bài tập, cũng không nhìn một cái "Không cần đưa tớ, truyền ra phía sau đi"

Sở Dục Tân kinh ngạc "Không phải chứ, cậu cũng không đi?"

"Ừ"

Sở Dục Tân hỏi "Lí do của cậu lại là gì vậy?"

"Không có gì, không muốn đi"

Sở Dục Tân đột nhiên cảm thấy mất hứng "Haiz, hai cậu như vậy, tớ cũng không muốn đi"

Cậu ta nhìn tên của mình, muốn gạch đi, nhưng nghĩ lại vẫn thấy dù sao cũng là hoạt động lớp.

Buổi chiều tan học, Cố Khê và Khương Linh tới nhà ăn, khi trở lại kí túc xa, Ngô Văn Hân hỏi "Cố Khê, cậu không đi sao?"

Cố Khê gật đầu "Ừ"

"Sao vậy, ngày đó cậu có việc sao?"

Cố Khê nói đúng sự thật "Quả thật là vì tiền tớ hạn chế, nên tớ muốn tiết kiệm"

Ngô Văn Hân đại khái cũng rõ ý tứ của cô "Nhưng đó là hoạt động lớp, cậu nói không đi sẽ bỏ lỡ rất nhiều hồi ức đẹp"

Đàm Mỹ Thanh cũng nói "Đúng vậy, Cố Khê, cậu nghĩ lại một chút, nếu là vấn đề tiền bạc, cậu hoàn toàn có thể giải thích với ba mẹ"

Cố Khê nhấp môi, cậu cũng không muốn đòi tiền Quan Trân Lệ, những đồng tiền đó đều là của Chu Vĩ Hoành, cô kiên quyết không cần.

Mấy tuần qua cô cũng tìm được công việc cuối tuần thích hợp, cũng không biết khi nào mới có tiền, tiền còn lại cô cần giữ làm tiền đồ ăn "Thật sự không được, các cậu chơi vui vẻ, đến lúc đó chụp nhiều ảnh cho tớ xem"

Ngô Văn Hân và Đàm Mỹ Thanh thoáng nhìn nhau, trước tiên nói "Vậy được rồi"

Đường Tiểu Dĩnh hỏi "Lớp trưởng, lớp chúng ta có nhiều cá nhân không đi à?"

"Tổng cộng có ba người, Giai Vũ bởi vì không thoải mái nên không đi, còn có Cố Khê và Hạ Hữu Nam"

Đường Tiểu Dĩnh khiếp sợ "Hữu Nam cũng không đi sao?"

"Ừ" Ngô Văn Hân nói "Cậu ấy không đi tớ cũng không thấy lạ, cậu ấy thoạt nhìn giống như người không thích loại hoạt động này"

Đường Tiểu Dĩnh lại rất mất mát, nếu Hạ Hữu nam không đi, cô ấy đi không thấy anh vậy liền chơi không vui.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi, truyện Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi, đọc truyện Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi, Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi full, Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top