Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?

Chương 108: Sự Tức Giận Từ Diệp Tuyết Chi


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?

Lời Tân Phương Phương thốt lên, truyền qua tai Huyền Trức Tuyên, rõ ràng kiên định và nghiêm túc như thế, vậy mà hắn lại cười thành tiếng, dáng điệu giống vừa nghe thấy một câu chuyên cười nào đó.

Nhưng ngay sau đó hắn ta ngừng cười, bất ngờ giơ tay sờ lên chiếc cổ nhỏ trắng ngần của nàng, cất giọng nửa đùa nửa thật: "Khá khen cho một người nhu thuận, tự dâng lên như vậy, đáng tiếc ngươi không xứng đáng bước vào phủ Thái Tử đâu."

Câu nói vừa dứt, sức trên tay Huyền Trức Tuyên theo sau gia tăng, chẳng mấy chốc ngăn chặn hết dưỡng khí trong người Tân Phương Phương, làm nàng khó khăn hít thở.

Có điều nàng quyết không lùi bước, mở to đôi mắt mình nhìn thẳng vào Huyền Trức Tuyên, cứng rắn đáp lại: "Gia phụ của tiểu nữ dù gì cũng là Thừa Tướng, những việc cho nữ nhi mình một vị trí Trắc Phi dễ dàng như trở bàn tay. Thái Tử có xem thường hay muốn thử ngay đều tùy người."

"Xem xem tác dụng của thuốc vẫn không đủ? Để ngươi còn tinh thần nói lời vô nghĩa." Huyền Trức Tuyên nói rồi thu lại ý cười trong mắt, tiếp theo bắn ta kéo cả người Tân Phương Phương cùng đứng dậy.

Thời khắc Huyền Trức Tuyên muốn chạm gần hơn vào, Tân Phương Phương trợn mắt, không dám tin mím môi, giây sau dồn hết sức lực còn sót mà giơ tay hướng bên mặt hắn ta đánh qua.

Tiếc thay hành động ấy Huyền Trức Tuyên đã phát giác, nhanh chóng ngăn chặn nó bằng bên tay khác, thành công nắm lấy cổ tay nàng cùng gia tăng sức bóp chặt chiếc cổ nàng, Tân Phương Phương ngỡ ngàng, nghĩ bụng xong rồi. Có điều đúng lúc này cửa phòng đột ngột mở tung, người lao vào, khi chưa ai có phản ứng, người kia giáng bạt tay xuống gương mặt hắn.

Bốp một tiếng vang dội, đi kèm giọng nói tức giận: "Huyền Trức Tuyên! Ngươi hứa với ta như thể nào."

Mọi việc xảy đến, Huyền Trức Tuyên không khỏi ngây người, rồi nghe thấy giọng nói Diệp Tuyết Chi nghẹn khuất bên tai, hắn hồi phục tinh thần quay qua nhìn người vừa xuất hiện.

Trông Diệp Tuyết Chi nét mặt tức giận chỉ mình, con ngươi hắn ta dần biến đổi, ánh mắt bối rối pha chút né tránh, "Tuyết Chi, sao nàng không trong biệt viện tĩnh dưỡng..."

Bộp.

Lời chưa tuôn hết, Huyền Trức Tuyên lại bị hạt tai đánh xuống thêm, cái tát lần này của Diệp Tuyết Chi càng mạnh hơn, đến độ trên mặt hắn đỏ hồng, người ngoài thấy rõ dấu tay hiện hữu.

Đương nhiên Huyền Trức Tuyên nhận thức đau rát và hiểu rõ ý tứ Diệp Tuyết Chi là gì, nên tức khắc buông tha Tân Phương Phương.

"Chuyện năm xưa ngươi hứa sẽ không tái phạm, dùng năm năm bảo đảm với ta, nhưng hôm nay ngươi đang làm gì!" Diệp Tuyết Chi thẳng thừng chỉ tay chất vấn Huyền Trức Tuyên, giọng điệu quyết liệt xen lẫn ánh mắt mất bình tĩnh.

Không chờ Huyền Trức Tuyên có lời giải thích, dồn dập nói thêm: "Tiểu thiếp trong biệt viện có bao nhiêu chờ ngươi tới, chẳng lẽ chừng đó chưa đủ thỏa mãn sao, còn nhất thiết phải chọn lúc ta hoài thai lấy thêm một người, Huyền Trức Tuyên à, ngươi không nghĩ đến cảm giác của ta, không nghĩ đứa trẻ sắp sinh này ư?"

"Tuyết Chi, đừng kích động, ta làm như vậy chẳng là vì nàng sao? Mạc Kim Tân nói nữ nhân này là người Huyền Uyên Thành chọn, ta không phải đang giúp nàng loại bỏ đi chướng ngại đó thôi." Huyền Trức Tuyên không ngần ngại đáp trả.

Nhưng câu nói khiến Diệp Tuyết Chi bật khóc thành tiếng, nước mắt tí tách không ngừng, đau lòng thốt lên: "Ngụy biện! Tất cả là xảo trá, vậy mà ta ngốc nghếch tin những lời nói mong ngóng đứa trẻ ra đời, toàn tâm toàn ý săn sóc của ngươi kia!"

Không bởi vì đối phương nhắc đến Huyền Uyên Thành, do biểu hiện hắn ta quá đỗi thản nhiên, tựa hồ chẳng thấy có lỗi gì, kể cả lời an ủi cũng nhàn nhạt qua loa.

Diệp Tuyết Chi cảm giác Huyền Trức Tuyên là sai lầm bản thân phạm phải, cả đời này mang theo sau, từng ngày chịu đựng nó giày vò mình, chịu đau khổ tận tâm can.

Cảnh tượng mỹ nhân đáng thương rơi lệ, buồn bã đầy mặt, mà người bên cạnh thơ ơ liếc nhìn, mọi người xung quanh dù thấy cũng không dám nhiều chuyện, đành tiếc thương ngoài mặt.

Phần Tân Phương Phương dưới đắt, nàng nâng mắt nhìn hai người trước mình, kẻ hững hờ người rơi lệ, rõ ràng là phu thê nhiều năm, mà không thấy nổi phần tình cảm nào, chỉ nhìn được sự trói buộc, miễn cưỡng.

Đây là tỉnh yêu cuồng loạn Huyền Trức Tuyên dành cho Diệp Tuyết Chi, thứ tình yêu thiên hạ cảm thán?

Phải chăng đã phai nhạt.

Quần què ấy, dẹp đi, xót thương thân mình chưa xong, rảnh đâu quan tâm mấy kẻ yêu nhau lắm cắn nhau đau thế này!

Hơn nữa Xuân Dược trong người ngày càng lan tràn, tay chân ban đầu không thể cử động, nay lại linh hoạt đến độ sắp mất khống chế.

Cứ tiếp tục trì hoãn sẽ có chuyện xảy ra, chi bằng liều một phen.

Suy nghĩ đến đây, Tân Phương Phương cắn môi, nhẫn nhịn đứng lên, chạy về hướng cửa mở.

Bước chân trực ngã gắng gượng đi tới gần cửa, mau chóng tiến lên.

Khoảng khắc nàng sắp gần sát cánh cửa, thì Mạc Kim Tân sau cánh cửa xuất hiện, đồng thời ả ta đi qua giơ tay chuẩn xác bóp chặt cổ nàng, vừa siết lấy vừa âm trầm nói: "Tiện nhân! Tưởng thoát dễ đang thế à?"

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?, truyện Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?, đọc truyện Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?, Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính? full, Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính? chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top