Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh
Lâm Đàm Đàm nói: “Sao anh lại biết được chuyện này? Trừ anh ra còn ai biết nữa không”
Chu Lễ đáp: “Đừng hòng gạt tôi, ngay cả Diệp Tiêu cô cũng giấu chuyện này đúng không? Có thể thấy cô cũng không tin tưởng anh ta, bây giờ chọn tôi mới có lợi cho cô nhất.”
Lâm Đàm Đàm nhìn anh ta, mặt tỏ vẻ do dự như thể chưa thể quyết định, cắn răng nói “Anh để tôi suy nghĩ thêm đã.”
Chu Lễ lộ ra nụ cười đã nắm được đại cục: “Ngày mai cô hãy cho tôi một câu trả lời thuyết phục.”
Lâm Đàm Đàm bất an gật đầu, nhìn vết thương trên tay anh ta, nhíu mày: “Tôi giúp anh trị liệu một chút…” Bỗng dưng cô nhìn về phía sau lưng Chu Lễ, trên mặt tỏ vẻ kinh hoàng: “Diệp Tiêu?!”
Chu Lễ rất kiêng dè Diệp Tiêu, nhất là lúc anh ta đang đào góc tường nhà anh. Thế là gã quay đầu lại theo bản năng, chờ lúc bên tai vang lên tiếng gió thì cũng đã muộn, trong lòng Chu Lễ hoảng sợ, thầm kêu ‘hỏng rồi’ nhưng cái gì cũng không kịp làm. Ngay sau đó, đầu anh ta bị đập một cú thật mạnh, trước mắt bỗng tối sầm, không còn biết gì nữa.
Lâm Đàm Đàm hạ tay phải còn đang run lên xuống, nhìn gã đàn ông đang ngất trên mặt đất, hung hăng đạp vài cú: “Tôi đạp chết anh! Dám lấy chuyện này để uy hiếp tôi, anh bị ngu à! Tôi đâu phải giết người phóng hỏa, đâu có bị bắt đi tù? Chuyện đó mà xem như anh nắm đằng chuôi của tôi á? Tôi thích thì tôi giấu, tôi không thích thì tôi chủ động tuyên truyền cho cả thế giới biết. Dám lấy chuyện đó ra uy hiếp để tôi bán mạng cho anh? Não bị úng nước à! Đồ điên!”
Đây chính là hậu quả của việc tin tức không ngang bằng, một bên quá xem trọng sự việc, một bên lại chẳng xem chuyện đó ra gì, có vẻ như bên xem trọng “cầm lông già làm lệnh tiễn” (*), thật là kỳ cục.
(*) Cầm lông gà làm lệnh tiễn “拿着鸡毛当令箭”: câu tục ngữ này dùng để miêu tả một người dựa hơi cấp trên (hoặc ai đó) để ra lệnh không liên quan hoặc cực kỳ rộng, dùng giọng điệu kiêu ngạo để ép buộc người khác, hoàn toàn không cân nhắc nhân tố khách quan. Nói cách khác là “giở trò quyền mưu, lấy giả làm thật, công khai ra lệnh”. Ngoài ra, nó còn có nghĩa là chuyện bé xé ra to, mượn chuyện khác để nói chuyện mình (Copy từ truyện Nhà có mỏ quặng- Chương 49)
Lâm Đàm Đàm vừa tức vừa cạn lời, tay phải bị giật điện rồi lại bị xem như cái búa để đánh người nên không cử động nổi nữa, cô tự dùng dị năng mộc hệ để trị liệu cũng không hiệu quả mấy, giận đến mức cô lại đạp thêm mấy cái.
Sau đó có người hét lên “Giết người! Giết người!” Lâm Đàm Đàm chỉ nhìn thấy một đứa trẻ tè ra quần chạy đi.
Lâm Đàm Đàm: “…” Ai làm gì đâu!
Chỉ một lát sau cô đã bị vây quanh, Lâm Đàm Đàm vốn định lặng lẽ bỏ đi, vờ như cái gì cũng không biết: Tức à nha!
Lâm Đàm Đàm bị mang đi vì cái tên bị nghi ngờ suýt nữa bị cô diệt khẩu là một dị năng giả, mà trong căn cứ lại cấm dị năng giả đánh nhau, chưa kể Chu Lễ còn là người của Lý Quần. Thế là Lý Quần vốn đang vắt óc tìm kế muốn gây khó khăn cho đám người Diệp Tiêu đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, hơn nữa còn không ít kẻ thấy khó chịu với đoàn người của Diệp Tiêu…
Tóm lại chính là… Lâm Đàm Đàm mang tội danh cố ý đánh người và ẩu đả với dị năng giả nên bị bắt đi.
Từ Thấm và Từ Ly đang ở công trường giám sát công trình xây dựng nghe được tin này đều ngạc nhiên đến ngẩn người.
Hôm nay Diệp Tiêu dẫn người ra ngoài căn cứ, mục đích thứ yếu là săn động vật biến dị, mục đích chủ yếu là thu hoạch vật liệu thép, Bạch Trừng cũng đi theo, dù sao nếu tìm được thép cứ để anh ta thu luôn vào không gian vẫn tốt hơn.
Dị năng không gian cực kỳ hiếm có, vốn dị năng vô hệ kiểu này luôn duy trì một tỉ lệ không khác mấy so với các dị năng khác, mà không gian dị năng là một phân nhánh nhỏ trong vô hệ nên vô cùng hiếm, chỉ có vài người cũng bị các thế lực chia nhau bằng hết. Người như Bạch Trừng, tình nguyện xây thêm mấy cái kho cũng không chịu đưa vật tư vào không gian người khác, cho nên cũng không phí nhiều tài của để mời chào dị năng giả không gian, đương nhiên chỉ có thể tự thân vận động.
Những người khác ra ngoài hết, bây giờ chỉ còn lại Từ Thấm một lòng si mê kim loại và người nửa đêm phải ra ngài làm việc và giữ nhà- Từ Ly.
Bọn họ vội vàng chạy sang.
Trong căn cứ không có cục cảnh sát nhưng có ngục giam, dùng để giam giữ những kẻ gây sự, điều kiện kém đến mức khiến người ta giận sôi, Lâm Đàm Đàm tất nhiên sẽ không bị đưa đến đó, cô được đưa đến chỗ Lữ Kiếm Bình, bình tĩnh ngồi trên ghế trong văn phòng rộng lớn.
Lữ Kiếm Bình ngồi trên ghế của mình, đau đầu cào cào mấy sợi tóc ít ỏi sau ót, Lý Quần đang ở bên một kể tội Lâm Đàm Đàm, ý chính là cô đánh trọng thương người của ông ta, đến giồ vẫn còn bất tỉnh nhân sự, ông ta muốn đòi công đạo.
Lý Quần chỉ vào Lâm Đàm Đàm, Lâm Đàm Đàm vô tội nhìn ông ta: “Í, Chu Lễ còn chưa tỉnh à?” Cô còn thì thào tự nhủ: “Xem ra cú đánh này rất mạnh nha.”
Lý Quần: Tức quá, thái độ gì đây!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh,
truyện Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh,
đọc truyện Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh,
Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh full,
Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!