Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Chương 86: - Muốn cùng lên giường


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

"Ha ha ~"

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo liền nở nụ cười, Tiểu Thảo vừa nhìn đã cảm thấy thật buồn bực, mình buồn bực như vậy, Phong tổng cư nhiên còn cười.

"Tiểu Thảo."

Phong Uyển Nhu nhẹ nhàng kêu tên của nàng. Hai ngày này, không ngắn cũng không dài, nhưng nỗi nhớ lại khiến nàng cảm thấy bị dày vò hơn bao giờ hết. Trước kia không có Tiểu Thảo, đối với Phong Uyển Nhu mà nói đi công tác bất quá là chuyện nhỏ. Dù sao Phong Đằng không giống Thánh Hoàng, mà nàng lại càng không phải Tiêu Mạc Ngôn, đã trải qua gió táp mưa sa đến mức có thể ở văn phòng sơn móng tay, Phong Đằng có rất nhiều sự tình cần nàng một tay xử lý. Mà hiện nay, vì có Tiểu Thảo hết thảy đều trở nên không giống với lúc trước. Từng một lòng với công việc nhưng hiện nay nàng phát hiện mình không thể rời xa Tiểu Thảo, dù chỉ một chút cũng sẽ rất nhớ. Phong Uyển Nhu biết chỉ có Tiểu Thảo, chỉ có hài tử ngây ngốc này có thể giúp nàng buông tay hết thảy công việc, sống cho bản thân mình hơn.

"Làm gì?"

Chưa ăn no nên tâm tình Tiểu Thảo không được tốt, lại còn vì phỏng đoán Phong tổng không thích mình như vậy nên Tiểu Thảo chỉ biết chu miệng, bày ra một bộ dạng tức phụ chịu ủy khuất.

Phong Uyển Nhu bình tĩnh nhìn Tiểu Thảo, trên mặt mang theo ý cười không rõ ràng.

Dựa theo thói quen, không thấy Phong Uyển Nhu quan tâm mình, Tiểu Thảo lặng yên ngẩng đầu nhìn nàng. Nhìn thấy Phong Uyển Nhu đang cười, liền sững sờ tại chỗ.

Phong Uyển Nhu đối người khác rất keo kiệt, rất ít khi cười thật lòng. Đối với Tiểu Thảo lại khác, nụ cười này là phát ra từ nội tâm mà cười.

Phong Uyển Nhu nhìn ra Tiểu Thảo đang buồn bực, trên mặt biểu tình có chút tựa tiếu phi tiếu.

"Tiểu Thảo, em gọi tôi là gì?"

"Cái gì?" Tiểu Thảo giật mình, gọi là gì, không phải Phong tổng sao?

Phong Uyển Nhu không nói lời nào, cứ như vậy nhìn Tiểu Thảo. Tiểu Thảo cắn cắn môi, bị nhìn nên có chút ngượng ngùng, đỏ mặt tiến lên vài bước, bắt lấy tay Phong Uyển Nhu, lung lay qua lại.

"Phong tổng, chị đây muốn làm gì?"

"Còn gọi tôi là Phong tổng?"

Thanh âm lạnh lùng của Phong Uyển Nhu mang theo một tia không vui. Tiểu Thảo cảm giác được nhưng không biết làm sao, chỉ dám dùng ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái nhìn về phía Phong Uyển Nhu. Không gọi Phong tổng thì gọi là gì?

Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm Tiểu Thảo một hồi, rồi thở dài, buông tay nàng ra, một mình bước đi. Tiểu Thảo nhìn thấy tay mình bị bỏ ra liền đứng tại chỗ sửng sốt một hồi, lại nhanh chóng cười haha, xoay người, đuổi theo.

Tiến vào nhà hàng, Phong Uyển Nhu đã bày ra bộ dạng lạnh lùng cực kỳ giống như khi hai người mới quen, nhìn cũng không nhìn nàng một cái. Tiểu Thảo cũng không sợ hãi, trong lòng ngược lại rất vui vẻ, đi đến bên người Phong Uyển Nhu ngồi xuống, làm nũng kéo lấy cánh tay của nàng, mắt nhìn mắt, hỏi.

"Chị giận em?"

"Đừng đụng vào tôi."

Phong Uyển Nhu thu tay lại, nàng có thể không giận sao, nàng đã bị tên đầu gỗ này làm tức chết rồi. Tiểu Thảo cầm lấy tay của nàng không chịu buông, nụ cười trên mặt đã có xu hướng mở rộng.

"Em cười cái gì?" Phong Uyển Nhu trừng mắt nhìn Tiểu Thảo một cái, Tiểu Thảo cười cười.

"Uyển Uyển."

"......"

"Uyển Uyển."

Tiểu Thảo lại tiếp tục gọi, Phong Uyển Nhu xoay người coi như không thấy Tiểu Thảo, nhưng hai má lại nổi lên màu phấn hồng. Tiểu Thảo nhìn thấy càng vui vẻ, đã quên mất vừa rồi là ai ồn ào kêu đói bụng, lôi kéo tay Phong Uyển Nhu không chịu buông ra.

"Uyển Uyển, em đã sớm muốn gọi chị như vậy. Thật tốt a. Còn có, chị vừa rồi thật xinh đẹp."

"Miệng lưỡi trơn tru."

Phong Uyển Nhu xoay người nhéo nhéo cái mũi Tiểu Thảo. Đầu ngón tay lạnh lạnh phủ trên mặt khiến Tiểu Thảo thoải mái nheo mắt lại.

"Uyển Uyển, em từ trước đến nay chưa thấy qua nụ cười xinh đẹp như vậy."

Vừa rồi Phong Uyển Nhu cười với nàng, ủy khuất và bất mãn đều tan biến. Tổng tài của Phong Đằng cao cao tại thượng không ai bì nổi chính là người yêu của nàng, của Dương Tiểu Thảo. Điều này làm cho Tiểu Thảo có một loại kiên định và quyết tâm mà trước nay chưa bao giờ từng có.

"Không đói bụng sao?"

Phong Uyển Nhu cũng không rảnh cùng Tiểu Thảo bàn luận về vấn đề đáng tự hào này. Nàng vẫn có chút không thích ứng được kiểu nói chuyện giữa hai người yêu nhau. Tiểu Thảo cũng biết tính tình của Phong Uyển Nhu, vì vậy tùy tiện gọi món ăn, chỉ là không chịu buông tay Phong Uyển Nhu ra. Chỉ cần vừa nhìn thấy Phong Uyển Nhu thì ngay lập tức cười cười, cũng không biết đang vui vẻ cái gì. Phong Uyển Nhu bị Tiểu Thảo nhìn chằm chằm cũng không hề tức giận, mà dần dần thích ứng, thường thường gắp rau cho Tiểu Thảo, xoa lên mái tóc của nàng.

"Em đi tới đây đã nói với cha mẹ chưa?"

Phong Uyển Nhu vẫn có chút không yên lòng, Tiểu Thảo gật gật đầu, do miệng đang ăn khoai tây, nên nói chuyện có chút mơ hồ không rõ.

"Không có gì, em nói với mẹ là đi công tác."

"Nga? Mẹ em không hỏi gì nữa hả?"

Tuy rằng chỉ thấy qua Cỏ mẹ một lần, nhưng ấn tượng của Phong Uyển Nhu đối với Cỏ mẹ rất sâu đậm, đó tuyệt đối là một nữ nhân khôn khéo. Tiểu Thảo ăn uống vui vẻ, bên cạnh còn có người yêu, căn bản không thích đề cập đến chuyện mất hứng này.

"Không có việc gì a, chị yên tâm đi. Em nói với mẹ là em đi cùng chị."

"Cùng tôi?"

Phong Uyển Nhu đem cá hấp để vào trong bát Tiểu Thảo, cau mày. Tiểu Thảo tiếp tục thao thao bất tuyệt.

"Đúng vậy, cho nên chị yên tâm đi, em đã được mẹ cho phép. Nói ra mới thấy lạ, không biết mẹ em làm sao, lúc trước em đi công tác khẳng định dặn dò vớ vẩn nửa ngày. Ngược lại lần này lại không hỏi một tiếng, trực tiếp đi ngủ."

"Cái gì cũng không hỏi?"

Phong Uyển Nhu lập lại một câu, có chút đăm chiêu nhìn Tiểu Thảo. Tiểu Thảo cũng không muốn lãng phí thời gian vào việc này, ngửa đầu, cười nhìn Phong Uyển Nhu.

"Như thế nào, Phong - Á, Uyển Uyển, em tới tìm chị, chị hẳn là thực cảm động?"

Phong Uyển Nhu nhìn bộ dạng vừa ngốc nghếch vừa kiêu ngạo kia, chẳng lẽ đến bây giờ tiểu quỷ cũng chưa biết tin nhắn kia không phải mình gửi, mà là trò đùa của Uyển Tư?

"Bất quá, Uyển Uyển."

Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu từ trên xuống dưới, như thế nào lại không tìm ra khuyết điểm vậy nhỉ?

"Chị rốt cuộc làm sao vậy a, gởi tin nhắn như vậy, làm hại em sốt ruột."

"Em nghĩ tôi gửi?"

"Không phải sao, nhìn chị cảnh xuân đầy mặt kìa."

Tiểu Thảo rất ít khi nói khích người khác, vừa nói liền bị Phong Uyển Nhu lấy chiếc đũa gõ lên đầu. Nàng buồn bực xoa đầu nhìn Phong Uyển Nhu, ngoài miệng tuy rằng không dám nói gì nữa, nhưng tâm lý vẫn là không ngừng nói thầm. Vốn chính là vậy mà, chính là cảnh xuân đầy mặt, có cái gì sai? Còn đánh người......

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo như vậy liền có chút bực mình. Nàng hiện tại không thể không hoài nghi Tiểu Thảo là không hiểu thật sự hay là giả ngu, sao có thể lặp đi lặp lại nhiều lần trêu chọc mình?

"Không sinh bệnh hảo, không sinh bệnh hảo."

Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu hơi nhíu máy liền có điểm sợ hãi, lại thấy ánh mắt kia đang đánh giá mình thì càng chột dạ. Bình thường Uyển Uyển không hề như vậy a, mình vẫn nên thành thành thật thật ăn cơm đi.

"Em không phải nhớ tôi sao? Tôi xem em là muốn đi đến đây để ăn a? Vịt nướng đều nhanh bị em ăn xong rồi."

Tiểu Thảo nghe xong lời này, tự động dừng động tác ăn vịt nướng. Nhìn nhìn Phong Uyển Nhu, lại nhìn nhìn vịt nướng trong tay mình, không nói hai lời, trực tiếp vươn tay đút vịt nướng cho Phong Uyển Nhu.

Được rồi, Ngưng Ngưng đã nói qua, nữ cường nhân thời mãn kinh luôn đến nhanh hơn người thường. Cho nên nàng phải coi Uyển Uyển là tiểu hài tử để dỗ dành.

Phong Uyển Nhu bị động tác đường đột của Tiểu Thảo làm cho ngẩn ra. Nhìn về phía Tiểu Thảo thấy ánh mắt nàng ta tràn ngập chờ mong, liền ăn luôn vịt nướng trên tay Tiểu Thảo.

"Ăn ngon sao?"

"Ân......"

Tiểu Thảo mừng đến phát điên. Nữ cường nhân gì đó dù có cường như thế nào cũng chỉ là tiểu hài tử, trước mặt người yêu sao có thể cường a.

"Em ăn no rồi."

Tiểu Thảo cầm lấy khăn tay lau miệng mình, quay đầu nhìn Phong Uyển Nhu, chờ đợi chỉ thị tiếp theo. Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, tầm mắt đều dừng ở cái miệng nhỏ nhắn kia. Ma xui quỷ khiến, nàng bất ngờ cúi thấp xuống phía dưới, nhẹ nhàng hôn lên.

"Ngô -"

Tiểu Thảo hoảng hốt, lui về phía sau, hoảng sợ nhìn nhìn người chung quanh, lại bất khả tư nghị xoay qua nhìn Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Nhu ngược lại rất bình tĩnh, xoay người coi như không có việc gì, uống tiếp ly cà phê.

"Ăn no? Vậy đi thôi, đi khách sạn."

"Cái... cái gì? Đi chỗ nào?"

Tiểu Thảo không bình tĩnh, nếu không có nụ hôn vừa rồi, Phong Uyển Nhu nói như vậy nàng sẽ không nghĩ bậy, nhưng là Phong Uyển Nhu vừa rồi ...... Đến bây giờ trái tim Tiểu Thảo còn chưa khôi phục bình thường, Phong tổng đoan trang cao cao tại thượng cư nhiên trước mặt nhiều người hôn nàng, rốt cuộc là làm sao vậy?

Phong Uyển Nhu tuy bày ra vẻ mặt không có gì, thật ra nàng cũng có chút thẹn thùng, lúc đó đầu óc của nàng đều là xuân cung đồ tối hôm qua nhìn thấy ở nhà Tiêu Mạc Ngôn. Phong Uyển Nhu dùng sức lắc lắc đầu, mạnh mẽ đứng dậy, đi ra ngoài.

"Em ngồi đó đi, tôi đi toilet."

"Ờh ờh."

Tiểu Thảo vội vàng lên tiếng trả lời, nhìn Phong Uyển Nhu đi ra ngoài. Đợi lúc nhìn không thấy thân ảnh của nàng, lập tức từ trong túi quần lấy di động ra, dùng tốc độ nhanh nhất ấn bàn phím.

"Alô, Tiểu Thảo a? Đến Bắc Kinh rồi sao? Thấy Phong tổng chưa?"

Thanh âm Dạ Ngưng thực phấn khởi, nàng đối với hành động lãng mạng này của Tiểu Thảo rất là khâm phục. Quả nhiên a, mỗi một kẻ ngây thơ đều là một ngọn núi lửa tiềm năng, không bùng nổ thì thôi mà đã bùng nổ là kinh thiên động địa 'bùm bùm'.

Tiểu Thảo nào có tâm tư cùng nàng nói chuyện tào lao, nắm chặt di động, ánh mắt liếc nhìn dáo dác, chỉ sợ Phong Uyển Nhu đột nhiên trở về.

"Ngưng Ngưng, Ngưng Ngưng, Uyển Uyển nàng có chút bất thường."

"What? Uyển Uyển? Uyển Uyển?!"

Dạ Ngưng cười văng lên, còn chơi trò gọi tên thân mật nữa chứ, Tiểu Thảo nghe nàng cười, nháy mắt liền nóng nảy.

"Bồ còn cười, mình muốn nói việc đứng đắn nè!"

"Bồ có thể có việc đứng đắn a."

"..."

"Đúng rồi, Tiểu Thảo, hôm qua mình đi đến cửa hàng thú cưng, thấy con cún kia dễ cưng lắm. Ánh mắt giống y chang bồ, chờ bồ trở về mình dẫn bồ đi xem nha. Bồ-"

"Ngưng Ngưng !"

Tiểu Thảo gấp muốn chết, Dạ Ngưng còn cùng nàng nói chuyện tào lao. Dạ Ngưng vốn không đem lời nói của nàng để ở trong lòng, nàng ta lúc nào gặp Phong tổng cũng gấp như vậy a, không có gì mới mẻ.

"Mình thấy nàng kì quái lắm, thực không thích hợp. Mình có cảm giác rất bất an!"

"Có gì bất an? Bồ nói xem, nàng ta làm sao."

Tiểu Thảo vội vàng gật đầu, trước mặt Dạ quân sư nàng luôn cảm thấy có thể thổ lộ hết.

"Mình có thể cảm giác ra nàng ta lúc nhìn thấy mình rất là cao hứng, nhưng không giống với hồi trước. Không biết vì sao, nàng không muốn mình thân mật với nàng. Mình còn nghĩ nàng không thích mình, nhưng vừa rồi nàng lại hôn mình trước mặt thật nhiều người a!"

"Xì"

Dạ Ngưng tỏ vẻ hiểu biết lên tiếng.

"Mình còn tưởng chuyện gì, không phải là Phong tổng có ý kia sao? Thực bình thường, thực bình thường."

"Ý gì? Bồ nói mau a, nàng sắp về rồi."

Tiểu Thảo dùng sức nắm chặt di động, khẩn trương nhìn ngoài cửa, nàng thấy Phong Uyển Nhu đã sắp đi tới.

"Phải không? Vậy bồ nghe kĩ nha."

Dạ Ngưng khó có cơ hội vui mừng khi người gặp họa, dùng lực nói rõ từng chữ.

"Uyển Uyển nhà bồ cuối cùng cũng nhịn không được, muốn cùng bồ lên giường, hiểu chưa?"

"......"

Tiểu Thảo nắm di động, miệng mở to thành hình chữ O, một câu cũng không nên lời. Dạ Ngưng cũng mặc kệ nàng, thập phần không yên lòng dặn.

"Nhớ rõ a, nhất định phải ở trên, một khi bị áp liền mười năm bị áp!".


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng, truyện Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng, đọc truyện Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng, Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng full, Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top