Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Chương 56: - Gặp lại tình địch


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

"Ngây thơ chị mới thích!" Tiểu Thảo chu môi nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhe nghe xong hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn nàng: "Dương Tiểu Thảo, em ngốc nghếch của trước kia đâu rồi? Tại sao lại có thay đổi lớn như vậy?"

"Thay đổi lớn không tốt sao?" Tiểu Thảo nháy mắt nhìn Phong Uyển Nhu, ban đêm ánh sáng đèn đường phản chíu lại từ trong mắt của nàng, phối hợp với ánh mắt thâm tình làm cho Phong Uyển Nhu nhịn không được có phần say mê trong đó.

"Không phải không tốt, chỉ là, em của trước đây không phải như thế..." Phong Uyển Nhu nhẹ nhàng nói, ánh mắt mang theo ý cười, trong đầu đều là hình ảnh Tiểu Thảo vừa mới đến Phong Đằng, khí đó bộ dáng thật thà ngớ ngẩn, Tiểu Thảo nhìn nàng cười, nàng cũng cười: "Đúng vậy, khi đó chị toàn bắt nạt em"

"Vậy sao? Tôi bắt nạt em?"

Phong Uyển Nhu ánh mắt thay đổi, nhìn Tiểu Thảo. Tiểu Thảo lúc này một chút cũng không sợ hãi, hít hít cái mũi, hít lấy mùi hương trên người Phong Uyển Nhu, nói: "Đúng vậy, chính là loại khẩu khí này. Chỉ là, em thực sự thích chị đối với em như vậy, chỉ đối với một mình em như vậy"

"Em hôm nay làm sao vậy?"

Phong Uyển Nhu dựa vào người Tiểu Thảo, thân mình hơi nghiêng đầu nhìn nàng, Tiểu Thảo bĩu môi, nghĩ một lát, than thở: "Cái tên dê xồm kia thật đáng ghét, nhìn vào mắt chị như muốn ăn tươi nuốt sống!"

Phong Uyển Nhu ngơ ngác một chút, liền cười thành tiếng.

"Gì chứ, chị còn cười!" Tiểu Thảo thấy không vui, Tiểu Thảo ngoài miệng tuy không nói ra nhưng cũng thấy rất khó chịu, tức giận muốn đến trưa thế nhưng Phong tổng vẫn còn cười.

Còn cười? Cười cái gì chứ? Xem xét vấn đề nghiêm túc không được sao?

"Lòng dạ hẹp hòi!" Phong Uyển Nhu lắc đầu cười Tiểu Thảo, Tiểu Thảo trong lòng vốn đã không phục, lại còn bị nói là lòng dạ hẹp hòi càng khiến nàng bức bối.

"Được rồi, tôi thấy hơi mệt, Trở về đi, được không?"

Phong Uyển Nhu nhìn vào mắt Tiểu Thảo nói, Tiểu Thảo gật gật đầu, cầm lấy tay Phong Uyển Nhu.

Phải rồi, dù sao đến đây cũng đúng một ngày, mệt mõi công việc cả buổi mà còn bị tên Dê kia níu kéo lại ăn uống, không những Phong tổng mà mình cũng rất mệt mỏi.

Hai người cũng không lái xe mà chỉ cùng nhau nắm tay dạo mát đi bộ về khách sạn, trên đường cả hai không nói lời nào, chỉ hai cặp mắt ánh lên ý cười ăn ý, trong đó phải nói rằng có bao nhiêu ngọt ngào dù không cần nói ra nhưng đối phương cũng đủ biết.

Về tới khách sạn, Phong Uyển Nhu liền vội nằm xuống đi ngủ, Tiểu Thảo thì ở một bên dọc máy tính, nghĩ sẽ download mấy tập phim hài hước cho Phong Uyển Nhu xem, tay đang lê chuột thì lúc này di động liền vang lên.

Tiểu Thảo liếc mắt nhìn màn hình di động, vừa nhìn cũng không quan tâm lắm điện thoại của ai, nhưng nếu không để ý thì tiếng di động vang lên càng khiến nàng không vui, thấy vậy Tiểu Thảo nhíu nhíu mày xoay người nhìn Phong Uyển Nhu đang nằm trên giường, nàng cầm lấy điện thoại trên bàn sau đó đẩy ghế dựa rồi đi ra ngoài.

"A lô!"

Mới mở miệng giọng Tiểu Thảo đã thể hiện rõ không vui, Phong tổng dù sao cũng vất vả lắm mới được ngủ vậy mà ai kia lại không biết điều còn làm phiền đến giấc ngủ của Phong tổng, nàng thực thấy đau lòng.

"A lô, cô là Dương Tiểu Thảo à? Tôi là Phí Dương!"

"Ohm'"

Tiểu Thảo ủ rũ đáp lời.

Đúng là phiền phức quá đi!

"Ở dưới lầu có tiệm cà phê, chúng ta nói chuyện một chút đi!"

Phí Dương cao giọng nói, giống như một người cấp trên ra lệnh nhân viên, Tiểu Thảo mặt cũng không chút thay đổi, nghe thấy lời đề nghị cũng gật đầu đáp ứng "Được!"

Chuyện như thế này, sớm hay muộn đều cũng phải làm rõ, huống hồ lại là tình địch của nàng, nàng sợ gì?

Tiểu Thảo nhẹ nhàng đi tới cửa mở khép ra một khoảng trống nhỏ, sau đó nàng nhìn lại Phong Uyển Nhu đang nằm trên giường, trong lòng có chút ấm áp, giống như có một cổ động lực chảy vào thân thể, nàng liền hít sâu một hơi nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra ngoài.

Thượng Hải về đêm có một chút lạnh, Tiểu Thảo lúc đi chỉ mặc mỗi một bộ quần áo hơi mỏng, vì vậy cũng không đủ độ ấm ngăn được cái lạnh bên ngoài, nàng kéo lại y phục trên người cước bộ cũng nhanh hơn hướng đến tiệm cà phê mà chạy đến.

Tất cả cũng tại tên Dê xòm đáng ghét kia, hắn đúng là nhờ có lớp da dê nên không quản sống chết của người khác mà.

Tới nơi Tiểu Thảo đã sớm thấy Phí Dương ngồi đó, trên người hắn vẫn là bộ âu phục mặc ở nhà hàng, trên bàn lúc này có hai ly cà phê vẫn còn đang lượn lờ khói trắng, Tiểu Thảo bước nhanh tới, không nói gì mà cầm lấy tách cà phê trên bàn uống một ngụm.

Tất nhiên Phí Dương đang ngồi trước mặt cũng phần nào bị động tác của nàng làm cho hoảng sợ, hắn kinh ngạc ngước lên nhìn Tiểu Thảo đang ngửa đầu uống cà phê.

"Anh tìm tôi có chuyện gì?"

Tiểu Thảo uống xong, cảm thấy cơ thể ấm áp hẳn lên, liền đem cái tách đặt xuống bàn, sau đó nàng mới ngồi xuống đối diện Phí Dương.

Phí Dương cũng không thể tưởng tượng được mà nhìn Tiểu Thảo, hắn đột nhiên có cảm giác cô nàng buổi chiều ngây ngốc như con nít so với lúc này dường như có sự khác nhau! Tuy nói rằng trong lòng có chút kinh ngạc nhưng Phí Dương cũng liền lấy lại phong độ sau đó nhìn Tiểu Thảo, nói "Chúng ta nói chuyện về Phong tổng!"

Chỉ một câu ngắn gọn cũng nói hết nguyên nhân của cuộc hẹn tối nay, cả bản thân Tiểu Thảo khi nghe được cũng có chút ngạc nhiên, nàng không nghĩ tới Phí Dương sẽ trả lời trực tiếp như vậy, tâm đột ngột trầm xuống, mặt cũng hướng nhìn xuống bàn.

"À!"

Nhìn thấy vẻ mặt này của Tiểu Thảo, Phí Dương cảm thấy ít nhiều gì cũng có chút yên lòng, xem ra hắn đã đoán đúng, hai người quả nhiên có chuyện mờ ám.

"Anh muốn nói gì?"

Giọng nói của Tiểu Thảo khá nhỏ, nếu là người thân thiết với nàng thì sẽ nhận ra được đây là điềm báo trước sự tức giận của nàng. Nàng vốn có thể chịu đựng được người khác mắng nàng, nói xấu nàng, thậm chí ghét bỏ nàng, nhưng nàng không cho phép người khác nói bất kì điều gì về Phong tổng, một chút cũng không được.

"Hai người có khả năng ở bên nhau sao?"

Ngón tay di chuyển lên tách cà phê, Phí Dương nhìn lên ánh mắt Tiểu Thảo nói, giọng điệu cũng trầm thấp nhưng lại rất rõ ràng. Tiểu Thảo liếc mắt qua một bên, không để ý đến hắn.

Không nghĩ tới Tiểu Thảo sẽ thể hiện thái độ như vậy, Phí Dương lúc này mới trợn mắt lên nhìn thẳng Tiểu Thảo như đe dọa.

"Chủ tịch nhất định sẽ không đồng ý!"

Không có tác dụng, Phí Dương lại châm thêm dầu vào lửa, bởi chỉ có thể nói như vậy mới gây được sức ép trong lời nói, dù sao đi nữa ngay cả hắn cũng có thể nhìn ra một người không sợ trời sợ đất như Phong Uyển Nhu cũng rất nể sợ Chủ tịch! Huống hồ Tiểu Thảo lại có cặp mắt tinh ý như vậy hẳn điểm này cũng có thể nhìn ra được.

Tiểu Thảo nhấp một ngụm cà phê, liền thở ra một bụng khí,

Đúng là cà phê ở chỗ này không bằng được cà phê ở nhà Phong tổng, đặc biệt hơn là cà phê ở nhà Phong tổng lại có mùi hương uống thật rất ngon và thơm!

"Này, cô có đang nghe tôi nói gì không vậy?"

Phí Dương thấy Tiểu Thảo lơ đãng như vậy thì liền nhịn không được.

Con người này, có bị gì không vậy? Mình đang nói chuyện nghiêm túc nhưng cặp mắt lại nhìn đi chỗ khác, ngược lại còn hiện lên vẻ mặt tươi cười. Cười cái gì? Chuyện tôi nói buồn cười lắm sao?

"Ahh, còn chuyện gì khác nữa hả?"

Tiểu Thảo lấy lại tinh thần nhìn lên Phí Dương, Phí Dương lúc này khóe miệng bất động, đôi mắt như tóe lửa nhìn nàng "Cô rốt cuộc có nghe tôi nói gì không?"

"Phong tổng, Chủ tịch... còn chuyện gì khác nữa sao?"

Tiểu Thảo bộ dạng mệt mõi trả lời, nếu không phải giữ thể diện cho công ty thì nàng thật sự cũng không muốn lãnh phí thời gian với Phí Dương, giờ này đáng lẽ nàng phải nằm ôm Phong tổng ngủ thật ngon mới đúng. Tuy không nói ra mấy lời linh tinh, nhưng Tiểu Thảo chợt nhớ tới làn da trơn bóng của Phong tổng thì liền cảm thấy thật thoải mái.

"Dương Tiểu Thảo!"

Phí Dương liền nổi giận.

Gì đây? Cô đang vui vẻ cái gì vậy?

Tiểu Thảo bị hắn rống lên đột ngột như vậy thì có chút run run, nàng lấy lại tinh thần nghiêm túc nhìn hắn, thấy Phí Dương tức giận đến bả vai cũng run lên, nàng cười cười "Tôi biết, anh thích Phong tổng, nhưng quan trọng là chị ấy không thích anh, còn nữa, trừ bỏ là chị ấy thì bất cứ người nào nói gì tôi cũng không nghe, bởi vì Phong tổng đã từng nói với tôi, tôi chỉ cần nghe chị ấy nói, còn những lời người khác có nói gì thì coi như là chó đang đánh rắm đi!"

Chó đang đánh rắm, mấy chữ này tuyệt nhiên không phải Phong Uyển Nhu nói ra, nhưng Tiểu Thảo lúc này tinh thần đang có chút hỗn loạn, hơn nữa nàng cũng muốn xem Phí Dương như chó đang đánh rắm, coi như nhắm mắt làm ngơ nói ra lời này vậy, lần đầu gặp mặt nàng còn có chút cảm tình vì người đàn ông này cũng có chút đẹp trai, nhưng bây giờ nhìn lại thì lại không có chút cảm tình nào, ngay cả nàng còn thấy chướng mắt thì làm sao Phong tổng có thể thích được.

"Cô cho là Chủ tịch sẽ dễ dàng như vậy mà cho hai người ở cạnh nhau?"

Phí Dương cao giọng nói, hắn mặc dù đã ngang dọc thương trường mấy năm nhưng dù sao cũng do một tay Phong Ngọc Lâm một tay uốn nắn hắn từ tính cách đến nói năng, hắn học hỏi được bao nhiêu lâu cũng không bằng hôm nay bị Tiểu Thảo làm cho thất thố mà ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ, hắn chờ đến khi lấy lại bình tĩnh thì hắn cũng thừa biết có thể lấy cớ gì để chặn được Tiểu Thảo.

Tiểu Thảo và Phong Uyển Nhu đều giống nhau, hắn để ý được như vậy, đối với Tiểu Thảo dù sao hắn cũng có lợi thế là Phong Ngọc Lâm.

Chủ tịch!

Nghiêm túc nghĩ tới liền khiến Tiểu Thảo trầm xuống, đồng thời nhớ tới ba mẹ của mình sau đó liền mím chặt môi không nói.

"Dù sao đối với cô cảm giác này cũng chưa nhiều lắm, nhưng Phong Uyển Nhu thì ngược lại, cô ấy có cuộc sống như thế nào hẳn cô so với tôi hiểu rõ hơn!"

Bên đây Phí Dương không ngừng tạo ra khí thế thì bên này Tiểu Thảo mày càng lúc nhíu lại càng chặt, Phí Dương nhìn thấy khóe miệng cũng nở lên nụ cười, hắn nhìn Tiểu Thảo nói "Nếu để cho Chủ tịch biết thì hậu quả thật khó lường, cho nên, thà chịu đau khổ sau này thì không bằng nên sớm chấm dứt"

Nói đến đây, tuy rằng không phải nói quá rõ nhưng điểm mấu chốt nhất Phí Dương cũng muốn biểu đạt rõ một điều chính là: Dương Tiểu Thảo cô không xứng với Phong Uyển Nhu, cô từ nơi nào đến thì nên trở về từ nơi đó.

Tiểu Thảo nghe xong liền trầm mặt một hồi sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Phí Dương vẻ mặt như mới tỉnh ngộ.

"Hôm nay ông nói đến vấn đề này quả thật trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ tới, dù sao cũng cảm ơn ý kiến của ông, sau này trở về tôi sẽ cùng Phong tổng bàn bạc lại!"

Bàn bạc... Phí Dương có cảm giác bất lực đến không nói nên lời, Tiểu Thảo thì vẫn thảnh thơi uống cà phê còn nhìn hắn nói "Bất quá ông nói cũng đúng, Phong tổng ưu tú như thế chính xác là không ai có thể xứng, ít nhất tôi cũng từng có cảm giác đã muốn không xứng với chị ấy"

". . ."

"Ông cũng có cảm giác này đúng không? Chị ấy quả thật là một người rất ưu tú, vừa xinh đẹp lại có năng lực, lại có sự nghiệp của riêng mình, tôi đã luôn cảm thấy không xứng với chị ấy, chỉ là có một đồng nghiệp lúc nào cũng nói tôi với chị ấy thật xứng đôi, hôm nay ông lại nói rõ ra được tâm sự trong lòng tôi rồi!"

Tiểu Thảo nói xong, ánh mắt như tản mát ra, nghĩ tới bộ dáng quyết đoán của Phong Uyển Nhu rồi cả hình ảnh dễ thương chỉ dành cho riêng nàng thì trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Nàng không hề chú ý tới da mặt Phí Dương đã tái mét hẳn đi, ngón tay dùng sức nắm lấy tách cà phê.

Hắn.. nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ thấy qua loại người nào lì lợm như vậy!

"Tôi cũng hay nói với chị ấy rằng chị ấy rất ưu tú, nhưng chị ấy luôn không thừa nhận"

Tiểu Thảo trong lòng giống như không dừng lại được, có thể là do cả hai người đều thích Phong Uyển Nhu... tuy là tình địch nhưng cũng phải có chung loại cảm giác này, nhưng nàng lại không biết được Phí Dương không hề có suy nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng đành im lặng để cho Tiểu Thảo thỏa sức nói.

"Trước đây cũng có lúc tôi nghĩ Phong tổng nhất định sẽ tìm được một người đàn ông mạnh mẽ bảo vệ mình, nhưng sau này nhận ra được một điều, đó chính là không có người đàn ông nào có thể bảo vệ được chị ấy cả..."

Nói đến đây, Tiểu Thảo liền cười híp cả mắt, trên tay đang cầm tách cà phê nhìn Phí Dương, cười "Ông cảm nghĩ như thế nào? Liệu có người đàn ông nào có thể bảo vệ tốt cho Phong tổng không?"

Phí Dương một câu cũng không nói nên lời, sắc mặt vô cùng khó coi. Hắn cảm thấy thật giống như bị một tên khốn kiếp nào đang nói chuyện lừa lọc.

"Ông cũng hiểu được đúng không?"

Tiểu Thảo cảm thấy Phí Dương trầm mặc chính là câu trả lời tốt nhất, liền có chút đồng tình nhìn hắn một chút "Cho nên, từ đầu đến cuối chỉ có tôi là xứng với chị ấy nhất, hắc hắc! ! !"

Phí Dương lúc này liền bị tiếng cười nham nhỡ "hắc hắc" cuối cùng kia của Tiểu Thảo làm cho tức điên lên, nói vòng vo nãy giờ là cô ta muốn đề cao bản thân?

Hừ, là ai cho mình thông tin nói rằng Tiểu Thảo đần độn?

Hắn một chút cũng không có cảm giác này!

"Tiểu Thảo!"

Tiểu Thảo đang nói cười vui vẻ, miệng không dừng được thì lại bị một âm thanh lạnh lùng vang lại bên tai, Tiểu Thảo run rẩy một chút liền theo nơi phát ra âm thanh quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào thì phía sau nàng khuôn mặt của Phong Uyển Nhu như một khối băng xuất hiện, nàng chợt rùng mình một cái.

Tại sao... tỉnh ngủ rồi?

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng, truyện Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng, đọc truyện Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng, Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng full, Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top