Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng
"Không được!"
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo lắc đầu, thanh âm mặc dù còn kiên định, nhưng trong lòng cảm giác đau nhói vẫn tiếp tục lan tràn, tuy vậy nàng vẫn cố gắng khắc chế lại.
Em không thể cứ như vậy rời đi, tôi đã chờ đợi thật lâu rồi, hạnh phúc còn chưa đón nhận được... thì Tiểu Thảo... làm sao em lại cứ như vậy mà rời xa tôi chứ? Như thế nào lại cứ như vậy rời đi.. Tôi không đồng ý!
Nếu nói như trước đây, không rõ là từ lúc nào Tiểu Thảo đã ở trong lòng Phong Uyển Nhu lưu lại một vết thương thì hiện tại Tiểu Thảo cũng tại một nơi ấy, không chữa lành vết thương thì thôi mà lại dùng dao đâm vào thêm một nhát, Phong Uyển Nhu đau, đau đến trong lòng như máu tươi chảy ròng nhưng nàng lại không hề có cách nào để trút hết ra.
Tiểu Thảo ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu, trong lòng khó chịu cực kỳ vốn là không muốn nói nhưng sau khi nói rồi thì trong lòng lại càng thêm bối rối, rốt cuộc là nói mà cũng chẳng hề suy nghĩ.
"Phong tổng, tôi đi rồi, sau này vẫn sẽ có người mới đến"
Có lẽ khi nàng đi rồi Ngưng Ngưng sẽ tiếp nhận vị trí của nàng, Ngưng Ngưng là một người tinh nghịch, nhất định sẽ làm cho Phong tổng cười.
"Em nói như vậy có ý gì?"
Phong Uyển Nhu không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Tiểu Thảo.
Dương Tiểu Thảo, ở trong lòng em tôi chính là người như vậy sao? Tùy tiện ai cũng có thể lật đỗ được vị trí của em?!
"... Còn nữa, nhất định so với tôi sẽ xuất sắc hơn, có lẽ cô..."
"Em liền cho rằng tôi sẽ thích như vậy?"
Phong Uyển Nhu thanh âm đều muốn phát run, hai mắt tức giận nhìn Tiểu Thảo.
Là em muốn đi, còn muốn đem hết nguyên nhân đổ lên người tôi! Được, em tốt lắm!
"Đồ vô lại!"
Phong Uyển Nhu chính là rống ra ba chữ không cam lòng, tuy rằng ở trong lòng nàng, hai người đã sớm không tồn tại mối quan hệ lão bản và thư ký, cũng không ở vị trí đó mà nói chuyện, bởi vì từ lâu nàng đã coi Tiểu Thảo là tất cả rồi...
Dương Tiểu Thảo, làm sao em có thể làm cho tôi tổn thương như vậy, làm sao em có thể rời bỏ tôi...
Tiểu Thảo lúc này cũng đành mặc kệ, dù sao ngay lúc này nàng từ chức thì nàng cũng đã tính toán sẽ không bao giờ... sẽ không bao giờ đến Phong Đằng nữa, không bao giờ ... nàng gặp Phong tổng, chính vì vậy lúc này trong lòng nàng có bao nhiêu chuyện đều muốn nói hết ra, nàng không muốn để về sau bản thân nàng phải hối hận.
"Phong tổng, không phải cô cũng không hiểu rõ lòng mình sao? Cô yêu thích tôi, có lẽ bởi vì ở bên cạnh cô đều là những người ưu tú..."
Đôi bàn tay siết chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay như muốn đâm vào da thịt trong lòng bàn tay, Tiểu Thảo vẫn không nhìn Phong Uyển Nhu, máy móc nói xong lời đoạn tuyệt ấy.. Nàng còn nhớ, Cỏ mẹ từng nói qua, đối với tình cảm, nếu càng kéo dài sẽ càng gây tổn thương, vì vậy, nàng tuyệt đối không thể tiếp tục làm tổn thương đến Phong tổng.
"Đối với tôi, bất quá cũng chỉ là tình cảm mới mẽ nhất thời, đúng vậy, nhưng có lẽ loại tình cảm mới mẽ này sẽ làm phiền tới cô rất nhiều"
Tất cả mọi người đều nói như vậy, chỉ là tôi luôn luôn không tin, đến bây giờ tôi cũng đều không tin, chỉ là.. Phong tổng, thực xin lỗi.
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, trong mắt nàng lộ lên vài tia khiếp sợ.
Lời này là do Tiểu Thảo nói ra sao?
Vành mắt Phong Uyển Nhu đã bao một lớp hồng ẩm ướt, nàng liền cao giọng
"Dương Tiểu Thảo, em ngay cả dũng khí thừa nhận cũng đều không có, em lấy quyền gì để hoài nghi tôi?"
Tiểu Thảo lúc này tâm liền như bị đâm một nhát, ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu.
Hòai nghi? Phong tổng, tôi hoài nghi ai cũng không hoài nghi chị!
"Đúng, tôi là người nhát gan, cho nên... Phong tổng, cứ như vậy đi. Tôi ngày mai tôi sẽ kệ đơn từ chức, sẽ không để cho cô khó xử, tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa!"
"Không muốn như thế nào?"
Không muốn?! Nếu không muốn thì vì cái gì lại còn muốn cho tôi hi vọng? Dương Tiểu Thảo, em có biết làm như vậy thực sự rất tàn nhẫn hay không?
"Bất kể nói như thế nào, tôi cũng đều rất cảm ơn cô, đúng vậy, cảm ơn cô mấy ngày nay đối với tôi vô cùng chiếu cố, tôi..."
Được đắm mình trong bầu không khí bi thương như thế này, Phong Uyển Nhu cơ bản hoàn toàn không nghe được những lời nói vừa rồi của Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu đã đau lòng sắp nổ tung lên rồi, nàng đưa thân tiến tới, một phát bắt được cánh tay Tiểu Thảo nâng lên, Tiểu Thảo thình lình bị nắm liền kinh hô một tiếng ngẩng đầu nhìn lại, trước mắt nàng là Phong Uyển Nhu hốc mắt đỏ lên, diễn cảm lại có hơi chút hung ác.
"Em muốn đi? Ai bảo em đi? Dương Tiểu Thảo, em cứ như vậy mà kiêu ngạo!"
Bởi vì những lời rãnh rỗi của người khác mà chất vấn tôi, bởi vì Tư Tư mà muốn trốn tránh, Dương Tiểu Thảo, em rốt cuộc là kiêu ngạo hay là tự ti? Em rốt cuộc muốn tôi như thế nào thì mới bằng lòng bỏ qua?
Kiêu ngạo? Tiểu Thảo sửng sốt, ngơ ngác nhìn Phong Uyển Nhu, nàng kiêu ngạo cái gì?
"Mới mẽ nhất thời? Em đến chính là không tin tưởng tôi, rốt cuộc còn muốn ám chỉ tôi không tin em? Còn viết đơn từ chức? Em cũng biết trốn tránh sao? Nếu không phải em trước đó trêu chọc tôi, tôi sẽ như thế sao? Em thì tốt rồi, em cho rằng rời đi là xong hết mọi chuyện, em..."
Phong Uyển Nhu tức giận nói không nên lời, Tiểu Thảo nhìn thấy nước mắt Phong Uyển Nhu từ từ chảy xuống.
Không phải đâu, không phải như vậy, tôi thực sự không giống như chị đã nói. Tôi thực sự rất quan tâm chị mà!
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta như vậy là không đúng, tôi cũng không thể ở bên cạnh cô như một đứa ngốc vậy, cô, cô sẽ rất nguy hiểm cô có biết không?"
"Em nói cái gì?"
Phong Uyển Nhu cầm lấy tay Tiểu Thảo kéo lại càng gần, nàng bị tức giận đến nổi muốn đau đầu lên rồi.
"Ý tôi là, mọi chuyện bắt đầu không phải như thế, tôi không như những gì cô đã nói... Tôi từ trước đến giờ chưa từng để ý ai, trước kia cũng không bao giờ để tâm những gì người khác nói, tôi chỉ sống thật vui vẻ, không có ưu phiền, nhưng... chính là sau khi gặp cô, tôi.."
Tiểu Thảo khóc, nước mắt chảy dài, nàng lại dùng sức lắc đầu, nói không nên lời: "Cô xem đi, hãy nhìn xem, tôi lại khóc nữa, tôi trước kia rất kiên cường, rất ít khóc. Đều là vì cô, đều là bởi vì cô"
". . ."
Phong Uyển Nhu lúc này muốn bị bức cho điên lên rồi.
"Tôi nói cô nghe không rõ sao? Tôi sẽ đi, thư từ chức tôi sẽ gửi vào email cho cô"
Tiểu Thảo cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy mà nói chuyện thì nàng sẽ khóc đến ngất ở phòng Tổng tài mất, chính vì sợ hãi chuyện như vậy phát sinh nên nàng liền dùng sức bỏ lấy cánh tay Phong Uyển Nhu đang cầm lên cổ tay nàng xuống sau đó nàng liền xoay người muốn một bước lớn nhanh chóng rời khỏi, trong lúc xoay người, đúng lúc nước mắt từ trên mặt nàng rơi trúng vào mu bàn tay Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu nhìn thấy trên mu bàn tay một chút nước mắt tựu lại, nàng cắn cắn môi, lớn tiếng gọi Tiểu Thảo.
"Em đứng lại!"
Cơ bản mà nói Tiểu Thảo chính là đã hạ quyết tâm rồi, cũng không muốn quản bất cứ chuyện gì nữa mà rời đi, nhưng khi nghe được Phong tổng gọi nàng, thì chân của Tiểu Thảo rốt cuộc cũng như bị dính trên mặt đất không thể động đậy, nàng đứng yên muốn nữa ngày, thì lúc này từ phía sau tiếng giày cao gót vang lên âm thanh dồn dập truyền đến, Tiểu Thảo liền xoay người sang chỗ khác, nhưng lúc này Phong Uyển Nhu đã bước nhanh đứng trước mắt nàng, hơn nữa còn không đợi nàng làm ra bất kỳ phản ứng nào, Phong Uyển Nhu liền bắt lấy cổ tay nàng, sau đó ép lùi nàng về phía sau.
"Em muốn đi? Em thực sự muốn rời đi?"
Phong Uyển Nhu hung hăng nhìn chằm chằm Tiểu Thảo, cặp mắt giận dữ tràn đầy tơ máu như thiêu đốt ấy Tiểu Thảo chưa bao giờ nhìn thấy qua, nàng cảm thấy vô cùng bối rối, muốn uốn éo người thoát ra khỏi sự trói buộc của Phong Uyển Nhu, nhưng lúc này hai người khoảng cách quá gần gũi, gần đến nổi nàng có thể cảm nhận được trong mắt Phong Uyển Nhu có sự ẩm ướt, gần đến nổi nàng có thể nhận ra được sau đau lòng của Phong Uyển Nhu, cơ bản nàng muốn lùi ra phía sau, nhưng mỗi một lần nàng lùi một bước thì lại bị Phong Uyển Nhu tiến đến gần một bước, đến cuối cùng, lưng nàng chạm vào bức tường lạnh lẽo phía sau, không thể động đậy, đến lúc này nàng đều biết hết thảy cố gắng đều biến thành vô ích nhưng cũng trong lúc này thì Tiểu Thảo nhìn thấy Phong Uyển Nhu khóc. Tiểu Thảo đau lòng, nhưng vẫn hạ quyết tâm.
"Tôi muốn đi, cô buông tôi ra, cô...ưm..."
Lời chưa kịp nói ra thì đã bị Phong Uyển Nhu dán đôi môi lên môi nàng vì vậy nữa câu tiếp theo đành nuốt hết vào bụng. Lúc này Tiểu Thảo ngạc nhiên mở to hai mắt, Phong Uyển Nhu không quan tâm Tiểu Thảo có khiếp sợ hay không, nàng đem toàn bộ thân thể mình áp lấy Tiểu Thảo, cầm lấy cánh tay Tiểu Thảo siết chặt, tiếp đến là hưởng thụ cắn xé đôi môi nàng.
Em không được đi, tôi không cho phép em rời đi...
Môi tùy ý bị chà đạp, bị xâm phạm rõ ràng như thế, bản thân Tiểu Thảo còn cảm thấy nụ hôn này so với trong mộng còn mãnh liệt hơn a, Tiểu Thảo cố gắng giãy dụa đẩy Phong Uyển Nhu ra, nhưng tay vừa đưa lên liền chạm vào một khối mềm mại, Phong Uyển Nhu dừng lại động tác, nhưng môi vẫn ngậm vành môi Tiểu Thảo, cúi đầu, trên mặt ửng hồng một mảnh, nhưng lại vô cùng khả ái.
Tiểu Thảo lúc này cảm giác giống như đụng trúng quả bom, liền vội vàng rụt tay lại, Phong Uyển Nhu lúc này liền hạ xuống cánh tay tìm kiếm bàn tay đang rối rắm vừa rồi, đôi tay Tiểu Thảo vẫn như cũ giãy dụa không khoan nhượng, lúc này đôi bàn tay Phong Uyển Nhu đan lấy vào tay Tiểu Thảo, mười ngón tay đan chéo vào nhau, nàng nâng lên, đặt lên tường, đem cả cơ thể Tiểu Thảo khóa vào trong lòng.
"Tiểu Thảo..."
Thì thào một tiếng thật trầm, một tiếng gọi bao hàm chất chứa vô hạn thâm tình, bên tai Tiểu Thảo là cả hương vị và hơi thở ấm áp của Phong Uyển Nhu, lúc này một trận tê dại làm cho Tiểu Thảo quên cả giãy dụa, từng ngụm từng ngụm hơi thở phì phò, nàng vô lực tựa vào bức tường phía sau.
Phong Uyển Nhu vẫn như trước lại hôn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo mày nhíu lại gắt gao, khớp hàm bị đẩy ra, nàng còn nhớ lần trước bị hôn nàng chính là đang ngủ, vì vậy không có bất kỳ tri giác nào, nhưng lần này bị Phong Uyển Nhu từ trên cao nhìn xuống nàng như vậy, thì một cảm giác đè nặng bao trùm, cả người không thể động đậy, lúc này chỉ có ngực nàng bị phiếm mềm mại của Phong Uyển Nhu áp chặt, nàng cảm nhận được trái tim Phong Uyển Nhu đang đập kịch liệt, nhưng lần này nàng chậm rãi hơn, đôi mày nhíu lại gắt gao, nàng vẫn nhớ những lần trước hôn môi Tiểu Thảo đều là lúc đang ngủ, lúc ấy Tiểu Thảo không hề có bất kỳ tri giác nào, nhưng lần này thì khác, môi bị cắn mút thỏa thích, hơn nữa Phong Uyển Nhu thực ra là rất dụng lực, nên Tiểu Thảo phải chịu đau, tuy nhiên ngoài cảm giác tê dại ấy, Tiểu Thảo cảm nhận được giống như có một luông điện truyền vào quanh cơ thể nàng, bức nàng đến không thể thở, bức nàng đến nổi toàn thân muốn phát run.
Ngay lúc Phong Uyển Nhu đưa lưỡi thăm dò vào khoang miệng Tiểu Thảo thì từng giọt lệ chảy xuống, men theo cơ mặt chảy vào trong miệng hai người, mùi vị chua sót dần dần nhộn nhạo mở ra, Tiểu Thảo cảm nhận được Phong Uyển Nhu rất đau khổ, thân mình liền run lên bần bật, hơn thế nữa thần kinh nàng như bị xúc động mạnh, lúc này nàng liền nhẹ nhàng run rẩy cử động cánh môi, lần đầu tiên ngây ngô đáp lại, tuy nhiên nước mắt cũng theo đó... rơi nhiều lại thêm nhiều.
"Ưm, Phong..."
Trên người nàng sức nặng càng lúc càng lớn, lúc này muốn hô hấp cũng thật khó khăn, Tiểu Thảo mặt trương hồng một mảnh, môi bị hôn liền run lên, Phong Uyển Nhu vẫn như cũ, luôn luôn cao mày, cúi đầu hôn hít lấy Tiểu Thảo, cảm giác được giãy dụa của nàng lúc này hiền như khúc gỗ, Phong Uyển Nhu đau lòng vô cùng, nụ hôn dần dần dãn ra, nhẹ nhàng hơn, giống như từ cuộc bạo loạn trở nên thanh tỉnh, nàng dùng lưỡi nhẹ nhàng khuấy động môi Tiểu Thảo, lúc này không còn nữa sự hừng hực mang tính xâm lược. Mà dần dần, nàng cũng không hề hôn môi Tiểu Thảo, chỉ đơn giản là môi kề môi, nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi Tiểu Thảo, nàng thực sự mê luyến cánh môi mềm mại này. Bản thân Tiểu Thảo thì trong tâm như lửa đốt, cứ mỗi lần bị nàng bị mơn trớn đôi môi như vậy thì trong tâm một trận lửa như nổi lên, nhưng Phong Uyển Nhu thì trong lòng vô cùng khổ, đây cũng chính là lần đầu tiên nàng cảm nhận được rõ ràng mùi vị của cảm giác này.
Tôi làm sao lại yêu một người không có lương tâm như em chứ? Tiểu Thảo, em muốn tôi phải làm sao đây? Rốt cuộc muốn tôi phải làm sao bây giờ?
Nụ hôn ngọt ngào cuối cùng cũng biến thành tiếng nức nở, Tiểu Thảo luôn luôn nhắm mắt lúc này liền giật mình mở to mắt, chứng kiến vẻ mặt đầy nước mắt nhưng đôi môi Phong Uyển Nhu vẫn như cũ đặt trên môi nàng. Lúc này nàng cảm thấy đau lòng đến không thể thở nổi.
"Em còn muốn đi sao?"
Nghe được âm thanh nghẹn ngào của Phong Uyển Nhu, Tiểu Thảo liền luống cuống giơ tay lên xoa lấy hai mắt đầy nước mắt của nàng.
"Em.."
Đừng khóc, đừng khóc được không?
Nàng theo Phong Uyển Nhu lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua Phong Uyển Nhu chảy nước mắt, cho dù là ngất xỉu, cho dù là là bị bắt ép uống rượu, hay làm việc đến rạng sáng cũng không được nghỉ ngơi, Tiểu Thảo cũng chưa bao giờ thấy qua nước mắt của nàng, nhưng hiện tại... Là nàng đã từng hứa muốn làm cho Phong tổng vui vẻ, là nàng đã hứa sẽ bảo vệ Phong tổng, nhưng cuối cùng Phong tổng toàn bộ đau khổ nguồn cội đều do nàng, có thể trừ bỏ nàng không ai có thể gây ra tổn thương cho Phong Uyển Nhu sâu như vậy.
"Tôi cho em thời gian, nhưng em không được tiếp tục trốn tránh!"
Phong Uyển Nhu buông lỏng Tiểu Thảo ra, lau nước mắt trên mặt, nàng không cho phép sự yếu ớt tồn tại trên người nàng một phút một giây nào nữa, Phong Uyển Nhu lau nước mắt, chỉ thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mõi, nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái liền rời khỏi người Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo từ đầu tới cuối vẫn được dán chặt lấy cơ thể ấm áp và mùi thơm của Phong Uyển Nhu, đột ngột lúc này Phong Uyển Nhu rời đi nàng liền cảm thấy không khí lạnh lẽo như băng chạy dọc cả cơ thể, chính vì vậy càng khiến Tiểu Thảo trong lòng thấy trống trải, cánh tay nàng lúc này dường như vẫn còn lưu lại vết hằn do Phong Uyển Nhu để lại.
Phong Uyển Nhu cảm thấy Tiểu Thảo vẫn như trước dán tại trên tường, liền lui về phía sau hai bước, ôm lấy hai tay vào ngực nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo bị nhìn mặt liền đỏ lên, sau đó thu tay về nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn Phong Uyển Nhu liếc mắt một cái.
Phong Uyển Nhu thở dài, tiến lên phía trước, giơ tay lên cài lại nút cổ áo bị vuột của Tiểu Thảo.
"Tiểu Thảo, tôi..."
—
Lời tác giả: Hãy luôn quý trọng dù chỉ là một khắc thời gian.
Nói thật, viết văn đã lâu như vậy cũng chưa có loại cảm giác như vậy, a thật là hưởng thụ.
—
Lời Editor: Nói thật, là không biết các bạn đọc có cảm xúc gì không, chứ khi mình edit thì ưa bị cuốn theo nội dung và cả cảm xúc nhân vật lắm nha :"] ... đại loại như đoạn nào đau lòng, thì nước mắt mình cũng ươn ướt á.
Sr mọi người vì tình hình up truyện bị đình trệ quá, nhưng vì time này mình quá busy T^T nên đáp ứng lại cho mọi người không nhiều như lúc trước rồi!
Thông cảm nhé :x... yêu yêu cả nhà!
Bắt đầu từ hôm nay sẽ cố gắng cho mọi người theo dõi truyện đều đều, ko bị đình trệ nữa hihi ^^
À... nếu ai đọc tới Chương 95 Thật ra em rất trong sáng của Bách Linh rồi thì sẽ thấy Ngưng Ngưng kể lại đoạn cưỡng hôn của T.Thảo và Phong tổng cho Vũ Hàm nghe ý :D... chính là đoạn này nè ^^.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng, truyện Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng, đọc truyện Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng, Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng full, Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!