Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 37: Chương 37


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?



[ Là quan chứ không phải ộp:!!!!!! ]
[ Là quan chứ không phải ộp: Có phải tôi xuất hiện ảo giác rồi không chời!! ]
[ Là quan chứ không phải ộp: Chờ một chút, tôi phải đi tập vật lý trị liệu về mắt cái đã.

]
[ Là quan chứ không phải ộp: Nhanh lắm, tôi bắt đầu mở nhạc nè, tôi sẽ tới ngay! ]
Đào Tri Việt không nhịn được bật cười, cậu tưởng tượng một chút trạng thái làm đồng nghiệp với Quan Vũ Đông, chắc hẳn sẽ tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ mỗi ngày.
Năm phút sau, Quan Vũ Đông rất đúng giờ mà nhanh trở lại.
[ Là quan chứ không phải ộp: A a a a là thật rồi! Là thật rồi!!! ]
[ Là quan chứ không phải ộp: Má ơi con thành công rồi!!! Con đã thành công!!! ]
[ Là quan chứ không phải ộp: Thiếu người nha!! Vẫn luôn thiếu!! Tôi còn không có thời gian rủ em gái đi ăn cơm xem phim nè! Cho nên tôi mới ế chỏng ế chơ đến giờ luôn!! ]
[ Là quan chứ không phải ộp: Hu hu hu, Đào Đào cậu chính là thiên sứ do trời cao phái tới cứu vớt tôi mà! ]
[ Đào: ^-^]
[ Đào: Hiện tại các cậu đang làm gì? Tôi nhớ năm ngoái cậu nói đang làm Idle*.

]
*Nguyên văn (置类): Là thể loại game mà người chơi chỉ cần một vài thao tác đơn giản là có thể kích hoạt chế độ tự đánh và phần còn lại sẽ do máy tính điều khiển.
Tuy rằng Đào Tri Việt đã hạ quyết tâm muốn từ chức, nhưng đối với hướng đi trong tương lai thì cậu vẫn phải lựa chọn, bởi vì trước đó Quan Vũ Đông cố ý làm một chương trình nhỏ để đào cậu tới, khiến cậu ấn tượng quá sâu sắc, cho nên hắn lựa chọn hỏi trước Quan Vũ Đông.
Hai năm là khoảng thời gian không dài, nhiều nhất là có thể làm được hai trò chơi tầm cỡ nhỏ.
Thời gian phí tổn quá cao, một khi thất bại, chính là tất cả tâm huyết sẽ chảy về biển đông.
Công ty game nhiều như lông trâu, công ty có thể kiếm tiền cũng không ít, nhưng những công ty có dự án chết giữa đường cũng nhiều đến mức không đếm xuể.
Điều Đào Tri Việt muốn không phải là mức lương chết, mà là khả năng có cổ phần lớn hơn nữa.
Chiếc bánh vẽ ra có thể không bao giờ thành hiện thực, hoặc có thể là một lợi nhuận khổng lồ do một vụ bùng nổ mang lại, còn kèm theo đó chính là sự nổi tiếng.
Đào Tri Việt trước đây không có dục vọng quá lớn với tiền tài, cuộc sống đủ dùng là được, mục tiêu kiếm tiền trước và sau khi trọng sinh chỉ là mua một căn nhà có thể an cư lạc nghiệp.
Về phần danh tiếng, Đào Tri Việt trước kia có một chút khủng hoảng xã hội ước gì không có ai biết đến mình, chỉ muốn trở thành một người bình thường không bị người ta chú ý.
Nhưng con người là một loài động vật rất kỳ lạ, sau khi có tình cảm thì chính là những dục vọng vô bờ bến.
Cậu có những người và những thứ muốn bảo vệ, cho nên có nguyên nhân cần phải nỗ lực.
Huống chi Đào Tri Việt còn phải đối mặt với "Kẻ địch" không biết đang ở đâu.
Trong phương án giải quyết tốt mà cậu vừa mới nghĩ ra này, thông qua kỹ năng khiến bản thân mạnh mẽ và chói sáng, là con đường duy nhất để vượt qua cửa ải.
[ Là quan chứ không phải ộp: À cái kia......!Đúng rồi, bởi vì phong cách đặc biệt nên khi đó có nổi tiếng chút chút, cho nên thu nhập của đoàn đội hồi năm ngoái cũng không tồi, cũng thật sự dễ chịu.

]
[ Là quan chứ không phải ộp: Nhưng phương pháp chơi đơn giản quá, không thể giữ lâu dài được, người chơi rất nhanh sẽ xoi mói, hiên tại đã gần như nguội lạnh rồi hu hu.


]
[ Là quan chứ không phải ộp: Sau hạng mục đó, các đồng nghiệp lần lượt làm nhiều bản demo, một bản trong đó đã phát triển trong vài tháng, kiểm tra hút lượng như hiệu quả cũng không tốt, tỉ lệ click vào đặc biệt thấp, lại không tìm ra ý tưởng tối ưu hóa nên trước tiên đã bị tạm dừng.

]
[ Là quan chứ không phải ộp: Còn hiện tại......!Khụ khụ.

]
[ Là quan chứ không phải ộp: Dưới ý kiến mãnh liệt của tôi, tôi đang làm một trò chơi văn tự mạo hiểm theo hướng tình yêu, nhưng mà gần đây gặp một chút khó khăn.

]
[ Là quan chứ không phải ộp: Không được cười nhạo tôi đó hu hu hu.

]
[ Là quan chứ không phải ộp: Không nên vậy đâu, tôi chỉ là chú mèo con thôi.jpg]
Đào Tri Việt ngẩn người, cảm thấy Quan Vũ Đông không phải lòng tràn đây yêu đương thì chính là buồn cười.
Cậu nhớ tới buổi chiều bởi vì Hoắc Nhiên quá thẳng thắng và cuồng nhiệt kia đến mức không muốn làm việc.
Cậu xem dự án kế hoạch do Vương Hằng gửi tới, thuận tiện liên tưởng xem nếu như mình tham gia khai phá trò chơi thì sẽ lựa chọn đề tài gì.
—— Một nhân vật chính bình thường đột nhiên lâm vào trò chơi có gút mắt tình cảm kỳ quái.
Thật khéo.
Trong tiểu thuyết chưa bao giờ đề cập đến nghề nghiệp và các mối quan hệ cá nhân của "Đào Tri Việt", càng không cần phải nói đến những người cậu quen biết bây giờ là Quan Vũ Đông, Vương Hằng.
Đây là nội dung nằm ngoài quy định cốt truyện, không thuộc về vận mệnh, mà là một sự tình cờ ngoài ý muốn.
Đào Tri Việt cảm thấy đây chính là dấu hiệu của sự may mắn.
[ Đào: Tôi thích loại hình này.

]
[ Đào: Hiện tại có bao nhiêu người trong tổ dự án? ]
[ Là quan chứ không phải ộp: Wow!!! ]
[ Là quan chứ không phải ộp: Đội ngũ trung tâm có sáu người! Mỹ thuật, kế hoạch, chương trình mỗi thứ hai người.

Có các đồng nghiệp khác chịu trách nhiệm hỗ trợ kỹ thuật, phát hành đồng nghiệp, là xài chung tất cả các dự án.

]

[ Là quan chứ không phải ộp: Mặc dù vẫn luôn tuyển người, nhưng thật sự không tuyển được người thích hợp, ahhhhh, sếp của tôi vừa đẹp trai vừa dễ nói chuyện (cái này không có lừa cậu đâu!), nhưng mà mê tín lắm luôn, trước đó có mấy người có sơ yếu lý lịch đẹp đã và năng lực không tồi cũng đến xin việc, mà anh ta nói không cần lựa chọn, nói khí chất không hợp.

]
[ Là quan chứ không phải ộp: Sau đó có một ngày tôi nhìn bài đăng kỹ thuật của cậu, anh ta đang đi ngang qua sau lưng, bất thình lình nói ra một câu là khí chất người này rất hợp.

]
[ Là quan chứ không phải ộp: Đậu má, lúc ấy tôi sợ đến mức gần như xuất hồn ra khỏi cơ thể luôn.

Quỷ biết anh ta làm như thế nào mà từ có mấy dòng chữ trên màn hình biết rằng khí chất rất hợp nữa chứ.

]
[ Là quan chứ không phải ộp: Cho nên! Đào Đào nguyện ý tới đây, dù sao thì chướng ngại lớn nhất chắc chắn đã không còn rồi! ]
[ Là quan chứ không phải ộp: Cuối cùng thì tôi cũng nhìn thấy Đào Đào rồi, hehehe.

]
[ Là quan chứ không phải ộp: (Tôi hỏi sếp lấy tiền thưởng giới thiệu, rồi chúng ta chia đều!) ]
Đào Tri Việt có linh cảm, đây chắc hẳn là một đội rất có cá tính.
Mà những trò chơi hay thì cần yêu cầu cá tính.
[ Đào: Không cần đâu, nếu nói một cách thích hợp thì tôi nên cảm ơn cậu.

]
[ Đào: Đúng rồi, tôi không tăng ca.

]
[ Đào: Nhưng trong giờ làm việc, tôi sẽ dành hết tâm trí để hoàn thành công việc.

]
[ Đào: Tôi vẫn chưa yêu cầu từ chức với công ty, nhanh nhất cũng phải một tuần, trước đó tôi phải xử lý xong các vấn đề bàn giao.

]
[ Đào: Chờ khi xử lý xong tôi sẽ qua đó phỏng vấn, nếu như thích hợp có thể trực tiếp vào làm.


]
[ Là quan chứ không phải ộp: Thật ra công ty không yêu cầu tăng ca, là tôi suốt ngày luôn muốn cung cấp tư liệu kế hoạch......!Cho nên bản thân rất bận QAQ]
[ Là quan chứ không phải ộp: Được được được nha! Bất cứ lúc nào! ]
[ Là quan chứ không phải ộp: Không biết vì sao, giờ phút này tôi cảm thấy Đào Đào thật đẹp trai quá chừng.

]
[ Là quan chứ không phải ộp: Đặc biệt sấm rền gió cuốn, đặc biệt đẹp trai luôn! ]
Đây là lần đầu tiên Đào Tri Việt nghe có người hình dung về cậu như thế này.
Rất mới lạ, cũng có chút vui sướng vi diệu.
Đào Tri Việt nhớ tới hai bình luận mà Quan Vũ Đông đã để lại ban đầu, vì thế mang theo ý cười trả lời hắn.
[ Đào: Đúng vậy, bởi vì tôi muốn yêu.

]
[ Đào: Gấu nhỏ xoay tròn.gif]
[ Là quan chứ không phải ộp:!!! ]
[ Là quan chứ không phải ộp: Hay lắm, đột nhiên không kịp đề phòng bị ăn phải thức ăn cho chó! Đáng giận, bữa ăn khuya đã qua rồi mà! ]
Trước khi nhận ra, Đào Tri Việt đã đi đến trước cửa tiểu khu, trước mắt cậu là tòa nhà dân cư quen thuộc.
Cậu đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa trả lời Hoắc Nhiên.
[ Đào: Tôi về đến nhà rồi.

]
[ Đào: Vừa nãy có chút việc, quên trả lời anh, xin lỗi.

]
[ Đào: Mấy ngày sắp tới có khả năng tương đối bận, nên trước đó tôi nói với anh một tiếng.

]
[ Đào: Chú chó lăn lộn.gif]
Đào Tri Việt sẽ không nói cho Hoắc Nhiên biết những gì cậu đang trải qua vào lúc này.
Đối với những người trên thế giới này, đột nhiên phát hiện bản thân mình thế nhưng là nhân vật trong tiểu thuyết, mọi thứ trong tương lai đã được viết sẵn, sự lựa chọn trong cuộc sống thoạt nhìn không hề có ý nghĩa......!Chuyện này quả thực mang đến một tác động rất lớn.
Cậu thậm chí không thể tưởng tượng được nếu như gặp phải tình huống này thì sẽ phản ứng như thế nào.
Hầu hết đa số mọi người hẳn là đều sẽ cảm thấy hỏng mất.
Hơn nữa căn cứ vào logic hiện có, có thể suy đoán rằng, Hoắc Nhiên cần phải bị thương về cả thể xác lẫn tinh thề thì mới có thể "Tính tình đại biến", và như vậy thì mới đáp ứng được nhu cầu phát triển phần tiếp theo của cốt truyện.
Nếu không thì cốt truyện sẽ vẫn luôn cố gắng tạo ra một mối tình đầu đẹp đẽ cho hắn.
Tai nạn xe cộ sẽ không đơn độc phát sinh, mối tình đầu ở đây cũng được Hoắc Nhiên bảo vệ là tiền đề tất yếu phát sinh ngoài ý muốn.
Đồng thời, tai nạn ngoài ý muốn này chỉ có thể là tai nạn xe cộ, hơn nữa không phải là một vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng, bằng không thì sẽ rất khó có thể chính xác làm bị thương ở chân mà không tổn hại những vẻ bề ngoài khác, dù sao thì một nam chính đẹp trai chính là quy tắc cơ bản trong truyện tiểu thuyết.
Chỉ cần cậu chú ý nhiều hơn một chút, tuyệt đối không ngồi chung xe với Hoắc Nhiên là có thể hoãn việc phát sinh này vô thời hạn.
Đến nỗi phần tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Đào Tri Việt không thể đoán trước, cậu chỉ biết rằng mình sẽ bảo vệ đối phương thật tốt, bởi vì cậu đã sớm chuẩn bị, cho nên động tác tất nhiên sẽ nhanh hơn Hoắc Nhiên.
So với Hoắc Nhiên, cậu đã sống một cuộc đời dài hơn, hiện tại tiếc nuối đã được đền bù, và được đền bù một cách mãnh liệt như vậy, tất cả những câu chuyện tình yêu mà cậu từng nghe trước đây công lại cũng chưa đến một phần vạn.

Cậu hy vọng Hoắc Nhiên có thể có một cuộc sống trọn vẹn và hạnh phúc, tuyệt đối không biến thành một con người tối tăm được miêu tả trong sách kia.
Cho dù có khả năng cậu phải trả giá đại giới vì điều này, nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.
[ HR: Được nha.

]
[ HR: Đừng làm việc quá sức, chú ý nghỉ ngơi nhé ^-^]
[ Đào: Anh cũng vậy ^-^]
[ Đào: Tôi còn bận việc chốc lát, trước tiên chúc anh ngủ ngon.

]
[HR: Ngủ ngon, mơ đẹp / ánh trăng ]
Bọn họ kết thúc cuộc trò chuyện bằng cách rất bình dị.
Đào Tri Việt thực thích kiểu bình dị này, tưởng chừng như ly nước ấm trên bàn không có gì nổi bật, nhưng nó có thể mang đến sự mát mẻ và tràn đầy sức sống khi cần thiết nhất.
Ngày hôm sau vừa đến công ty, cậu đã đề cập việc từ chức với CEO Quách tổng
Cho dù có thể gia nhập công ty của Quan Vũ Đông hay không, hiện tại ở lại công ty này đã không thể đáp ứng nhu cầu cấp thiết nhất của cậu, nên sớm muộn gì cậu cũng phải đi.
Tuy rằng trước đó Quách tổng đã hoàn toàn tỉnh ngộ chuyện làm nguyên sang, nhưng làm trò chơi đổi da đã quá lâu, nhân viên hiện tại được dụng căn bản là theo tiêu chuẩn thông thạo các trò chơi cụ thể, cũng không chú trọng năng lực sáng tạo, một ít người thậm chí đối với việc làm trò chơi này là căn bản không có nhiệt tình.
Cho dù Đào Tri Việt căn cứ vào ý tưởng của mình tổng kết lại buổi triển lãm trò chơi ngày hôm đó, cũng đã trao đổi với người trong công ty, sau đó có một buổi tiệc BBQ ăn uống trò chuyện vui vẻ thì cũng không che giấu năng lực nghiên cứu và phát triển yếu kém và thiếu nhân lực của công ty.
Trước mắt trò chơi đang ở thời kỳ sinh lời cần được duy trì bình thường, còn các dự án khác đang ở điểm mấu chốt của việc thiết lập hoặc thử nghiệm dự án, không có khả năng vô duyên vô cớ mà ngưng hẳn, dù sao thì đó cũng là tâm huyết của rất nhiều người làm việc tăng ca.
Trước phương án tối ưu hóa của cậu do lập trình viên thay mặt cậu đề xuất, trong lúc nhất thời thế nhưng không tìm được người tiếp quản thì cũng rơi xuống đất.
Cho nên Đào Tri Việt đã trải qua một đêm hiếm thấy, trải qua mười năm kinh nghiệm chế tác trò chơi, cậu đã lấy ra nội dung có khả năng hữu dụng với Quách tổng, viết xuống thật kỹ càng và tỉ mỉ.
Thời còn học đại học cậu đã tham gia chế tác nhiều game Idle, sau khi tốt nghiệp thì vào một xưởng lớn, đối với trò chơi nhiều cấp độ khác nhau thì đều tiếp xúc, bản thân cậu cũng là một người thích game, tổng hợp lại, ngoài phần số hiệu, cậu có rất nhiều kinh nghiệm để chia sẻ.
Đối mặt với vị CEO trung niên đang cố gắng tìm lại sơ tâm này, đây là điều duy nhất mà Đào Tri Việt có thể làm vào lúc này.
Quách tổng nghe cậu nói xong, biểu tình rất không muốn, nhưng vẫn đứng dậy vươn tay về phía cậu, nói rằng hy vọng sẽ có cơ hội làm việc với cậu.
Đào Tri Việt gật đầu, bắt tay với ông.
Nếu Quách tổng có thể thật sự dựa theo ý tưởng hiên tại của mình, nỗ lực chuyển mình, chuyển sang nghiên cứu và phát minh tự chủ, bọn họ chắc chắn sẽ gặp lại nhau vào một ngày không xa.
Có lẽ là trong một triển lãm trò chơi nào đó, có lẽ là trong tin tức nhanh về ngành sản xuất game.
Đào Tri Việt tin tưởng rằng sẽ có vô hạn khả năng xảy ra trong tương lai, đây là suối nguồn tín niệm khiến cậu tin rằng để vất vả chiến đấu vào lúc này.
Ngoài ra còn có Vương Hằng trước đó nói muốn đi cùng cậu, hiện tại Đào Tri Việt còn chưa xác định là sẽ đến công ty nào, chờ sau khi ổn định, nếu Vương Hằng vẫn còn ý định thì cậu vẫn có thể hỗ trợ thúc đẩy.
Mặc dù Đào Tri Việt đưa ra quyết định dao sắc chặt đay rối, nhưng khi nhìn những đồng nghiệp đang chậm rãi làm quen và thân thuộc này, đương nhiên cậu cũng sẽ buồn bã mất mát.
Cuộc đời vốn dĩ là những chuyến tàu không ngừng qua trạm, luôn gặp được rất nhiều khách qua đường.
Lên xe từ các trạm khác nhau rồi cũng xe xuống xe ở các trạm khác nhau, đến rồi lại đi, không thể tránh khỏi.
Một người bạn có thể sóng vai nhau trên mọi nẻo đường, chung quy là hiếm thấy.
Mấy ngày kế tiếp, Đào Tri Việt rất bận rộn, vội vàng viết tài liệu bàn giao, vội vàng gõ số hiệu.
Cậu chủ động làm thêm trước khi người mới đến, hoàn thành thêm một ít công việc để tránh ảnh hưởng đến tiến độ dự án, bởi vậy nên cường độ làm việc gần như là bằng cường độ 996 siêu việt trước đây, hầu như là không có thời gian nói chuyện phiếm với Hoắc Nhiên.
Bên kia, Hoắc Nhiên dưới sự thúc giục của lão cha không thể không trở về thành phố Yến Bình, ngồi ngốc một mình trong căn phòng lớn, hoàn toàn không có tâm tình để đến công ty làm một tổng tài lạnh lùng đi như gió.
Hắn đối diện với máy tính, nhìn chằm chằm công cụ tìm kiếm được sử dụng rất thường xuyên vào gần đây, vô cùng trầm trọng đánh xuống một hàng chữ.
[ Sau cuộc gặp gỡ hẹn hò trực tuyến, tại sao đối phương lại trở nên rất bận rộn? ].


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?, truyện Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?, đọc truyện Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?, Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi? full, Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi? chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top