Vương Mệnh

Chương 92: Đặc Thù Trang Bị Điểm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vương Mệnh



Khi Giang Phong đăng nhập, trời đã về chiều.

Ở Nha Phủ xem qua một lượt hành chính sự vụ, thấy lão Lâm An đều đã xử lý đâu vào đấy cả, Giang Phong rất hài lòng.

Với năng lực của lão, Giang Phong rất yên tâm giao phó hết chính sự cho lão.

Đương nhiên quân sự phương diện không thuộc phạm vi quản hạt của một văn quan như lão, đó vốn là chức trách của Vương Đại tướng quân.
Chẳng mấy khi được thanh nhàn như lúc này, Giang Phong rời Nha Phủ, đi một vòng thị sát dân tình.

Từ khi An Phú Trấn thăng cấp lên Đại trấn, đã có rất nhiều thay đổi, nhưng Giang Phong chưa một lần có thời gian quan chú quá.

Giang Phong bỏ Thần sư trang bị, đổi thành những trang bị ngày trước, rồi mới yên tâm đi dạo phố xá.

Với thân phận Thần sư, Giang Phong mà xuất hiện trên phố sẽ lập tức bị người chơi xúm quanh đông đảo, chẳng thể thị sát gì được.

Đương nhiên đó hầu như là tập quán của mọi người chơi khi thấy “đại BOSS” xuất hiện.
An Phú Trấn giờ đây càng phồn vinh hơn trước.

Ngoài số lượng hơn một vạn NPC dân cư, còn có thêm hàng vạn người chơi thường trú, đại đa số luyện sinh hoạt kỹ năng, một số hưởng thụ sinh hoạt, tham quan du ngoạn.

An Phú Trấn là thành trấn đầu tiên và duy nhất hiện tại có các hạng mục phục vụ du lịch khá đầy đủ.

Nếu tính thêm những người chơi thường qua lại An Phú Trấn, tổng nhân số không hề kém Lục Hoa Thành.

Đoạn đường nối giữa An Phú Trấn và Lục Hoa Thành thường xuyên tấp nập người qua lại, được xưng tụng là hoàng kim quan đạo.
Các đường phố trong trấn ngang dọc chỉnh tề, đều có quy mô rộng nhất có thể.


Hai bên các trục đường chính, cửa hiệu vô số, buôn bán đủ loại hàng hóa.

Có cửa hiệu do hệ thống kiểm soát, cũng có cả cửa hiệu do người chơi quản lý.

Nhiều người thuê cửa hiệu, mua trang bị, nguyên tài liệu từ những người chơi chuyên sát quái bộc trang bị, sau đó bán lại cho những người cần sử dụng, hưởng lợi từ chênh lệch giá, tựu chức thương nhân.

Trong trấn có vô số người chơi luyện sinh hoạt chức nghiệp, cần rất nhiều nguyên tài liệu để luyện tập kỹ năng, do vậy mà thị trường nguyên tài liệu rất phát triển.

Phố thị nhộn nhịp, luôn tấp nập người mua kẻ bán.
Nhìn thấy phía trước có một cửa hiệu không lớn lắm, nhưng liên tục có nhiều người chơi ra vào mua bán, sinh ý phát đạt hơn hẳn những cửa hiệu xung quanh, Giang Phong hiếu kỳ ghé vào xem.

Trên bảng hiệu đề “Đặc thù trang bị điếm”.

Ngay cả tên cửa hiệu cũng gây hiếu kỳ với khách hàng, khiến người ta không khỏi có ý định ghé vào xem thử.

Chủ cửa hiệu năng lực không tầm thường a.

Bên dưới bảng hiệu còn có một tấm bảng nhỏ đề “Đại hạ giá”.
Bên trong cửa hiệu hàng hóa cũng khá nhiều, chủng loại đa dạng phong phú hơn hẳn các cửa hiệu của hệ thống, so với Tạp hóa điếm có lẽ còn “tạp hóa” hơn.

Từ y phục, vũ khí, dược phẩm đến đủ loại linh tinh khác.

Nhưng tất cả đều có một đặc điểm chung, “đặc thù”, tức là không có bán ở các cửa hiệu của hệ thống.
Giang Phong nhìn thấy một đôi giày hình thù khá lạ, không được phương phương chính chính như những đôi giày bình thường khác.

Cạnh đó là một bộ y phục may bằng da thú, nhìn cũng bình thường, trừ một đặc điểm : do nhiều loại da thú kết nối lại với nhau mà thành.

Xung quanh còn có khá nhiều “kỳ trang dị vật” khác nữa.

Quả là “đặc thù”.
Xem một lúc, Giang Phong tìm cơ hội bắt chuyện với chủ cửa hiệu.

Đó là một lão già tuổi độ sáu mươi, hành động linh hoạt, tính cách thân cận, và dễ nói chuyện.

Danh xưng trong trò chơi là “Làm ăn nhỏ”.

Nghe Giang Phong hỏi chuyện buôn bán, lão cười hể hả nói :
- Ta vốn thích buôn bán, luôn ước mơ sẽ mở cửa tiệm tự mình làm chủ, nhưng không thực hiện được, cả đời chỉ làm công cho người ta.

Không ngờ vào đây lại có thể hoàn thành được ước mơ đó.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Phải đó.

Nhiều chuyện không thể thực hiện được bên ngoài, chúng ta có thể thực hiện ở đây.
Lão già cười ha hả :
- Mấy ông bạn già của ta lúc trước còn cười ta ham vui, già rồi mà đi chơi mấy trò chơi của bọn trẻ con, nhưng bây giờ bọn họ cũng lại tranh nhau chơi như ta.

Ha ha.


Có người làm nông dân, suốt ngày cày cuốc trồng này trồng nọ, có người làm thợ mộc, cứ đẽo gọt suốt, có người học may, học nấu ăn, học âm nhạc, … Chúng ta còn thành lập hội nữa kìa.

Và còn góp tiền thuê một gian nhà làm trụ sở hoạt động của hội, nằm ở số 14 đường Hiệp Hội ấy.
- Đường Hiệp Hội ?
Giang Phong ngạc nhiên, nhớ rằng các con đường trong trấn đâu có đặt tên.

Lão già dường như biết Giang Phong nghĩ gì, cười nói :
- Do con đường đó tập trung nhiều trụ sở của các hiệp hội, câu lạc bộ nên được mọi người gọi là đường Hiệp Hội.

Nó nằm cách đây ba dãy phố.
Đường phố có tên gọi cũng tiện.

Giang Phong nghĩ rằng cần bảo lão Lâm An nghiên cứu vấn đề này.

Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Hội của ông làm gì ?
Lão già nói :
- Chỉ nhóm họp cho vui, gặp nhau bàn chuyện trên trời dưới đất ấy mà.

Mọi người cùng là hội viên của Hội người cao tuổi khu phố, cùng chơi trò này nên dời cả hội vào trong đây.

Già rồi, cũng chỉ biết vậy thôi.
Vừa nói chuyện, khi có khách ghé vào mua hàng, lão lại bận rộn mua bán, cùng khách hàng trả giá.

Tuy bận rộn, nhưng xem ra lão rất vui vẻ.

Giang Phong nói :
- Cửa hiệu của ông đắt khách như vậy, nếu một mình làm không xuể, có thể đến Nha Phủ hỏi thuê người giúp việc.
Lão già ngạc nhiên nói :
- Có thể thuê người giúp việc nữa sao ?
- Nha Phủ có cho thuê gia nhân, thậm chí cả quản gia có thể tính toán trương mục.

Ở Tử Long Các có đó.

Gia nhân dường như 10 đồng tệ mỗi ngày, còn quản gia thì không rõ.

Thấy lão cũng vui chuyện, Giang Phong chỉ mấy thứ “đặc thù” trang bị trưng bày trong cửa hiệu, hỏi :
- Những thứ này trông lạ quá.
Lão già cười nói :
- Đó là mấy thứ do mấy ông bạn già của ta làm ra.

Tay nghề bọn họ chưa cao, làm ra toàn là thứ phẩm, tuy cũng sử dụng được, nhưng không hợp quy cách, không bán cho các cửa hiệu của hệ thống được.

Ta mang ra đây bán rẻ, lấy ít chi phí cho bọn họ mua nguyên vật liệu.

Không ngờ lại rất đắt khách.

Hàng độc mà.

Thanh niên bây giờ rất chuộng hàng độc.
Hóa ra có nhiều người chơi khi mua trang bị chỉ chú ý kiểu dáng, hình thức chứ không quan tâm thuộc tính.

Nói chuyện một hồi, Giang Phong từ biệt lão, đi sang “đường Hiệp Hội” xem thử.

Đúng là có đủ loại hiệp hội, câu lạc bộ, từ Hội săn bắn, Hiệp hội câu cá, … cho đến Câu lạc bộ những người thích ăn ngon, Câu lạc bộ quý bà, … Hai bên đường có đến hàng trăm trụ sở của các loại hiệp hội, long xà hỗn tạp, gần như trở thành “Hiệp hội tụ tập khu”.

Đi qua khỏi khu vực đó, Giang Phong lại còn thấy có cả “Bang hội tụ tập khu”, rất nhiều bang hội lớn nhỏ đặt trụ sở tập trung tại một khu vực.
Đang đi dạo, chợt thấy lão Lâm An hơ hãi chạy đến tìm.

Lão vừa nhìn thấy Giang Phong, vội nói :
- Đại nhân.

Bạch Mã Quan thất thủ rồi.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vương Mệnh, truyện Vương Mệnh, đọc truyện Vương Mệnh, Vương Mệnh full, Vương Mệnh chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top