Vượng Gia Tiểu Nông Nữ

Chương 46: 46


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vượng Gia Tiểu Nông Nữ

Edit: Xíu

Chương Vân vừa nghe xong lời Lí thị nói, trên mặt liền lộ ra vẻ mặt vui mừng , trong nhà củ Cúc Vu đều đã dữ trữ chuẩn bị tốt lắm rồi, tiền từ buôn bán cũng kiếm lời được chút ít, chỉ chờ mua được heo con, lúc này nghe được tin tốt như vậy, làm sao có thể không vui mừng cho được.

"Dạ, giao hảo cũng tốt, nhà mình thân thích mua gì cũng yên tâm hơn, vậy làm phiền nương đi một chuyến, con đi vào phòng lấy tiền cho nương". Chu thị cười tủm tỉm nói xong liền đứng dậy chuẩn bị vào phòng lấy tiền, Lí thị lại giữ tay nàng lại nói:"Chúng ta chưa cần phải gấp vậy, hiện giờ cũng chưa biết giá cả thế nào, đến lúc đó ta ra tiền trước, chờ đến lúc đưa heo con lại thì ngươi đưa cho nương cũng được".

Lí thị đã nói như vậy nên Chu thị ngẫm lại cũng thấy đúng liền ngồi trở lại trên ghế cười nói:"Vậy thì theo ý kiến của nương đi, nhưng con phải nói trước là đến thời điểm giao heo con nếu nương không lấy tiền thì con sẽ không lấy heo con đâu". Chu thị sợ cha mẹ, huynh đệ chiếu cố nhà nàng đến lúc đưa lợn tới sẽ không lấy tiền nên phải đem lời nói trước.

Lí cười sang sảng nói: "Ta biết, bây giờ cuộc sống của gia đình ngươi tốt hơn nhiều, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không lấy ít tiền đâu, miễn cho trong lòng các ngươi cảm thấy băn khoăn".

Thấy nương đồng ý như vậy, Chu thị có thế này mới an tâm cười nói:"Đúng vậy, gia đình chúng con năm nay so với năm trước tốt hơn nhiều lắm, tiền nợ trước đó đều đã trả hết rồi, còn dành dụm lại được một ít, cuộc sống sẽ không còn khó khăn như trước nữa". Nói đến đây trong lòng hai mẹ con lại vui mừng một phen.

"Vậy thì các ngươi tính lần này định mua mấy con heo con?". Sau khi Lí thị cười thoải mái rồi hỏi, lúc này Chương Vân đã đứng dậy đi đến bên cạnh Chu thị cẩn thận nghe các nàng nói chuyện.

Nghe Lí thị hỏi như vậy, Chu thị quay đầu lại nhìn về phía Chương Vân, Chương Vân lập tức nói: "Nương, mặc kệ là mấy con heo nhưng phải có một con heo cái để sau này nhà chúng ta nuôi thành heo mẹ, sau đó sẽ có nhiều heo con hơn để nuôi".

"Điều này là tất nhiên, nhưng heo đực, heo cái phải được nuôi riêng, nếu mua cả hai loại thì phải làm hai chuồng heo". Chu thị ngẫm lại nói.

"Cũng không cần thiết phải mua tất cả, ta thấy các ngươi nên mua heo cái,trong mấy con lợn nhỏ ở nhà còn có một con heo đực, chờ đến khi heo nái của nhà các ngươi nuôi lớn lên muốn lai giống thì lúc đó con heo đực ấy cũng đã lớn, đến lúc đó đưa đến để cho chúng giao phối, cho nên nhà các ngươi cũng không phải làm hai cái chuồng heo nữa ".Lí thị lập tức đưa ra gợi ý, heo giống không cần nhiều, chỉ cần một con heo đực là đủ để phối giống rồi.

Chu thị vừa nghe xong vui vẻ nói: "Được, vậy chúng ta liền mua heo cái khi lớn có thể sinh ra đàn lợn con , đã muốn nuôi để làm heo mẹ thì chúng ta đừng mua nhiều quá, mua tầm ba con lợn cái thôi, chờ ba con này lớn già lên thì đều có thể sinh ra heo con, đến lúc đó chúng ta sẽ giữ lại thêm mấy con để nuôi nữa cũng tốt lắm".

Chương Vân ngẫm lại rồi cũng gật đầu, dù sao trước kia chưa từng nuôi qua heo, nên vẫn còn thiếu kinh nghiệm, mà cũng không biết mình nuôi có béo lên được không, vì vậy đầu tiên mua thử vài con về nuôi xem sao cũng tốt.

Hai mẹ con đều có suy nghĩ như này, việc này cũng đã được giải quyết xong xuôi, Lí mỉm cười nói: "Vậy thì ngày mai ta sẽ đi một chuyến, bảo thông gia để lại ba con, lúc này heo con vừa mới sinh được mười mấy ngày còn chưa có cai sữa, phải chờ thêm được hơn mười lăm ngày mới cai sữa rồi bắt lại đây được".

"Vậy phải để cha bọn nhỏ sớm dựng chuồng heo một chút, mấy ngày nay còn chưa có thời gian vì người dân trong thôn đều đi lên núi khai khẩn đất hoang, nửa khắc cũng không có rảnh". Chu thị lúc này mới nhớ đàn ông già trẻ trong nhà mấy ngày nay chỉ sợ không có thời gian làm chuồng nuôi heo.

"Nếu như thật sự không có thời gian, thì đến lúc mua về có thể đặt ở chuồng heo nhà chúng ta trước mấy ngày, chờ đến khi nhà các ngươi làm xong chuồng heo thì sẽ để đại ca của ngươi đưa đến". Lí thị nói thẳng.

Đã thế này thì không còn vấn đề gì nữa, Chu thị với Chương Vân đều cười vui vẻ, cả phòng bỏ qua chuyện heo con ra cười nói những chuyện cười khác.

Khi Chương Hữu Khánh nhìn thấy Thành Hỉ , Thành Quý lên núi thì mới biết được nhạc mẫu đến chơi vội đến thông báo với lí chính một tiếng, được sự đồng ý của lí chính nên chạy xuống núi về nhà nói chuyện với Lí thị, đợi đến giờ thân không sai biệt lắm Lí thị liền đứng lên nói muốn trở về nhà.

"Nương, ngươi hãy ở chỗ con một đêm đi". Chu thị vội vàng đứng dậy, nhưng Lí thị lắc đầu nói: "Ngươi xem nhiều người như thế này, bọn chúng đều ở lại thì nơi nào còn chỗ ,ta không ở lại đâu".

Chu thị nhìn lại mấy cháu gái, còn hai cháu trai mới từ trên núi xuống nữa, quả thật có quá nhiều người sợ không có chỗ ngủ nên cũng không giữ lại nữa.

Thừa dịp trước khi Lí thị đi, Chu đã gói ghém một bao lớn thức ăn, còn cắt lấy một miếng thịt đùi hươu to cùng với một bình dầu trà, tất cả đều nhét vào trong một cái giỏ tre để Lí thị mang về, Lí thị từ chối không được đành cầm lấy rồi mang theo cháu gái, cháu trai đi ra ngoài sân hàng rào trở về nhà.

Sau khi Lí thị đi rồi, Chương Hữu Khánh lại vội vã đi lên Thanh Truân Lĩnh, mãi đến khi trời tối, một nhà già trẻ mới theo nhóm đàn ông trong thôn một đường xuống núi, còn chưa tới chân núi đã có người tới mời Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh đi tới nhà bọn họ uống mấy chén rượu, Chương Hữu Khánh cảm ơn rồi khéo léo từ chối vì khi tiễn bước Lí thị đi Chu thị đã nói qua hôm nay bọn họ phải về nhà, còn có công việc để thương lượng.

Đáng tiếc là các hương thân đều quá nhiệt tình, Chương Hữu Khánh có từ chối thế nào đi nữa thì vẫn muốn kéo bọn họ đi, đang trong lúc bối rối khó xử phía sau truyền đến tiếng cười: "Ta nói với các ngươi chứ, hôm nay mẹ vợ người ta đến nhà làm khách, các ngươi đừng lôi kéo Hữu Khánh nữa, ngươi dám không cho hắn trở về thì hắn biết giải thích như thế nào với vợ cho phải, đừng gây thêm phiền phức cho vợ chồng hắn, nếu việc này mà khiến cho gia đình cãi nhau thì không hay đâu".

Lời nói vừa dứt lời, mọi người đều nhìn lại thì thấy lí chính từ phía sau đi đến bên này, chờ ông ấy bước tới mới cùng nhau đi xuông núi, nghe xong lí chính nói lời này mọi người thế mới bỏ qua cho, hán tử lúc này mời khách kêu là bọ cạp miệng cười hắc hắc nói:"Hữu Khánh huynh đệ, mẹ vợ đến sao không nói, rượu nhạt thì ngày nào cũng có thể uống, còn mẹ vợ mà đến thì ngươi phải ở nhà mà tiếp đãi, nói năng cho cẩn thận không thì tối vợ không cho ngủ cùng đâu nha, các ngươi thấy ta nói có đúng không".

Lời này nói ra khiến tất cả mọi người trong nhóm đều bật cười, Chương Hữu Khánh bị mọi người trêu đùa cũng không tức giận, chỉ ngây ngô cười tủm tỉm, Chương Liên Căn tức giận vỗ hắn một cái nói:"Ngươi bọ cạp này, ngươi thật là cợt nhả, ở đây có hơn ba mươi người mà cả ngày ngươi không nói được lời nào nghiêm túc a".

Lần này đoàn người lại càng cười to hơn, cười nghiêng ngả, người kêu là bọ cạp cũng không quan tâm, cười toe toét với mọi người, cả đoàn cứ như vậy nói nói, cười cười đi xuống núi, đợi xuống chân núi mỗi người đều đi mỗi ngả tự về gia đình của mình.

Khi Chương gia già trẻ bước vào trong sân, đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng, đặt nông cụ xuống rồi đi qua rửa sạch sẽ tay chân sau đó cả gia đình mới ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

"Cha bọn nhỏ, hôm nay nương ta đến nhắc với ta là nhà mẹ đẻ tam đệ muội trong nhà có heo mẹ mới sinh ra một đàn heo con, nếu chúng ta muốn bắt thì nói với nương để nương đi đến nói với người ta một tiếng giữ lại heo con cho nhà mình, cho nên ta đã tự chủ trương nói mua ba con heo con cái , trước nuôi thử xem sao, nếu mà tốt thì nửa năm sau nhà chúng ta sẽ một lứa heo con để nuôi". Người một nhà vừa ngồi xuống ăn thì Chu thị đã đem việc này nói rõ ra.

Dưới sự ảnh hưởng của Chương Vân, cả gia đình đã nghĩ tới việc bắt heo con về nuôi, lúc này nghe Chu thị nhắc tới bọn họ tất nhiên là đồng ý, Chương Liên Căn lúc này cười nói:" Vậy thì có quan hệ a, nói thế nào thì cũng là thân thích, chúng ta có thể yên tâm mua, nhưng lại làm phiền thông gia rồi, ngượng ngùng quá ".

"Cha, việc này là nương con tự mình đề cập đến, nàng cũng muốn cuộc sống của gia đình chúng ta tốt hơn, bỏ ra một chút công sức nàng cũng không để trong lòng đâu". Chu thị cười nói.

Chương Liên Căn liền nói vài lời cảm ơn, sau đó Chương Hữu Khánh cũng nói: "Vậy thì chúng ta phải chuẩn bị tiền, lần trước ta đã hỏi thăm qua hiện giờ một con heo con tầm bảy, tám trăm văn tiền, nếu là heo cái thì sẽ đắt hơn một ít, chỉ sợ ba con heo cái đã gần ba lượng bạc rồi ".

"Lần trước bán dầu, chúng ta kiếm được hơn bảy lượng, sau đó thêm vào tiền bán đậu phụ hôi thối, đậu phụ rán cũng được tám lượng. Sau khi bán dầu, ta đã trả nợ cho Lâm đại phu hai lượng, như vậy trong tay ta hiện tại còn sáu lượng bạc, mua heo con xong vẫn còn dư hơn ba lượng bạc". Nhắc tới tiền bạc, Chu thị liền tính toán ra, sau khi tính xong trên mặt còn tươi cười càng sâu, còn nấy tiền đủ thoải mái cho nhà bọn họ chi tiêu hơn nửa năm, đó cũng có thể coi là một khoản tiết kiệm rất nhiều.

Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh nghe xong trên mặt tất cả đều vui tươi hớn hở, bọn họ có tiền tiết kiệm trong tay, trong lòng tự nhiên có lòng tin, như vậy ngày sẽ không sầu lo lắng cuộc sống không tốt.

Nhắc đến đậu phụ mốc lông thối, Chương Trình đột nhiên hỏi:"Cha nương, hôm nay là ngày mồng sáu, chợ gần như đã mở trở lại, cuối năm rồi chúng ta bán còn thừa một thùng đậu phụ mốc lông thối đang đặt trong phòng bếp, nếu không nhanh chống đi bán chỉ sợ nó sẽ bị hỏng".

Nhắc đến, mọi người mới nhớ ra thời gian trôi nhanh quá, hôm nay đã là ngày mồng sáu rồi, hai ngày nay mọi người đều bận rộn trên núi Thanh Truân Lĩnh quả thực đã quên chuyện buôn bán, nhưng hiện giờ các nam đinh trong thôn đều lên núi khai khẩn nếu như bỏ đi đầu đó mà lo làm việc riêng e rằng sẽ không tốt, nếu chờ đến lúc làm đất xong thì lại sợ đậu phụ mốc lông thối hỏng mất, dù sao cũng khai khẩn trên diện tích lớn, không phải ngày một ngày hai là có thể xong được.

Chương Hữu Khánh nghĩ thế liền đem điều này nói, cái này quả thực khiến mọi người trong nhà đều rất khó xử, Chương Vân biết rằng đậu phụ mốc lông không bị hư hỏng nhanh chóng như vậy, đặc biệt là khi thời tiết vẫn còn lạnh và vi khuẩn không dễ sinh sôi, nhưng nàng cũng cân nhắc đến, vì lúc này chợ so với ngày thường náo nhiệt hơn, giá cả có thể cao hơn ngày bình thường một ít, nếu không chớp lấy cơ hội kiếm ít tiền thì thật đáng tiếc.

"Con cùng nương có thể đi bán, nhưng nhiều đồ quá, hai người không thể cầm hết đi được". Trong nhà đàn ông không rảnh, các nàng là phụ nữ cũng có thể đi bán, nhưng việc gánh vác đồ đi lên chợ là một vấn đề, đồ đạc linh tinh các thứ có rất nhiều làm sao có thể đưa hết đi được.

"Con có giúp gánh đồ đưa đi chợ, nhờ cha nói với lí chính một tiếng, để cho con lắp đặt bếp xong liền lập tức quay lại, buổi tối con sẽ xuống núi sớm một chút rồi đi đến chợ cùng phụ dọn dẹp đồ với nương , hẳn sẽ không trì hoãn mấy canh giờ đâu". Chương Trình lập tức xung phong nhận việc.

Chu thị suy nghĩ một chút, nếu như theo lời của Chương Trình nói thì chỉ cần nhặt đá, củi, chậu, Chương Vân xách thùng đậu phụ mốc lông cùng dầu trà, thế này nhân lực cũng đủ, hơn nữa trong nhà còn có người sẽ không làm chậm trễ việc của thôn, liền cười nói: "Vậy đi, để Trình Tử giúp đỡ một chút, hắn tuổi còn trẻ, khoẻ, chạy đi chạy lại cũng không sợ mệt".

Mọi người cùng nhau nhau thương lượng, phân chia nhiệm vụ, đêm đó cơm nước xong xuôi Chương Hữu Khánh bắt đầu chẻ củi để dùng cho ngày mai nấu trên chợ, cùng với cỏ tranh chúng được bỏ trong một cái sọt đứng, trong khi Chương Vân ước lượng dầu để chiên đậu phụ đặt trong hai cái bình buộc dây gai vào hai cái tai cầm để dễ vận chuyển hơn, còn Chu thị thì sau khi rửa sạch nồi niêu xong chảo, rổ đựng rồi gom lại cất trong sọt.

Sau khi chuẩn bị xong ổn thỏa mọi thứ để dùng vào ngày mai thì mọi người mới dừng lại đi ngủ, hôm sau trời chưa sáng hoàn toàn cả gia đình đã thức dậy, Chu thị đã sớm nấu đồ ăn xong, miễn cho nàng không ở nhà đàn ông trong nhà không có gì ăn, Chương Vân , Chương Trình, Chu thị vội ăn sáng qua loa rồi lên đường.

Người một nhà được chia thành hai nhóm, bận rộn trong bảy ngày công việc khai khẩn đất ở trên Thanh Truân Lĩnh đã hoàn thành, mà Chương Vân cũng có thêm hai thùng lớn đậu phụ mốc lông từ ngày mồng tám, mấy hôm nay bán đi không sai biệt lắm còn nửa thùng, cả nhà thương lượng nghỉ một ngày đêm nguyên tiêu ngày 15 và sẽ mua một chút đồ ăn vặt.

Mặc dù đang nghỉ ngơi ở nhà, nhưng cả nhà cũng không được rảnh rỗi, tôn tử Chương gia bốn người đã mời đến mấy nam đinh như Thường Tứ Lương, Vương Đại Mậu...., đoàn người cùng nhau xuất lực, dọn dẹp cùng nhau xây dựng chuồng heo, đến lúc đó có thể bắt heo con về trực tiếp nuôi.

Trong nhà có nhiều người đến giúp đỡ nên Chu thị cùng với Chương Vân vội vàng vào bếp bận rộn nấu nướng chiêu đãi mọi người , trong đó còn có thịt chân hươu kho tàu, mấy ngày nay luôn luôn bận rộn chưa có thời gian nấu ăn, vừa vặn có khách liền nấu cho mọi người cùng nếm thử, ngoài ra còn phải xay bột nếp, làm nhân vừng, đến ngày mười lăm là có thể lấy ra làm bánh, toàn gia lớn nhỏ đều bận rộn tay chân không ngừng.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vượng Gia Tiểu Nông Nữ, truyện Vượng Gia Tiểu Nông Nữ, đọc truyện Vượng Gia Tiểu Nông Nữ, Vượng Gia Tiểu Nông Nữ full, Vượng Gia Tiểu Nông Nữ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top