Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vu Thần Kỷ
Hỏa giao đạp mây lửa ở phía trước bay nhanh.
Phía sau hỏa giao, Cơ Hạo đứng ở trên lưng một con chim đại bàng, điều khiển vật cưỡi theo sát phía sau hỏa giao hơn trăm trượng.
Ở phía sau Cơ Hạo, mấy trăm vật cưỡi phi hành cỡ lớn xếp đội ngũ chỉnh tề, trên mỗi vật cưỡi đều có vài nam nữ thiếu niên tuổi tương đương Cơ Hạo leo lên. Bọn họ, chính là ba ngàn thiếu niên người hầu Hỏa Nha bộ lựa chọn kỹ ra.
Bầu trời mây xám xịt, cơn lốc cuốn mưa to, như roi hung hăng quật mọi người. Các thiếu niên thực lực thấp kém bị đánh cho không mở được mắt, càng có thiếu nữ khiếp đảm hoảng sợ khóc, nhưng tiếng khóc mới ra khỏi miệng đã bị cơn lốc cuốn đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Không phải mỗi người đều yêu nghiệt như Cơ Hạo, lúc ba năm tuổi đã cưỡi Nha Công chạy loạn khắp núi rừng. Trong ba ngàn thiếu niên, từng có kinh nghiệm ngồi phi hành tọa kỵ chỉ mười mấy người, người khác thậm chí chưa bao giờ một mình vào núi rừng săn bắn, đều còn là một đám trẻ con vừa mới lớn lên, còn chưa rời khỏi cánh chim của cha mẹ.
Chợt bị đưa lên các hung cầm phi hành tuyệt tích, cách mặt đất mười mấy dặm cấp tốc phi hành, lại bị mưa rền gió dữ không lưu tình chút nào thổi quét, các thiếu niên này có thể bảo trì ở trên lưng tọa kỵ chưa bị thổi bay đi đã là rất không dễ dàng rồi.
Hỏa giao phía trước bay nhanh hồi lâu, ở dưới một tiếng quát lớn của nam tử trung niên, hỏa giao rốt cuộc chậm lại tốc độ.
Chán ghét quay đầu, nam tử trung niên hướng về Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Thật sự là một đám quê mùa thối hoắc, bẩn thỉu, vô dụng. Mấy tiểu nha đầu kia, khóc cái gì? Khóc cái gì? Khóc nữa, tất cả đều cho một trận roi đánh chết.”
Hung hăng chỉ chỉ Cơ Hạo, nam tử trung niên lạnh lùng nói: “Tiểu tử, quản kỹ bọn nô lệ ti tiện này, nếu bọn hắn phạm lỗi gì, ngươi cũng trốn không thoát một trận đòn hiểm. Mệnh tốt chút, đánh gãy xương cốt cả người ngươi, mệnh kém chút, đánh chết rồi thì thôi, mạng các ngươi bọn quê mùa này đáng giá mấy đâu?”
Cơ Hạo nghe mà giận tím mặt, trong mắt một luồng ánh lửa dâng lên muốn trào ra.
Nhưng trước khi đi, Cơ Báo, Cơ Hạ, Thanh Phục, thậm chí là Cơ Phương ngàn dặn, vạn dò tràn lên trong lòng, Cơ Hạo ngoan ngoãn nuốt cơn giận này, kính cẩn hướng nam tử trung niên hạ thấp người hành một lễ: “Ngài nói là lý, ta sẽ quản kỹ bọn họ.”
Đại bàng đuổi kịp hỏa giao, Cơ Hạo từ bên hông lấy ra một cái túi da thú to bằng đầu người, nhẹ nhàng ném về phía nam tử trung niên.
Nam tử trung niên kinh ngạc nhìn nhìn Cơ Hạo, mở túi da thú nhìn lướt qua bên trong, trên khuôn mặt cay nghiệt, nghiêm khắc đột nhiên buông ra một nụ cười sáng lạn, ngữ khí cũng tự dưng nhu hòa hơn rất nhiều: “Không ngờ được… Ngươi đứa bé này lại rất hiểu chuyện, so với các tộc nhân kia của ngươi còn mạnh hơn nhiều lắm. Hi, ta tên Huỳnh Diễm, ngươi gọi ta Diễm thúc là được. Có việc gì, ta sẽ chiếu cố ngươi.”
Đắc ý ước lượng túi da thú, Huỳnh Diễm hài lòng đem nó treo ở bên hông mình.
Kế tiếp, tốc độ phi hành về phía trước của hỏa giao cũng chậm đi rất nhiều, các thiếu niên cưỡi ở trên tọa kỵ cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Tuy vẫn bị mưa to đánh cho không mở được mắt, nhưng ít nhất không giống lúc trước, lúc nào cũng có thể bị cơn lốc thổi bay đi.
Cơ Hạo không khỏi cười khổ, trong túi da thú, là những ngày qua, hắn ở Lãnh Khê cốc lựa chọn kỹ càng năm mươi khối Hỏa Ngọc Tủy tinh phẩm. Những Hỏa Ngọc Tủy phẩm chất đỉnh cấp này thể tích không lớn, mỗi một viên đều chỉ có kích cỡ ngón tay cái người trưởng thành, nhưng lực lượng hỏa nguyên chất chứa trong mỗi một viên, đều so được với tổng sản lượng một khối Hỏa Ngọc Tủy bình thường to bằng vại nước.
Lúc Huỳnh Diễm ở Lãnh Khê cốc, cái mũi không phải cái mũi, mắt không phải mắt bắt bẻ các loại, lời nói càng cay nghiệt đến cực điểm.
Một đường bay tới, Cơ Hạo cũng chưa có cơ hội đáp lời với Huỳnh Diễm, thật không dễ gì gã này thả chậm tốc độ hỏa giao, Cơ Hạo vội vàng đem năm mươi khối cực phẩm Hỏa Ngọc Tủy này đưa qua, quả nhiên, Huỳnh Diễm nhất thời từ ‘thượng sứ’ cay nghiệt, biến thành ‘trưởng bối’ ôn hòa có lễ.
“Hối lộ, toàn bộ Hỏa Nha bộ, nào có ai biết một trò này? Ngay cả Cơ Khuê Đại Vu tế ở trong, vòng vèo trong ruột cũng không nhiều.” Cơ Hạo nhếch miệng, đối với đám người Cơ Hạ, Cơ Báokhông khỏi oán thầm vài câu.
Một đường hướng về phía tây bắc bay nhanh một ngày một đêm, chưa từng nghỉ ngơi chút nào, một đường bay ra hơn hai vạn dặm, các thiếu niên ghé vào trên lưng phi cầm tọa kỵ có chút đã cứng ngắc cả người, miệng sùi bọt mép, sau khi liên tục vòng qua ba ngọn núi lớn hình tam giác hình đứng vững, một mảng mặt nước xanh thẳm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Cưỡi ở trên lưng phi cầm tọa kỵ, Cơ Hạo thi triển Kim Ô Thần Mâu, rõ ràng thấy được trên hồ nước phía trước kéo dài ngàn dặm, vô số đóa hoa tuyệt mỹ to bằng người đầu, màu sắc gần như bán trong suốt đang thướt tha lặng yên nở rộ ở trong mưa to.
Những đóa hoa đó giống hoa sen, nhưng số lượng cánh hoa chồng chất, ít nhất có mấy trăm phiến.
Trong mưa to, cánh hoa loại kỳ hoa này mềm dẻo dị thường, vô số hạt mưa đánh vào trên cánh hoa, cũng giống như từng viên bảo châu trong suốt bắn lên lung tung, bốn phương tám hướng nhảy loạn bắn loạn, trên mặt hồ rõ ràng có thể thấy được vô số hạt mưa long lanh trong suốt bay loạn qua lại, có thể xưng là tuyệt thế kỳ cảnh.
Ở trên một vách núi cao bên hồ, có người dùng lực lượng rất lớn, trực tiếp ở trên vách núi cao ngất trong mây mở ra một tòa cung điện rộng lớn đến cực điểm.
Cơ Hạo có thể nhìn thấy, là bậc thang dốc đứng từ mặt cỏ bên hồ hướng về phía trước, thẳng tắp đi thông cửa vào cung điện giữa sườn núi. Bậc thang rộng chừng mười trượng ở trong mưa to thẳng tắp lên trên, tổng cộng có chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc, lúc này mới đến quảng trường phía trước cung điện.
Bên cạnh quảng trường, cuối cầu thang, là một tòa đền thờ tạo hình phong cách cổ xưa, dày nặng, trang trí các loại pho tượng mãnh thú dữ tợn, lộ ra khí chất hùng hồn cực kỳ Man hoang. Dưới đền thờ cao tới trăm trượng, gần trăm tên chiến sĩ hùng tráng thân khoác giáp trụ đồng xanh, cầm giáo đồng xanh xếp hàng chữ Nhất, chiến thú tọa kỵ dữ tợn nằm bên chân.
Các chiến sĩ đó mắt mỗi người lộ ra tinh quang, quanh thân đằng đằng sát khí, dưới chân mây lửa bốc lên, thế mà đều lơ lửng cách mặt đất ba thước, không có một ai đứng trên mặt đất.
Cơ Hạo cẩn thận dùng thần niệm lực đảo qua các chiến sĩ đó, liền không khỏi nhếch miệng than thở. Các chiến sĩ trông cửa, vậy mà giống năm người thực lực mạnh nhất trong nô lệ riêng của hắn, tất cả đều là chiến sĩ tinh nhuệ bước nửa bước vào Đại Vu cảnh!
Vượt qua đền thờ, đi qua quảng trường rộng lớn, ngoài cửa chính cung điện mở ra trên vách núi, tám chiến sĩ uy vũ thân khoác giáp trụ xích đồng, tất cả đều là cao thủ Đại Vu cảnh, mỗi người khí độ nghiêm túc, tản mát ra khí tức thậm chí so với Cơ Hạ còn hùng hậu bá đạo hơn nhiều.
Tám con hỏa giao nằm úp sấp dưới chân các Đại Vu này, khí tức cũng nghiêm nghị, áp chế Cơ Hạo theo bản năng cả người căng thẳng, ngay cả hít thở cũng trở nên không thông.
“Mau, mau, đừng thất thần, nhanh xuống dưới!” Hỏa giao chậm rãi hạ xuống ở trước đền thờ, Huỳnh Diễm nhảy xuống, dùng sức vỗ vỗ bàn tay, dồn dập thúc giục: “Đừng thất thần, một đám tiểu gia hỏa không có kiến thức, nhanh xuống dưới.”
Huỳnh Diễm hướng Cơ Hạo dồn dập nói: “Thiếu nhân thủ, hành cung này cũng hơn trăm năm chưa từng sử dụng, lần này tiểu chủ nhân ngại trong cung ngột ngạt, thật không dễ gì nhớ tới nơi này có tòa hành cung ngắm hoa như vậy, nhanh quét tước, chờ tiểu chủ nhân tới đây giải sầu.”
Cơ Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, ở dưới sự chỉ huy của Huỳnh Diễm, thét ra lệnh các thiếu niên trong tộc chọn lựa ra dựa theo Huỳnh Diễm phân phó bắt đầu hành động.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Vu Thần Kỷ,
truyện Vu Thần Kỷ,
đọc truyện Vu Thần Kỷ,
Vu Thần Kỷ full,
Vu Thần Kỷ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!