Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vô Thượng Luân Hồi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt Triệu Bân trắng bệch, hắn đứng lặng thinh không cử động.
Dù hắn đã từng ra trận, từng nhìn thấy xác chất thành núi máu chảy thành sông nhưng khi nhìn thấy cảnh này hắn cũng không kiềm được mà run tay, không thể áp chế được không khí lạnh lẽo và chết chóc, bọn họ đều là những con người bình thường, người nào mà lại tàn bạo đến thế?
“Cậu thanh niên!”
Trong gió đông buốt lạnh, có một tiếng gọi run rẩy và yếu ớt vang lên.
Triệu Bân quay lại nhìn, vẫn còn người còn sống.
Là lão thôn trưởng đó, ông ta bị treo trên cây, khắp người đều là máu.
Triệu Bân phóng lên như một cơn gió, nhẹ nhàng thả ông ta xuống, rồi truyền chân nguyên vào trong người đối phương, tiếc là không có tác dụng gì.
Nói ông ta vẫn còn sống thì không chính xác, toàn thân ông cụ đều là máu này đã chết rồi, bây giờ ông ta vẫn còn có thể nói chuyện được chắc là do chấp niệm đã giúp ông ta gắng gượng, trút hơi thở cuối cùng trong lúc hồi quang phản chiếu mà thôi.
“Là ai?”
“Hắc Long Sơn!”
Lão thôn trưởng nói không ra hơi, chắc là vì muốn đợi Triệu Bân, ông ta đã đợi đến lúc như ngọn đèn cạn dầu, chỉ muốn nói ra ba chữ đó trước khi chết.
Ông ta không biết Hắc Long Sơn ở đâu, chỉ là nghe mấy tên cường đạo đó nói, thôi.
Ông ta bị treo trên cây, tận mắt nhìn thấy những đứa trẻ hoạt bát bị ghim lên tường, từng đứa một, và cũng tận mắt nhìn thấy mấy anh nông dân bị chặt đầu.
Đấy là sự căm hận và cũng là nợ máu.
Chính chấp niệm này đã giúp ông ta gắng gượng đến bây giờ.
Ông ta nói xong ba chữ đó thì cuối cùng cũng nhắm mắt.
“Mọi người sẽ không phải cô đơn trên đường đến Suối Vàng đâu!”, Triệu Bân khẽ nói, trong lòng cảm thấy áy náy.
Nếu hắn ra ngoài sớm hơn một ngày thì cũng sẽ không xảy ra chuyện thê thảm này.
Dưới ánh trăng, hắn đào một cái hố lớn giữa núi, chôn cất tất cả những người trong thôn, hắn còn lập một bia mộ, bên viết “Người dân thôn Sơn Hà” - Tên của thôn nhỏ này là thôn Sơn Hà.
Dưới ánh trăng, bóng hắn càng lúc càng khuất xa.
Phụ thân từng nói, nhận ơn một, báo đáp lại mười.
Bất luận và báo thù hay là báo ơn thì hắn đều phải đến Hắc Long Sơn một chuyến.
Quạc!
Đại Bằng sải cánh bay cao, đưa Triệu Bân bay về phía bắc.
Hắn không thông thuộc chỗ này nên phải tìm người để hỏi thăm thử Hắc Long Sơn ở đâu, đó là nơi như thế nào, đợi tìm hiểu rõ rồi thì sẽ tóm hết cả ổ bọn chúng.
.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vô Thượng Luân Hồi, truyện Vô Thượng Luân Hồi, đọc truyện Vô Thượng Luân Hồi, Vô Thượng Luân Hồi full, Vô Thượng Luân Hồi chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!