Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vô Thượng Luân Hồi
Triệu Bân cũng liếc lại, ánh mắt đó nói rất rõ rằng: Chuyện này liên quan quái gì đến ta.
Hai mắt Sở Vô Sương bốc lửa, ở đây chỉ có một mình ngươi, không mắng ngươi thì mắng ai.
Nếu là lý do đó thì Triệu công tử viết chữ bái phục trong ngoặc kép, mẫu thân từng nói: Muội tử càng xinh đẹp sẽ càng nguy hiểm, chẳng những nguy hiểm mà còn không chịu nói lý, nay xem ra, quả nhiên là người có kinh nghiệm.
Chuyện phiền phức tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Sở Vô Sương hậm hực bỏ đi, tối nay cô ta rõ ràng không nên đi ra ngoài để rồi phải ôm một bụng tức, như cô cô của cô ta nói không cần để ý tới nhân gian tầm thường thì cũng không hoàn toàn đúng, có một số chuyện cô ta vẫn không thể nào chịu đựng được.
Cô ta đi rồi.
Triệu Bân cũng rời đi, như một bóng đen lướt qua đám đông.
Lúc hắn dừng lại thì đã đứng ở ngay phía trước thanh lâu.
Lúc trước nơi này kinh doanh náo nhiệt sầm uất bao nhiêu thì ngày nay lại hoang tàn vắng vẻ bấy nhiêu! Thanh lâu hôm nay thật sự quá quạnh quẽ, không còn thấy mấy cô nương đứng lôi kéo khách ở phía trước nữa, thanh lâu không chỉ đóng cửa mà còn bị dán giấy niêm phong, cả một tòa lầu các tối đen như mực, đây chính là kiệt tác của hoàng ảnh vệ, nói niêm phong là niêm phong, hết sức gọn gàng lưu loát.
“Cái tên Ngô Khởi đáng bị băm vằm, đệch con mợ hắn ta!”
Đi trên đường, Triệu Bân thỉnh thoảng lại nghe thấy những lời chửi rủa như vậy, phần lớn đều đến từ đám khách phong lưu bị bắt.
Đã bị quấy nhiễu chuyện xuân tiêu mỹ sự mà còn bị bắt đi diễu phố, đúng là mất mặt hết sức.
Những khách phong lưu không bị bắt cũng mắng chửi Ngô Khởi hết lời.
Chẳng qua là do tối nay bọn họ trùng hợp không tới đây cho nên mới tránh thoát được một kiếp mà thôi.
Nguyên nhân khiến Ngô Khởi bị mắng chửi là vì hắn ta quá vớ vẩn, tự nhiên lại điều động hoàng ảnh vệ chạy tới thanh lâu truy quét, sau đó còn đóng cửa thanh lâu khiến cho bọn họ không còn nơi nào để tiêu khiển, không còn nơi nào để tìm kiếm sự vui vẻ.
“Tối nay chắc sẽ không tra xét đâu”, có không ít người tặc lưỡi nói.
“Đều bị mất chức rồi, còn tra cái quái gì nữa!”, nếu như Ngô Khởi có ở đây thì chắc chắn sẽ nói lời này.
Triệu Bân đoán không sai, cái tên đó chưa đợi đến ngày mai thì đã bị mất chức rồi.
Có thể mở một thanh lâu lớn như vậy ở Đế Đô thì chắc chắn phía sau có không ít vương công quý tộc đầu tư vào, đêm nay những người bị hắn ta bắt và đang ngồi bàn bạc mắng chửi hắn ta cũng có không ít người là vương công quý tộc.
Đã như vậy thì làm sao Ngô Khởi có thể yên ổn sống tiếp được chứ, chắc chắn sẽ có rất nhiều thế lực muốn chấn chỉnh hắn ta.
Nếu như không phải hắn ta có ông nội là nguyên soái Hổ Uy thì cũng sẽ không chỉ bị mất chức đơn giản như vậy, dám tùy tiện điều động hoàng ảnh vệ đi thanh lâu truy quét khách phong lưu, chỉ riêng một tội này cũng có thể khiến cho hắn ta bị xử chết.
“Cơ Ngân, ta sẽ không bao giờ tha cho ngươi”.
Bên trong một tòa lầu các của phủ đệ Ngô gia đang truyền ra tiếng quát phẫn nộ.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vô Thượng Luân Hồi, truyện Vô Thượng Luân Hồi, đọc truyện Vô Thượng Luân Hồi, Vô Thượng Luân Hồi full, Vô Thượng Luân Hồi chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!