Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 122: Hộ Giá


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên



Lễ hội Tết Đoan Ngọ mùng năm tháng năm là lễ hội quan trọng mỗi năm chỉ có một lần.

Từ mấy ngày trước, tất cả các gia đình từ quan to hiển quý cho tới bá tánh bình dân đều bận rộn chuẩn bị đón lễ.

Ngoại trừ bánh ú bắt buộc phải có, các gia đình hiển hách còn chuẩn bị thêm đủ loại trái cây theo mùa và các loại bánh khác, nào là đào, dâu, mận, mơ, anh đào, củ năng, còn có bánh Ngũ Độc, bánh hoa hồng đều không thể thiếu.

Trong cung thì trước đó một ngày đã ban thưởng quạt vẽ trên lụa mỏng cho các đại thần, ngoài ra còn ban thưởng dây Ngũ Sắc Trường Mệnh chỉ gia đình được Thánh sủng cực cao mới có.
(Bánh Ngũ Độc: là loại giống như bánh bía, trên mặt bánh dùng con dấu in hình một trong năm con vật độc hại: rắn, rết, hổ, cóc, chuột.

Tập tục ăn bánh này để không bị những con vật kia làm hại.
Dây Ngũ Sắc Trường Mệnh: là dây tua được kết bởi năm màu trắng, xanh, đen, đỏ, vàng tượng trưng cho ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ kết hợp hài hòa mang đến trường thọ)
Hồ Mạc Sầu trong Tây Uyển ở phía Nam kinh thành là nơi tổ chức tập tục bắn liễu vào Tết Đoan Ngọ.

Đây chính là Ngự đạo khi Chương Hàm và Trương Kỳ nhập kinh đã đi qua.

Đương kim Hoàng đế xuất thân không cao, hiện giờ tuy địa vị đứng đầu thiên hạ nhưng Tây Uyển vẫn cấm bá tánh xuất nhập, đối với văn võ đại thần thì không nghiêm cấm.

Xưa nay nếu là gia quyến của quan viên từ nơi xa tới kinh thành đều sẽ được dẫn đi dạo dọc theo con đường từ Tam Sơn Môn vào kinh gần Tây Uyển bên hông hồ Mạc Sầu.

Ngay cả Thiên Tử cũng thường dẫn theo thần tử vào Tây Uyển để săn bắn và du ngoạn, vào dịp bắn liễu Tết Đoan Ngọ mỗi năm một lần thì Tây Uyển càng thêm náo nhiệt.

Tập tục bắn liễu vào Tết Đoan Ngọ bắt đầu từ thời đại nào thì hiện giờ vẫn chưa rõ.

Triều đại trước chú trọng văn chương nên tập tục bắn liễu chỉ là thú vui nho nhỏ vào Tết Đoan Ngọ -- -- nhốt con chim bồ câu vào một hồ lô rồi treo trên cành liễu, mũi tên bắn vào cành liễu làm rớt hồ lô để bồ câu bay cao là thắng.

Triều đại trước đã bị diệt vong bởi thiết kỵ Mông cổ, hùng binh Mông cổ chiếm được Trung Nguyên không bao lâu liền bị các cuộc khởi nghĩa vũ trang của các đội nghĩa quân liên tục tấn công, thêm vào đó nội bộ huynh đệ tranh vị đã khiến quân Mông suy yếu và bị đuổi ra ngoài.

Hiện giờ, Hoàng đế giành được giang sơn hiểu rất rõ tầm quan trọng của võ bị, cho nên tập tục bắn liễu vào Tết Đoan Ngọ không còn chỉ để giải trí, trái lại nhiều thêm vài phần luận võ so tài.


Người tham gia bắn liễu được chia làm hai tổ.

Một tổ gồm những thanh niên dưới hai mươi tuổi chưa cập quan, chỉ bắn vào cành liễu cắm dưới đất.

Tổ kia gồm văn võ quan viên hai mươi tuổi trở lên, sẽ bắn vào cành liễu tươi tốt đang đung đưa trong gió bên hồ Mạc Sầu.

Mặc dù cổ nhân hay ví von Bách bộ xuyên dương chứ không phải "Bách bộ xuyên liễu, nhưng một ngày này có vài vị dũng sĩ đã đứng cách xa trăm bước bắn xuyên lá liễu, lập tức nhận được đông đảo tiếng trầm trồ khen ngợi và ngay cả Hoàng đế cũng ban trọng thưởng.
(Bách bộ xuyên dương: lấy từ điển tích của tướng Dưỡng Do Cơ người nước Sở vào thời Xuân Thu, đứng cách xa cây dương trăm bước mà vẫn bắn trúng lá dương.

Câu này thường được dùng để tả một người thiện xạ)
Trong số đó, Cố Minh ở tổ dưới hai mươi tuổi một mũi tên bắn trúng cành liễu trung tâm cắm dưới đất, ở Ngự tiền được Hoàng đế ban thưởng một cây cung, tiện đà lại được Hoàng đế ôn tồn khích lệ bèn lên ngựa thử bắn liễu bên hồ.

Lần này cũng chỉ cần một mũi tên đã bắn rơi ngay cành liễu đang đung đưa, lập tức được toàn thể mọi người ồ lên tán thưởng.

“Hổ phụ vô khuyển tử, tốt, tốt!” Trên mặt Hoàng đế tràn đầy thích thú, nhìn lướt về phía Cố Trấn đang nói cười với các phò mã khác, vui vẻ gật đầu khen, “Cố gia có nề nếp gia đình nghiêm cẩn, dạy dỗ hậu nhân thật tốt!”
Thái Tử đứng một bên thân là trữ quân, xưa nay giỏi về văn chương, nhưng vừa rồi ở trước mắt bao người cũng mới triển lộ một tay bắn cung thiện nghệ, liền phụ họa: “Phụ hoàng nhận xét cực kỳ chính xác, Cố huynh đệ thật sự giống hệt thân phụ!”
Hoàng đế khẽ gật đầu.

Nhìn thấy thúc chất Trần Dung và Trần Thiện Chiêu cũng song song lên đài, tuy trong vòng năm mươi bước chưa từng bắn trúng cành liễu màu trắng trung tâm cắm trên mặt đất, nhưng cũng chưa từng bắn trật những cành liễu khác, Hoàng đế cũng gật gật đầu hài lòng.

Chờ đến khi màn bắn liễu tốn hơn một canh giờ đã kết thúc, sự hứng thú của Hoàng đế vẫn không giảm, lập tức mở miệng hô: “Mọi người đến đây.

Cùng vào khu vực săn bắn!”
Nghe vậy, Trần Thiện Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm tức khắc choáng váng: “Trời ơi, vừa cố hết sức để không xấu mặt, vì sao Hoàng gia gia lại còn muốn đi săn bắn?”
Trần Dung thấy Trần Thiện Chiêu mặt mày đau khổ, bật cười trêu ghẹo: “Sao nào, ngươi có tính toán đi săn kiểu tượng trưng giống năm trước, dùng bao bắt hai con thỏ góp cho đủ số?”
Trần Thiện Chiêu nhún vai: “Thập thất thúc đừng lôi cháu ra chọc ghẹo, đâu phải là thúc không biết, năm trước hai con thỏ vẫn do Bát thúc thấy cháu đáng thương nên mới nhường cho, cái gì mà dùng bao bắt linh tinh gì đó chỉ là gạt người.


Nhưng thật ra Thái Tử Cửu thúc xưa nay giấu tài thật kỹ, chỉ một lần ra trận mà thu hoạch vô cùng khả quan.”
“Đó là nhờ Nhị ca Tam ca đều không có mặt.

Nhưng tài bắn cung của Cửu ca xưa nay cũng không tệ...”
Hai thúc chất đang tán chuyện thì thấy bên kia Lạc Xuyên Quận Vương Trần Thiện Thông giục ngựa đi về phía này bèn ngưng lại.

Nhưng Trần Thiện Thông không tới gần mà chỉ ở đàng kia hung tợn nhìn bọn họ một hồi lâu rồi quay ngựa phóng đi.

Đối mặt với loại khiêu khích này, Trần Dung tức khắc bất mãn nhíu mày: “Nhà Nhị ca thật là đích thứ lộn xộn, hoàn toàn không có quy củ!”
Mời vào ủng hộ người làm truyện ở ư∆t.tp.∆d
Lúc này khu vực săn bắn ở phía Nam của hồ Mạc Sầu bị mấy trăm người dũng mãnh tràn vào khiến gà rừng bay loạn nai con rên rỉ.

Hoàng đế đã dự tính hôm nay phải cùng vui với quần thần, không chịu làm giống lệ thường như những năm rồi chỉ đứng bên ngoài xem kết quả.

Năm nay ngài đích thân mang theo mấy người hầu cận phi ngựa vào trong bãi săn khiến cho tất cả tướng sĩ Cấm vệ phụ trách bảo hộ đều bị chấn động, mà Lý Trung là đầu lĩnh nội thị càng nơm nớp lo sợ hơn.

May mà thấy Hoàng đế hứng thú dâng cao, các hoàng tử hoàng tôn và văn võ đại thần cũng không dám đoạt nổi bật, đều phóng ngựa khi gần khi xa đi theo phía sau hộ giá.

Sau khi Hoàng đế một hơi bắn hai con nai ba con gà rừng mới hài lòng buông xuống cung tiễn trong tay.

Thấy Trần Thiện Chiêu vừa lúc lảng vảng cách đó không xa, ngài vẫy vẫy tay gọi tới mỉm cười nói: “Ngươi giỏi thi văn, hôm nay trước cảnh tượng săn bắn vui vẻ thế này, hãy sáng tác cho trẫm bài thơ!”
Trần Thiện Chiêu lập tức nhíu mày trầm tư tìm từ đặt câu.

Bỗng trong một khắc này, đằng trước vang lên tiếng gầm rống, một con gấu đen từ trong rừng đột nhiên chui ra trước mắt bao người, cuồng bạo phóng về phía Thiên Tử đầu tàu gương mẫu.

Trong nháy mắt, ngoại trừ bao nhiêu Cấm vệ phản ứng kịp thời đồng loạt xông lên, có hai người khác cũng giục ngựa phóng nhanh về phía Hoàng đế.

Lúc Tri Vương Trần Dung lấy lại phản ứng mới phát hiện đó là Thái Tử và Lạc Xuyên Quận Vương Trần Thiện Thông, còn thấy Trần Thiện Chiêu đang ở sát bên cạnh Hoàng đế.


Trần Dung chợt nhớ đến màn nhào lên xô hắn bật ngửa để cứu người của ông tướng lỗ mãng này ở chùa Long Phúc, hít hà một hơi cũng vội vàng kẹp bụng ngựa phóng nhanh lại gần.

Vèo -- --, đùng -- --, bốp --ˉ--
Liên tiếp ba thanh âm làm văn võ quan viên đang ngây ra như phỗng đều bừng tỉnh, mà Trần Dung chỉ chậm một bước so với ba người đằng trước đã chứng kiến rất rõ ràng.

Vèo là tiếng một mũi tên Thái Tử bắn ra, trúng ngay giữa mắt trái của con gấu đen, khiến con gấu đang dùng bốn chân phóng tới bị đau đứng thẳng lên; đùng là tiếng đạn bắn ra từ khẩu súng không biết từ khi nào đã xuất hiện trong tay Lạc Xuyên Quận Vương Trần Thiện Thông, phát súng bắn trúng bụng của con gấu đang đứng thẳng phá ra một mảng máu thịt nhầy nhụa; còn bốp một tiếng là do Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu không biết móc ra cái gì ở thắt lưng ném trúng đầu con gấu đen.

Trần Dung vẫn luôn nhìn chằm chằm Trần Thiện Chiêu, vậy mà cũng không biết ông tướng kia đã ném ra vật gì.

Con gấu đen bị mù một mắt, giữa bụng bị trọng thương, hơn nữa trên đầu bị một vật nặng đập trúng, tức khắc trở nên cuồng loạn.

Cho dù vậy thì Cấm vệ phía sau đã ào lên, tất cả đều cầm đao ngăn trước người Hoàng đế.

Những Cấm vệ xông lên trước vung đao tấn công nhưng đều bị con gấu đen đang cuồng nộ hất bay ra ngoài.

Tuy nhiên cũng nhờ người đông thế mạnh, tiếp theo Hoàng đế lại trấn định thản nhiên kéo cung bắn một mũi tên ở giữa mắt phải của nó, con gấu hung dữ hoàn toàn bị mù chỉ có thể múa may tay gấu tả xung hữu đột.

Đến cuối cùng, vẫn nhờ Cố Minh rốt cuộc ngộ ra quát lên: “Lui ra phía sau, dùng tên bắn chết nó!”
Khi thân hình khổng lồ của con gấu đen lảo đảo rồi ầm ầm ngã xuống đất, toàn bộ văn võ đại thần đều cuống quít chạy tới, thấy sắc mặt âm trầm của Hoàng đế nên không ai dám mở miệng.

Còn Hoàng đế thì nhìn lướt qua Thái Tử và Lạc Xuyên Quận Vương Trần Thiện Thông rồi ánh mắt dừng lại trên người tên mập.

Chẳng những là Hoàng đế, tiếng đùng quá mức chói tai lúc nãy cũng khiến không ít người gắt gao nhìn chằm chằm đồ vật đang cầm trong tay phải của Trần Thiện Thông.

“Cũng may nhờ tài bắn cung của Hoàng gia gia tinh diệu -- -- lúc này mới giết được con mồi lớn nhất hôm nay!” Trần Thiện Thông thấy mọi người đều nhìn mình, lập tức xoay người xuống ngựa đi đến Ngự tiền quỳ xuống, hai tay dâng lên đồ vật lúc nãy đã sử dụng, “Tôn nhi vốn đợi lễ Vạn Thọ trình lên vật này để làm quà mừng thọ.

Hôm nay chuyện xảy ra quá bất ngờ lại phải dùng đến nó.

Đây là súng cầm tay do người Tây Vực giỏi tay nghề chế tạo, nạp đạn dễ dàng bắn ra tiện lợi, hơn hẳn súng kíp của chúng ta gấp trăm lần!”
Hoàng đế từ trên lưng ngựa nhìn xuống Trần Thiện Thông, lại nhìn lướt qua con gấu đen nằm ngửa bụng lên trời, ánh mắt dừng lại ở giữa bụng con gấu lưu luyến một hồi lâu, lúc này mới hất cằm ra hiệu cho Lý Trung đứng một bên.


Chờ đến khi Đại thái giám tâm phúc đến tiếp nhận đồ vật trở về, Hoàng đế mới gật đầu nhàn nhạt nói: “Ngươi có tâm.”
Nói xong lời này, ngài lại mỉm cười nhìn về phía Thái Tử cũng đã nhảy xuống ngựa tiến lên hành lễ: “Tài bắn cung của ngươi quả nhiên tiến bộ, bắn liễu thì dễ nhưng trong lúc nguy cấp bắn trúng mắt gấu mới khó.”
“Không dám nhận sự khích lệ của phụ hoàng, nhi thần cũng chỉ may mắn mà thôi.

Mũi tên vừa rồi của phụ hoàng mới là giải quyết dứt khoát.”
Trong khi mọi người đang nhìn xung quanh để tìm người thứ ba ra tay, phát hiện Trần Thiện Chiêu lại đứng cách đó không xa cong lưng nhặt lên thứ gì trên cỏ, sau đó mặt mày tiếc nuối đi về hướng này, nhưng ngay hiện tại không ai nhìn rõ được hắn đang cầm vật gì.

Chỉ có Trần Dung nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Trần Thiện Chiêu tức khắc thầm lo lắng.

“Thiện Chiêu, mới vừa rồi ngươi ném cái gì thế?”
“Hồi bẩm Hoàng gia gia, là một Hấp nghiên hôm qua tôn nhi phải thật vất vả cò kè mặc cả suốt một buổi tối mới mua được, lại còn là trân phẩm Long Lân Nguyệt nghiên nữa đấy.

Vốn định ngày mai sẽ làm quà lễ cùng nhau dâng lên Hoàng gia gia để chúc thọ.

Nhưng kết quả...” Trần Thiện Chiêu vừa nói vừa dùng hai tay nâng lên món đồ kia, mọi người thấy được đó là nghiên mực chạm khắc Ngư Long, nhiều thêm một vết máu nhìn ghê người.

Nhóm quan văn tức khắc khe khẽ thầm thì thở dài tiếc nuối không ngừng, còn Hoàng đế thì sau khi qua cơn sửng sốt bèn bật cười ha hả.

“Trẫm kêu ngươi đi theo săn thú, ngươi mang theo nghiên mực làm chi?”
“Hấp nghiên là trân phẩm khó kiếm được, Long Lân Nguyệt nghiên càng hiếm gặp hơn...!Tôn nhi còn chưa kịp thẩm định, sợ gặp phải hàng giả bèn nghĩ đến có lẽ hôm nay ngày Tết Đoan Ngọ rầm rộ nên Hoàng gia gia sẽ đề nghị quần thần đề thơ viết văn, vì thế cứ đơn giản ôm tới đây để thử xem Hấp nghiên này có thật là Sáp bất lự bút, họa bất cự mặc‘ hay không, thuận tiện để vài vị đại học sĩ có dịp thưởng thức.”
(Hấp nghiên: là một trong bốn loại nghiên mực nổi tiếng nhất, còn được gọi là Long Vĩ Thạch Nghiên có từ thời Đường, làm từ đá lấy ở núi Long Vĩ thuộc Hấp huyện, tỉnh An Huy.

Tính đá cứng, mặt đá trơn láng, hoa văn mỹ lệ, từng được Tô Đông Pha ca ngợi là “Sáp bất lự bút, họa bất cự mặc” -- khô ráo mà không để lại vết bút, linh hoạt mà không chống chọi với mực.)
Lời giải thích rất tự nhiên này khiến đông đảo quan văn đọc đủ thứ thi thư khẽ gật đầu, còn Hoàng đế thì càng không nhịn được mà cười lớn hơn.

Mặc kệ như thế nào, một Trần Thiện Chiêu với tính tình con mọt sách nổi tiếng bao nhiêu năm qua có mang theo một cái Hấp nghiên trong người cũng không kỳ quái, so sánh với Trần Thiện Thông mang theo cây thần súng kia thật không giống nhau.

Làm sao có thể thần không biết quỷ không hay nạp đạn ngay lập tức, tiện đà còn có lực sát thương mạnh như vậy, nếu lỡ là một vụ ám sát thì thế nào? Tuy nhiên, khi Hoàng đế ban thưởng ba cái tay gấu cho Thái Tử, Triệu Vương Thế tử và Lạc Xuyên Quận Vương cũng không đưa tới bất luận dị nghị phê bình gì, ngược lại khi Hoàng đế phân phó ban thưởng tay gấu cuối cùng cho phủ Võ Ninh Hầu, trường săn bất chợt nổi lên từng trận xôn xao.

Cố gia hiện giờ tuy có Cố Chấn bị trừ tước, nhưng danh hiệu Một Môn Hai Hầu vẫn còn tồn tại.

Ngoại trừ vị Cố Thục Phi, Cố Trấn thì lấy Công chúa, Cố Trừ sắp thành Vương phi, sau trận phong ba hạ ngục lúc trước, Cố thị lại một lần nữa nhận được vinh sủng cực đại!.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên, truyện Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên, đọc truyện Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên, Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên full, Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top