Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ

Chương 42: 42


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ

Ăn cả nam lẫn nữ trong truyền thuyết?

Tô Cẩm chớp mắt, bất đắc dĩ xoa trán, cười nhạo một tiếng vì ý nghĩ vớ vẩn không biết từ đâu ra của mình.

Nói mới nhớ, có lẽ Trác Quân An đã liên hệ với hắn từ lúc cái cô phóng viên Chu Đồng kia đăng bài Weibo đầu tiên rồi. Như vậy xem ra, anh chàng thị đế này cũng coi như tỉnh táo, nhận ra được ý đồ của Chu Đồng, biết người nào không thể chọc.

“Quân An sẽ thay Tiết Khải đóng vai Mục Thành trong 《 Hoa hướng dương 》,” Lục Hi đưa tay bắt tay với Trác Quân An, “Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.” Trác Quân An cười nói, “Cảm ơn đạo diễn Lục đã cho tôi cơ hội này.”

“Không khách khí.” Lục Hi cũng cong môi, “Cậu làm rất tốt.”

Hai người đàn ông nhìn nhau cười.

Đèn flash của các phóng viên dưới khán đài không ngừng hoạt động, mọi người đều cho rằng Trác Quân An lấy thân phận thị đế diễn nam phụ, những lời này của hai người chỉ mang tính chất lễ phép khách khí.

Chỉ có hai người trên sân khấu biết hàm nghĩa của hai câu đối thoại này.

Trước đây khi có kết quả thử vai, Trác Quân An tâm trạng không tốt oán giận vài câu với người đại diện Thẩm Na, nhưng hắn là người từ tầng dưới chót leo lên, đương nhiên biết rõ người nào có thể chọc người nào không thể chọc.

Chưa nói đến cậu hai Lục Hi nhà họ Lục, cho dù là Tô Cẩm của nhà họ Tô thì đều không phải là người mà hắn có thể dây vào.

Cho nên thật ra hắn cũng chỉ oán giận vài câu ngoài miệng thôi.

Nhưng không ngờ, ngày hôm sau những lời nói trong lúc tức giận của hắn lại xuất hiện trên Weibo của Chu Đồng theo một cách khác.

Khi bài Weibo đó vừa xuất hiện, hắn đã nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng, mặc dù lời lẽ trong ngoài đều là bất bình thay hắn, nhưng đối tượng là đạo diễn thiên tài Lục Hi tiếng tăm lừng lẫy trong giới đó! Đây rõ ràng là chiêu lấy đạo đức để chèn ép, còn dùng hắn làm lá chắn.

Sự việc nhanh chóng được tra ra, lúc hắn nói những lời này, bên cạnh chỉ có người đại diện Thẩm Na và trợ lý. Thẩm Na làm việc với hắn nhiều năm nên hai người rất hiểu nhau, đương nhiên không phải là chị ấy. Gọi trợ lý đến hỏi, dễ dàng phát hiện là cậu ta vô tình để lộ ra ngoài.

Sa thải một trợ lý thì dễ, nhưng giải quyết hậu quả một cách êm đẹp thì không hề đơn giản.

Hai người thương lượng một buổi chiều, đến tối, Tần An liền nhận được điện thoại của hắn.

Còn đối với Lục Hi, đoàn phim có thêm một người thông minh diễn xuất không tồi lại thức thời, hắn cũng có thể tiết kiệm được sức lực, cớ gì mà không làm?

“Đạo diễn Lục, nghe nói bút danh của tác giả nguyên tác 《 Hoa hướng dương 》là Tố Cẩm, xin hỏi cô ấy và vị hôn thê Tô Cẩm của anh có quan hệ gì?”

‘Có quan hệ gì’, chứ không phải là ‘có quan hệ gì không’. Câu hỏi này đúng là rất thú vị, cũng đặc biệt nổi bật trong một đám đông ồn ào.

Lục Hi hơi nhướng mày, thế mà thật sự có người liên tưởng đến, còn đặt câu hỏi?

“Tác giả nguyên tác Tố Cẩm?” Hắn khẽ cong môi, nở một nụ cười ôn hòa như thường, “Tôi không rõ lắm, vấn đề bản quyền đều là do Tần An đảm nhiệm, tôi còn chưa từng gặp người này. Tố Cẩm là em sao? Cẩm Nhi?”

Hắn ngước mắt nhìn về phía bên hông hàng ghế đầu tiên.

Các phóng viên nhìn theo ánh mắt của hắn, lúc này mới phát hiện cô gái gần như ẩn trong bóng tối.

Đèn follow chiếu xuống, Tô Cẩm giơ tay che ánh sáng, sau khi thích ứng thì cực kỳ không nhã nhặn trừng mắt nhìn người trên sân khấu.

Nhân viên nhanh chóng đưa một chiếc micro đến.

Tô Cẩm nhận lấy, đảo mắt rồi nói: “Tố Cẩm…… nghe có vẻ là một cô gái. Chưa từng gặp sao?”

Cô hơi nhướng mày dài, đôi mắt phượng trắng đen rõ ràng, ánh đèn ấm áp chiếu vào làn da trắng sứ, càng thêm lóa mắt vài phần.

“Chưa từng gặp!” Lục Hi trên sân khấu vội lớn tiếng trả lời. Vẻ mặt nghiêm túc, chỉ thiếu nước thề.

“Ừm.”

Tô Cẩm gật đầu, đưa micro cho nhân viên, thả lòng người dựa vào ghế.

Nhìn bóng dáng nhỏ xinh lại ẩn vào bóng tối, các phóng viên ngơ ngác hồi lâu, nuốt phần cơm chó nóng hổi miễn phí vào bụng rồi quay lại.

Chưa từng gặp, không biết.

Ha hả, nếu là thật chẳng lẽ Tần An lại không nói cho anh biết? Không phải thì nói thẳng đi! Còn chỉ đích danh hỏi, đạo diễn Lục, anh nói thật đi, anh cố ý phát cơm chó đúng không?

Buổi họp báo kết thúc tốt đẹp.

Về những vẻ mặt nghẹn lời của phóng viên, Lục Hi – người đang đưa cô gái nhà mình về – xòe tay, có liên quan gì đến hắn không?

Nhà họ Tô.

Tô Việt về đến nhà đã gần 11 giờ, vốn cho rằng mọi người đã về phòng ngủ hết, nhưng không ngờ mở cửa ra liền nhìn thấy cô nhóc đang ôm gối ngủ ngon lành trên sô pha trong phòng khách sáng trưng.

“Sao lại ngủ ở phòng khách thế này?” Tô Việt thở dài, thay giày rồi đi đến bên sô pha, đưa tay ôm người vào lòng.

“Ưm.” Có lẽ là đột nhiên rời khỏi chỗ quen thuộc, Tô Cẩm động đậy, đôi mắt hé mở.

Đến khi nhìn rõ người trước mặt, cái đầu mơ màng lập tức tỉnh táo lại.

“Anh, anh về rồi.” Cô giơ tay dụi mắt, tú khí ngáp một cái.

“Ừ. Sao em lại ngủ ở sô pha?” Thấy cô đã tỉnh, Tô Việt thả cô xuống.

“Em đang đợi anh đó.” Tô Cẩm vừa đặt chân xuống đất liền kéo tay Tô Việt ngồi xuống sô pha.

“Chờ anh?” Tô Việt hơi ngạc nhiên nhướng máy, “Sao vậy?”

“Có một chuyện muốn nói với anh.” Tô Cẩm cong khóe môi.

“Chuyện gì mà thần bí như vậy?” Trong lòng Tô Việt căng thẳng, nhưng trên mặt lại rất thản nhiên: “Gọi điện thoại là được mà.”

“Không.” Tô Cẩm lắc đầu, “Em muốn đích thân nói cho anh.”

Nhìn rõ sự kích động và nghiêm túc nơi đáy mắt cô, cánh tay đặt trên sô pha của Tô Việt hơi run rẩy, sau đó đột nhiên nắm chặt lại.

“Em tìm được một người có thể là em trai của chị Minh Huyên!”

“Cái gì?” Tô Việt kìm nén sự kích động trong lòng, vẻ mặt hơi nghi hoặc, “Minh Huyên có em trai từ bao giờ?”

“Chị Minh Huyên có một người em trai sinh đôi……”

Tô Cẩm cười hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt của anh trai, bắt đầu nói ra ngọn nguồn sự việc.

Giọng nói mềm mại của cô gái chậm rãi lưu chuyển trong không khí, sự kích động và vui sướng trong lòng Tô Việt dần bình tĩnh lại.

Chẳng trách hôm qua Lục Hi nói hôm nay sẽ cho anh câu trả lời, kết quả lại không liên lạc với anh cả ngày, hóa ra là đợi ở đây.

Chỉ là…… Nghe Tô Cẩm kể lại, anh hơi nhíu mày.

Lúc Lục Hi nói với anh có vài phần chắc chắn ―― hình như còn chưa nghe nói chuyện tủy phù hợp thì phải?

Vậy rốt cuộc sao cậu ta lại biết Tiết Khải có thể là em trai sinh đôi của Minh Huyên?

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ, truyện Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ, đọc truyện Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ, Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ full, Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top