Về Bên Em Khi Đêm Đã Tận

Chương 29: 29


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Về Bên Em Khi Đêm Đã Tận

Tô Ly siết chặt vai và cánh tay của anh.

Lăng Diệu vuốt má cô như thể trấn an. Sau đó anh nắm lấy tay cô và hôn nhẹ một cái. Anh xuống khỏi người cô mới thì thầm: “Đừng sợ, mặc quần áo vào trước.”

Tô Ly cảm thấy trái tim mình đang nhảy loạn xạ. Cô sợ đối phương đột ngột xông vào, nhưng người đàn ông trước mặt vẫn bình tĩnh như vậy, nên cô ép mình phải bình tĩnh trở lại.

Cô xuống giường và nhanh chóng mặc quần áo vào. Lăng Diệu đến gần cánh cửa và nói vọng ra ngoài với giọng điệu mất hứng: “Anh Sâm có chuyện gì thế?”

Văn Sâm nói rất nhỏ: “Yêu Tử, có cảnh sát ở dưới lầu.”

Ánh mắt của Lăng Diệu hơi loé sáng, anh tỏ vẻ căng thẳng: “Thế bây giờ chúng ta ra ngoài thế nào?”

“Nghe nói họ đến tóm hoạt động mua bán dâm.” Văn Sâm gõ cửa và nói: “Cậu đừng đi, sẽ gây ra chuyện không hay. Để cô gái kia đi trước đã.”

Anh quay đầu lại nhìn Tô Ly. Cô đã mặc xong quần áo, đang tới gần anh với một bộ dạng vô cùng phòng bị.

Anh lại nói vọng ra ngoài: “Không kịp rồi, em xé hết quần áo của cô ta còn đổ rượu lên người nữa.”

Văn Sâm không nói nên lời: “Cậu… Vậy cậu ra ngoài trước đi. Tôi biết có đường khác, chúng ta đi trước.”

Lăng Diệu lập tức đồng ý: “Được rồi, em sẽ mặc quần áo ngay bây giờ.”

“Nhanh lên.” Dường như đối phương đã đợi sẵn ở ngoài cửa.

Tô Ly không biết phải đối phó với tình huống đột ngột này như thế nào. Lăng Diệu lại dẫn cô vào phòng. Anh lấy điện thoại di động của cô và lưu một dãy số. Sau đó anh nhanh chóng mặc quần áo và nói với cô: “Bắt đầu từ bây giờ em phải nghe theo sự sắp xếp của anh.”

Tô Ly siết chặt tay, tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Anh nói đi.”

“Lát nữa em gọi điện vào dãy số này, đồng nghiệp của anh sẽ đến tiếp ứng cho em. Đến lúc ấy, em giao cái này cho họ.” Lăng Diệu vừa nói vừa đưa cho cô một bọc vải trong đó có một đống túi zip nhỏ. Sau đó anh lại bắt đầu mặc quần dài: “Sau khi anh đi, em lập tức về phòng mình và chờ đợi, nhớ phải giấu đồ thật kỹ. Nhóm cảnh sát bên dưới không phải người của mình, sợ rằng sẽ gây hiểu lầm. Sau khi xong chuyện tốt nhất là em bảo đồng nghiệp của anh sắp xếp cho em về Bắc Phụng, đừng quay lại nhà trọ nữa.”

Anh nói nhanh đến mức cô không kịp tiêu hóa. Cô nhíu mày suy nghĩ lung tung, sau đó cô chỉ hỏi một câu: “Ý anh là từ bây giờ chúng ta phải tách ra sao?”

“Ừm.”

Cô tự mình quyết định: “Em có thể trở về nhà trọ chờ anh. Hơn nữa em để xe và tài liệu quan trọng ở đó.”

Lăng Diệu hiểu được tâm trạng của cô. Sau khi anh giấu hết tất cả mọi thứ, anh cẩn thận dặn dò cô: “Anh sẽ về nhà trọ nhưng phải đợi các em rời khỏi đây trước đã.”

Cô há miệng, mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.

Không còn nhiều thời gian nên anh không thể chần chừ nữa, trước khi đi anh chỉ hôn nhẹ lên trán cô và bỏ lại một câu: “Khi nào có cơ hội, anh sẽ đến Bắc Phụng.”



Lăng Diệu rời đi, cánh cửa vừa mở ra đã lập tức bị đóng lại, những âm thanh cuối cùng vang vọng từ bên ngoài.

Một phút trước hai người vẫn còn quấn quýt trên giường. Chỉ trong chốc lát, Tô Ly đã ở một mình trong căn phòng trống. Cô ôm lấy cơ thể và nép mình vào góc phòng. Cô đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Cô ngẩng đầu liếc nhìn cái bọc trên giường, chỉ mới nhận nó cô đã cảm thấy hơi run rẩy, thậm chí cô còn muốn xả nó xuống bồn cầu để lập tức tiêu hủy nhưng nó là một vật vô cùng quan trọng mà cô nhất định phải giữ. Cô phải thay anh làm xong những chuyện anh chưa kịp làm.

Đợi một lúc, Tô Ly lấy lại bình tĩnh tiến lên và giữ chặt cái bọc. Cô giấu nó vào cái túi bên eo. Nhân lúc hành lang không có ai cô chạy về căn phòng đối diện.

Vừa đóng cửa lại, cô lấy điện thoại ra tìm lại số điện thoại lúc nãy và bấm gọi.

Mấy phút sau, bên ngoài có tiếng nói chuyện. Cảnh sát đang làm việc, bầu không khí xung quanh rất nghiêm túc.

Tô Ly đến gần cửa và nhìn xung quanh qua mắt mèo. Trong số những người đi qua đi lại, cô nhìn thấy một vài người mặc thường phục và mấy cặp nam nữ vừa bị bắt từ một căn phòng nào đó. Trong đó có cả người từng gõ cửa phòng cô…

Cô lẳng lặng quan sát từ phía sau cánh cửa, nhưng họ cũng không bỏ qua cho cô. Một người đi ngang qua đã dừng lại trước cửa phòng cô, người đó chỉ vào cánh cửa và hỏi: “Ai ở phòng 307?”

Người quản lý xem thông tin nhận phòng và thì thào: “Không đăng ký.”

Cảnh sát nói to: “Đây là người không đăng ký thứ mấy rồi hả?”

Người quản lý ngây người một lát rồi xin lỗi.

Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.

Tô Ly đã chuẩn bị tâm lý thật kỹ càng. Cô đợi năm giây sau mới mở cửa, sau đó bình tĩnh nhìn những người bên ngoài và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Trong phòng có mấy người?” Đối phương đi thẳng vào chủ đề chính.

Cô trả lời bằng một giọng nói hết sức ổn định: “Chỉ có một mình tôi thôi.”

Đối phương nháy mắt với những người xung quanh, sau đó có người lướt vai Tô Ly đi vào, tìm kiếm mọi ngóc ngách cũng không tìm thấy ai, lúc đi ra thì lắc đầu.

Đối phương nhìn cô vài lần rồi bảo xin lỗi vì đã làm phiền sau đó bỏ đi.

Tô Ly đợi họ đi thì lập tức đóng cửa lại và khóa một cách cẩn thận rồi ngồi xổm xuống ngay tại cửa. Có trời mới biết lúc này đôi chân của cô đã mềm nhũn như thế nào. Nếu họ khám người và phát hiện ra thứ đồ cô giấu ở eo thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội.

Cô ngồi một lúc vẫn chưa tỉnh táo lại. Đột nhiên tiếng gõ cửa lại vang lên từ sau lưng.

Nhưng lần này không giống lần trước. Nó rất cẩn thận và có tiết tấu.

Tô Ly nhìn qua mắt mèo, đó là một người đàn ông xa lạ.

Để đề phòng, cô cài xích cửa và chỉ mở ra một khe nhỏ vừa đủ để hỏi: “Anh là ai?”

Đối phương nói nhỏ: “Tô tiểu thư, tôi đến nhận hàng.”

Tô Ly thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tháo xích an toàn rồi mở cửa cho anh ta vào.

Người đàn ông đến một mình, vừa vào cửa anh ta đã giới thiệu mình là Lục Thần.

Sau khi Lục Thần gặp cô, anh ta không kéo dài thời gian mà nói thẳng: “Tô tiểu thư, đồ ở chỗ cô đúng không?”

“Phải.”

“Lấy ra cho tôi xem một chút.”

Tô Ly lấy cái bọc từ thắt lưng ra và đưa cho anh ta: “Anh ấy chỉ đưa cho tôi từng này thôi.”

Lục Thần vào phòng tắm, nheo mắt dưới ánh đèn và cầm cái bọc kia lên nhìn đi nhìn lại vài lần trông có vẻ rất chuyên nghiệp cuối cùng anh ta lẳng lặng cất nó đi.

Sau khi anh ta kiểm tra hàng xong thì quay lại nhìn cô với vẻ mặt quan tâm: “Tiếp theo cô định đi đâu?”

Tô Ly cắn môi nói: “Tôi muốn trở về Bắc Phụng.”

Dường như Lục Thần đã biết thân phận của cô. Anh ta cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Cô thu dọn đồ đạc, tôi sẽ gọi xe đưa cô đi.”

Tô Ly không còn vòng vo nữa, cô nhanh chóng cầm theo một ít đồ tuỳ thân, bao gồm cả đôi giày lúc nãy họ mua trong tiệm giày. Cho đến khi chắc chắn mình không bỏ lại thứ gì, cô cùng Lục Thần ra ngoài và xuống dưới lầu.

Bây giờ đã sang buổi chiều, con hẻm không còn náo nhiệt và tràn đầy sức sống như buổi sáng nữa, những người đi đường tụm năm tụm ba trò chuyện với nhau bằng những biểu cảm hết sức bình thường. Dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều rất bình yên.

Cô vẫn mặc bộ quần áo cũ, bám theo Lục Thần ra khỏi con hẻm đến khu chợ và lên con đường chính.

Lục Thần cúi đầu gọi điện thoại, hai người đứng chờ ở cột đèn giao thông trên ngã tư.

Lúc đó Lăng Diệu đi nhanh quá nên Tô Ly không kịp nói gì cả, cô đã kiềm chế rất nhiều điều muốn hỏi.

Giờ phút này, trước mắt cô là người biết rõ về anh. Họ liều mạng vì mục tiêu chung chắc hẳn phải cùng vào sinh ra tử rất nhiều lần.

Sau khi Lục Thần cúp điện thoại, cô bước tới và dè dặt hỏi: “Các anh thuộc đơn vị nào?”

Lục Thần cất điện thoại di động. Anh ta đoán thử cô đang nghĩ gì và nói thẳng: “Đội phòng chống ma túy thành phố Bắc Phụng.”

Hóa ra anh đến từ thành phố Bắc Phụng.

Tô Ly cười khổ rồi hỏi: “Các anh thường ở bên ngoài sao?”

Lục Thần gật đầu: “Cũng khá thường xuyên. Khi có nhiệm vụ chúng tôi sẽ trở về. Đại khái chúng tôi ở đây để xem họ thực hiện giao dịch ở đâu và liên lạc với bên ngoài. Đa số những kẻ muốn trốn tránh tai mắt của cảnh sát đều vào trong núi để thực hiện hành vi phạm tội.”

Tô Ly định hỏi tình hình điều tra của họ nhưng cô nghĩ lại thì thấy mình đã vượt quá giới hạn thảo luận. Vốn dĩ họ phải giấu bí mật về thân phận hiện tại. Cô không có quyền tham dự vào chuyện này càng không nên hỏi vì vậy cô đành giữ im lặng.

Một lát sau, chiếc xe mà Lục Thần gọi đã đến.

Anh ta mở cửa cho Tô Ly: “Lên đi.”

Tô Ly lên xe nhưng Lục Thần không đi theo.

Anh ta đứng bên ngoài, khom lưng xuống và nói với cô: “Đừng lo lắng, chú ấy là người của mình chắc chắn sẽ đưa cô đến nơi an toàn. Tôi có nhiệm vụ nên không thể tiễn cô được.”

Tô Ly nở nụ cười: “Không sao đâu. Anh cứ làm việc của mình đi.”

Cô có thể hiểu được sự bất tiện của họ. Cô càng nghĩ càng thấy xót xa. Trước đây cô đã từng nghe ba cô nói về nghề nghiệp này, trong lòng vô cùng kính nể. Hôm nay cô chỉ tiếp xúc với nó trong một thời gian ngắn cũng đủ khiến cô mất ăn, mất ngủ.

Nhưng anh đã trải qua cuộc sống như thế suốt mấy năm nay.

Bất kỳ cảm xúc nhỏ nhoi nào của cô đều kém xa tâm lý ổn định mà anh đã tích luỹ trong nhiều năm qua.

Chưa kể, dưới màn đêm mù mịt ấy còn có vô số người như họ đang phải liều mạng để sống sót.

Chiếc xe băng qua những ngọn núi, khung cảnh rộng lớn lùi về phía sau như một bức màn, ánh nắng chiều nhẹ nhàng và ấm áp chiếu xuống những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, chúng hóa thành dòng nước và lặng lẽ chảy xuống bên dưới.

Chuyện xảy ra khi tuyết bắt đầu rơi nhưng tuyết tan rồi nó vẫn chưa kết thúc.

Sau khi đi qua một số thị trấn nhỏ, cuối cùng chiếc xe cũng đến giao lộ giữa Bắc Phụng và Dương Lâm. Cô có thể nhìn thấy những dòng xe cộ ở bất cứ đâu. Những bảng chỉ đường cũng càng ngày càng nhiều.

Hai ngày trôi qua thật nhanh nhưng cũng thật chậm. Đối với cô mà nói, nó giống như một cuộc hành trình đầy gian khổ, nhưng cô không hề hối hận khi gặp một người đàn ông tên là Lăng Diệu.

Tô Ly mở ứng dụng chỉ đường để tham khảo. Từ đầu đến cuối cô chỉ nhìn căn nhà trọ trên núi qua khung cửa sổ. Lúc ấy cô sống chết không thể nhớ nổi đường đi nhưng giờ phút này nó lại quen thuộc đến thế.

Cô quay lại con đường liên tỉnh. Họ đi ngang qua cây xăng cô từng bị cướp như thể cô vẫn nhìn thấy những bông tuyết rơi vào ngày hôm ấy và nhiều thứ khác đang dần lùi về phía sau.

Tô Ly gọi cho Tiểu Đao và thông báo với cậu rằng cô đã về trước. Cô sẽ tìm cách cho người sửa xe và bảo cậu ta quay lại càng sớm càng tốt.

Hai hôm nay, Tiểu Đao đều nhàn rỗi không có việc gì làm. Cậu đi theo Tiểu Kiếm quét tuyết trên đường núi, lúc ấy cậu vừa xúc một xẻng tuyết sang một bên và tự hào nói: “Chị cứ yên tâm. Bọn em đã dọn sạch tuyết trên con đường hôm trước chúng ta đi. Đợi sửa xe xong em sẽ lái về cho chị.”

Tô Ly: “Ừ, đi đường cẩn thận.”

Tiểu Đao hỏi thêm một câu: “Ồ? Anh Diệu không đi cùng chị à?”

Họ tách ra được một lúc rồi, cô cũng muốn biết anh đang ở đâu nhưng cô không liên lạc vì không muốn làm phiền và khiến anh phân tâm.

“Bọn chị tách ra rồi.”

“Anh ấy thực sự rất bận.” Tiểu Đao nói đùa: “Hôm qua anh Khương vừa về đã bảo anh ấy thấy sắc mà quên bạn…”

Nếu đổi lại trước kia, Tô Ly cũng sẽ nghĩ như thế nhưng bây giờ cô không nghe nổi điều đó. Cô ngắt lời Tiểu Đao: “Được rồi, em đừng nghĩ linh tinh về chuyện của người khác.”

Tiểu Đao dừng lại một lát rồi ngập ngừng hỏi: “Chị… quan hệ của hai người rất tốt hả?”

Tô Ly nhận ra hàm ý trong lời nói đó. Những chuyện liên quan đến vấn đề này, cô không muốn liên luỵ đến người ngoài. Cô dứt khoát chặt đứt liên tưởng của Tiểu Đao: “Chỉ là hai người qua đường thì có quan hệ gì chứ?”

Giọng của Tiểu Đao dần dần nhỏ lại: “Em cứ tưởng hai người đã khá hơn rồi… Thật ra, em thấy Anh Diệu cũng không tệ đâu. Không phải chị không quan tâm đến điều kiện của người ta sao? Hôm qua em thấy nhìn hai người… em còn tưởng đã cọ ra lửa tình rồi chứ…”

Ngoài miệng Tô Ly vẫn không chịu thừa nhận nhưng sâu trong lòng cô nghĩ không phải thế sao? Hai người đã cọ sát với nhau không chỉ một hai lần.

Người này có thể mang lại cho cô sự ngọt ngào và phấn khích.

Chỉ cần nghĩ đến tên anh ấy thôi cũng khiến trái tim cô rung động.



Chiếc xe vừa vào thành phố, khung cảnh phồn hoa và náo nhiệt như được thu gọn trong tầm mắt, mọi thứ vẫn vô cùng quen thuộc.

Nhưng tâm trạng của Tô Ly đã khác hẳn lúc cô rời đi. Cô nhớ tới người tên Văn Sâm, đi đến đâu cô cũng có cảm giác ai đó đang nhìn mình chằm chằm nên cô phải đề phòng mọi lúc mọi nơi.

Chỉ có điều khả năng phản trinh sát của đối phương chắc chắn tốt hơn mình, nếu không phải như thế tại sao mấy tháng nay cô không phát hiện ra bọn họ.

Những âm thanh phát ra từ các cửa hàng trên phố và tiếng còi xe khi tắc đường đã nhanh chóng kéo cô ra khỏi dòng tâm trạng khi cô còn ở trên núi, như thể đó là một nơi rất xa xôi.

Cô chỉ có thể tự nhủ nếu anh không đến cô sẽ cố gắng quay lại đó để tìm anh.

Tô Ly không về thẳng nhà. Cô trở lại văn phòng cũng không có việc gì để làm. Cô dứt khoát bảo chú lái xe đưa cô đến cổng bệnh viện nhân dân thành phố.

Nắng chiều đã chiếu rọi khắp nơi, các cô lao công đã dọn sạch tuyết trên các nẻo đường của thành phố, suýt chút nữa cô không thể nhận ra ở đây từng có một tuyết lớn. Thật may những đống tuyết bên vệ đường đã chứng minh điều đó là thật.

May cho Tô Ly hôm nay Uông Mỹ Di có ca trực. Chắc bây giờ bà ấy đang ở phòng làm việc, nên cô vừa vào bệnh viện đã đến thẳng khoa ngoại.

Không ngờ chưa đến nơi đã gặp Uông Mỹ Di, bà ấy đang đi cùng một bác sĩ nam trẻ tuổi và nói chuyện về tình trạng của bệnh nhân. Bà ấy không ngờ Tô Ly lại xuất hiện ở phía sau mình

Tô Ly hét lên: “Bác sĩ Uông!”

Uông Mỹ Di quay đầu lại, thấy đó là con gái mình, bà ngạc nhiên và mỉm cười: “Bác sĩ gì chứ, bao lâu rồi không gặp mà không thèm gọi mẹ à?”

Tô Ly chỉ có thể gọi lại lần nữa: “Mẹ!”

Bấy giờ Uông Mỹ Di mới hoà hoãn trở lại, sau đó bà cười với bác sĩ nam bên cạnh và giới thiệu: “Tiểu Trương, đây là con gái của tôi, trước đây tôi từng kể với cậu rồi đấy.”

Tô Ly ngẩn người. Cô nhận ra có gì đó không ổn lắm. Cô còn đang nghĩ có nên tránh đi không thì bác sĩ Trương vươn tay ra trước và nói: “Xin chào! Tô Ly đúng không? Rất vui khi được gặp cô!”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Về Bên Em Khi Đêm Đã Tận, truyện Về Bên Em Khi Đêm Đã Tận, đọc truyện Về Bên Em Khi Đêm Đã Tận, Về Bên Em Khi Đêm Đã Tận full, Về Bên Em Khi Đêm Đã Tận chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top