VAN&#39s Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 227: Đến thành Carne


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện VAN&#39s Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Lúc này đã là gần nửa đêm.

Turan đang ngồi trong phòng, xem xét quyển sách kỹ năng ‘Luyện tinh thần’. Hôm qua nó đã đạt đến mức thấy được vùng đêm tối, nếu thuận lợi, hôm nay rất có thể sẽ tạo ra được đốm sáng tinh thần đầu tiên.

Sau hơn gần bốn tiếng đồng hồ không ngừng vận dụng kỹ năng chủ đạo của mình lên quyển sách, Turan cuối cùng thấm mệt, đành bò lên giường nằm nghỉ. Nó chưa có vội ngủ, nhìn sang chim Len nằm trên chiếc gối bên cạnh mình.

Con chim nhỏ màu vàng vốn tưởng sẽ thờ ơ với mọi thứ, chỉ giữ vai trò quan sát của mình, vậy mà hôm nay đã cứu Turan một mạng. Dù hình dáng trông yếu đuối, sức lực lại mạnh đáng kinh ngạc, chỉ cần vỗ cánh giơ chân là đã có thể chống lại nhát chém từ một con quái cấp độ 12.

Trong lòng Turan dần dâng lên sự tò mò. Nó muốn thử kích hoạt kỹ năng ‘Thông hiểu’ lên Len, xem xem con chim này có Thần cấp là bao nhiêu. Thú cưng của thần Syrathr, hẳn là có Thần cấp không thấp.

Nhưng rồi, không biết vì sao khung cảnh xung quanh Turan tối sầm đi. Trong mắt nó sau đó đột nhiên xuất hiện rất nhiều thứ, trôi qua rất nhanh, khiến nó không kịp nhận ra bất kì hình ảnh nào.

Các giác quan của Turan mờ dần đi. Nó thoáng thấy đau, nhưng lại không rõ ràng, chỉ như là nhói lên một cái.

Turan bừng tỉnh, mồ hôi đổ khắp người như vừa tắm. Ngực nó phập phồng vì hồi hộp, hít thở từng hơi vội vã. Cơ thịt khắp người nó run lên không kiềm chế được, như thể đang sợ hãi thứ gì đó mà có nghĩ mãi cũng không biết là cái chi.

Phải mất một lúc lâu Turan mới bình tĩnh lại, nhận ra trời đã sáng, cũng như rằng chuyện gì đã xảy ra với mình.

Nó đã kích hoạt kỹ năng chủ đạo lên Len. Những luồng thông tin khổng lồ lập tức đổ dồn vào trí óc nhỏ nhoi của nó, tràn lan ra, đè ép, khiến bản thân nó vì không chịu nổi liền mất đi ý thức.

Turan quay đầu nhìn sang con chim nhỏ màu vàng đang cất tiếng hót líu lo ở đầu giường. Nó sau cùng vẫn không biết được Len có Thần cấp bao nhiêu, hay là mạnh như thế nào.

Có lẽ giờ chưa phải lúc. Turan vẫn còn quá yếu, kỹ năng ‘Thông hiểu’ tiến trình thì chỉ mới đạt tới mức 26% của cấp 1.

Dù vậy, Turan vẫn có thể xác định rằng Thần cấp của Len không thấp hơn 30, thậm chí có thể đã đạt tới 45, cũng chính là Thần cấp thuộc về các huyền thoại ở thế giới này. Nghĩ tới việc một kẻ có Thần cấp cao như thế một mực giám sát bên cạnh mình, thật sự khiến Turan không khỏi run rẩy một đợt.

Khẽ cất một tiếng thở dài, Turan đứng dậy, chuẩn bị một chút rồi rời khỏi phòng.

Sảnh ăn bấy giờ đã có mặt Darmil và Kull. Hai người không biết đang bàn về chuyện gì, nhưng nói cười trông rất vui vẻ. Vừa trông thấy Turan, Darmil liền lớn tiếng gọi:

– Turan! Sao muộn thế?

Kì thực giờ cũng chỉ mới hơn bảy giờ rưỡi mà thôi, không tính là muộn. Nhưng Turan tất nhiên không có rảnh đôi co với một lời chào hỏi làm gì.

– Cảm giác về Thần cấp thế nào? – Turan bước tới hỏi.

– Không tệ. – Kull đáp với vẻ tự tin – Tôi tin mình bây giờ nếu được tham gia lại thử thách khai trừ, nhất định sẽ đánh cho lão Tamad chết lên chết xuống.

Turan cười nhạt, lòng thì hơi ngạc nhiên. Phải biết Kull từ nhỏ đã sống dưới sự áp bức của lão Tamad rồi, không phải là Đại Thánh Thế giáng lâm mới bắt đầu. Vậy nên trong vài ngày cậu ta muốn loại bỏ áp lực, sự ám ảnh đó đi là không thể nào. Trừ phi cậu ta ngay từ đầu vốn đã không bị ám ảnh bởi lão ta, thậm chí luôn tìm cơ hội phản kích.

– Thế thì tốt. – Turan bảo – Thật sự thì để một du hành giả mới bước vào cuộc tranh đùa Thần cấp như cậu tham gia giành giải quán quân sự kiện Appaprithietra là có hơi miễn cưỡng. Nhưng giờ xem ra đều ổn, nhỉ?

– Cậu vậy là xem thường tôi rồi. – Kull nói, hơi vênh mặt lên – Trong vòng ba ngày đạt tới Thần cấp 5, tôi hẳn là trường hợp đầu tiên rồi nhỉ?

Turan không đáp, chỉ cười trừ. Tính hơn thua của Kull có thể so với Darmil, nhưng mà hơn thua trong từng chuyện một dù là nhỏ nhặt nhất, nó thật không biết nên phản ứng như thế nào cho phù hợp.

Nhưng mà, Turan biết bộ dáng này của Kull chỉ là mặt bên ngoài của cậu ta mà thôi. Trong lúc du hành, nó đã quan sát rất kỹ và thấy được trong ánh mắt, hành động của cậu ta đều vô cùng dứt khoát, nhằm vào nơi hiểm yếu nhất của mục tiêu. Không chỉ với quái, mà hẳn cả với con người Kull cũng sẽ có biểu hiện tương tự nếu đó là mục tiêu săn giết của mình.

Lần thử thách khai trừ chính là như thế. Dù trông qua Kull rất chật vật mới có thể vượt qua được, nhưng phải biết rằng đối thủ là Thần cấp 5 trong khi cậu ta chỉ là một Nihr. Người bình thường đối diện với áp lực đó cử động còn không dám, nhiều lắm chỉ là quay người bỏ chạy mà thôi.

Nhưng Kull đã dám làm ra hành động liều lĩnh, gần như dựa hoàn toàn vào phản xạ của bản thân, như một bản năng hơn là kế hoạch đã được sắp đặt từ trước. Nếu đối thủ không vượt trên Kull quá nhiều, khiến cậu ta hết lo trái phải lo phải thì trận đấu đã sớm kết thúc rồi.

Khác với Darmil, liễu lĩnh của Kull không đi cùng với ngu ngốc, luôn có một sự đánh giá tình hình một cách cẩn thận kèm theo. Chỉ khi nào cậu ta xác định được bản thân có cơ hội thắng thì mới ra tay, và một khi đã ra tay chính là dốc hết sức mình, đôi khi không màng tới tính mạng.

Nghĩ đến ngày hôm qua, nếu đổi là một kẻ khác, chắc chắn sẽ không chấp nhận việc dùng sự an nguy của bản thân đi dẫn dụ một con quái cấp độ 12 mà chỉ cần sơ sẩy một tí là bị giết chết ngay.

– Mọi người ăn sáng xong nghỉ ngơi một chút. – Turan lên tiếng – Sau đó chúng ta sẽ khởi hành tới thành Carne. Chiều thì sự kiện sẽ bắt đầu, trước lúc đó mọi người sẽ có một khoảng thời gian tự do. Nội dung sự kiện thì đã nói qua rồi, khi chính thức bắt đầu tôi sẽ nêu cụ thể từng người cần làm gì. Không có vấn đề gì chứ?

– Không có, không có. – Kull phất tay bảo – Tôi hoàn toàn tin tưởng sự sắp xếp của cậu.

– Tôi… cũng không có.

Darmil nói hùa theo, bộ dáng thì trông không được quả quyết lắm.

Turan nhìn hai người đồng đội của mình, bản thân cứ cảm giác họ có gì đó là lạ, đặc biệt là Kull. Nhưng nó lại không thể chỉ rõ được là họ có gì kì lạ cả.

“Có tâm sự riêng?” Turan chợt nghĩ, quyết định tạm thời bỏ qua. Dù sao thì đội trưởng không có nghĩa có thể vô cớ xen vào đời tư của thành viên tổ đội mình. Trước khi xác định được vấn đề có ảnh hưởng tới việc hoạt động của tổ đội hay không, Turan sẽ vờ như không biết vậy.

Đoạn đường từ thành Tailor đến thành Carne không dài, cứ đi xe theo hướng tây nam chừng nửa ngày là đến. Trên đường cũng không có nhiều quái xuất hiện, mà nếu có thì cũng dễ dàng bị tổ đội ba người Thần cấp 5 giải quyết gọn.

Việc đầu tiên mà Turan làm khi đến thành Carne là tìm tới ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn để đăng ký cho tổ đội mình tham gia sự kiện Appaprithietra. Xong thì ba người tìm một chỗ trọ khá ổn rồi chia ra ai làm việc nấy. Hiện tại vẫn còn khá sớm cho tới buổi lễ khai mạc, mà mọi người thì đều cần có chút thời gian riêng tư.

Turan nghĩ một hồi thì tìm tới một cửa hàng đồng giá nhỏ ở góc thành Carne. Nó không vội đến cửa hàng lớn vì giờ không có nhiều thời gian, khó mà lựa chọn được phương thức phù hợp để kiếm tiền mà không bị chú ý tới.

Không hơn mong chờ của Turan là bao, quầy hàng niêm yết giá cao nhất trong cửa hàng chỉ có hai nghìn xen. Nó dạo quanh một hồi, không tìm được món vật phẩm nào đặc biệt, đành chọn một vài hộp có phần lời tương đối cao, mở ra thì đổi lấy tiền luôn.

Tổng cộng số tiền Turan kiếm được chỉ có hai mươi sáu nghìn xen, không đáng bao nhiêu so với số tiền nó đang cần. Dù vậy, việc đập hộp này còn có một lợi ích là giúp nó gia tăng tiến trình kỹ năng chủ đạo, nên không có lý gì mà không làm cả.

Rời khỏi cửa hàng đồng giá, Turan dạo phố một chút rồi lấy ra viên đá truyền âm, bắt đầu truyền tín hiệu. Không mất quá lâu, viên đá liền có phản hồi:

– Turan phải không? Tôi đây.

Người nói chuyện chính là Howlei. Turan bảo:

– Đã quá giờ rồi, sao cậu còn chưa có liên lạc gì?

– Ấy, xin lỗi. – Howlei vội đáp – Mọi người đông đủ cả rồi?

Turan giấu một tiếng thở dài, không trả lời câu hỏi của Howlei mà nói:

– Nếu không có vấn đề gì thì tới nhà trọ Tarhal. Thời gian cũng không còn sớm nữa.

– Được được. Tôi biết rồi. Trong vòng một tiếng tôi sẽ tới.

Howlei dứt lời liền ngắt tín hiệu luôn.

Turan phát bực. Nó thật sự không hiểu Howlei đang làm gì mà phải mất tới một giờ nữa mới đến được, đã vậy còn chưa kịp hỏi thì cuộc nói chuyện đã bị đơn phương kết thúc mất rồi.

“Chẳng lẽ tên này còn chưa đến thành Carne.” Turan chợt nghĩ, lại lắc đầu, không muốn nghĩ tới nữa. Nếu Howlei đến trễ, vậy thì cứ loại cậu ta khỏi đội là xong.
Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top