Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Vào thời khắc này, ở một nơi không biết cách xa bao nhiêu vạn dặm, một mảnh hồ nước xanh thẳm, bốc lên lấy khí tức màu lam nhạt mờ mịt.
Bốn phía hồ nước một mảnh tĩnh mịch, ngay cả tiếng côn trùng chim hót cũng không hề có, mang đến cho người một loại an bình quỷ dị, khí tức trong không khí áp lực mà mục nát.
Ở trung ương hồ nước nhìn từ phía xa giống như một chấm đen nhỏ, tản mát ra khí tức xao động, không ngờ có người đang tu luyện ở đó.
Người nọ lông mày xanh đôi mắt đẹp, bộ dáng tuấn lãng, là một thiếu niên. Giờ khắc này hắn lại nhíu chặt hai hàng lông mày, tựa hồ cảm thấy một loại cảm giác khác thường khiến hắn cực kỳ không thoải mái.
- Làm sao vậy? Phía trên Cửu Tuyền U Minh này là nơi một trong năm loại kịch độc nhất thiên hạ hội tụ, không biết từ c không gian ly tán chỗ nào lưu chuyển đến, tựa hồ bên kia xông đã xảy ra vấn đề gì đó thì phải...
Thiếu niên sau khi trầm ngâm một lúc liền nhíu mày lẩm bẩm:
- Việc này có lẽ nên nói cho Vi Thành, hắn từng nói nơi này là nơi tịch mịch, chỉ có kịch độc, tuyệt đối không có tình huống khác, xem ra dị động này hắn cũng không biết rõ. Mà thôi, cho dù có động tĩnh, đoán chừng cũng là tình huống ở không gian không biết tại nơi nào, chỉ cần không ảnh hưởng đến Thiên Địa Độc Thân của ta đại thành thì cũng không cần quản nhiều như vậy làm gì.
Thiếu niên sau khi tự đánh giá, liền tiếp tục tu luyện. Một đạo quang mang nổi lên trên người hắn, lại lộ ra ngũ sắc độc quang, trải ra trên mặt hồ, khiến người không rét mà run.
Ở trong Vô Định Hà, Lý Vân Tiêu thi triển toàn lực xông lên, sau thời gian uống cạn chung trà sau mới cảm thấy áp lực càng ngày càng nhỏ, loại cảm giác khủng bố kia cũng dần dần rời xa.
Hắn lòng còn sợ hãi nhìn xuống dưới, phía xa xa bên dưới như có quái vật khủng bố nào đó đang rục rịch vậy.
- Thế giới to lớn quả thật không phải chúng ta có thể hiểu được rõ ràng.
Lý Vân Tiêu sau khi cảm khái một hồi liền dần dần nổi lên mặt nước.
- Vân thiếu.
Trên bờ mọi người đã chờ từ lâu, vừa thấy hắn lên bờ, lúc này mới yên tâm lại.
Mạc Tiểu Xuyên đồng tử hơi co lại, kinh hỉ nói:
- Vân thiếu chẳng qua chỉ mới xuống dưới một ngày một đêm, vậy mà đột phá một đại cảnh giới, khó trách không chịu lên.
Mọi người lúc này mới phát hiện tu vị của hắn vậy mà đã đột phá đến Võ Hoàng, trong lòng đều giật mình, trong mắt Lệ Phi Vũ thì tràn đầy vẻ nghi hoặc, hắn vẫn cho rằng Lý Vân Tiêu là áp chế tu vị, mặc dù trong quá trình chiến đấu với Cửu Di cũng không có gì dị thường nhưng hắn không cho rằng đối phương chỉ có trình độ Võ Tông, hiện giờ hắn càng nhíu mày chặt hơn, vẫn cảm thấy tràn đầy hồ nghi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Có chút thu hoạch.
Giờ phút này Mai Đông Nhi đã tỉnh lại, cả người nhìn qua giống như mất hồn phách vậy, đối với Lý Vân Tiêu đi lên cũng không phát giác ra.
Lý Vân Tiêu thở dài:
- Đông nhi, ta ở bên dưới tìm được một cái nhẫn, rất có khả năng là vật cha mẹ ngươi lưu lại đấy.
Hắn lấy ra cái nhẫn kia, trong tay chớp động ánh sáng âm u, đã bị ăn mòn hết sức lợi hại, có thể thấy năm đó thứ này tuyệt đối là chí bảo, nếu không đã sớm hóa thành tro bụi rồi.
Cửu Di trên mặt đại biến, cả kinh nói:
- Vân thiếu chẳng lẽ đã lặn xuống đáy sông? Nhưng cái này tuyệt đối không thể a.
- Hắc hắc.
Lý Vân Tiêu hàm hồ suy đoán nói:
- Vận khí vận khí
Cũng không nói rõ là mình có lặn xuống đáy sông không, khiến Cửu Di cảm thấy cực kỳ phiền muộn.
- Di vật.
Mai Đông Nhi kêu một tiếng bén nhọn tiến lên đoạt lấy, đặt trong tay xem xét kĩ càng, cực kỳ bi thương.
Lệ Phi Vũ nói:
- Vân thiếu, có một chuyện muốn nhờ. Hiện giờ khóa vực truyền tống đại trận của thành Vũ Phong cũng đang khẩn trương tu sửa, ta hi vọng vị đại sư này có thể tiến tiến đến trợ giúp một tay.
Hắn chỉ chính là Mạc Hoa Nguyên, sau khi biết được thân phận đối phương hắn liền đưa ra yêu cầu như thế, chỉ là câu trả lời của Mạc Hoa Nguyên lại khiến hắn mở rộng tầm mắt, một gã Thuật Luyện Sư bát giai vậy mà cũng muốn nghe ý kiến của Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
- Ah? Chuyện tu phục truyền tống đại trận sao rồi, Lệ huynh có biết rõ tình hiống không?
Lệ Phi Vũ cười khổ nói:
- Khóa vực truyền tống đại trận sửa chữa cực kỳ khó khăn, cơ hồ tất cả Thuật Luyện Sư trong thành Vũ Phòng đều đã tiến đến tương trợ rồi. Không thể tưởng được bên người Vân thiếu còn cất dấu cao nhân như thế, nếu đại sư chịu tiến đến trợ trận, tất nhiên đã sớm tu sửa xong xuôi rồi.
Nếu Mạc Hoa Nguyên là đồ đệ của Viên Cao Hàn, tu vị tự nhiên sẽ không thấp, đây cũng là nguyên nhân Lệ Phi Vũ nhìn trúng.
Lý Vân Tiêu nói:
- Yên tâm.
Hắn xoay người nói:
- Hoa Nguyên, có thể đi cùng ta một chuyến không?
Mạc Hoa Nguyên vội nói:
- Vân thiếu có phân phó, tự nhiên muốn đi.
Hắn khiêm tốn như vậy, khiến Lý Vân Tiêu cũng có chút không thích ứng, nhìn xem Mạc Tiểu Xuyên, đối phương lại cảm thấy thập phần tự nhiên, phảng phất như lẽ ra phải thế.
Lý Vân Tiêu lo lắng nhìn Mai Đông Nhi, Cửu Di vội hỏi:
- Mai Đông Nhi cứ giao cho ta đi, loại chuyện này nếu không có thời gian thì khó mà bình tâm lại được.
- Ân, cũng tốt, vậy xin nhờ Cửu Di rồi.
Lý Vân Tiêu nhìn Mai Đông Nhi, thở dài:
- Bảo trọng.
Lần này từ biệt chính là mấy năm, ngày khác lại gặp có lẽ đã qua mấy lần xuân thu rồi cũng nên.
Mai Đông Nhi giật mình tạm biệt với Lý Vân Tiêu, chỉ si ngốc nhìn chiếc nhẫn trong tay, chẳng biết lúc nào mới có thể thoát khỏi bi thương nữa.
Cửu Di cũng than nhẹ một tiếng, bất quá nàng đã lấy được chìa khóa, giải quyết lo âu trong lòng, chỉ sợ Mai Đông Nhi nghĩ không thông nên đã đặc lệnh cao thủ âm thầm thủ hộ lấy, nàng cũng không phải sợ Mai Đông Nhi nghĩ không thông làm ra chuyện tự tử gì đó, mà là sợ sau khi nàng chết Lý Vân Tiêu lại đến tìm phiền toái.
Về phần cái chết của Vương Đạt nàng cũng bắt đầu âm thầm làm ra an bài, truyền ra tin tức chính là do Lý Vân Tiêu gây nên, hy vọng có phủi sạch quan hệ với Mai cốc, mà Lý Vân Tiêu tự nhiên cũng không sao cả.
Sau khi đám người Lý Vân Tiêu ra khỏi Mai cốc, liền dưới sự dẫn dắt của Lệ Phi Vũ đi tới chỗ Truyền Tống Trận, hai người đều có chút lo lắng, sợ bỏ qua thời gian.
Mai cốc lộ tuy rằng khó tìm, nhưng sau khi xuất cốc liền một đường hướng bắc là được, mọi người bay chừng thời gian uống cạn chung trà, chỉ thấy mấy cái chấm đen đang bay nhanh tới chỗ bọn họ, tổng cộng lại có hơn mười người, hơn nữa bọn chúng đều là cường giả Võ Tôn, cũng đều là gương mặt quen thuộc cả.
- Chư vị, đây là chuyện gì?
Lý Vân Tiêu thấy mười người này bao vây lấy đoàn người mình, hơn nữa tất cả đều người trong giao dịch hội, lập tức trong lòng sáng tỏ, nhưng vẫn hỏi:
- Chẳng lẽ hai người chúng ta rời đi một lúc, chư vị đã nhớ thương rồi sao?
- Hừ, đúng là nhớ thương đấy, chủ nhân ngươi đi đâu rồi.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vạn Cổ Chí Tôn, truyện Vạn Cổ Chí Tôn, đọc truyện Vạn Cổ Chí Tôn, Vạn Cổ Chí Tôn full, Vạn Cổ Chí Tôn chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!