Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 780: Di tích Viễn Cổ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Trên người hắn lệ khí tản ra, phẫn nộ bị đè nén vào thời khắc này cũng bạo phát, không gian chung quanh vặn vẹo đến cực điểm, đại lượng tinh quang bị cắn nuố vào, cường đại dị thường!

Kỳ thật dùng thực lực của hắn, hoàn toàn có thể đơn giản bạo chết Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu cũng cười khổ không thôi, hắn căn bản không có lực đánh một trận với đối phương, chỉ có thể cầm Phệ Hồn Phiên trong tay hù dọa một chút, hắn lập tức giận tái, liếm liếm miệng, dữ tợn đe dọa nói:

- Hắc hắc, hồn lực thật cường đại ah, ta thích. Kim Sắc Hồn Nô của ta sợ rằng không ăn được nhiều như vậy, còn có thể luyện mấy khỏa tự hồn đan rồi.

Viên Cao Hàn sắc mặt tái nhợt, tự hồn đan là một loại đan dược đặc biệt của Phệ Hồn Tộc, danh như ý nghĩa, chính là thức ăn dành cho hồn nô, nhưng là do linh hồn sinh linh luyện chế thành.

Hắn bởi vì sợ hãi, không gian vặn vẹo chung quanh cũng theo thân thể run rẩy mà dần lắc lư, khàn giọng quát:

- Ngươi là đồ súc sinh không có chữ tín! Chỉ cần ta xảy ra chuyện, bản thể lập tức có thể cảm giác được, không chỉ sẽ lập tức mở ra truyền tống đại trận tới lấy tính mệnh ngươi, mà ngay cả Phệ Hồn Tộc cũng đều sẽ bị diệt trừ!

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn xem hắn, lạnh giọng nói:

- Ta dù sao cũng sắp chết trong Thái Cổ Cương Phong, sợ gì nữa. Về phần Phệ Hồn Tộc, chúng ta đều chết hết, tông môn liên quan đến ta cái rắm!

- Ngươi, ngươi...

Viên Cao Hàn nóng nảy, chưa từng thấy qua côn đồ như vậy bao giờ. Hắn vẫn luôn là người thân phận tôn quý, trừ phi là một ít tồn tại ngang cấp, làm gì có người dám nói chuyện với hắn như thế, hắn lập tức nghẹn họng, không biết nên nói gì cho phải.

Lý Vân Tiêu nhìn hắn nóng nảy, lập tức chuyển thành mặt đỏ, ôn hòa nói:

- Viên đại sư, một bên là triệt để giáng cấp, biến thành Thuật Luyện Sư bát giai , một bên là mạo hiểm đánh bạc với ta một lần, huống hồ Thái Cổ chi địa chính là chiến trường của đại năng Viễn Cổ, lưu lại rất nhiều dị bảo, chẳng lẽ ngươi không động tâm sao?

Viên Cao Hàn cũng có chút động tâm, năm đầu tiên hắn đi lên Vực Ngoại Tinh Không đã có phát hiện hết sức kỳ lạ, hơn nữa nhặt được không ít thứ tốt, nhưng nguy hiểm dị thường. Nếu như không phải bế quan tu luyện, hắn đã sớm trực tiếp trở về, hợp thể với bản tôn, lại mang cao thủ đến đây rồi.

- Hừ, động tâm thì sao, mặc dù có thứ tốt, chẳng lẽ ngươi có thể phân cho ta sao? Ngươi đừng vơ vét tài sản của ta ta đã phải tạ ơn trời đất rồi! Thu hồi ánh mắt uy hiếp kia của ngươi đi, ngươi không dám giết ta đâu, ta biết rõ!

Viên Cao Hàn nói một hồi, câu cuối cùng một là để thăm dò, hai là tăng thêm lòng dũng cảm cho mình. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn vô luận như thế nào cũng không chịu bỏ qua cái hồn thể nào. Theo chủ hồn một phân thành hai, tu luyện đến cảnh giới bát trọng như hiện giờ, trọn vẹn dùng hơn năm mươi năm. Nếu hồn thể này vẫn lạc, bản thể tất nhiên đại bị thương, đời này cơ bản cũng xong rồi.

Lý Vân Tiêu trong lòng bật cười, nói:

- Ai nói thế, ta có thể thề với Phệ Hồn Phiên, chỉ cần ngươi giúp ta đi tới chỗ Thái Cổ Cương Phong, các loại chỗ tốt của ai thuộc về người nấy, hơn nữa sau khi chuyện thành công nhất định sẽ thả ngươi rời đi, nếu không Kim Hồn trong cán Phệ Hồn Phiên này sẽ tiêu vong, không bao giờ nghe ta chỉ huy nữa.

Sắc mặt Viên Cao Hàn thay đổi, hắn biết rõ người Phệ Hồn Tộc thề với Phệ Hồn Phiên chính là lời thế nặng nhất. Tầm quan trọng của Hồn Nô trong Phệ Hồn Phiên cũng giống như Tinh Quang Hồn Thể này của hắn vậy, đều là bắt đầu luyện hóa từ cấp thấp nhất, muôn vàn khó khăn mới được như hiện giờ.

- Tốt! Ta đáp ứng ngươi, bất quá trên đường vị trí mọi người phải ngang hàng nhau, ngươi không thể uy hiếp ta!

Viên Cao Hàn cảm thấy bị tiểu bối như vậy hùng hổ dọa người, mặt mũi vẫn cảm thấy không dễ chịu lắm.

Lý Vân Tiêu đại hỉ, không chỉ đã nhận được Tinh Quang Luyện Hồn Thuật vô tận, mà còn lôi kéo được một tên dẫn đường cường đại, liên tục gật đầu nói:

- Đó là đương nhiên! Ngài là tiền bối thuật đạo , thái sơn bắc đẩu, ta đối với ngài tôn kính còn không kịp đấy!

Nhìn ánh mắt thành khẩn kính trọng kiacủa Lý Vân Tiêu, Viên Cao Hàn dụi dụi mắt, sau khi ngạc nhiên hận không thể một quyền đánh dẹp khuôn mặt đáng ghét kia.

Sau khi hai người nói tốt, liền chạy về hướng Phong Lang tinh.

Viên Cao Hàn kỳ thật cũng cảm thấy hết sức tò mò đối với Vực Ngoại Tinh Không, nhưng quan trọng là đột phá đến hồn thể đệ cửu trọng, cho nên mới làm trễ nãi xuống, không tiến hành thăm dò.

Rất nhanh rất nhiều dấu vết nhân công xuất hiện trước mắt hai người, nham thạch cực lớn cùng các loại bích hoạ, dĩ nhiên là một di chỉ cung điện cực lớn, trên mặt đất cũng không có thiếu binh khí tàn toái vết rỉ loang lổ, thậm chí một ít thây khô hình như cây gỗ khô.

Trên mấy cây trụ đá lớn trong di chỉ cung điện có khắc các loại đồ án, đao pháp kia cứng cáp hữu lực, chỉ riêng đao khắc đã mang đến cho người cảm giác cực kỳ không đơn giản.

Còn có đại lượng chim bay cá nhảy, tiên chi linh thảo, đủ loại đã tuyệt tích tại Thiên Võ Giới, chỉ tồn tại trong các bản sách cổ.

Lý Vân Tiêu nhìn sang từng chút một, không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào cả, trong giây lát đồng tử hắn hơi co lại, phát hiện trên không ít đá lớn bên cạnh xuất hiện dấu vết nhân công phá hư, cũng không phải loại hư hao như lúc đầu, hiển nhiên là về sau bị người dùng lực mạnh mẽ xóa đi, không muốn để người trông thấy nội dung trên đó, rất nhiều cự thạch đều vì vậy mà rạn nứt.

- Những... cái này là...

Lý Vân Tiêu quay đầu qua nói Viên Cao Hàn:

- Phía trên này lúc trước khi lại gì?

Viên Cao Hàn trong nội tâm nhảy dựng, vội vàng nói:

- Ta nào biết được!

Nhưng thần sắc bối rối kia làm sao có thể tránh được con mắt của Lý Vân Tiêu.

- Ha ha, Viên đại sư, nếu đã nói trước với nhau, cùng nhau hợp tác tìm kiếm bí mật Vực Ngoại Tinh Không thì ngươi cũng không nên tàng tư a.

Lý Vân Tiêu đi tới đi lui trong đám đá vụn kia, không nhanh không chậm nói.

Viên Cao Hàn tức giận hừ một tiếng, nói:

- Hừ, ta thật không nghĩ ra, là ngươi bức ta đấy. Huống hồ nơi này ta cũng mới tới mười năm thôi, ngươi xem những dấu vết hư hao này, ít nhất cũng đã trên trăm năm rồi

Lý Vân Tiêu nhặt lên một khối đá vụn, cầm trong tay suy nghĩ một chút, tựa hồ đang suy tư thành phần trong đó , hừ lạnh ném về phía sau đầu, lạnh giọng nói:

- Đừng coi ta là người ngu! Thái Cổ chi địa này, ngoại trừ Thánh Vực có được Truyền Tống Trận Pháp ra, chỉ có Vạn Cổ Trường Thanh Thụ trên Yêu Nguyên là có thể mở ra thông đạo tinh không, dù là trăm năm trước bị người xóa đi, thì cũng là chuyện tốt cho Thánh Vực làm! Ngươi đừng nói với ta ngươi không biết, nếu như chúng ta hợp tác là đề phòng lẫn nhau và giấy diễm như vậy..., vậy thì ta chỉ đành vi phạm lời thề của mình thôi!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vạn Cổ Chí Tôn, truyện Vạn Cổ Chí Tôn, đọc truyện Vạn Cổ Chí Tôn, Vạn Cổ Chí Tôn full, Vạn Cổ Chí Tôn chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top