Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 637: Đường tắt


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Trâu Thần khẽ cau mày nói:

- Làm chuyện như vậy, cao tầng của Khô Lâu dong binh đoàn có tỷ lệ khá lớn. Như thế thật là có khả năng tìm tới bọn họ. Thử xem đi.

Trong tay hắn lóe lên ánh sáng màu xanh, một khối kim loại cổ điển hình vuông xuất hiện, mặt trên che kín phù hiệu hoa văn. Tên Vũ hoàng kia lấy ra một bình chứa pha lê, bên trong là dòng máu đen đặc, tựa hồ trải qua xử lý. Đổ huyết dịch kia vào trong Định Tinh Bàn, liền bắt đầu sôi trào, sương máu ở trên Định Tinh Bàn ngưng tụ thành một giọt huyết châu bắt đầu lăn lộn, dị thường thần diệu.

Tất cả mọi người đều lẳng lặng nhìn, Lý Vân Tiêu cũng rất hứng thú. Định Tinh Bàn này xác thực là một loại huyền khí vô cùng quái lạ, cách luyện chế đã thất truyền từ lâu. Chỉ cần đem đồ vật có chứa khí tức của một cá nhân đặt lên trên, liền có thể tinh luyện ra loại khí tức kia, từ đó chỉ về tồn tại có quan hệ tới loại khí tức này, là lợi khí theo dõi tìm tòi tốt nhất.

- Có!

Trâu Thần đại hỉ kêu một tiếng, chỉ thấy viên huyết châu trên Định Tinh Bàn lăn lộn về phía đông, một cây kim chỉ nam xoay tròn, không ngừng rung động, cảm ứng vô cùng mãnh liệt.

Khang Ngột vui vẻ nói:

- Trâu Thần huynh, đây là chỉ về nơi nào? Bao xa?

Trâu Thần đưa mắt nhắm hướng đông nhìn tới, trong lòng tất cả mọi người đều chấn động, nơi đó chính là Yêu nguyên! Trâu Thần ngưng mắt nhìn nói:

- Có ít nhất trăm dặm trở lên, lại chính xác thì coi không ra.

- 100 dặm?

Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, khoảng cách này đối với Yêu nguyên mà nói cũng không tính cái gì, hơn nữa có thể toán ngắn. Thế nhưng đối với võ giả mà nói, đã khó có thể truy đuổi, thậm chí hi vọng xa vời!

- Vừa nãy khí tức hai tên Vũ Tôn kia rõ ràng chỉ là trước đó chốc lát, làm sao có khả năng chớp mắt trăm dặm, lẽ nào bên trong Khô Lâu dong binh đoàn có nhiều Vũ Tôn cường giả như vậy?

- Vô cùng có khả năng! Chiến đấu mới vừa rồi vô cùng có khả năng là kế sách nghi binh, trên thực tế từ lâu bọn họ đã lặng yên di chuyển ra!

- Con mẹ nó! Một bang hội lớn như vậy, dĩ nhiên làm ra loại thủ đoạn nhỏ này, còn có tiết tháo hay không!

- Trâu huynh, kính xin phía trước dẫn đường. Coi như là chân trời góc biển cũng phải đuổi tới tay!

Trâu Thần gật gật đầu, nâng Định Tinh Bàn liền hướng ngoài thành bay đi.

Hầu như tất cả mọi người đều bay lên trời, đi theo phía sau Trâu Thần, mười mấy tên khí tức cường đại ở trên không trung đảo qua, hướng về mặt đông đằng đằng sát khí phóng đi. Vũ giả bên trong Khinh Ca Sâm Lâm đều ngơ ngác ngưỡng vọng trên trời, một ít gan lớn cũng bay lên không, rất xa theo ở phía sau muốn nhìn náo nhiệt.

Đám người Thánh Hỏa điện từng cái từng cái sắc mặt khó coi đến cực điểm, không nghĩ tới sự tình làm ra động tĩnh lớn như vậy. Lần này muốn có được Cửu Thiên đỉnh, độ khó sẽ tăng cường mấy cấp số.

Nhìn tất cả mọi người đi hết, Diệp Phàm mới ngưng tiếng nói:

- Dù như thế nào, chúng ta nhất định phải đạt được Cửu Thiên đỉnh! Mấy ngàn năm qua, Cửu Thiên đỉnh lần thứ nhất có triệu hoán, nó là thuộc về Thánh Hỏa điện chúng ta!

- Đúng! Thánh Hỏa điện vắng lặng mấy ngàn năm, rốt cục đến giờ phút này rồi, quyết không thể thất bại! Cho dù chết, cũng phải vì thiếu chủ đạt được Cửu Thiên đỉnh!

Đào Quán quả quyết nói, tựa hồ đã làm tốt quyết tâm vẫn lạc bất cứ lúc nào.

Mấy người còn lại cũng đều dâng lên nhiệt huyết, từng cái từng cái trên mặt thần tình kích động, hận không thể hiện tại liều mình thủ nghĩa, đổ nòng súng, nổ lô cốt!

Lý Vân Tiêu cực không đúng lúc cười nói:

- Chậm đã, mọi người đừng vội, ngồi xuống uống ly trà đã, một lần nữa tính toán.

- Thái! Uống trà con mẹ ngươi!

Phùng Chư cả giận nói:

- Nếu không phải ngươi để mọi người trì hoãn lâu như vậy, Đường Kiếp này ta đã sớm cứu ra rồi!

Diệp Phàm vẫn tính bình tĩnh, hơn nữa đối với Lý Vân Tiêu cũng rất có hảo cảm nói:

- Vân thiếu cho rằng hiện tại nên làm gì?

Lý Vân Tiêu nói:

- Ta cho là chúng ta hẳn là đuổi tới.

- Thiết!

Tất cả mọi người không nói gì, lộ ra vẻ miệt thị.

Diệp Phàm cùng Đào Quán cau mày, Đào Quán truy một bước hỏi:

- Nên truy như thế nào?

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Đương nhiên không thể giống như bọn họ, chúng ta nên đi tắt!

Diệp Phàm mừng lớn nói:

- Ta đã quên, Vân thiếu là người của Dong Binh đoàn, đối với địa hình chung quanh đây hẳn là rất tinh tường, đi tắt từ đâu?

Phùng Chư nói:

- Không thể! Trong tay Trâu Thần kia có Định Tinh Bàn, lúc này mới có thể đuổi tới tung tích. Nếu chúng ta không đuổi theo bọn họ, liền triệt để mất dấu!

Diệp Phàm vừa nghe, cũng sầu lo lên, giống như hỏi dò nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Sợ cái gì? Mục đích của Khô Lâu dong binh đoàn cũng không phải là vì Cửu Thiên đỉnh, nhưng trên đời này ai chân chính biết vị trí cụ thể của Cửu Thiên đỉnh? Đương nhiên là Diệp Phàm ngươi a! Chúng ta trước tiên đi vị trí chính xác, nếu như bọn họ đi đúng, dĩ nhiên sẽ gặp gỡ.

Phùng Chư vừa nghe, cảm thấy tựa hồ có lý, nhưng lập tức lại phủ nhận lắc đầu nói:

- Vạn nhất bọn họ đi nhầm thì sao? Này há không phải không gặp được?

Diệp Phàm tựa hồ khai ngộ, cười nói:

- Nếu bọn họ đi nhầm, cũng chính là không tìm được Cửu Thiên đỉnh, chúng ta sẽ không cần lo lắng. Quản bọn họ đi tới đâu, cùng chúng ta có quan hệ gì đây?

- Không sai!

Lý Vân Tiêu tán thưởng cười nói. Diệp Phàm là một tiểu tử thông minh, chỉ là cùng những lão đầu kia ở lâu, lại không có tiếp xúc qua những người khác, vì lẽ đó càng thành thật chất phác. Hiện tại để hắn làm việc lớn như thế, sẽ không ngừng trở nên thông minh.

- Thì ra là như vậy! Thiếu chủ quả nhiên thông minh! Thánh Hỏa điện quật khởi có hi vọng a!

Phùng Chư rất là vui mừng, cảm khái nói. Người còn lại cũng từng cái từng cái vui vẻ không thôi, tựa hồ nhìn thấy quật khởi ở đỉnh cao đại lục.

Lý Vân Tiêu:

-.... Chư vị, vẫn là trước uống ly trà, sau đó đi theo ta.

Hắn hơi tản ra thần thức, cảm thụ gợn sóng trong không khí, bắt đầu ở tổng bộ của Khô Lâu dong binh đoàn tìm kiếm. Hắn dọc theo hướng đi thẳng tắp, gặp hồ qua hồ, gặp phòng sách phá phòng sách, rất nhanh đi tới một gian Thiên điện cực không đáng chú ý.

Diệp Phàm kinh ngạc nói:

- Vân thiếu, nơi này là...

Lý Vân Tiêu ngưng tiếng nói:

- Lúc trước sóng gợn mạnh mẽ kia, nhất định là Vũ Tôn xuất thủ tạo thành. Ở đây có nhiều thế lực giám thị, tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ biến mất. Còn bọn người Trâu Thần phân tích nghi binh kế sách, căn bản không thể! Như vậy chỉ có hai loại khả năng, một là tổng bộ này có lối đi bí mật. Hai chính là bọn họ mượn Truyền Tống Đại Trận rời khỏi!

Hắn lộ ra một nụ cười nói:

- Lối đi bí mật chỉ có thể dẫn ra ngoài thành, tuyệt đối không thể nhanh như vậy đạt đến hơn 100 dặm. Như vậy...

Lý Vân Tiêu giơ tay lên, đánh ra ngoài một quyền, quát lên:

- Như vậy chỉ có một khả năng! Nếu như ta không đoán sai, Truyền Tống Đại Trận mà Khô Lâu dong binh đoàn rời đi ngay trong Thiên điện này!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vạn Cổ Chí Tôn, truyện Vạn Cổ Chí Tôn, đọc truyện Vạn Cổ Chí Tôn, Vạn Cổ Chí Tôn full, Vạn Cổ Chí Tôn chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top