Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 57: Thiên địa độc thân (1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Hàn Bách trầm giọng nói:

– Tĩnh quốc công bế sinh tử quan, đem tất cả sự vụ lớn nhỏ của Lý gia đều giao cho Lý Dật chưởng quản. Hiện tại Lý gia từ trên xuống dưới, đều bị tiểu tử này nắm giữ trong lòng bàn tay. Ngay cả Phi Long tướng quân cách xa ở Tây Bắc trấn thủ biên cương, cũng không làm gì được hắn. Chẳng lẽ nghe đồn là thật sự?

Sắc mặt Trần Chân cũng cực kỳ khó coi.

– Nghe đồn Tĩnh quốc công cũng không phải là bế sinh tử quan, mà là bị Lý Dật giam cầm. Bằng không hắn chỉ là một nghĩa tử, làm sao có khả năng sẽ giao cho hắn quyền lợi lớn như vậy! Hiện tại tuy rằng Vân thiếu biểu hiện kinh người, nhưng Lý gia còn có một chút trưởng bối chống đỡ, còn chưa tới lúc hắn đi ra a!

Lạc Vân Thường từ tốn nói:

– Có thể phát sinh biến hóa chúng ta không biết a, hơn nữa Lý Vân Tiêu nhất định có chỗ dựa nào đó, để hắn dám đứng ra. Bản lĩnh Kim châm trích huyệt cùng Phù Sinh Ấn kia, chính là chứng minh tốt nhất. Nếu như Lý gia phát sinh náo loạn, như vậy tất nhiên sẽ xúc động căn cơ quốc gia, các ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Trong ánh mắt Hàn Bách lộ ra vẻ kiên định, lạnh lùng nói:

– Ta đã sớm xem Lý Dật này không hợp mắt, chỉ cần Vân thiếu đứng ra, chúng ta vĩnh viễn sẽ đứng ở bên cạnh hắn!

Trần Chân cũng phụ họa nói:

– Những thuộc hạ kia của Tĩnh quốc công cùng Phi Long tướng quân, trong đó cũng có rất nhiều người nhìn Lý Dật không vừa mắt, chỉ cần Vân thiếu đứng ra, bọn họ nhất định sẽ chống đỡ Vân thiếu.

Hắn đột nhiên hỏi:

– Lạc lão sư, nếu Vân thiếu cùng Lý Dật xung đột, ngươi sẽ đứng bên nào?

Hàn Bách cũng ngưng thần lắng nghe, Lạc Vân Thường địa vị cao cả, nếu nàng chịu giúp Lý Vân Tiêu, phần thắng sẽ càng lớn.

Lạc Vân Thường từ tốn nói:

– Ta chính là thống lĩnh Trấn quốc Thần Vệ, là người của quốc vương bệ hạ.

Hai người Hàn Bách nhất thời lộ ra vẻ thất vọng.

Nhưng đảo mắt Lạc Vân Thường lại cười nói:

– Có điều, Lý Vân Tiêu là học sinh của ta nha.

Lý Vân Tiêu đang đi trên đường, đột nhiên hắt hơi mấy lần, quái dị nói:

– Thân thể của ta tốt như vậy, lại không cảm mạo, làm sao sẽ hắt hơi?

– Vân... Vân thiếu!

Đột nhiên một thanh âm truyền đến, Mộng Vũ từ phía sau đuổi lên, vừa thấy Lý Vân Tiêu, nhất thời trên mặt lướt qua một mảnh ửng đỏ, ánh mắt cũng trở nên hơi sốt sắng lên.

Lý Vân Tiêu híp mắt cười nói:

-Ta nói làm sao sẽ hắt hơi, hóa ra là đi số đào hoa.

Mộng Vũ cắn răng, lấy dũng khí nói:

– Ngươi, ngươi có thể giúp ta nhìn đệ đệ ta một chút không?

Lý Vân Tiêu biết nàng trù tiền mua thuốc cho đệ đệ, nhất thời từ trong giới chỉ lấy ra một túi kim tệ, ném tới.

– Một ngàn kim tệ!

Mộng Vũ giật mình nhìn túi chứa đồ, vội vàng trả cho Lý Vân Tiêu nói:

– Nhiều tiền như vậy, ta không thể nhận.

Lý Vân Tiêu nắm tay trái của nàng, thả đi tới, cười nói:

– Đây là thù lao ngươi xuất lực cứu công chúa nên được.

Mộng Vũ lắc đầu nói:

-Nhưng mà ta chẳng hề làm gì, chỉ là giúp công chúa thay quần áo mà thôi.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Ngươi giúp nàng thay quần áo, này đã liên quan đến sinh tử đại sự. Nếu ngươi không thay, mà là để ta đi tới, một mỹ nhân ở trước mặt ta trần như nhộng, ngươi cảm thấy ta còn có thể triển khai kim châm trích huyệt sao? Như vậy công chúa khẳng định liền nguy hiểm. Vì lẽ đó toàn bộ quá trình, ngươi mới là một khâu mấu chốt nhất.

Mộng Vũ nghe mà sững sờ, còn có loại đạo lý này?

Nàng biết Lý Vân Tiêu là có ý định giúp nàng, chỉ cảm thấy trong lòng có một luồng ấm áp chảy qua, cả người có loại xung động muốn khóc. Tay phải chăm chú nắm lấy túi chứa đồ, cúi đầu nói:

– Cảm ơn ngươi. Lần trước ta cùng Lam Phi đồng thời hãm hại ngươi, ngươi còn chịu giúp ta như vậy, xin lỗi.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Không có chuyện gì, hơn nữa lần trước ta cũng không mất mát gì a, có cơ hội còn muốn trở lại mấy lần.

Mộng Vũ vừa nghe, biết hắn ám chỉ, nhất thời mặt mũi thẹn thùng đỏ chót, như trái táo chín mùi, hầu như liền muốn chảy nước.

Lý Vân Tiêu cười ha ha nói:

– Đệ đệ của ngươi bị bệnh gì? Nếu không ta theo ngươi đi xem một chút.

Mộng Vũ nhất thời đại hỉ, tuy rằng nàng không biết thực lực của Lý Vân Tiêu, nhưng có thể chữa khỏi bệnh tật mà ngay cả cung đình thủ tịch Thuật Luyện Sư cũng bó tay, này tất nhiên là không bình thường. Nàng vội vàng mang theo Lý Vân Tiêu đi về nhà.

Nơi nàng ở là trong một khu nhà dân phụ cận thủ đô, cách học viện tới hai canh giờ đi đường, thực lực hai người đều không tầm thường, cũng đi gần nửa ngày mới đến.

Lý Vân Tiêu cười trêu nói:

– Chẳng trách ngươi tuổi trẻ như thế đã mở ra bảy đạo Mạch Luân, khoảng cách Nhất Nguyên cảnh Võ sĩ cũng chỉ một bước. Nguyên lai mỗi lần về nhà đến trường, liền bù đắp được bế quan.

Mộng Vũ gò má ửng đỏ.

– Nhà ở Thủ đô quá đắt, chúng ta nơi nào mua được.

Dọc theo đường đi tán gẫu, Lý Vân Tiêu cũng hiểu rõ, phụ thân của Mộng Vũ đã từng là một tên Nhân dũng Hiệu úy của vương quốc, bao nhiêu cũng coi như có chút chức vụ. Nguyên bản mang theo tỷ đệ bọn họ ở trong nội thành, nhưng ba năm trước, trong một lần nhiệm vụ bất hạnh hi sinh, đứt đoạn mất khởi nguồn sinh hoạt của hai tỷ đệ, chỉ có thể dựa vào chút tiền an ủi mỗi tháng sống qua ngày, lúc này mới chuyển ra ngoài, ở vùng ngoại thành.

Cũng may cả hai tỷ đệ đều hiểu sự, hơn nữa thiên phú cũng không tệ, Mộng Vũ ở mười lăm tuổi thi đậu Già Lam học viện. Đệ đệ Mộng Bạch mười bốn tuổi cũng mở ra năm đạo Mạch Luân, thiên phú còn trên Mộng Vũ, nguyên bản tất cả đều mạnh khỏe.

Nhưng cũng ở năm nay bắt đầu, Mộng Bạch đột nhiên cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, hoảng hoảng hốt hốt, thời gian dài ở vào trạng thái hôn mê, mà trên người cũng khi lạnh khi nhiệt, không biết nguyên nhân gì.

Vì tập hợp tiền xem bệnh cho đệ đệ, Mộng Vũ làm thêm khắp nơi, cũng chính là nguyên nhân như vậy, mới đáp ứng Lam Phi thiết kế hãm hại Lý Vân Tiêu.

Một gian nhà dân phổ thông, gia cụ đơn sơ, nhưng thu thập vô cùng sạch sẽ.

Mộng Vũ vừa vào cửa, nhìn thấy đệ đệ nằm ở trên giường, nhất thời nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào nói:

– Đã bốn, năm tháng, đều là bộ dáng này. Ta tìm không ít Thuật Luyện học đồ đến xem, đều không thể ra sức, chỉ có thể dựa vào Hồi Sinh Ma Thủy kéo mệnh. Nhưng dược hiệu của Hồi Sinh Ma Thủy cũng càng ngày càng yếu, ta thật sự rất sợ, mỗi ngày đều rất sợ! Ô ô ô!

Tinh thần của nàng tựa hồ trong nháy mắt suy sụp, nhào vào trên vai Lý Vân Tiêu khóc lớn. Một tiểu cô nương mười lăm tuổi chịu đựng áp lực mấy năm, dường như vỡ đê, nói hết đi ra.

Lý Vân Tiêu nghe mùi xử nữ nhàn nhạt thơm ngát, nhẹ nhàng vỗ mái tóc của Mộng Vũ, an ủi:

– Không có chuyện gì, hiện tại ta đến rồi, chỉ cần Mộng Bạch không chết, coi như hắn muốn chết cũng chết không được.

Sau khi Mộng Vũ khóc một lúc, ý thức được mình thất thố, lúc này mới dùng lòng bàn tay lau nước mắt, nhẹ nhàng khóc nức nở lên, bả vai Lý Vân Tiêu ướt nhẹp nước mắt rồi.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vạn Cổ Chí Tôn, truyện Vạn Cổ Chí Tôn, đọc truyện Vạn Cổ Chí Tôn, Vạn Cổ Chí Tôn full, Vạn Cổ Chí Tôn chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top