Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vai Chính Công Thụ Sao Lại Đánh Nhau Vì Mình?!
Đợi được một lúc lâu, Đường Bạch cũng không đợi được tin nhắn trả lời của Tạ Như Hành, cẩn thận đọc lại lịch sử trò chuyện giữa mình và Tạ Như Hành.
Cậu có nói nặng quá không? Tạ Như Hành là người kiêu ngạo như vậy, nhất định không thích người khác nói cơ thể mình kém, hơn nữa bọn họ mới gặp mặt, không thân thiết đến mức có thể nói chuyện đến đó.
Nghĩ thông suốt điểm này, Đường Bạch vẻ mặt buồn buồn cố gắng cứu vãn mối quan hệ nguy cơ với Tạ Như Hành, vẫn chưa kịp sắp xếp từ ngữ đã thấy Tạ Như Hành gửi một đoạn video.
Trong video, Tạ Như Hành đang tập luyện, mặt không đổi sắc dùng một ngón tay chống đẩy, tay còn lại đặt sau lưng, tốc độ nhanh đến mức khiến người khác trợn mắt há hốc mồm.
Để thuận tiện cho việc tập luyện, ba chiếc cúc đầu tiên của chiếc áo sơ mi trắng được cởi ra, có thể nhìn thấy cơ bụng nhợt nhạt qua cổ áo mỗi khi thân người lên xuống trong lúc luyện tập.
Trong video truyền tới tiếng hò reo tán thưởng, một số người cười đùa nói anh Tạ quá trâu bò, một số sinh viên trong học viện đang huýt sáo, chỉ nghe âm thanh thôi đã trở nên vô cùng náo nhiệt.
Cuối video, Tạ Như Hành dễ dàng đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú vẫn không chút huyết sắc, cùng nốt ruồi lệ ở đuôi mắt, cấm dục lại gợi cảm.
Đường Bạch sờ sờ mũi, ngượng ngùng nhìn màn hình cười rộ lên, dường như mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Như Hành, cậu đều trúng sát thương sắc đẹp.
Không ngờ Tạ Như Hành có một mặt dễ thương như vậy, để chứng minh mình không hề yếu đuối, còn đặc biệt quay video! Chăm chỉ đến đáng yêu!
Quả nhiên omega chính là sinh vật đáng yêu nhất trên đời!
Bắt chước mấy sinh viên học viện quân sự trong video, Đường Bạch chân thành khen ngợi: "Anh Tạ quá trâu bò! Là tôi lỗ mãng tự phạt ba chén.gif"
Tạ Như Hành thấy con mèo chui vào trong ly rượu, bộ dạng ngốc nghếch không thể rút đầu ra, không tự chủ nhìn thêm vài lần, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy biểu tượng cảm xúc dễ thương thế này.
Làm sao có thể đáng yêu như vậy, đáng yêu đến mức không thể tức giận chút nào...
Quả nhiên omega chính là sinh vật đáng yêu nhất trên đời!
Tạ Như Hành trả lời: "Bốn giờ chiều tôi rảnh, lúc đó sẽ đưa cậu đến khu ổ chuột. Cậu không cần chuẩn bị cơm hộp mỗi ngày cho tôi, chỉ cần dạy tôi lễ nghi là tốt rồi.”
Đường Bạch nhanh chóng trả lời: "Được! Bốn giờ chiều em sẽ đợi anh trước cổng trường. Trước tiên có thể dạy anh lễ nghi! Mèo con nháy mắt.gif"
Thời gian đã định, Đường Bạch nhanh chân trở về trường. Bạn cùng phòng đang đặt mông xuống giường sơn móng tay, thấy Đường Bạch vui vẻ trở về, tò mò hỏi: "Sao vui thế? Chồng sắp cưới của cậu thích cơm cậu nấu hả? "
(cho xin in tư chai nước sơn koiii)
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Bạch nhăn lại, toàn thân nổi da gà, vội vàng sửa lại:" Là hôn phu, bát tự còn chưa biết, đừng gắn từ “sắp cưới” vào."
Người lớn hai nhà Đường Cố rất hài lòng Đường Bạch và Cố Đồ Nam, hận không thể cho bọn họ tổ chức tiệc đính hôn cùng nhau ngay lập tức, nhưng Đường Bạch và Cố Đồ Nam đều muốn “trì hoãn”, vì thế bọn họ trở thành phu phu sắp cưới trong miệng của người lớn hai nhà.
“Cũng không sai biệt lắm.” Đổng Mộng nhìn ánh mắt mờ mịt của Đường Bạch, nhanh chóng sửa miệng: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, vị hôn phu của cậu lại kiếm chuyện à?”
Từ “lại” này thực ra nên nói là "thường xuyên" mới đúng, dù sao việc Cố Đồ Nam kiếm chuyện với cậu không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Lần đầu tiên Đường Bạch và Cố Đồ Nam gặp nhau là trong một khách sạn, Đường Bạch ăn mặc đẹp đẽ, vô cùng vui vẻ đi đến chỗ hẹn, kết quả nghe được Cố Đồ Nam thao thao bất tuyệt về chuyện "Tôi thích omega độc lập tự chủ trong kỷ nguyên mới.”
Đường Bạch mặt vô biểu tình nghe Cố Đồ Nam tự cho mình hơn người khác luyên thuyên cảm khái, trong lòng cảm thấy nên có qua có lại, ngón tay như cánh hoa lan chỉ vào Cố Đồ Nam, giọng nói khiêu gợi đáp: "Người ta thích alpha dịu dàng như nước, ôn nhu săn sóc. Tốt nhất hãy coi người khác như bảo bối nhỏ và chiều chuộng họ~ "
Sau đó Cố Đồ Nam bị động tác của Đường Bạch chọc buồn nôn đến mức không ăn nổi cơm.
Có lẽ vì lần đầu gặp gỡ không mấy vui vẻ, từ đó Cố Đồ Nam và Đường Bạch luôn đối đầu nhau.
Dù sao omega sinh ra trong hoàn cảnh như vậy không thể đáp ứng tiêu chuẩn của Cố Đồ Nam, mà cha mẹ của Cố Đồ Nam rất mong gã kết hôn. Lúc này, Đường Bạch không may trở thành lá chắn.
Cố Đồ Nam thà chết chứ không thích Đường Bạch, nhưng lại ép buộc bản thân hẹn hò mù quáng với Đường Bạch.
Ban đầu, Đường Bạch không biết Cố Đồ Nam cố ý chơi mình, lần đầu tiên bị Cố Đồ Nam cho leo cây, bởi vì không dễ dàng xin nghỉ học ở trường, Đường Bạch vui vẻ tìm chị em tốt đi chơi.
Lần thứ hai bị Cố Đồ Nam cho leo cây, Đường Bạch tiếp tục vui vẻ tìm chị em tốt chơi đùa.
Đến lần thứ ba bị Cố Đồ Nam cho leo cây, Đường Bạch cảm thấy có chút tiếc nuối.
Theo trực* alpha ung thư giai đoạn cuối làm sao so được cùng chị em tốt chơi đùa vui vẻ?
(*giống trực nam)
Đường Bạch không ngốc, nhìn ra Cố Đồ Nam đang cố tình chơi mình, còn dùng mình làm lá chắn, trùng hợp Đường Bạch cũng muốn tìm một lá chắn, tuy rằng tính nết Cố Đồ Nam có chút ngu ngốc, nhưng lớn lên rất được.
Hơn nữa Cố Đồ Nam căn bản không muốn cùng cậu nói chuyện phiếm, mỗi lần bọn họ “hẹn hò” đều cho có lệ, nhanh chóng mau lẹ hoàn thành nhiệm vụ, thời gian thừa đủ để Đường Bạch chơi đùa với chị em tốt của mình.
Nếu thay đổi đối tượng hẹn hò, Đường Bạch ước tính sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, còn không bằng lôi kéo lá chắn Cố Đồ Nam, dù sao cậu đấu võ mồm cũng chưa từng thua.
“Tôi vừa làm quen được bạn mới nên mới vui như vậy.” Đường Bạch nhìn thời gian đã là một giờ rưỡi chiều, trước bốn giờ phải chuẩn bị một chút đồ ăn có hơi gấp, vậy không bằng mang theo một số món tráng miệng mà cậu thường tự làm.
Trong sách không mô tả Tạ Như Hành thích ăn cái gì, nhưng phần lớn omega đều thích ăn đồ ngọt, Tạ Như Hành cũng không ngoại lệ. Đường Bạch vừa ngâm nga tiểu khúc vừa chọn bánh macaron, lại chọn một chiếc túi tinh xảo, khéo léo đóng gói bánh.
Đổng Mộng ngồi phịch trên giường, "Cậu định tặng cho chị em tốt nào vậy? Tôi khuyên cậu nên mang theo chút trà, miễn cho người ta ngấy chết."
Đường Bạch ném một chiếc bánh macaron lên không trung, a ô một ngụm tiếp được, vui vẻ nhai nhai, hai má phồng lên nói: "Chính là đủ ngọt ngào mới khiến người ta hạnh phúc~"
Đổng Mộng đau răng nói: "Tôi sợ phúc béo, thật hâm mộ người gầy các cậu, ăn như thế nào cũng không béo.”
Đường Bạch tìm một lon trà xanh ngon nhất cho vào chiếc túi đóng gói đẹp mắt. Sau khi chuẩn bị tốt quà cho Tạ Như Hành, thuận tay lấy từ giá sách một quyển "Nếu bạn sinh một em bé alpha”.
Cuốn sách này trình bày danh sách những gì một trẻ alpha đọc từ sơ sinh đến đại học.
Cậu định đưa tài liệu giảng dạy của mình cho Cố Đồ Nam, hy vọng trực alpha ung thư giai đoạn cuối này có thể ý thức được omega đến trường cũng rất vất vả, trong xã hội "omega bất tài mới là đức" mà cố gắng học tập một đống kỹ năng phục vụ alpha.
Thế mà dù có học đến mấy cũng không thể thoát khỏi cái mác bình hoa trong mắt các alpha, những alpha tự cho mình giỏi hơn người khác mười phần đều chỉ trích omega, có bao giờ họ nghĩ không phải ai cũng có điều kiện tốt như mình không.
Tất cả các học viện alpha đều quyết tâm bồi dưỡng ra kiếm và khiên để bảo vệ Liên bang, nhưng tất cả các học viện omega lại ham thích bồi dưỡng ra những bình hoa xinh đẹp.
Đường Bạch từng nghĩ, nếu một omega bước vào học viện alpha, liệu sau khi trải qua hàng ngàn thử thách cậu ta có còn là bình hoa xinh đẹp? Tương tự như vậy, nếu một alpha bước vào học viện omega, liệu anh ta có thể trở thành một nhà lãnh đạo giỏi khống chế người khác không?
Không có câu trả lời cho câu hỏi thứ hai, nhưng Tạ Như Hành đã đưa ra câu trả lời tốt nhất cho câu hỏi trước.
Đường Bạch nâng ngực tự hào và gói hai món quà, sở dĩ đem cuốn sách kia tặng Cố Đồ Nam còn có một nguyên nhân, Đường Bạch coi Cố Đồ Nam như một công cụ để xin nghỉ phép.
Trường học của Đường Bạch đối với việc ra vào của omega quản lý rất nghiêm, omega ra khỏi trường rất khó, nhưng xin ra ngoài với lý do "gặp mặt hôn phu" thì rất dễ, bởi vì trường học rất vui mừng cho omega tìm được alpha ưu tú.
Nói một cách khó nghe, các trường khác sẽ nhìn vào tỷ lệ việc làm và nghề nghiệp của sinh viên, trong khi trường của Đường Bạch lại thống kê nghề nghiệp, gia cảnh và địa vị xã hội bạn đời của sinh viên, lấy sinh viên tốt nhất làm vinh quang, cho nên mới có biệt hiệu “Học viện cô dâu”.
Lấy lý do "gặp mặt hôn phu" để xin phép thì mọi việc đều thuận lợi, đây là lý do vì sao Đường Bạch lười nói chuyện với Cố Đồ Nam, nhưng cậu vẫn thực hiện lời hứa mang cơm hộp tiện lợi cho Cố Đồ Nam.
Dù sao mỗi lần xin nghỉ phép, cậu đều phải phiền Cố Đồ Nam và giáo viên làm video báo cáo, làm bữa trưa cho Cố Đồ Nam cũng coi như là trả công.
Đường Bạch đang điền đơn xin nghỉ phép, Đổng Mộng đang cầm chai sơn móng chân, vừa sơn vừa nói: "Nhớ về sớm, nhất định phải nhờ alpha đưa cậu về trường."
"Mấy ngày nay tôi nghe nói trong khu ổ chuột có omega bị tra tấn đến chết. Mặc dù an ninh ở đây tốt hơn so với khu ổ chuột, nhưng ai có thể cam đoan không có gì bất ngờ xảy ra?"
Đường Bạch đang điền vào đơn xin nghỉ phép thoáng dừng một chút, "Cụ thể là xảy ra chuyện gì?"
Đổng Mộng thở dài, "Tôi cũng không biết nữa. Chuyện này là anh trai nói tôi biết, nhưng mà an ninh ở đây không tệ như ở khu ổ chuột. Chỉ cần cậu không lang thang khắp các con hẻm một mình, đại khái sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Khu ổ chuột thật sự rất hỗn loạn, bởi vì cuốn tiểu thuyết đó, Đường Bạch biết trong khu ổ chuột không chỉ có đấu trường ngầm, mà còn có phố đèn đỏ lớn nhất Liên bang. Rất nhiều omega mất tích đều bị đưa đến đó. Trong sách, Tạ Như Hành che giấu giới tính của mình một phần vì lý do an toàn.
Có Tạ Như Hành đi cùng cậu nên sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng Đường Bạch vẫn có chút lo lắng, vì thế từ trong hộp trang sức lấy ra một khẩu súng năng lượng nạm kim cương bằng tay.
Nếu loại bỏ những viên kim cương chói mắt trên bề mặt của khẩu súng năng lượng này, hầu hết sinh viên quân sự đều có thể nhận ra, đây là dòng súng năng lượng "Quan chỉ huy" mới nhất của Viện nghiên cứu Quân sự.
Giá cao đến mức khiến người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ, mấu chốt là vũ khí này là vô giá, ông nội của Đường Bạch là viện trưởng Viện nghiên cứu Quân sự mới có thể cho Đường Bạch thứ đồ quý giá như vậy.
Ma ngân trên dây chuyền "Úy Lam Chi Hải" cũng là do ông nội Đường Bạch tặng.
Sở dĩ cậu muốn gì được đó là vì trước đây khi bị giáo huấn, Đường Bạch đã rút ra kinh nghiệm, nếu cậu nói với ông nội muốn mặc quân phục alpha, ông nội chắc chắn sẽ phản đối.
Nhưng nếu cậu nói, con muốn mặc quân phục màu hồng có viền ren, ông nội sẽ do dự, sau đó sẽ nói con muốn quần áo mới cũng không cho ta mua, con, con, con, con chính là tiểu tử xấu xa, ông nội vừa thấy Đường Bạch vẫn có khí chất omega*, không tự giác thả lỏng.
(*khí chất omega: một kiểu nói khinh thường omega)
Đường Bạch theo một phương thức tương tự, nhõng nhẽo mềm mại bám chặt ông nội Đường không buông, nói: “Con chỉ muốn thử xem trang sức cùng vũ khí phù hợp bao nhiêu phần, sau khi trang trí con có thể che giấu vũ khí” nói càn như vậy để đạt được mục đích.
“Trang sức của cậu là loại gì vậy, sao lại có hình dạng khẩu súng, nhìn không đẹp chút nào.” Đổng Mộng không nhận ra không khí tức giận quấn quanh eo người bạn cùng phòng có thể một phát bắn chết anh.
Đường Bạch cũng không giải thích, tâm tình không tệ mở tủ chọn quần áo, “Cái này có lòe loẹt quá không?” Đường Bạch tay trái cầm một chiếc áo màu xanh đậm nạm kim cương, tay phải cầm một chiếc áo sử dụng vải ren "Cái này có vẻ đắt quá."
Đổng Mộng thấy Đường Bạch rối rắm, đoán chắc Đường Bạch sắp đi gặp chị em tốt, omega bọn họ chỉ khi đi gặp chị em tốt mới trang trọng như vậy.
“Cậu mặc thoải mái một chút được không bảo bối?” Đổng Mộng thở dài: “Gương mặt này của cậu, chỉ có quần áo đơn giản mới có thể toát lên khí chất trong sạch, tin tôi, mặc một cái áo sơ mi trắng, đừng nói là alpha, cho dù là omega lảm nhảm giống mẹ cậu cũng sẽ động lòng."
Đường Bạch có khuôn mặt đẹp đẽ thanh tú như thiên sứ, mỗi tối sau khi tắm xong mặc bộ đồ ngủ màu trắng đơn giản, Đổng Mộng sẽ bị vẻ đẹp thuần khiết hạ gục ngay tại trận.
Thật đáng tiếc khi Đường Bạch nghiện loại trang phục diêm dúa lòe loẹt tiểu thư đài các, mặc vào đã toát lên khí chất quý tộc, nhưng vẻ đẹp thuần khiết mới phù hợp với Đường Bạch.
Thấy Đường Bạch mắt điếc tai ngơ, Đổng Mộng bất đắc dĩ nói: “À quên đi, dù sao chỗ cậu đến cũng thích hợp với kiểu tiểu thư như thế này.”
Đường Bạch vừa nghe lời thì đột nhiên phản ứng lại, nơi cậu đi là khu ổ chuột, mặc như vậy rất dễ làm người khác chú ý.
Đường Bạch do dự nhìn hai bộ quần áo này, tuy rằng trong lòng tin tưởng hài lòng về mặt quần áo, nhưng lại sợ quần áo của mình sẽ gây phiền phức cho Tạ Như Hành.
Đôi khi làm cho bản thân hạnh phúc là điều quan trọng, nhưng hạnh phúc đó không thể gây rắc rối cho những người bạn quan tâm.
Đường Bạch nhịn đau nói với Đổng Mộng: “Cậu có mấy cái áo trắng thuần không?”
Đổng Mộng: “!!!”
Đổng Mộng bật khóc: “Tôi có !!!”
*
Đường Bạch đứng ở cổng Học viện Quân sự Liên bang, cảm thấy suất khí của bản thân tăng lên không ít.
Mặc dù nguyên bản tỷ lệ quay đầu nhìn suất khí của cậu cũng đã rất cao, nhưng lần này, ánh mắt của một số người qua đường đều nhìn thẳng vào cậu.
Đường Bạch không thích cái nhìn cường thế của alpha, cậu luôn cảm thấy bọn họ liếc mắt đưa tình, tốt hơn là nên ăn mặc sang trọng hơn, để đám alpha kia biết...
Tôi rất cao quý, các người không xứng.
Cúi đầu nhìn thời gian, ba giờ đúng, cậu đến sớm hơn một tiếng chính là để đưa quyển sách này cho Cố Đồ Nam.
Nguyên nhân chính là Cố Đồ Nam bề bộn nhiều việc, không cho cậu cất đồ vào phòng bảo vệ, nhất định phải giao tận nơi.
Nếu Đường Bạch tùy ý đem đồ vật này nọ gửi ở đó, Cố Đồ Nam sẽ trực tiếp liên lạc với giáo viên của Đường Bạch, lấy lý do lo lắng cho sự an toàn của Đường Bạch mà đâm thọc, nói gã căn bản chưa thấy cậu.
Cố Đồ Nam là một alpha nhỏ nhen, mỗi lần bực bội đều có thể lấy mấy việc nhỏ gây sức ép cho Đường Bạch.
Trong số đó là thời gian hẹn gặp, gã cố tình trì hoãn hai ba mươi phút, khiến Đường Bạch phải đợi. Hơn nữa, Cố Đồ Nam còn rất âm hiểm, có đôi khi đến rất sớm, phát hiện Đường Bạch không đến sẽ đi cáo trạng.
Đối tượng khiếu nại đương nhiên là chủ nhiệm Hoàng, người duyệt đơn xin nghỉ phép của Đường Bạch.
Chủ nhiệm Hoàng biết sẽ lôi kéo Đường Bạch thở ngắn than dài, sâu xa nói Đường Bạch làm sao trở thành một omega tốt lấy lòng alpha, kiểu giáo dục tẩy não này kéo dài khoảng ba bốn tiếng đồng hồ, giảng đến não Đường Bạch mơ màng, còn vị chủ nhiệm kia là thật lòng muốn tốt cho Đường Bạch.
Đúng vậy, tất cả mọi người cảm thấy cậu và Cố Đồ Nam ở bên nhau sẽ tốt cho cậu.
Ngay cả ông nội cưng chiều cậu nhất cũng nghĩ như vậy.
Cố Đồ Nam xuất thân tốt, ngoại hình tốt, thành tích tốt, tương lai đầy hứa hẹn, nếu ở bên Cố Đồ Nam thì ít nhất sau này cậu cũng sẽ là thiếu tướng phu nhân.
Về việc Cố Đồ Nam có yêu cậu hay không, cậu có yêu Cố Đồ Nam hay không, không ai quan tâm.
Đường Bạch vẫn nhớ vị giáo viên kia sâu xa nói cái gì mà, Tiểu Đường à, chờ Cố Đồ Nam đánh dấu em, hai người sẽ vì bản năng mà sinh ra tình cảm...
Đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp dần ảm đạm, khóe miệng Đường Bạch giật giật, cái thứ bản năng này thật sự rất buồn cười.
Cậu không thể tưởng tượng loại chuyện đáng sợ như bản thân mình sau khi hoàn toàn bị đánh dấu mà sinh ra ỷ lại, phục tùng và ái mộ Cố Đồ Nam.
Cho dù là Cố Đồ Nam hay một alpha khác, cậu đều không thể chấp nhận.
Đường Bạch còn không biết người bị đánh dấu vẫn là chính mình sao?
Điều cậu muốn không phải là khuất phục trước sức hút hỗn độn của bản năng cơ thể, mà là sự phù hợp của tam quan, sự cộng hưởng của tâm hồn, là tình yêu thuần khiết nhất.
Nhưng thân là omega quý giá, Đường Bạch phải kết hôn, phải được alpha đánh dấu, đây là pháp luật Liên bang quy định.
Cậu không có quyền từ chối.
Có lẽ vì lý do này mà cậu rất thích Tạ Như Hành, ghen tị với sự tự do của Tạ Như Hành, có thể lựa chọn cuộc sống tự do mình muốn, lại ngưỡng mộ sự dũng cảm khi cắt bỏ tuyến thể và tiêm thuốc ngụy trang chỉ vì tự do của Tạ Như Hành.
Cậu thích những người như Tạ Như Hành, người biết mình muốn trở thành gì, hơn nữa, phải có đủ can đảm trả giá cho điều đó.
Đường Bạch thở dài, ngẩng đầu liền thấy bóng dáng Cố Đồ Nam.
Cố Đồ Nam từ trước đến nay chưa cho Đường Bạch một vẻ mặt tốt, nhìn thấy bộ trang phục của Đường Bạch hôm nay, gương mặt dịu đi rất nhiều.
Rất khó có alpha cảm thấy chán ghét Đường Bạch ăn mặc như thế này.
Sợi dây chuyền thanh nhã trên cổ Đường Bạch vẫn còn đó, nhưng không phải cảm giác xa cách, sự tinh tế tô điểm cho bộ quần áo lộng lẫy càng bổ sung cho nhau thì càng có vẻ cưng chiều đều chính là từ sự mỏng manh như hoa của Đường Bạch, là cái loại cha mẹ bệnh nặng, không nơi nương tựa, điềm đạm đáng yêu cần alpha khắp thiên hạ cho cậu chỗ ở để làm nũng.
(liên tưởng j kì z pàaaaaa)
Vô cùng trực A đáng xử trảm.
Ngay cả Cố Đồ Nam, một người thích omega độc lập, trong nháy mắt cũng rung động trước vẻ thanh thuần như ẩn như hiện giữa quật cường của Đường Bạch, thậm chí còn bắt đầu hối hận vì để Đường Bạch đợi lâu như vậy.
Cố Đồ Nam nhớ trước đây gã có nói với Đường Bạch mình thích omega mặc quần áo đơn giản tao nhã, không cần quá phô trương, chỉ cần tươi tắn và tự nhiên là được.
Đôi mắt xanh xám thoáng qua một tia bừng tỉnh, Cố Đồ Nam ý vị thâm trường liếc nhìn Đường Bạch một cái.
(nam nhân này, em đã thành công thu hút sự chú ý của tui gòi đó????)
Đường Bạch: "???"
Tên ngu ngốc này đang nghĩ gì vậy?
Đường Bạch bối rối đưa cuốn sách cho Cố Đồ Nam, “Đọc nhiều sách, làm giàu cho bản thân, sau này sẽ không phải nhất vấn tam bất tri* nữa.”
(*nhất vấn tam bất tri: đối với một sự việc từ lúc bắt đầu rồi phát triển cho đến lúc kết thúc đều không biết)
Cố Đồ Nam cau mày khi thấy tên sách là “Nếu bạn sinh một em bé alpha", hắn nhìn thật sâu omega nhỏ bé khẩn trương này, sau đó xoay người rời đi, để lại bóng lưng cao (tự) thâm (mình) khó (đa) lường (tình).
Đường Bạch: "???"
Tên ngu ngốc này lại đang nghĩ gì vậy?? ? ?
Đường Bạch mờ mịt đứng ở cổng trường, cậu còn tưởng mình sẽ đợi thật lâu, bởi vì cậu và Tạ Như Hành hẹn gặp nhau lúc bốn giờ, mới ba giờ rưỡi, kết quả mấy phút sau Đường Bạch đã thấy Tạ Như Hành.
Tạ Như Hành đến chỗ hẹn sớm hơn thời gian đã hẹn.
Đường Bạch vui mừng như chim sơn ca, lon ton chạy về phía Tạ Như Hành, để lại đám học sinh túc trực trong phòng bảo vệ đầy dấu chấm hỏi, “Nếu tôi không nhìn lầm thì omega xinh đẹp này và giáo thảo của chúng ta quen nhau?? "
Tác giả có điều muốn nói:
① Khi còn nhỏ, kinh nghiệm ít ỏi, cha tôi dạy tôi một câu, đến nay tôi vẫn nhớ mãi không quên. “Bất cứ khi nào con muốn phê bình bất kỳ ai,” ông ấy nói với tôi, “con hãy nhớ rằng không phải tất cả mọi người trên thế giới này đều có những ưu điểm mà con có.”- Fitz Gerald “The Great Gatsby”
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Vai Chính Công Thụ Sao Lại Đánh Nhau Vì Mình?!,
truyện Vai Chính Công Thụ Sao Lại Đánh Nhau Vì Mình?!,
đọc truyện Vai Chính Công Thụ Sao Lại Đánh Nhau Vì Mình?!,
Vai Chính Công Thụ Sao Lại Đánh Nhau Vì Mình?! full,
Vai Chính Công Thụ Sao Lại Đánh Nhau Vì Mình?! chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!