Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ưng Nô
Đồ ăn được bày lên, Lý Khánh Thành đang chờ trong phòng, Phương Thanh Dư nhẹ nhàng khép cửa, không nói lời nào vào ngồi cạnh Lý Khánh Thành, rót rượu lấy thức ăn cho hắn.
“Chuẩn bị ổn cả rồi chứ?” Lý Khánh Thành nói.
Phương Thanh Dư đáp: “Ổn cả rồi, người cứ nghe Thu Nương nói.”
Một lúc sau, Thu Nương ôm đàn đi vào, nhỏ giọng nói: “Lý công tử, bây giờ hai người dựa vào bên trái mà nói chuyện, căn phòng này thông với phòng bên cạnh, ngài nhìn chỗ này này.”
Thu Nương chỉ một chỗ bên cạnh tủ đứng, Lý Khánh Thành nhìn thấy một khe hở bên cạnh giá bày hoa, lúc tiến lên phía trước mơ hồ thấy được ánh đèn phòng bên.
“Còn có cái thú vui này nữa.” Lý Khánh Thành dở khóc dở cười, nói: “Nếu không phải có quen biết trước thì đúng là không biết được mánh này của các ngươi.”
Thu Nương khẽ cười ám muội: “Có khách lại thích kiểu này, từ phòng bên cạnh có thể nhìn thấy chúng ta ở đây, âm thanh lớn một chút cũng nghe thấy được, nhưng từ phòng này nhìn sang phòng bên lại không thấy rõ được mọi thứ.”
“Toàn bộ gạch, nội thất và cột gỗ trong phòng này đều được thiết kế tinh xảo, trong này nói gì phòng bên cũng nghe rõ hết, mà phòng bên nói chuyện thì bên này lại không nghe thấy.”
Lý Khánh Thành hài lòng nói: “Rất tốt, vậy bây giờ gọi tiểu quan tới đi.”
Thu Nương đặt đàn xuống, tự mình ra ngoài sắp xếp tiểu quan.
Một tiểu quan đi vào với gương mặt hoang mang, Lý Khánh Thành gãi đầu một cái, nói: “Ngươi định đàn khúc gì nhỉ, nào, đàn ta nghe thử xem.”
Tiểu quan sợ sệt hé miệng, nói: “Khách quan muốn nghe khúc gì?” Lúc nói chuyện lại lén liếc sang Phương Thanh Dư. Ở đây có tận hai tên đàn ông, lại chỉ có mỗi mình y tiếp khách, còn chưa biết nên phục vụ thế nào. Trước đó vốn đã được Thu Nương dặn dò, tối nay chỉ cần tiếp công tử nhà thứ sử mà thôi, ai ngờ chẳng hiểu thế nào đột nhiên lại đổi khách, chỉ sợ thiếu niên trước mặt cũng không phải người có thân phận bình thường.
Lý Khánh Thành nói: “Tùy ngươi.”
Phương Thanh Dư nói: “Đàn vài khúc nhạc Tây Xuyên đi, ta chưa được nghe bao giờ.” Nói xong y khoanh tay tựa trước cửa nhìn xuống dưới. Chốc lát sau, y vội vàng khép cửa sổ lại, đồng thời cũng dùng ánh mắt ra hiệu, nhân vật chính đã tới.
Lúc này tiểu quan đang gảy đàn tình tính tang, cất giọng hát lên.
“Tướng sĩ tây chinh đường xa đằng đẵng, ngàn dặm trăng tuyết ngóng về cố hương…”
Trong đại sảnh Mãn Đường Xuân, con trai độc nhất của Tôn thứ sử – Tôn Khanh vừa tới, Thu Nương tự mình ra đón, mời Tôn Khanh lên tầng ba.
“Mời Tôn công tử sang bên này.” Giọng Thu Nương từ trong hành lang truyền đến.
Tôn Khanh cười ha ha, tiến vào một gian phòng khác. Tôn Khanh giấu lão cha già ra ngoài trêu hoa ghẹo liễu, chỉ dẫn theo một tên đầy tớ. Thu Nương nói: “Tôn công tử, Thuật Hoa không ngờ công tử lại tới sớm như vậy, vẫn còn đang sửa soạn, phải một lúc nữa mới có thể ra tiếp khách, hay là Tôn công tử ăn chút món ngon trước nhỉ?”
Tôn Khanh qua lại Mãn Đường Xuân đã nhiều lần, cũng là khách quen, gã cười dâm tà, nói: “Không sao không sao, cô xuống dưới đi, đợi Thuật Hoa sửa soạn xong bảo y tự mình tới là được.”
Thu Nương lui ra, lúc nàng đóng cửa thì chợt nghe thấy âm thanh đổ vỡ loảng xoảng phát ra từ phòng bên cạnh.
Lý Khánh Thành giận giữ nói: “Đàn lung tung gì thế!”
Tiểu quan đang ngân giọng hát đến: “Chung Sơn vang chín tiếng, triều đại đổi thay, sông Phong chảy tan băng, đông qua xuân tới.” Y vừa dứt câu, không ngờ trước mặt lại bay tới một khay trà, vội kinh hãi bỏ đàn đứng dậy. Lý Khánh Thành lại ném thêm một chén trà, nắm đầu nện thẳng vào mặt y, giật mạnh tóc tiểu quan kia. Một bàn tay vừa hạ xuống, mặt tiểu quan lập tức sưng vù.
Lý Khánh Thành đang ức hiếp tiểu quan thì quay người lại rút bội kiếm của Phương Thanh Dư, tiếng kiếm rút khỏi vỏ vang lên, tiểu quan sợ hãi run bắn, kêu khóc: “Công tử tha mạng!”
Phương Thanh Dư biến sắc nói: “Điện hạ tuyệt đối không thể!”
Trong phòng bên cạnh, Tôn Khanh đang rót rượu uống một mình thì chợt nghe thấy tiếng động, gã lờ mờ nhận ra đúng là giọng nhân tình nên để tâm, tới bên vách tường nghiêng đầu áp tai nghe ngóng.
Tiểu quan kia lớn tiếng khóc cha gọi mẹ, không ngừng chạy trốn. Lý Khánh Thành xắn tay muốn đánh người, vừa mắng chửi thậm tệ vừa dồn tiểu quan vào chân tường, lại vừa đúng ngay bên tai Tôn Khanh. Lúc Tôn Khanh cúi người, gã nhìn thấy trên tường đục một cái lỗ, bên trong chiếu ra ánh sáng, liền áp sát vào đó nhìn trộm. Gã vừa nhìn sang thì suýt lên cơn tức nổ phổi, cái người đang kêu khóc xin tha kia không phải hoa khôi mình đang nhìn trúng thì là ai?
Tôn Khanh bấy giờ không thể nhịn nổi nữa, quay người giơ một chân đá tung cửa. Sắc mặt Thu Nương liên tục thay đổi, nàng đứng ngoài cửa phòng, cũng đã sớm chuẩn bị, vừa thấy Tôn Khanh xông ra, liền vội vàng đẩy hắn vào lại bên trong.
Tôn Khanh nói: “Kẻ nào! Dám phản bội ông…”
Thu Nương đau khổ cầu khẩn: “Tôn công tử đừng làm ầm lên, tuyệt đối không được làm ầm lên, địa vị người kia lớn lắm! Công tử nghe một lời này của thiếp đi!”
Tôn Khanh bị Thu Nương giữ lại. Trên đời này kẻ nào càng phách lối thì càng chết nhanh, nhưng gã lại hiểu một đạo lý, luôn có một số người không thể chọc vào được, lập tức hạ giọng: “Cái người trong phòng kia là ai thế?”
Thu Nương: “Vị tiểu công tử kia có địa vị lớn lắm! Tiện thiếp cũng không biết hắn là ai, chỉ biết là khách quý của nhà họ Tôn thôi, là người do thiếu gia Tôn Nham tự mình mời tới đấy, giờ công tử tuyệt đối không thể sang bên đó!”
“Hôm nay Tôn Nham đặc biệt phái người tới dặn dò phải hầu hạ thật tốt vị công tử kia. Chẳng biết tại sao hắn vừa mới đến đã nhìn trúng Thuật Hoa rồi. Xin Tôn công tử bớt giận, tuy người này cục súc nóng nảy nhưng người hầu của hắn vẫn là hạng biết lý lẽ. Tiện thiếp cũng nói rõ rồi, đêm nay Thuật Hoa đã có người đặt trước nên chỉ đàn một khúc thôi. Đợi tiện thiếp đi chuẩn bị đã, Tôn công tử không thể đánh rắn động cỏ.”
Tôn Khanh tỉnh táo lại, nhìn thấy trong phòng bên có một người đàn ông tuấn lãng đeo bội kiếm trên thắt lưng, trong lòng thầm nghĩ quá nửa là không thể chọc rồi, lại hỏi: “Tôn Nham đã nói cho cô thân phận người này chưa?”
Thu Nương nói: “Tiện thiếp sao có thể biết nhiều chuyện như vậy chứ, người kia nói giọng kinh thành, không chừng là người triều đình phái tới đấy, Tôn gia còn nói rõ phải chăm sóc hắn thật chu đáo, không thể làm trái ý hắn, chỉ sợ…”
Tôn Khanh nói: “Sao có thể? Nếu có đại nhân trong triều đến, sao ta không biết?”
Thu Nương khẽ nhích bờ môi, ra vẻ muốn nói lại thôi, trong mắt nàng chất chứa kinh sợ, nhìn Tôn Khanh một lát rồi nói: “Tôn công tử cứ yên tâm, để tiện thiếp đi cho, Thuật Hoa đã chọc giận hắn, chắc cũng không ở lại được nữa, thiếp đi đưa y sang đây.”
Tôn Khanh nói: “Mau đi!”
Thu Nương ra khỏi phòng, đến phòng bên cạnh gõ cửa. Tôn Khanh nghiêng tai trước lỗ nghe trộm, lại cúi người nhìn lén, chỉ thấy trong phòng bên cạnh, Thu Nương đang rối rít xin lỗi, tiểu quan bị đánh ngã trên mặt đất, Thu Nương vừa cười lấy lòng Lý Khánh Thành vừa quở trách tiểu quan kia: “Mong Lý công tử bỏ qua cho, để bà đây dẫn nó đi dạy bảo lại thật cẩn thận, hay ta đổi cho Lý công tử người khác ạ?”
Lý Khánh Thành nhếch mày, Thu Nương khẽ gật đầu, Lý Khánh Thành liền thở dài một tiếng: “Thôi, không cần phải gọi người khác đến hầu hạ đâu, dẫn nó biến đi.”
Thu Nương nói: “Mãn Đường Xuân cũng có nhiều cô nương…”
Lý Khánh Thành không nhịn được nói: “Đã bảo ngươi cút ra ngoài! Không nghe thấy à?”
Thu Nương luôn miệng nói: “Vâng vâng, tiện thiếp đi luôn đây ạ.” Nói rồi nàng dẫn tiểu quan ra khỏi phòng, Phương Thanh Dư tiến lên đóng chặt cửa.
Tôn Khanh đang nhìn trộm, lại nghe thấy tiếng gõ cửa phòng mình nhẹ nhàng vang lên, Thu Nương dẫn theo Thuật Hoa mở cửa ra, tên tiểu quan đáng thương kia mình đầy nước trà, tóc tai bù xù, bên má sưng đỏ.
Tôn Khanh vừa thương xót vừa phẫn nộ, tiến lên kéo đôi tay tiểu quan điềm đạm đáng thương, Thu Nương vội nói: “Tôn công tử đợi thêm một lát, tiện thiếp đưa Thuật Hoa đi sửa soạn lại, một lát nữa quay lại sau.”
Tôn Khanh đang muốn biết rõ người ở phòng bên cạnh có lai lịch thế nào, liền dặn dò: “Đi đi, đi tắm cho y.”
Thu Nương dẫn tiểu quan đi, trong đầu Tôn Khanh nảy ra không ít suy nghĩ, đã họ Lý, còn là khách quý của Tôn Nham, địa vị rất lớn, người kinh thành… Rốt cuộc là ai đây?
Tôn Khanh bỗng nhớ lại tin tức nghe được năm ngoái, một nỗi sợ hãi lập tức dâng lên, gã vội áp sát vào lỗ hổng tiếp tục thăm dò.
Cảnh tượng nhìn thấy qua lỗ:
Lý Khánh Thành và Phương Thanh Dư, một chủ một tớ tương đối trầm mặc.
Lý Khánh Thành thở một hơi thật dài.
Phương Thanh Dư nói cực dịu dàng: “Điện hạ, Thanh ca đàn một khúc cho người nghe nhé.”
Tôn Khanh đột nhiên nghe thấy hai chữ điện hạ, bên trong tức khắc như bị sét đánh, cả người cứng đờ.
Lý Khánh Thành chán nản nói: “Miễn đi.”
Phương Thanh Dư cười nói: “Loại tiểu quan đào kép không hiểu được thú vui của điện hạ, quở trách vài câu là được rồi, người chấp nhặt với y làm gì?”
Lý Khánh Thành thản nhiên nói: “Là do ta quá nôn nóng, đường dài phải đi từ từ, trông con đường phục vị gian nan biết bao, đến một tên tiểu quan đàn hát thôi mà cũng dám nhạo báng ta. Nhất thời lại nhớ đến chuyện ngày xưa…”
Phương Thanh Dư gảy đàn, âm thanh rung động vang lên, y hân hoan nói: “Điện hạ không cần quá lo âu, Tôn Nham này xưa nay luôn giữ chữ tín, y đã đồng ý tương trợ vạn lượng hoàng kim, vạn cân gang sắt, ngày điện hạ phục vị nằm trong tầm tay rồi.”
“Huống hồ Trương Mộ với Tôn Nham còn là bạn bè từ thời niên thiếu, cũng là anh em có thể tin tưởng, điện hạ đã nhận lời sau khi đại phá kinh sư sẽ lập Tôn Yên làm hoàng hậu, còn gì phải lo lắng nữa?”
Lý Khánh Thành cau mày, lúc trước bàn bạc đâu có nói như vậy, cũng đâu có câu như thế về Trương Mộ, tại sao Phương Thanh Dư lại tự ý thêm thắt?
Nhưng mà mối nghi hoặc này chỉ mới lóe lên đã biến mất, Lý Khánh Thành rầu rĩ nói: “Cũng không phải ta nghi ngờ Tôn Nham, đã nhận lời kết thân thì không cần lo chuyện tiền nong nữa, nhưng mà những người còn lại…”
Phương Thanh Dư cười nói: “Lâm châu úy một lòng trung thành, vì nước vì dân, càng nguyện ý phò tá điện hạ, người còn sầu lo việc không thành sao ạ?”
Lý Khánh Thành lo lắng nói: “Lâm Tê, Tôn Nham, hai người đó đều dễ giải quyết, sợ là sợ Tôn thứ sử kia kìa. Nếu muốn động đến binh lực hai thành Gia, Đinh ở đất Đinh Châu này, thứ sử và châu úy phải đồng thời giao binh phù ra mới được, chỉ lo thứ sử…”
“Ôi dào.” Phương Thanh Dư đứng dậy cười an ủi: “Chỉ cần trừ khử lão già kia trước khi xuân đến thôi, Thanh ca sẽ tự mình ra ray, không nhọc điện hạ phiền lòng.”
Lời kia của Lý Khánh Thành nửa là đùa vui, nửa là thật lòng, tương lai như một màn sương dày đặc, lúc này đây hắn sững sờ không thốt ra tiếng.
Phương Thanh Dư ngồi lên giường, vở kịch này cuối cùng đã diễn xong, ánh mắt y hết sức phức tạp, một tay đặt lên eo Lý Khánh Thành, ghé vào lỗ tai hắn nói dịu dàng: “Còn phải nói gì nữa?”
“Như vậy là được rồi.” Lý Khánh Thành hạ giọng cực thấp.
Bả vai Phương Thanh Dư chắn mất tầm nhìn của Tôn Khanh, nhìn chỉ thấy như chủ tớ hai người đang cận kề bên nhau, Phương Thanh Dư đang buông lời nhẹ nhàng an ủi.
Tôn Khanh biết không nghe được gì nữa, lúc gã ngẩng đầu lên lưng đã đầy mồ hôi lạnh, trong mắt tràn ngập kinh hoàng không thể diễn tả, đứng im thở dốc khe khẽ.
Phương Thanh Dư ôm Lý Khánh Thành, khóe môi lướt qua lướt lại bên má hắn, Lý Khánh Thành nheo mắt, chọc một ngón tay vào sườn Phương Thanh Dư, nhỏ giọng nói: “Đủ rồi.”
Phương Thanh Dư bị chọc đau điếng, y xoay người ra mở cửa, gọi một người hầu, dặn dò: “Lại dọn đồ ăn lên đi.”
Người hầu kia đã sớm thu xếp rồi, mượn cơ hội xuống dưới đi báo tình hình cho Thu Nương. Không lâu sau, Thu Nương dẫn tiểu quan nhanh chân lên lầu, nàng bước vào phòng Tôn Khanh, mặt mũi tươi cười như hoa cỏ mùa xuân.
Tôn Khanh lại nghi ngờ sợ hãi, sắc mặt gã trắng bệch, vẫn đứng im bên tường. Lúc thấy Thu Nương quay lại, gã nhanh chóng lấy lại tinh thần, khoác áo choàng vào, vội nói: “Tối nay bổn công tử còn có chút việc, không ở lại nữa.”
Thu Nương nói: “Sao lại thế… Công tử?”
Tôn Khanh không thèm nhiều lời, gã lấy ngân lượng cho nàng rồi xua tay xuống lầu, trong lúc vội vàng lại vấp một phát trên cầu thang hẹp, suýt thì ngã xuống.
Thu Nương cho tiểu quan kia đi, nàng nhìn quanh rồi nhẹ nhàng gõ cửa phòng Lý Khánh Thành.
Lý Khánh Thành dặn Phương Thanh Dư: “Lấy ít bạc, lấy danh nghĩa của ngươi tặng cho tiểu quan kia đi, lúc nãy ra tay hơi tàn nhẫn, cũng không biết y có bị thương đến gân cốt gì không, thật đáng thương.”
Phương Thanh Dư mỉm cười, nói: “Được, người chuẩn bị đi, chúng ta trở về.”
Lý Khánh Thành mặc áo choàng, ra khỏi phòng băng qua hành lang trên tầng, Phương Thanh Dư tìm được Thuật Hoa dưới tầng hai, y lấy ít bạc ra hoà nhã nói: “Hôm nay tính tình công tử nhà ta không tốt, liên luỵ ngươi chịu tủi thân rồi, có chút bạc này ngươi nhận tạm trước nhé.”
Tiểu quan liên tục cảm ơn, vẫn giữ khuôn mặt đẫm nước như mưa. Phương Thanh Dư miễn cưỡng cười một tiếng, cái vẻ phong lưu không thể trói buộc, thuận tay sờ lên gương mặt tiểu quan kia giúp y lau nước mắt rồi quay người lên tầng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lý Khánh Thành đang quàng khăn lông chồn bước ra khỏi phòng, mũ cầm trong tay còn chưa kịp đội, đã thấy Tôn Khanh mất hồn mất vía gọi tên tuỳ tùng đang ngồi uống rượu trong sảnh lớn. Lúc ra khỏi cửa chính suýt thì đâm sầm vào một người đang bước vào.
“Ôi chao, nhìn đường…” Người kia cười nói.
Tôn Khanh phục hồi tinh thần, người vừa tới không phải Tôn Nham thì là ai?
“A, huynh là…” Tôn Nham không hiểu có chuyện gì, chắp tay cười bảo: “Tôn công tử.”
Tôn Khanh thầm cảm thấy thất kinh, lúc nãy gã nghe lén thái tử với thị vệ tên là “Thanh ca” nói chuyện trong phòng, Thu Nương còn nói rõ đó là khách quý của Tôn gia, bây giờ xuống lầu lại vừa đúng lúc gặp được Tôn Nham, chẳng lẽ Tôn Nham mời khách, thái tử đến sớm chờ y sao?
Hai bên gặp nhau, Tôn Khanh vẫn giữ nét mặt như thường, vội chắp tay cười bảo: “Tôn thiếu gia.”
Cả hai đều họ Tôn, sau vài câu hàn huyên, Tôn Nham nói: “Sao chưa gì công tử đã về rồi?”
Sự nghi ngờ ánh lên trong mắt Tôn Khanh, gã vội nói: “Trong nhà còn có chút việc.” Nói xong cáo từ đi mất, lúc ra ngoài suýt lại va vào một người nữa, ngẩng đầu lên chỉ thấy người kia dáng dấp cao lớn, lặng lẽ âm trầm giữa đêm tuyết lưa thưa an tĩnh. Mãn Đường Xuân đèn đuốc sáng trưng, soi sáng con đường ụ tuyết, vết bỏng trên mặt người kia thoáng ẩn thoáng hiện, toàn thân toát ra tà khí, gã cao hơn Tôn Khanh cả cái đầu, đang nhìn xuống dò xét từ trên cao.
Tôn Khanh bị dọa kinh sợ, Tôn Nham vội quay ra gọi: “Tới đây nào, mời Trương huynh.”
Tôn Khanh vừa kinh hãi vừa nghi ngờ, vòng qua người kia lên xe ngựa đi khỏi cùng gia đinh.
Tôn Nham và Trương Mộ tiến vào Mãn Đường Xuân, đúng lúc lọt vào tầm mắt rõ ràng của Lý Khánh Thành trên cao.
Lý Khánh Thành dừng mọi động tác, tức giận mơ hồ thoáng hiện giữa lông mày.
Từ trên cao nhìn xuống, son phấn yến oanh đua nhau ùa ra đại sảnh chào hỏi Tôn Nham với Trương Mộ. Thu Nương đứng trên tầng hai liếc xuống dưới rồi lại nhìn lên trên, nàng túm váy chạy mấy bước lên nói: “Lý công tử, hôm nay ưng chủ cũng tới ư? Sao không báo trước ạ?”
Cả người Lý Khánh Thành tỏa ra sát khí như giương cung bạt kiếm, hắn lạnh lùng nói: “Ta không biết, đấy là khách Tôn Nham mời.”
Thu Nương phát hiện ra bất ổn, vội nói: “Để tiện thiếp đi thông báo.”
“Khoan.” Lý Khánh Thành cản Thu Nương lại, hắn có ý khác.
“Thu Nương.” Lý Khánh Thành nói: “Lúc trước Trương Mộ dặn dò mọi người thế nào, cô vẫn nhớ rõ chứ?”
Thu Nương vội nói: “Ưng chủ dặn chúng ta mọi chuyện đều phải nghe theo Lý công tử, ý của Lý công tử cũng chính là ý của ngài.”
Lý Khánh Thành: “Nếu đã như vậy, mệnh lệnh của ta phải đặt trên của huynh ấy, cô chọn cho huynh ấy một tiểu quan…”
Thu Nương nói: “Lúc nãy người nhà họ Tôn đã chọn được rồi, theo ý công tử thì… lại gọi cho ưng chủ một người khác?”
Lý Khánh Thành trầm giọng: “Thật sao, vậy phải đa tạ ý tốt của Tôn Nham rồi, cô để bọn họ vào gian phòng lúc trước bọn ta ở đi, với dọn dẹp lại phòng bên cạnh một chút nữa, mau.”
Thu Nương nghe xong thì rơi vào nghi hoặc, lát sau dường như Lý Khánh Thành cũng cảm nhận được điều gì đó, cười bảo: “Ta biết hôm nay Trương Mộ đến theo lời mời của Tôn Nham, cũng không phải ta nghi ngờ huynh ấy, cô cứ yên tâm, đây là việc nằm trong kế hoạch của ta mà, ta muốn nghe xem Tôn Nham nói gì, Trương Mộ mồm miệng vụng về, sợ quay về lại truyền đạt thiếu, cực kỳ không ổn.”
Thu Nương cũng không rõ ý đồ của hắn, thở phào cười bảo: “Người xem, ta lại sinh lòng nghi thần nghi quỷ rồi, bây giờ ta đi chuẩn bị cho công tử.”
Thu Nương gọi người hầu lên dặn dò nhiệm vụ rồi xuống dưới. Tôn Nham và Trương Mộ vẫn đang chờ trong sảnh lớn, Lý Khánh Thành quay người tránh đi, Tôn Nham quay lên cao cười nói: “Thu Nương, làm ăn tốt thế này, ta đây không bì nổi đâu!”
Thu Nương cười nói: “Đến đây! Sao Tôn công tử lại không bì được thế chứ? Hôm nay đông khách, đã sớm chuẩn bị phòng cho công tử rồi, mời hai vị đi bên này…”
Các cô gái vươn tay lôi kéo bọn họ tới cầu thang, Trương Mộ rụt rè nhấc tay liên tục né tránh.
Phương Thanh Dư thưởng xong cho tiểu quan, lên tầng bảo: “Đi thôi.”
Lý Khánh Thành nói: “Không, vẫn còn chút việc, ngươi đi theo ta.”
Phương Thanh Dư thấy sắc mặt Lý Khánh Thành hơi không đúng, cũng không suy nghĩ nhiều, thuận miệng cười: “Thanh ca dẫn người ra chợ chơi nhé, chợ đêm ở thành Đinh nghỉ muộn lắm, giờ vẫn còn không ít quà ăn vặt.”
Lý Khánh Thành không đáp, đẩy cửa tiến vào gian phòng Tôn Khanh ngồi lúc trước.
Phương Thanh Dư vào theo, y kéo tay Lý Khánh Thành, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng trêu chọc: “Người còn việc gì nữa? Ở cái chốn ăn chơi trăng hoa này, trong nhà không có ai thì thôi, có Thanh ca ở đây còn muốn ai ngủ nữa?”
Lý Khánh Thành không trả lời, lấy chén rót rượu ấm trên bàn mà Tôn Khanh còn chưa đụng vào. Lúc đưa rượu lên trước mặt, hắn ngửi thấy một mùi hương ngọt dịu, Phương Thanh Dư cười bảo: “Đây là rượu xuân đấy, người thật sự muốn uống hả?”
Lý Khánh Thành khẽ nhếch mày: “Rượu xuân là cái gì?”
Phương Thanh Dư nói: “Là đồ trợ hứng thôi, có muốn Thanh ca ôm người không? Uống rượu này vào là có thể lên giường, Thanh ca giúp người một đêm…” Nói rồi y xích lại gần ôm Lý Khánh Thành, môi dán vào tai hắn, nói thật nhỏ: “Người nhất định sẽ thích chuyện nam nam giao hoan, cảm giác đó không thể diễn tả được… chỉ có thử mới biết thôi.”
Lý Khánh Thành nheo mắt, gằn từng chữ: “Phương Thanh Dư, có phải ngươi biết gì rồi không?”
Đầu tiên Phương Thanh Dư khẽ giật mình, sau đó không dám nói thêm lời nào nữa. Đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng Tôn Nham bên ngoài, Lý Khánh Thành căng thẳng.
Phương Thanh Dư thầm nghĩ toang rồi, sửa lại lời nói: “Người… Khánh Thành, Thanh ca đã nói lời người không muốn nghe…”
Lý Khánh Thành đột ngột ném chén rượu về phía Phương Thanh Dư, đầu y chảy đầy rượu, sau đó hắn chỉ vào một góc hẻo lánh, ra hiệu y ngậm miệng lại.
Phương Thanh Dư đứng im, cả người ướt đẫm, một lát sau y nói: “Người đa nghi rồi, Khánh Thành, Thanh ca sợ người nghe thấy điều không muốn nghe rồi lại khổ tâm.”
Nét mặt Lý Khánh Thành hơi giãn ra, hắn không trả lời, Phương Thanh Dư tự cười mặt mình, vung vạt áo quỳ gối trước mặt Lý Khánh Thành.
“Đi thôi.” Phương Thanh Dư nói: “Khánh Thành, Thanh ca nói lời này với người xuất phát từ tâm can, sao không để bản thân sống cho thoải mái một chút. Cứ coi như đế quân làm chủ được cả thiên hạ đi, cuối cùng vẫn không kiểm soát được lòng người.”
“Kẻ nào trung với người thì sẽ thuộc về người, người có đuổi hắn cũng không đi, người cầm kiếm đặt trên cổ ép hắn cút, kẻ đó cũng sẽ chấp nhận để mũi kiếm chém ngang cổ mình, chết trước mặt người.”
“Khánh Thành, người không thể học theo cha mình, cha người lúc nào cũng ôm mối nghi trong lòng, lôi kiếm Thiên Tử ra để đo lòng dạ tâm can của thần tử. Dù sao đi nữa, con đường phía trước của người còn rất dài, nếu đêm nay nghe được nửa câu không hợp ý, lo sợ được mất, tương lai sau này nên làm sao đây?”
Lý Khánh Thành lẳng lặng đứng đó, một lúc lâu sau hắn nói: “Ngươi nói đúng, bây giờ đi thôi, do ta lo nghĩ quá nhiều.”
Phương Thanh Dư đứng dậy, đưa Lý Khánh Thành bước qua cửa phòng Tôn Nham.
Lúc này Thu Nương đã thu dọn hết thức ăn thừa với rượu vãi trong phòng, bày lên một mâm đồ thịnh soạn, Trương Mộ và Tôn Nham ngồi trên đất.
Trương Mộ nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, lỗ tai bỗng động đậy, dường như muốn đứng lên nhưng lại thôi, trong mắt thoáng chút mê mang.
“Làm sao vậy?” Tôn Nham cười hỏi.
Trương Mộ lắc đầu.
“Uống xong phải về luôn.” Trương Mộ nói.
Tôn Nham cười thở dài: “Ưng ngạo biến thành ưng trung, huynh từ chim ưng kiệt ngạo biến thành con chó trung thành rồi. Trải qua bao năm, không ngờ huynh lại thay đổi nhiều như thế.”
Phương Thanh Dư và Lý Khánh Thành ra khỏi Mãn Đường Xuân, Thu Nương chạy xuống bắt kịp, vội nói: “Sao chưa gì công tử đã về rồi?”
Lý Khánh Thành đứng dưới trời mưa tuyết, trả lời: “Ta đi đây, không làm phiền cô nữa.”
Phương Thanh Dư dặn dò: “Việc hai ta tới đây, không thể nói cho Trương Mộ.”
Thu Nương lại càng nghi ngờ, nhưng Phương Thanh Dư đã dặn như thế, nàng chỉ có thể gật đầu. Lúc Lý Khánh Thành ra phố, Phương Thanh Dư lại quay lại dặn dò tiếp: “Tôn Thành đã chọn được một tiểu quan, đúng không?”
Thu Nương gật đầu nói: “Vâng, còn dặn tiện thiếp đưa một vò rượu xuân lên tầng.”
Phương Thanh Dư không nhịn được bật cười, Thu Nương hỏi: “Nói trước một tiếng với ưng chủ chứ ạ?”
Phương Thanh Dư cũng không biết phải nói thế nào, y vòng vo: “Không cần đâu, đấy cũng không phải độc dược, nhưng mà cô…”
Phương Thanh Dư hạ tiếng cực thấp: “Cô có thể đưa tiểu quan vừa mới tiếp Tôn Khanh ấy, tên là Thuật Hoa, đến chỗ Tôn Nham, để Thuật Hoa hầu hạ cẩn thận, còn lại không nói gì hết.”
Thu Nương không hỏi thêm, Phương Thanh Dư cười vô lại, quay người đuổi theo Lý Khánh Thành đang bước đi trên tuyết, rời khỏi Mãn Đường Xuân.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Ưng Nô,
truyện Ưng Nô,
đọc truyện Ưng Nô,
Ưng Nô full,
Ưng Nô chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!